Đường Cảnh Hoằng tung ra một chưởng, một luồng chân nguyên mạnh mẽ tuôn ra từ trong tay lão ta. Luồng chân nguyên bao la cuồn cuộn tạo cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống không gì có thể chống đỡ, cuốn theo uy lực kinh thiên động địa đánh thẳng về phía Ngô Bách Tuế ở trong hố.
Đường Cảnh Hoằng rõ ràng muốn dùng một chưởng này đoạt mạng của Ngô Bách Tuế. Lão ta hoàn toàn không hề nương tay, gần như trút hết toàn lực đánh ra luồng chân nguyên rung trời này.
Người nhà họ Ngô hoảng sợ đến nỗi hô hấp như bị bóp nghẹt, trái tim trong ngực đập ầm ầm như trống. Luồng chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng có uy lực hủy thiên diệt địa. Lúc này Ngô Bách Tuế không thể trở tay, một khi bị đánh trúng Ngô Bách Tuế chắc chắn sẽ chết.
“Bách Tuế cẩn thận!”, Đường Dĩnh hoảng sợ hét lên.
Ngô Bách Tuế ở trong hố, sắc mặt chợt thay đổi, anh không kịp suy nghĩ, lập tức điên cuồng dùng lực đạp mạnh chân phải xuống, bất chợt, dưới chân anh tuôn ra một luồng chân nguyên vừa điên cuồng vừa hùng mạnh.
Đó không phải là chân nguyên bình thường, một khi bùng nổ nó không khác gì bom nguyên tử, phát ra năng lượng làm cho toàn bộ trang viên nhà họ Ngô rung chuyển, sóng nhiệt cuồn cuộn dâng lên càng làm cho bầu không khí như bốc cháy. Toàn bộ người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy thân mình như bị bỏng. Hiển nhiên sức mạnh này vô cùng tàn khốc.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Ngô Bách Tuế buông tay khỏi Huyết Long Đao, thình lình vọt lên từ dưới hố sâu.
Mà Huyết Long Đao và Thất Tinh Kiếm vẫn đang tiếp tục giao đấu ở trên miệng hố sâu.
Lúc này, chân nguyên do Đường Cảnh Hoằng phóng ra đã ầm ầm tan vỡ.
Sau khi vọt ra từ dưới hố sâu, Ngô Bách Tuế lướt sang bên rất nhanh, khó khăn tránh thoát luồng chân nguyên mang tính hủy thiên diệt địa của Đường Cảnh Hoằng.
Nhưng Huyết Long Đao và Thất Tinh Kiếm vẫn đang tiếp tục giằng co với nhau treo lơ lửng trên miệng hố sâu cũng bị luồng chân nguyên này đánh trúng. Nhất thời, một cơn gió lốc bùng lên quét sạch cả một vùng trời đất. Còn Huyết Long Đao và Thất Tinh Kiếm đồng thời rơi vào trong hố sâu.
Đường Cảnh Hoằng giữa không trung nhìn thấy chân nguyên không đánh trúng Ngô Bách Tuế, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, trong mắt ánh lên vẻ vô cùng tàn độc. Lão ta không chút do dự nhảy xuống mặt đất, giơ tay bên phải ra, quát to:”Thất Tinh Kiếm, trở về”.
Lập tức, Thất Tinh kiếm từ dưới hố sâu đột nhiên vọt ra bay thẳng vào trong tay Đường Cảnh Hoằng
Tay vừa cầm được Thất Tinh Kiếm, khí thế của Đường Cảnh Hoằng lại dâng lên, trong mắt đỏ vằn lên toàn là tơ máu, bộ mặt lão ta vặn vẹo run rẩy dữ tợn. Toàn thân lão ta lượn lờ tản ra từng luồng ma khí mỏng mảnh, sát ý của lão ta lại càng hung hãn. Lần này, dù thế nào lão ta cũng phải giết chết Ngô Bách Tuế.
Lão ta xiết chặt Thất Tinh Kiếm mang theo sát khí ngập trời nhanh chóng vọt tới đánh về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không dám chần chừ lập tức giơ tay: “Đao đâu!”
Huyết Long Đao ngay lập tức từ trong hố sâu vọt lên cao phóng vào không trung sau đó vèo một tiếng xuyên qua không khí bay vào trong tay Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao, khí thế cũng lập tức thay đổi, toàn thân anh tràn ngập khí thế dữ dội, vạt áo khẽ bay bay. Trong mắt anh tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, toàn thân Huyết Long Đao trong tay anh đỏ rực, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như màu máu dưới ánh mặt trời. Anh và đao kết hợp làm một, sức mạnh rung chuyển đất trời.
Thất Tinh Kiếm trong tay Đường Cảnh Hoằng đột ngột chém xuống. Tức khắc, một đường kiếm quang lóe lên trong không trung xẻ đôi không khí đánh về phía Ngô Bách Tuế.
Đường kiếm khí này tản ra khí lạnh thấu xương cuốn theo khí tức hủy diệt, chứa sức mạnh phá núi, tựa như nó muốn xẻ đôi Ngô Bách Tuế vậy.
Ngô Bách Tuế thấy vậy ánh mắt lạnh lẽo cũng hiện lên một tia sát khí sắc bén. Anh không chút do dự nâng Huyết Long Đao trong tay nghênh đón.
Huyết Long Đao vừa chém ra, một tia sáng đỏ xẹt qua không trung mang theo thế rạch ngang trời đất đánh về phía Thất Tinh Kiếm đang phát ra kiếm quang màu lam.
Ầm!
Đao khí và kiếm khí va vào nhau trong không trung bắn ra ánh sáng chói mắt rực rỡ, màu đỏ hòa cùng màu xanh lấp lánh, dư âm của khí kình bắn ra bốn phía, rung chuyển trời đất.
