Chàng Rể Của Tổng Tài - Trần Hoàng Thiên

Chương 109: Mau Gọi Ông Nội Đi




Mấy lời này của Hoàng Thiên là một đòn chí mạng với Cảnh Thiên Phong.

Điều cậu ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, Hoàng Thiên hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cậu ta.

Nhưng nếu thật sự phải dập đầu gọi ông nội với Hoàng Thiên thì mặt mũi của cậu Cảnh Thiên Phong còn đâu nữa? Không phải sẽ bị người ta chê cười đến chết sao?

Dù sao cũng là cậu Thiên Phong con nhà giàu ở thủ đô, Cảnh Thiên Phong cũng không muốn bị bẽ mặt như vậy.

“Ha ha, đại ca, vừa rồi em chỉ đùa với anh một chút thôi, anh đừng tưởng là thật nhé.”

Cảnh Thiên Phong mặt dày cười cười với Hoàng Thiên, khom lưng cúi người với anh.

Hoàng Thiên vừa nghe thấy thằng nhóc này muốn lấp liếm, mặt anh trầm xuống.

Người đứng nhìn xung quanh không ngại mọi chuyện lớn thêm, mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên Phong.

Vừa rồi Cảnh Thiên Phong cũng quá đáng quá mức, châm chọc Hoàng Thiên như vậy.

Ánh mắt của mọi người sáng như sao, ai cũng rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Ha ha, xem ra có người chỉ nói cho sang mồm thôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi đây coi thường nhất là loại người nói được mà không làm được.”

“Thải phân ra rồi còn muốn đi về sao?

Đúng là không cần mặt mũi nữa mà.”

Mấy người đàn ông ở bên cạnh lớn giọng bàn tán, bọn họ không ngại ra sức đánh loại chó như Cảnh Thiên Phong xuống nước.

Cảnh Thiên Phong đỏ mặt đỏ cổ, nếu trên mặt đất có cái lỗ nào, cậu ta sẽ chui xuống ngay lập tức.

Quá mất mặt!

Ôi mẹ ơi, trước mặt nhiều người như vậy… Cảnh Thiên Phong thật sự vô cùng xấu hổ, thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, cậu ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Tên họ Hoàng kia, đối nhân xử thế tốt nhất là phải giữ lại một con đường sau này còn mặt mũi nhìn nhau.

Anh đừng có quá đáng.”

Cảnh Thiên Phong thẹn quá thành giận, tay chỉ về phía Hoàng Thiên quát lên.

Hoàng Thiên chỉ nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Cảnh Thiên Phong nói: “Cậu Thiên Phong, nếu tôi không lấy ba trăm năm mươi tỷ đến đây thì cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Cảnh Thiên Phong im lặng, với cách làm người của cậu ta, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho Hoàng Thiên.

“Mọi người bận rộn lắm, cậu mau dập đầu gọi ông nội đi, đừng kì kèo nữa.”

Hoàng Thiên khoát tay với Cảnh Thiên Phong một cái, ý bảo cậu ta nhanh lên chút.

Cảnh Thiên Phong sầu não, bảo cậu ta quỳ xuống dập đầu gọi ông nội, cậu ta không làm được.

Lã Việt đang nhìn Cảnh Thiên Phong, lúc này mặt ông ta cũng trầm xuống.

“Cậu Thiên Phong, cậu quên tôi vừa nấy tôi nói gì rồi sao?”

Lã Việt lạnh lùng hỏi Cảnh Thiên Phong.

Cảnh Thiên Phong hoảng sợ, Lã Việt là người như thế nào cậu ta rất rõ.

Nếu chọc giận Lã Việt, cậu ta không gánh được hậu quả.

“Chú Lã Việt, cha cháu với chú là bạn tốt mà, chú giúp cháu nói mấy câu đi.”

Cảnh Thiên Phong thì thầm cầu xin Lã Việt.

Lã Việt có vẻ không kiên nhẫn được nữa, quả thật ông ta và Cảnh Thanh Kiên cũng có chút quan hệ, nhưng so với Hoàng Thiên thì Cảnh Thanh Kiên là cái thá gì?

Huống hồ Lã Việt coi thường nhất loại đàn ông không có trách nhiệm, dám làm mà không dám chịu, cái thằng Cảnh Thiên Phong này không đáng mặt đàn ông chút nào.

“Đàn ông nói được làm được.

Cậu nhanh lên chút đi, đừng làm khó tôi.”

