*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Vân Tuế băng qua tiếng ồn ào của đám đông, ngang mấy quán ăn đêm, mùi thơm của thịt cừu xiên nướng than và của ớt xanh cay to quả nướng vấn vít trong không khí.
Quanh dãy bàn ăn xếp ngoài cửa, người ta ngồi tốp năm tốp ba trên những chiếc ghế nhựa màu xanh lá, phía trên đầu là ngọn đèn vàng được nối dây mắc ra ngoài, tiếng người huyên náo ầm ĩ, đây chính là cõi người trần tục.
Tần Vân Tuế lần đầu tiên thấy cảnh này, trái tim rung lên một nhịp, vội lấy bảng vẽ ra tranh thủ vẽ lại trong lúc cảm xúc còn chưa mất.
Dưới tấm bạt nhựa sơ sài là tiếng cười nói rộn ràng, là mùi đồ xiên nướng, là trạng thái thư giãn sau một ngày mỏi mệt.
Trong mắt Tần Vân Tuế ánh lên thứ ánh sáng lạ lùng. Cô đứng dưới hàng cây ven đường bên ngoài hàng đồ nướng, rõ ràng không phải một phần trong đám đông nhưng lại vẫn cảm nhận được cái đẹp trong cuộc sống.
Tần Vân Tuế cứ thế vẽ, bụng đau từng cơn nhưng cô chẳng coi nó là vấn đề, chỉ cho rằng niêm mạc dạ dày còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới đang tập làm quen.
Thế nhưng, ngay giây sau, trước mắt tối sầm, cô nghe thấy tiếng ai đó ở đối diện hô hoán:
“Có người bị ngất!”
Lúc tỉnh lại, trước mắt trắng xóa, y tá đứng bên cạnh đang rút kim, đối phương thấy cô tỉnh thì nhẹ nhàng hỏi: “Cô tỉnh rồi à?”
“Tôi bị sao vậy?” Tần Vân Tuế nhận ra mình đang trong phòng bệnh, bụng ngâm ngẩm đau. Cô nhanh chóng đưa mắt tìm thấy bảng vẽ, trên đó là bức tranh đang vẽ dở.
“Viêm ruột thừa, giờ không sao rồi, cô trước nhất cứ lo nghỉ ngơi cho tốt.”
Tần Vân Tuế sững người, khuôn mặt trước nay ôn hòa, bình tĩnh nay trở nên cùng quẫn: “Tôi không có tiền trả tiền thuốc men, khám chữa.” Chắc chắn là bệnh viện không cho khất nợ.
“Có một anh chàng rất đẹp trai đóng cho cô rồi, chắc là bạn trai cô nhỉ, lúc cậu ta đưa cô tới trông sốt ruột lắm.”
Tần Vân Tuế thấy hơi ngạc nhiên. Một người đẹp trai, đóng giúp tiền đi bệnh viện, bạn trai?
Cô bị ngất ở ven đường. Kiểu tình huống thế này chắc là sẽ liên lạc với người liên hệ khẩn cấp, người liên hệ khẩn cấp của cô quên chưa sửa lại, là… Tần Đĩnh?
Tần Đĩnh là bạn trai cũ của Tần Vân Tuế, cũng là một nửa anh trai. Năm mười một tuổi, cô được nhà họ Tần nhận nuôi. Nhà họ Tần gia sản bề thế. Về mặt pháp luật, con nuôi cũng có quyền thừa kế cho nên chỉ đổi họ cô sang họ Tần chứ không để nhập vào hộ khẩu.
Năm mười sáu tuổi, cô và Tần Đĩnh hẹn hò, nhà họ Tần không có ý kiến gì. Yêu nhau mười năm, dạo trước vừa chia tay, cô cũng bị đuổi khỏi nhà họ.
Nghĩ đến Tần Đĩnh, Tần Vân Tuế cười đắng nghét, đời người quả thật vô thường.
“Tâm trạng tốt nhỉ? Nghe y tá nói có người đóng tiền chạy chữa thuốc thang giúp liền tự động cho là Tần Đĩnh à? Thế thì đúng là làm cô phải thất vọng rồi.” Có người mở cửa vào phòng, giọng điệu lạnh lùng, châm chọc lập tức đập vào tai cô.
Tần Vân Tuế ngẩng đầu cười khẽ: “Tôi cười gượng đấy chứ, đang thương tiếc cho tình yêu đã qua của mình thôi.”
Người tới mặc áo khoác dài màu đen, eo gọn chân dài, trong mặc tây trang đen, ngũ quan đẹp rõ nét, vốn phải nhìn rất thích mắt nhưng đôi mắt lại đầy ý châm chọc nên đâm ra thêm mấy phần tính công kích.
Tần Vân Tuế biết mình hiểu lầm, hóa ra là kẻ thù của mình đóng tiền đi viện cho mình, thế là cười càng chân thành hơn, mấy năm nay ở nhà họ Tần, điều học được nhiều nhất chính là lễ nghi. Cô lịch sự nho nhã nói: “Cảm ơn anh đã đóng tiền chữa trị thuốc men giúp tôi.”
