Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Chương 28: Chương 28: Tài Xế… “Khỉ Vàng Khoe Răng”?!?!? - Phần 2.




Tích tắc…tích tắc… Trước những giây cuối cùng, nó mở cửa nhà, và chạy như bay ra ngoài cổng. Làn váy trắng từng lớp từng lớp đuổi trong gió. Mười phút, nó dừng lại trước cổng, đưa tay bấm mật khẩu lên bảng điều khiển phía trong. Tinh một tiếng, cánh cổng cao lớn bật mở. Mặt nó hằm hằm, môi mím lại, đôi mắt to tròn đen sẫm nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng, đang dựa người vào thân chiếc xe chính là , đang mỉm cười toe toét nhìn nó. - Cười cái con khỉ khùng nhà anh ý! Ngậm miệng lại cho tôi! Nếu không đừng hỏi tại sao mình phải đi trồng lại răng!_ nó chống hai tay vào hông, khiêu khích nhìn .

- Gì mà khỉ khùng?_ con khỉ nào đó bất mãn, đưa tay quệt miệng. Bộ dạng vô cùng ủy khuất nhìn nó. Cái dáng vẻ này làm nó chợt rùng mình, xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà rần rần. Sao trông bộ dạng con khỉ này lại giống tiểu…thụ quá vậy?

- Anh tới nhà tôi làm gì?_ nó hất mặt hỏi. - Anh nói rồi còn gì, anh tới làm tài xế riêng cho em!_ khôi phục lại nụ cười toe toét, vẫy vẫy tay gọi nó, một tay khác mở cửa xe. - Tôi cần anh làm tài xế cho tôi?_ nó khoanh hai tay trước ngực, bĩu bĩu môi, ném một ánh mắt xem thường cho .

- Em không cần, nhưng anh thích. Anh thích, anh sẽ làm!_ Lance nhún vai, làm như kiểu đây là điều hiển nhiên.

- Tôi không đi!_ nó dứt khoát.

- Em đã xuống đây. Vậy…_ Lance lấp lửng nói một câu, anh tiến tới gần nó, kéo cánh tay nó đang khoanh trước ngực, lôi tuột nó vào ghế phụ lái, nhoài người thắt dây an toàn cho nó._ em không có quyền quyết định.

Nó bỗng dưng im bặt, không dám ho he gì, chỉ mở to đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm . nó đập thình thịch trong lồng ngực. Lần đầu tiên có người mang lại cảm giác này cho nó, ngoại trừ hắn. Cảm giác này khiến nó bối rối, có phần không biết phải làm sao. Khoảnh khắc khi Lance cúi đầu cài dây an toàn cho nó, một luồng khí nóng như bào trùm xung quanh, bóng dáng to lớn của anh che phủ nó, gần kề ngay sát nó. Luồng khí nóng khiến cho làn da trắng nõn phấn nộn của nó bỗng chốc đỏ ửng lên. Nó ngại ngùng. Trước đây, với những hành động tương tự như thế này của hắn, nó thấy bình thường, không có gì đặc biệt cả. Bởi hắn, vẫn luôn làm như thế. Hắn chăm sóc, cưng nựng nó trên tay như hòn ngọc quý. Hành động thân mật hơn, nó cũng làm rồi. Nó ôm hắn, hôn hắn, nhưng chỉ khi đó nó mới thấy da mình thật mỏng, dễ đỏ. Thế mà chỉ bằng hành động này của , cũng làm cho nó có cảm giác tương tự. Nó đưa tay lên, vỗ vỗ vào mặt mình mấy phát, ánh mắt né tránh chỗ khác, không nhìn vào anh nữa. Hành động này của nó khiến bật cười: - Haha… Nhóc, em làm gì vậy?_ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó. Động tác của anh rất dịu dàng, sợ như nếu tăng thêm chút lực, sẽ làm tổn hại tới nó.

- Tôi không sao cả!_ nó quay mặt đi, tránh ánh mắt của Lance._ Mà ai cho phép anh được quyền gọi tôi là nhóc chứ? Hừ…

- Tôi không được gọi, vậy ông chú già kia được gọi chắc?_ bĩu môi, vòng sang bên kia chiếc xe, mở cửa, ngồi vào ghế lái. nhanh chóng được khởi động, phóng vù đi. Lance mở mui xe, chốc lát, gió lạnh liền tạt vào mang hơi ẩm của những làn sương mù. - Ai cho phép anh được gọi ba chữ “ông chú già” chứ? Đó là bản quyền của tôi, có tin tôi kiện anh tội xâm phạm bản quyền không hả?_ nó tức tối nhìn thẳng vào mặt . Nhưng có trời mới biết, lúc này trong lòng nó căng thẳng cỡ nào. Nó đang cố gắng xua đi cái cảm giác kì lạ vừa xuất hiện. - Em kiện được sao?_ nhếch môi.

- Tại sao không? Tôi là Đại Luật sư tố tụng, có gì không thể? - Vậy cho tôi xem giấy chứng nhận của em đi!_ vừa đánh tay lái, vừa khẽ quay đầu sang nhìn nó, đáy mắt đậm ý cười.

- Anh…_ nó nghẹn lời, lần đầu tiên nó đấu võ miệng không lại được người khác_ hừ, cũng sắp rồi, một năm nữa, tôi sẽ nhận được giấy thôi, anh cứ chờ đi._ nó khoanh hai tay ra trước ngực. - Một năm nữa?_ điều chỉnh tốc độ chậm lại, nghiêng một bên mặt sang hỏi nó.

- Đúng vậy.

