Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 56: Không hẹn mà gặp (1)




Mặt trời ở tít tận đằng Đông dần le lói ánh đường ở đường chân trời. Sương mù trắng xoá mang theo hơi lạnh như một tấm màn trắng phủ kín lên bầu trời thành phố.

Hôm nay Lý Thế Kiệt đến tiệm bánh sớm hơn mọi khi. Ngay cả khi người đến sớm nhất là Lê Nhã Trân vẫn chưa đến đây.

Ngồi ở chiếc bàn quen thuộc nằm ở vị trí gần phòng nghỉ của nhân viên, có tầm nhìn bao quát cả quán, Lý Thế Kiệt tựa người vào ghế, nhắm hai mắt lại. Anh đang nghĩ đến một chuyện, rốt cuộc mỗi đêm Trịnh Thu Cúc có thể đi đâu được kia chứ?

Đêm qua, sau khi được John Davis đưa về biệt thự, Lý Thế Kiệt về đến phòng cũng không thấy Trịnh Thu Cúc đâu cả. Anh không dám hỏi Trịnh Thu Thảo hay bất cứ thành viên khác vì anh sợ nếu họ biết được chuyện này sẽ làm ầm ĩ cả lên. Như vậy lại càng không hay.

Chiếc chuông nhỏ treo ở cửa vang lên leng keng một tiếng, Lý Thế Kiệt mở mắt ra, nhìn về phía cửa. Lê Nhã Trân mặc áo khoác jean, phía dưới là chiếc quần tây kiểu cô hay mặc khi đến đây làm việc.

Nhìn thấy Lý Thế Kiệt, Lê Nhã Trân vô cùng ngạc nhiên. Cô đi nhanh vào trong phòng nghỉ của nhân viên, cho túi xách và áo khoác vào tủ rồi quay trở ra, kéo chiếc ghế đối diện anh ngồi thẳng xuống.

"Sao hôm nay anh đến sớm vậy? Hôm nay anh không bận gì à?" Lê Nhã Trân hỏi. Cô tiện tay lấy túi trà cho vào ấm rồi cho nước sôi vào rồi đậy nắp lại.

"Tôi không thể đến đây sao?" Lý Thế Kiệt vẫn giữ nguyên tự thế dựa lưng vào ghế.

Lê Nhã Trân không ngờ anh lại hỏi như vậy. Sợ bị hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: "Không phải…"

Nhìn Lê Nhã Trân chằm chằm, Lý Thế Kiệt cắt ngang lời cô: "Ngoài những việc tôi bận không có mặt ở đây cũng có một số việc tôi cần phải suy nghĩ."

"Anh đang suy nghĩ đến việc gì?" Lê Nhã Trân tò mò hỏi.

"Một số chuyện vặt vãnh."

"Chuyện vặt vãnh mà ở ngoài em thấy anh phải thần người ra đến vậy sao?"

Trước khi vào đây, cô đã đứng bên ngoài quan sát hồi lâu. Ban đầu cô cứ tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại mới xác thực được đó chính là chủ của mình đang ngồi trong đó. Mà anh lại ngồi ở đó, ánh mắt nhìn vào vô định rất lâu. Cho đến khi cô đi vào, anh mới dời sự chú ý sang nơi khác.

Không để ý đến câu hỏi của Lê Nhã Trân, Lý Thế Kiệt chuyển sự chú ý của cô sang nơi khác: "Dạo này tôi thấy cô có chút thay đổi."

"Em sao?" Lê Nhã Trân ngẩn người, nhìn mình một lượt từ trên xuống: "Em thấy mình vẫn như trước mà. Có thay đổi gì đâu?"

"Tôi thấy hình như càng ngày cô xem tôi như bạn của mình chứ không phải chủ."

"Em không có suy nghĩ này, chẳng qua em chỉ…"

Thấy dáng vẻ này của cô, khoé môi Lý Thế Kiệt cong lên, lại cắt ngang lời cô: "Tôi chỉ nói đùa thôi. Cô có thể nói chuyện thoải mái với tôi như vậy là được rồi. Tôi không thích mấy cái kính ngữ và phân biệt giai cấp chủ tớ."

"Em còn tưởng anh không thích như vậy nữa chứ." Giọng Lê Nhã Trân nhỏ lại, như đang lẩm bẩm với chính bản thân mình.

Nhưng cô không ngờ những lời đó đã bị Lý Thế Kiệt nghe thấy. Anh bình thản nhìn cô, tự rót cho mình ly trà nóng, đồng thời mở miệng: "Bộ tôi giống một người nhỏ mọn và khó chịu lắm sao?"

"Em không có ý đó." Lê Nhã Trân vội xua tay giải thích: "Anh đừng hiểu lầm."

"Tôi cũng không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó, nên cô cứ yên tâm đi."

Lê Nhã Trân thở phào một hơi, cô đứng dậy, dè dặt nói: "Vậy bây giờ anh đi làm việc của mình đây."

Lý Thế Kiệt nhìn làn khói trắng lượn lờ bốc ra từ ly trà nóng, không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ gật đầu một cái.