Lãng Nhận ngồi xuống bên cạnh, cười mỉa: “Biết là tôi có phải là thấy tiếc lắm không?”
“Thế thì không, chỉ thấy lạ thôi.”
Cặp mắt phẳng lặng của Tần Vân Tuế tò mò nhìn chăm chú người đàn ông đang xù lông nhím trước mặt, cô lấy làm khó hiểu: “Về lý thì trong những người anh ghét, hẳn là tôi phải xếp vào top 3 chứ nhỉ?”
Top 3? Đấy là đã nói khiêm tốn lắm rồi. Gã đàn ông đẹp trai đối diện này tên là Lãng Nhận, năm xưa ở cùng một tiểu khu với nhà họ Tần. Trước khi Tần Vân Tuế tới, anh ta là một oắt con hổ báo khá có tiếng tăm, ngày ngày bắt nạt Tần Đĩnh tuổi còn niên thiếu.
Lúc Tần Vân Tuế mới tới nhà họ Tần, dù là con gái nhưng lại giỏi lăn lộn ngoài đường phố, nói về những chuyện xấu đã gặp thì đám cậu ấm nhà giàu này sao có thể so. Một cơ hội báo đáp ân tình cho nhà họ Tần tốt như thế, tất nhiên Tần Vân Tuế không đời nào bỏ qua. Chẳng bao lâu sau, oắt con hổ báo đã bị Tần Vân Tuế đánh rụng hai chiếc răng cửa.
Tần Vân Tuế dẫn dắt Tần Đĩnh làm cách mạng thắng lợi, chèn ép ngược lại tên ranh kia, từ đó Tần Đĩnh đối xử rất tốt với Tần Vân Tuế, cũng từ đó, cuộc chiến giữa hai phe chính thức khai hỏa, mãi tới năm Lãng Nhận học lớp mười hai đi du học mới dừng.
Ba năm trước, Lãng Nhận về nước tiếp quản công ty của nhà họ Lãng, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là chèn ép nhà họ Tần. Lúc này cô đã vào làm cho công ty, đôi bên tất nhiên là thù mới hận cũ loạn đấu.
Kể ra cũng thật thú vị. Con người không thể nào thoát được nỗi ám ảnh từ thời thơ ấu của họ. Thanh niên Lãng Nhận tốt xấu gì cũng coi là người thành công, trước mặt người ngoài thì ngụy trang ôn hòa, lịch lãm, phóng khoáng, rộng lượng nhưng chỉ cần đối mặt với Tần Vân Tuế là lại là oắt con hổ báo năm xưa chuyên đi khiêu khích, có muốn giấu cũng không giấu nổi.
Cũng bởi vậy nên Tần Vân Tuế mới ngạc nhiên, ngạc nhiên vì đối phương lại sẵn lòng đóng tiền thuốc men chữa trị giúp, hơn nữa còn không xúi bác sĩ xén bớt thùy não của cô.
Lãng Nhận nghe Tần Vân Tuế hỏi vậy thì mặt không đổi sắc, vẫn giữ nguyên cái vẻ mỉa mai ấy mà rằng: “Chẳng qua tôi thấy cô vẫn còn giá trị lợi dụng mà thôi.”
“Giá trị lợi dụng?” Tần Vân Tuế xòe tay, cười thoải mái: “Với thanh danh hiện giờ của tôi thì còn giá trị lợi dụng gì? Nói trước, ngày xưa vừa bán nghệ vừa bán thân có hại quá, giờ tôi quyết định từ nay về sau chỉ bán nghệ không bán thân, nếu là giám đốc Lãng thì chỉ bán thân không bán nghệ cũng được.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, như thể việc bị mọi người mắng chửi chẳng hề mảy may ảnh hưởng tới bản thân, hơn nữa cô còn có thể thoải mái lôi chuyện ấy ra để đùa.
Lãng Nhận liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nuốt lại lời châm chọc sắp nói, tay lúng túng cuộn chặt lại, mặt thờ ơ: “Tôi muốn cô giúp tôi đối phó nhà họ Tần.”
Thực ra Tần Vân Tuế đã đoán được rồi. Cô nhìn Lãng Nhận: “Bán nghệ ý là bán tranh, không có thêm nghiệp vụ khác.”
Tần Vân Tuế lấy điện thoại ra: “Chúng ta thêm WeChat đi, tôi trả tiền cho tiện.”
Lãng Nhận không lấy điện thoại ra, anh ta nhìn thẳng vào Tần Vân Tuế, mắt như đao sắc, giọng có vẻ giận: “Cho dù Tần Đĩnh đối xử với cô như vậy, cô vẫn còn bảo vệ hắn thế à?”
Tần Vân Tuế cười: “Góc nhìn của giám đốc Lãng thật độc đáo. Mọi người đều nói tôi ăn cháo đá bát, chỉ sức một người mà hại giá chứng khoán của Tần gia rớt thảm hại, sao trong mắt giám đốc Lãng lại biến thành nhà họ Tần có lỗi với tôi?