- Em định xin nhảy lớp? Em đã dự định học với Đại Luật sư nào? Mà kể cả đã có Đại Luật sư làm sư phụ hướng dẫn, thì em mới chỉ học một thời gian ngắn, làm sao có thể được?_ đôi lông mày của hơi cau lại.

- Vậy là anh đã quá coi thường người tên là rồi._ nó nhếch miệng lên nở một nụ cười trào phúng. - Cái gì? Ông ta chịu thu nhận đệ tử?_ vẻ mặt ngạc nhiên tột độ, nhìn nó bằng đôi mắt không thể tin được. - Chỉ có vậy mà anh làm như Trái Đất sắp bị sao Hỏa đâm phải không bằng. Đúng là con khỉ ăn hại._ nó phóng cho một ánh mắt xem thường. - Đây là lần đầu tiên anh nghe tin này đấy, trước giờ ông ta không chịu nhận bất cứ ai làm đệ tử cả._ thu lại vẻ mặt kinh ngạc quá mức lộ liễu của mình, nở nụ cười ngại ngùng. - Vậy giờ có rồi đấy._ nói xong, cũng không đợi trả lời, nó liền nhắm hai mắt lại. Haizz, không còn hắn ở đây, cuộc sống lại trở nên nhàm chán như lúc đầu mới sang.

Quả thực khi nghe tin được Đại Luật sư Thế giới nhận làm đệ tử, vẻ mặt nó chỉ sợ còn kinh hoảng hơn bây giờ. Nó nào dám trông mong việc này chứ. Đúng là nó có ý định xin vượt cấp thật, nhưng nó cũng chỉ định theo học một vị giáo sư nào đó trong Đại học thôi, nhưng không ngờ ông Lâm lại nhanh chân hơn nó một bước, nói chuyện này với giáo sư Simon, không ngờ ông ta lại đồng ý. Thật ra thì cũng có điều nó chưa biết, từ lúc nó nhập học vào ngành Luật, ông Lâm đã liên hệ với giáo sư rồi. Chỉ có điều, lúc ấy, thái độ của ông ta cũng không rõ ràng, chỉ lạnh nhạt, thờ ơ. Bởi nó đâu phải là người đầu tiên xin ông ấy hướng dẫn. Thế nhưng trong sự lưỡng lự của mình, giáo sư lại mở lời, nói có thể suy nghĩ xem xét biểu hiện của như năng lực thiên phú của nó. Ông luôn cho rằng, một người muốn thành công trong ngành, không phải chỉ cần chăm chỉ có ý chí vươn lên là được, kiểu này thực “nông dân”. Mà ông quan niệm, người tài giỏi phải là người vừa có ý chí, vừa có năng lực, lại phải có thiên chất. Ông đã đề xuất với Đại học để ông vào dạy giảng đường của nó. Điều này làm Hiệu trưởng vô cùng kinh ngạc, trước giờ ông luôn được phân công làm người hướng dẫn cho những sinh viên chuẩn bị thi Thạc sĩ, Tiến sĩ chuyên ngành, giờ lại tự mình đề xuất muốn giảng dạy tại một giảng đường năm nhất. Việc này quả thực rất khó. Nhưng giáo sư lại nói, sẽ chỉ dạy trong vòng hai tháng.

Trong hai tháng giảng dạy này, ông thường lưu tâm đến cô sinh viên mang tên Ryna Lâm Tuệ Mẫn, một cô gái người Anh gốc Việt, thực ra thì cũng không hẳn là gốc Việt, nhưng chẳng ai bận tâm đến chi tiết nhỏ này. Cách học của nó, cách ghi chép của nó, cách nghe giảng của nó, quả thực cũng khiến ông phải gật gù. Trong các bài kiểm tra, cách trình bày, phân tích luận chứng, luận cứ rất sắc bén, thậm chí có những chỗ ông vô tình bỏ qua, thì nó lại moi ra cho bằng được. Điều này làm ông rất hài lòng. Mỗi lần bị điểm tên trả bài, biểu hiện của nó cũng rất tốt, không hề kiêng dè gì, trực tiếp tranh luận cùng ông, khiến cho những sinh viên khác há hốc kinh ngạc. Trái lại, giáo sư cũng bị sự kiên định cùng sắc bén của nó hấp dẫn. Hai tháng theo dõi, ông đã chấp nhận đề nghị lúc đầu của ông Lâm, nhận nó làm đệ tử đầu tiên của ông, dù gì đi nữa, thì ông cũng không thể uổng phí một nhân tài học Luật như vậy được.

- Tối qua em ngủ không ngon sao?_ nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ gì của nó, hắn quay sang hỏi. Anh cũng phải công nhận rằng nó rất bài xích anh thì phải.

- Không._ nó nhàn nhạt đáp lại, cũng không nhấc mi lấy một lần. Có trời mới biết bây giờ nó muốn về Việt đến chừng nào.

- Vậy mà nhìn mặt em còn tưởng ai thiếu em mấy trăm ngàn Đô nữa.

- Mắc mớ gì tới anh? Đúng là đồ nhiều chuyện!

Nhiều chuyện? Anh có sao? Đường đường là một thanh niên trai tráng, cao ráo tuấn mỹ, mà lại bị cho là nhiều chuyện như đám bà tám? Lance âm thầm cười khổ. Rây vào nó, cuộc đời anh nhất định sẽ chẳng tốt đẹp gì. Anh hơi lắc đầu, nhấn ga tăng tốc. Chiếc xe trong chớp nhoáng phóng vụt đi, để lại những làn khói mờ nhạt phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.