Anh cảm thấy đôi khi chuyện tình cảm giữa người với người cũng có lúc giống như lá trà vậy. Nó cần một sức nóng mãnh liệt với tên gọi là tình yêu để khiến nó tỏa ra hương thơm ngát mà ai cũng đều mê mệt.

Đối với anh, người chủ động đầu tiên chính là người thưởng trà, sau đó mới đến người còn lại. Đối phương của họ chính là lá trà, còn những hành động nhỏ nhặt, quan tâm xuất phát từ phía họ - bất kể là nam hay nữ - đều như nước sôi được tưới vào lá trà. Khi tình yêu chớm nở và bắt đầu mặn nồng khi đối phương đáp lại cũng chính là nước trà cho ra đã trở nên thơm ngon hơn. Khoảnh khắc tươi đẹp bên nhau cứ như cảm giác thoải mái ngồi trong một sân vườn đầu cây cối, tiếng chim hót líu lo và tiếng nước chảy róc rách của hòn non bộ nhân tạo, thưởng thức một tách trà thơm ngon vậy.

Vậy mà lá trà để toả hương thơm của anh mang tên Trịnh Thu Cúc không biết khi nào mới có thể cho ra hương thơm mà anh mong muốn?

Dù là một sát thủ, nhưng Lý Thế Kiệt vẫn là con người. Những cảm xúc trước kia bị tê liệt đôi khi chỉ cần có một sự kích thích thôi cũng đủ để nó thức tỉnh và hoạt động trở lại như ban đầu. Và nguồn kích thích, thức tỉnh nó không ai khác chính là Trịnh Thu Cúc.

Vốn dĩ cuộc đời của hai người họ không thể nào giao nhau, không hề có một điểm chung nào cả. Thế mà số phận vẫn đưa đẩy hai người họ quấn lấy nhau, đã vậy chỉ để cho một mình anh có cảm giác tương tư cô như vậy.

Lý Thế Kiệt có cảm giác hình như ông trời đang trừng phạt mình. Không phải chuyện anh giết người, mà chính là việc anh đã từng qua lại với một vài cô gái mà không hề đặt tâm tư của mình vào đó.

Nếu như được chọn, anh sẽ không trở thành một sát thủ. Nếu được chọn, anh sẽ không để bản thân mình tương tư người ta đến như vậy. Nếu được chọn, anh chỉ muốn làm một người con đơn giản của ba mẹ mình, lớn lên như bao người khác, có thể anh sẽ trở thành một bác sĩ, luật sư, hay bất cứ ngành nghề khác nhưng vẫn có thể sống hạnh phúc bên ba mẹ mình chứ không phải một cuộc đời đầy máu tanh như vậy. Nếu như có thể chọn…

Anh thà rằng người chết chính là mình.

Cuộc sống tàn khốc này cứ liên tục tiến về phía trước, ai mà chậm chân chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau. Anh cũng có cảm xúc của riêng mình nhưng số phận của anh có thể mang đến nguy hiểm cho những ai ở bên cạnh mình. Nếu như…

Trong cuộc đời, hai từ "nếu như" chỉ có thể dùng để thể hiện sự tiếc nuối của con người chứ nó không bao giờ dùng để nói những thứ thành hiện thực. Đó chính là sự tàn khốc của cuộc đời, thời gian mang lại. Không cho bạn cơ hội quay ngược trở lại, nhưng lại bắt bạn phải sống dằn vặt với những lỗi lầm và những thứ không mong muốn đã xảy ra trong quá khứ.

Lý Thế Kiệt vẫn ngồi đó, không để tâm đến Lê Nhã Trân đang làm gì. Anh phóng tầm mắt ngoài qua ô cửa sổ sát sàn. Bên ngoài trời đã sáng hơn lúc anh rời khỏi nhà đến đây. Đường xá cũng theo đó dần trở nên đông đúc. Tiếng kèn xe vang lên len qua khe cửa truyền đến tai Lý Thế Kiệt báo hiệu một nhịp sống hối hả lại tiếp tục bắt đầu sau một đêm dài nghỉ ngơi.

Học sinh bên ngoài cũng qua lại liên tục. Những phụ huynh hối hả ngồi cùng con mình ăn sáng, không ngừng đốc thúc bọn trẻ nhà mình ăn nhanh lên để không trễ giờ học. Ngoài những học sinh được phụ huynh đưa đón và tự lái xe ra, cũng có vài học sinh đi học bằng chính đôi chân của mình. Lúc đi ngang qua tiệm bánh, họ cũng phải nhìn vào trong ít nhất một lần.

Do bầu trời bên ngoài đã sáng hơn rất nhiều, còn trong tiệm vẫn chưa mở đèn nên những học sinh không hề nhìn thấy Lý Thế Kiệt. Còn anh thì quan sát tất cả.

Nhìn dòng người hối hả qua lại liên tục, Lý Thế Kiệt cứ ngồi đó mà không nghĩ gì, cứ như bị hoá đá vậy. Đến khi có người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh mới lấy lại phản ứng.