Chẳng biết Lãng Nhận nghĩ tới chuyện gì mà tức giận châm chọc: “Không có việc gì thì đừng xem mấy bài thổi phồng cô nữa, xem nhiều giảm trí thông minh đấy, cô xem giờ cô ngu thế nào rồi kìa.”
Thế nào mà lời nhục mạ cô lại biến thành thổi phồng cô lợi hại được vậy?
Tần Vân Tuế bật cười. Cô biết người này xưa nay không biết nói năng tử tế, trước đây anh ta vẫn hay nói như thế, có điều giờ đây nghe vậy cô lại thấy rất ấm lòng.
Từ lời châm chọc của Lãng Nhận mà cô lại thấy ấm lòng. Quả nhiên đọc mấy thứ đó nhiều giảm trí thông minh.
Tần Vân Tuế mở WPS trên điện thoại, chọn chế độ soạn thảo soạn một tờ giấy nợ…
“Tiền khám chữa thuốc men hết bao nhiêu?”
“Ba trăm sáu mươi ngàn sáu trăm.”
“Ồ, vậy tính là một ngàn đi, sáu trăm tiền khám chữa thuốc men, bốn trăm tiền tình nghĩa.” Tần Vân Tuế viết giấy nợ xong, đưa điện thoại cho Lãng Nhận, “Lần này thực sự cảm ơn anh đã đóng giúp tôi.”
“Thời gian của tôi không đáng tiền tới vậy à?”
Tần Vân Tuế: “Về mặt pháp luật, đây là hành vi thiện chí giúp đỡ, giữa chúng ta không có hợp đồng ràng buộc cho nên tôi không cần phải chịu trách nhiệm.”
Lãng Nhận chưa từng học về pháp luật Trung Quốc hoàn toàn không biết mình bị lừa. Anh ta im lặng mất mấy giây.
Tần Vân Tuế cầm túi của mình để ở bên cạnh lên, nói với Lãng Nhận: “Thêm Wechat đi, tôi gửi giấy nợ qua cho anh.”
Nói tới đây, cô thoáng dừng lời rồi nghiêm túc nói: “Lần này cảm ơn anh đã giúp tôi. Nếu anh có muốn điều gì khác thì hãy nói cho tôi biết.”
Ánh mắt Tần Vân Tuế nhìn Lãng Nhận hòa nhã thêm một chút, cô nói tiếp: “Chúng ta coi như là cùng nhau trưởng thành từ nhỏ tới lớn, Tần Đĩnh là bạn trai cũ của tôi, nhà họ Tần tốt xấu gì cũng đã cho tôi cái ăn cái mặc, nuôi nấng tôi thành người, tôi không thể giúp anh đối phó họ.”
Lãng Nhận liếc nhìn khuôn mặt cô rồi dừng mắt ở chỗ cổ: “Một khi đã như vậy, chi bằng cô đưa chiếc vòng cổ này cho tôi đi.”
Tần Vân Tuế thấy khó hiểu: “Cái này không được.” Đây là quà Tần Đĩnh tặng cô khi tỏ tình năm mười sáu tuổi. Cậu ấm được nuông chiều từ tấm bé trốn gia đình đi làm thêm, có thể nói là vất vả cực nhọc mới để dành được ba ngàn đồng. Đấy là tấm lòng đơn thuần nhất của một thiếu niên, thật đẹp đẽ.
Từ đấy trở đi, Tần Vân Tuế vẫn luôn đeo chiếc vòng cổ này. Cũng bởi vì tình cảm nhiệt thành và đơn thuần mà Tần Đĩnh thời niên thiếu đã dành cho cô, bất kể anh ta làm gì, Tần Vân Tuế chưa từng thực sự hận anh ta.
Lãng Nhận bị từ chối, ánh mắt như mặt hồ đột ngột kết băng, tay trắng bệch ra vì cuộn nắm đấm quá chặt. Anh liếc nhìn Tần Vân Tuế, không nhận điện thoại cô đưa, xoay người sải những bước chân thật dài bỏ đi mất.
Tần Vân Tuế nhìn bóng lưng phóng khoáng bỏ đi của đối phương, vị nghệ thuật gia mới rơi vào cảnh nghèo đói thở một hơi thật dài. Một nghìn đồng cơ đấy, thế mà không nhận.
Chú thích:
*quán ăn đêm: ở đoạn này chính xác là 大排档, tiếng Anh là “Dai pai dong”. Wikipedia về loại hình quán này:
link. Những chiếc ghế nhựa màu xanh lá được coi là một đặc trưng của các quán kiểu này.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
*thịt dê xiên nướng, ớt nướng:
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
*bảng vẽ chuyên dùng cho dân mỹ thuật gồm một miếng gỗ ván ép công nghiệp, kẹp giấy, dây rọi và giấy vẽ.
Xem ảnh 6
*WPS là phần mềm soạn thảo phổ biến tại Trung Quốc, tương tự như Microsoft Office Word.