Giọng nói Lã Việt lạnh như băng cảnh cáo Cảnh Thiên Phong.

Tim Cảnh Thiên Phong như bị dội nước lạnh, cậu ta biết hôm nay không nghe theo là không được, nếu chọc giận Lã Việt, cậu ta sẽ thảm hại hơn nhiều.

PhichI Cảnh Thiên Phong quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

“Ông nội.”

“Còn chưa dập đầu, thế này không tính, làm lại đi.”

Hoàng Thiên mỉm cười, nhìn Cảnh Thiên Phong một cách hòa ái như phụ huynh nhìn con cháu.

Mẹ nó thằng họ Hoàng này.

Cảnh Thiên Phong thầm mắng trong lòng, cậu ta hận Hoàng Thiên đến chất.

Cảnh Thiên Phong cắn răng, dập đầu ba cái: “Ông nội, ông nội Hoàng Thiên.”

Hoàng Thiên mỉm cười vỗ vỗ đầu Cảnh Thiên Phong.

Cả khuôn mặt Cảnh Thiên Phong nóng rần lên, mọi người ở đây đang nhìn cậu ta, cười nhạo cậu ta, làm cậu ta vô cùng xấu hổ.

Mẹ kiếp, sớm biết sẽ rơi vào kết cục này thì nói thế nào mình cũng không trêu chọc cái tên họ Hoàng này.

Có tiền như vậy còn giả vờ mình nghèo làm cái mẹ gì, bẫy mình sao?

Cảnh Thiên Phong cảm thấy như tim mình đang rỉ máu, cậu ta cũng không muốn ở đây mất mặt tiếp nữa, chán nản cũng người phụ nữ đeo thắt lưng rời đi.

Người xung quanh được xem một trận đã nghiền, bọn họ chẳng có cảm tình gì với mấy loại cậu chủ vừa có tiền vừa ra vẻ này, ai cũng cảm thấy Hoàng Thiên đã thay bọn họ xả một hơi trong bụng.

Hoàng Thiên vừa định để Lưu Nguyệt Hoa đem tiền về thì bỗng nhiên vào lúc này Trương Lan Phượng đi đến.

Trương Lan Phượng đội một cái mũ lớn, mặt đeo khẩu trang to đùng che mặt kín mít đi vào cửa hàng trang sức.

Cũng không trách Trương Lan Phượng che kín như vậy, hôm qua bị Tạ Long và Hồ Uyển Loan đánh thành đầu heo, không che mặt làm sao mà ra ngoài gặp người khác được.

Hoàng Thiên nhìn thấy Trương Lan Phượng đến, anh thầm nghĩ không ổn rồi.

Quả nhiên đúng như Hoàng Thiên dự đoán, Trương Lan Phượng đi vào nhìn thấy nhiều tiền như vậy trên mặt đất, mắt bà ta †trợn trừng lên.

Ôi mẹ ơi, xảy ra chuyện gì vậy? Triển lãm tiền hả?

Trương Lan Phượng sợ ngây người, bà ta sống từng này tuổi rồi nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy.

“Ngọc, Ngọc An, đây đây… đây là tiền hả?”

Trương Lan Phượng kích động nói lắp bắp, hỏi Lâm Ngọc An.

Bây giờ Lâm Ngọc An mới nhớ tới, vừa rồi mình sợ Hoàng Thiên bị mất mặt nên đã gọi mẹ đến đây.

Nhưng bây giờ Hoàng Thiên lấy ra nhiều tiền mặt như vậy thì phải giải thích với Trương Lan Phượng thế nào đây? Có dọa đến Trương Lan Phượng không?

Lâm Ngọc An không dám chắc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra rồi lại mím lại, không nói được câu gì.

Tim Trương Lan Phượng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, tiền bày đầy đất làm bà ta vô cùng kích động, chỉ nhìn thôi đã thèm.

“Hoàng Thiên, cậu nói đi, xảy ra chuyện gì vậy? Vị tỷ phú nào bày nhiều tiền ra đất như vậy, thế này là để làm gì?”

Trương Lan Phượng vừa tò mò vừa kích động, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy Trương Lan Phượng mất hết dáng vẻ bình thường như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ.

Phàm là một người bình thường nhìn thấy nhiều tiền thế này ai cũng sẽ kích động, nói gì là mẹ vợ thấy tiền là sáng mắt?