"Có chuyện gì khiến cậu phiền lòng à?" Lưu Gia tự rót cho mình ly trà, thổi vài cái rồi nhấp một ngụm.

Lưu Gia mặc trang phục đầu bếp, cánh tay áo được sắn lên đến khuỷu tay. Dù đã rửa tay nhưng vẫn thấy một ít bột dính trên cánh tay đầy vết sẹo của ông.

Lý Thế Kiệt cũng nhấp một ngụm trà: "Cũng không có gì. Chỉ là chút việc vặt vãnh thôi."

Dù thân thiết với Lưu Gia nhưng Lý Thế Kiệt không muốn kể mọi chuyện cho ông. Phần lớn là bởi anh không muốn kéo anh vào câu chuyện của mình. Cộng thêm việc hậu quả sau này khi biết được những việc này đem lại thì anh không dám chắc chắn. Cách tốt nhất vẫn nên đẩy Lưu Gia ra xa chuyện này để ông có thể sống cuộc sống mà ông muốn khi đã rời khỏi tổ chức.

Hai người đàn ông không nói gì với nhau, chỉ ngồi đó uống trà. Một lúc lâu sau, Lưu Gia là người mở miệng trước: "Vụ của Ông Hổ, cậu sẽ lý thế nào rồi? Mọi việc ổn cả chứ?"

Lưu Gia là người dẫn Lý Thế Kiệt đi mua vũ khí. Ông biết anh đã rời khỏi tổ chức và chỉ làm nhiệm vụ vì bị ép buộc. Nên việc Lý Thế Kiệt tìm giết người đẩy mình trở lại con đường cũng là điều dễ hiểu, Lưu Gia hiểu rõ điều đó.

"Mọi việc ổn cả, ông không cần lo lắng." Lý Thế Kiệt cầm ấm trà lên, rót cho đầy ly cho mình và Lưu Gia: "Ông đã rời khỏi tổ chức rồi. Dù tôi không biết nguyên nhân vì sao, nhưng ông nói đây là cuộc sống ông muốn nên ông cứ sống thuận theo tự nhiên như vậy đi. Đừng để tâm đến những chuyện này nữa."

Lưu Gia cầm lấy ly trà, nhìn làn khói trắng đang không ngừng bốc lên: "Tôi biết. Tôi chỉ quan tâm cậu thôi."

Lý Thế Kiệt chỉ cười không đáp lời.

Phía cửa lại được mở ra, tiếng leng keng lại một lần nữa vang lên. Cơn gió từ bên ngoài thổi vào làm vài tờ giấy quảng cáo trên bàn khẽ động.

Lưu Gia tựa lưng vào ghế, dõi mắt nhìn dòng người qua lại bên ngoài: "Vậy sau này cậu định làm gì?"

Lý Thế Kiệt lắc đầu: "Tôi cũng chưa biết. Có lẽ sau này tôi sẽ đến đây ít hơn lúc trước nên mọi chuyện ở đây, ông giúp tôi phụ Nhã Trân coi quán."

"Chuyện đó cậu nói với Nhã Trân đấy. Tôi chỉ sẵn sàng giúp cô ấy thôi." Lưu Gia không để tâm đến chuyện trông coi quán. Ông không muốn nghĩ nhiều đến những chuyện phiền não này.

"Tôi nói rồi." Lý Thế Kiệt lấy di động ra, cầm nó trong tay: "Tôi muốn thông báo với ông một tiếng."

"Ừ. Vậy bây giờ tôi vào trong làm việc tiếp." Lưu Gia uống cạn ly trà, đứng dậy.

Lý Thế Kiệt "ừm" một tiếng. Khi Lưu Gia quay trở ra với chiếc ly đã được rửa sạch, Lý Thế Kiệt sực nhớ đến một chuyện, vội hỏi: "À phải rồi. Ông thấy Nhã Phương làm được việc không?"

Lưu Gia gật đầu: "Cũng được."

"Cũng?" Lý Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông.

"Ừ, cũng được." Lưu Gia trả lời: "Nhưng cũng không đến nỗi nào. Cô ấy chịu khó học tập, thực hành nên có thể nhanh thôi sẽ thay thế cả vị trí của tôi."

Lý Thế Kiệt cười nhạt một tiếng: "Ông sợ tôi đuổi việc ông à?"

Lưu Gia cười, nụ cười càng khiến nếp nhăn trên mặt ông hiện rõ lên. Ông nói: "Chuyện đó tôi cũng không quản được, tùy vào cậu thôi."

Nói đoạn, Lưu Gia quay trở vào bếp.

Việc tay nghề Nhã Phương có thể nâng cao và chịu khó làm việc khiến Lý Thế Kiệt rất hài lòng. Nhưng anh không hề nghĩ đến việc sẽ đuổi Lưu Gia đi, để Nhã Phương thế vào vị trí này vì cô còn trẻ và tiền lương thấp hơn. Anh tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ làm như những người chủ thất đức khác.

Vừa định mở điện thoại lên, tiếng cửa quán mở ra lại một lần nữa vang lên. Anh quay đầu, hơi khựng lại vài giây khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.