“Không để làm gì cả, chơi thôi.”

Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh.

“Chơi?”

Mắt Trương Lan Phượng trợn to, nghĩ liệu có phải mình nghe nhầm không.

Chẳng lẽ nhà giàu ai cũng chơi như vậy sao? Bày ra nhiều tiền thế này để chơi?

“Chị à, cậu Hoàng Thiên là con trai chị sao?”

Lúc này, một bác gái tầm tuổi trung niên hai mắt phát sáng, hâm mộ hỏi Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng bĩu môi, từ trước đến nay bà ta coi Hoàng Thiên là một điều đáng xấu hổ, bà ta sợ nhất là người khác biết bà ta và Hoàng Thiên là người một nhà.

“Nó là con rể tôi.”

Trương Lan Phượng tức giận nói một câu, cảm thấy rất mất mặt, còn không quên lườm Hoàng Thiên một cái.

“Ôi trời ơi! Chị à, tôi hâm mộ chị chết mất, mệnh chị tốt thật đấy.”

Bác gái trung niên cảm khái, ước ao được tốt số như Trương Lan Phượng.

Nhưng mà Trương Lan Phượng lại cảm thấy bác gái trung niên nói như vậy là đang châm chọc bà ta.

“Ha ha, tôi nói chị đừng cười, có được thằng con rể như thế, tôi còn muốn uống thuốc độc chết đi cho xong.”

Trương Lan Phượng cười ha ha.

Bác gái trung niên không nói gì, mọi người bên trong cửa hàng trang sức cũng được mở rộng tầm mắt.

Nghĩ thầm, bà mẹ che mặt kín mít này đúng là biết giả vờ? Có con rể giàu có như thế, mà nghe bà ta nói như vậy chẳng lẽ là không hài lòng về con rể mình sao?

“Chị à, ba trăm năm mươi tỷ trên mặt đất là của con rể chị đó.

Chị có một chàng rể rùa vàng mà chị không biết sao?”

Bác gái trung niên trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi Trương Lan Phượng.

“Ha ha, ba trăm năm mươi tỷ… Hả? Bà vừa nói cái gì? Bà nói lại lân nữa xem?”

Trương Lan Phượng không cười được nữa, mồm há to ra, nhảy dựng lên.

“Tôi nói là con rể của chị có ba trăm năm mươi tỷ, chị còn có gì không hài lòng về con rể của chị sao?”

Bác gái trung niên nhỏ giọng đáp lại.

Ôi mẹ ơi!

Trương Lan Phượng chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, thực sự không chịu được cú sốc lớn như thế.

Mắt đờ đẫn nhìn Hoàng Thiên, rồi lại nhìn tiền trên mặt đất, ba trăm năm mươi tỷ!

Trương Lan Phượng ngây ngốc cả người.

“Ngọc An, đây… đây là thật sao?”

Trương Lan Phượng như nổi cơn điên loạng choạng cầm tay Lâm Ngọc An, cần một câu khẳng định của Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An cũng biết mẹ không chịu được, đừng nói là mẹ cô, chính cô cũng chưa hồi hồn.

“Mẹ, đây là thật.”

Lâm Ngọc An gật đầu.

“Ha ha ha, ha ha hai Ông trời mở mắt rồi, mở mắt rồi…”

Trương Lan Phượng như bị điên, hưng phấn khua tay múa chân, nhảy nhót làm trò hề trong cửa hàng trang sức.

Trương Lan Phượng ôm lấy một cái két tiền, vừa khóc vừa cười, không còn bình tĩnh được nữa.

Tình cảnh này làm mọi người thấy bối rối, chẳng lẽ người này có vấn đề về thần kinh hả?

Chưa uống thuốc đã ra ngoài sao?

Hoàng Thiên cũng nhíu mày, bảo Lưu Nguyệt Hoa mau chóng chở tiền đi, nếu còn để lại đây nữa anh sợ Trương Lan Phượng hưng phấn đến mức đột tử mất.

“Con rể à, con rể tốt của mẹ.

Ha ha ha…”

Trương Lan Phượng bò dậy chạy đến chỗ Hoàng Thiên, hai mắt bà ta tỏa sáng, nhìn Hoàng Thiên như nhìn cha ruột của bà ta.

Nhưng vừa đi đến trước mặt Hoàng Thiên, hai chân Trương Lan Phượng đột nhiên không đứng vững được nữa, quy xuống trước mặt Hoàng Thiên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.