Ngô Bách Tuế và Đường Cảnh Hoằng đi ngược luồng sóng dư âm của khí kình tiếp tục đánh về phía đối phương.
Một giây sau, đao kiếm của hai người va chạm với nhau, mũi kiếm va chạm vào thân đao phát ra âm thanh chói tai, bắn ra tia lửa, uy lực kinh thiên. Hiện trường rộng lớn dường như cũng ầm ầm rung chuyển.
Những người đứng xem xung quanh cũng cảm thấy hoảng sợ.
Quá kinh khủng!
Đến giờ phút này, Ngô Bách Tuế và Đường Cảnh Hoằng đều dùng toàn lực ứng phó. Cả hai đều muốn mau chóng dồn đối phương vào chỗ chết, không hề chừa lại đường lui. Sau khi va chạm Ngô Bách Tuế nắm đao, Đường Cảnh Hoằng cầm kiếm, cả hai cùng lùi về sau hai bước, lại lập tức đánh tiếp về phía đối phương.
Đường Cảnh Hoằng dường như có chút điên rồ, đòn tấn công của lão ta rất điên cuồng, khí thế hung bạo tàn nhẫn. Lão ta hoàn toàn không cho Ngô Bách Tuế cơ hội nghỉ ngơi, liên tục đánh tới.
Ngô Bách Tuế cũng không chịu tỏ ra yếu thế, anh không hề nhượng bộ, chiêu nào cũng sắc bén, ông tấn công, tôi cũng tấn công, ông lùi lại tôi vẫn tấn công. Mặc kệ Đường Cảnh Hoằng có tấn công dày đặc thế nào, Ngô Bách Tuế đều có thể dùng Huyết Long Đao chém trời bổ đất dũng mãnh phản kích, uy vũ bất phàm.
Trận đấu ngày càng kịch liệt.
Những người đứng xem cũng ngày càng hồi hộp.
Trái tim Đường Dĩnh thắt chặt, cô nhìn Ngô Bách Tuế chiến đấu không màng sống chết, trong lòng vô cùng lo sợ. Tuy rằng trước mắt thấy thực lực hai người ngang nhau, nhưng đao kiếm vô tình, Đường Cảnh Hoằng lại quá hung hãn, chỉ cần bị chém một kiếm thì Ngô Bách Tuế khó bảo toàn tính mạng. Đường Dĩnh căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, lại càng không dám chớp mắt, hồi hộp nhìn hai người đang đánh nhau trước mặt.
Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong và người nhà họ Ngô đều nhìn không chớp mắt hiện trường chiến đấu ác liệt trước mặt, lo lắng cho Ngô Bách Tuế đến toát mồ hôi hột, trong lòng thầm cầu mong Ngô Bách Tuế đánh thắng Đường Cảnh Hoằng.
Từng giây từng phút trôi qua.
Trong lúc chiến đấu, Đường Cảnh Hoằng thình lình vọt thẳng lên giữa không trung, lập tức giơ cao Thất Tinh Kiếm lạnh lùng hô lớn: “Hàn Băng Kiếm Pháp!”
Lời này vừa dứt, Đường Cảnh Hoằng ầm ầm chém xuống một kiếm. Lập tức một đường kiếm ảnh như sấm sét rạch ngang bầu trời lao xuống để lại một tàn ảnh thật dài trong không trung.
Hàn Băng Kiếm Pháp chính là tuyệt kỹ của Đường Cảnh Hoằng, là kiếm pháp cực mạnh độc nhất vô nhị của lão ta, cũng là sát chiêu vô địch không gì cản nổi. Ban đầu, dựa vào chiêu Hàn Băng Kiếm Pháp này mà Đường Cảnh Hoằng đánh bại người giỏi nhất của nhà họ Đường, bước lên vị trí trưởng tộc. Ngồi ở vị trí trưởng tộc nhiều năm như vậy, Đường Cảnh Hoằng đã chẳng có cơ hội sử dụng Hàn Băng Kiếm Pháp lần thứ hai. Vậy mà hôm nay, Ngô Bách Tuế đã buộc lão ta phải dùng tới Hàn Băng Kiếm Pháp.
Thấy thế, vẻ mặt Đường Chấn Phong bất chợt thay đổi, trái tim ông ta đập loạn không ngừng. Ông ta biết, Hàn Băng Kiếm Pháp là con át chủ bài của Đường Cảnh Hoằng, là sát chiêu không ai có thể chống đỡ. Tuy rằng Ngô Bách Tuế có Huyết Long Đao, thực lực mạnh mẽ vô song, nhưng Đường Chấn Phong cũng không cho rằng Ngô Bách Tuế có thể địch lại được Hàn Băng Kiếm Pháp của Đường Cảnh Hoằng. Lần này, Ngô Bách Tuế thật sự lâm vào nguy hiểm rồi.
Hàn Băng Kiếm Pháp vừa ra, đất trời bỗng chốc thay đổi. Kiếm khí lạnh giá mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt, dòng khí lạnh này khác với bất kỳ cái gì trước đây, nó thật sự buốt lạnh giống như băng tuyết ở Nam Cực có thể làm con người ta đông cứng thành đá. Khí lạnh này bao trùm toàn bộ không gian làm cho cây cỏ dường như đóng băng không thể lay động, Bầu không khí cũng đông đặc lại, tất cả mọi người ở hiện trường đều cứng đờ vì lạnh, mặt trắng bệch, môi tím tái.
Kiếm khí đáng sợ mang theo cái rét buốt vô hạn, lạnh thấu xương đánh về phía Ngô Bách Tuế.
Đôi ngươi của Ngô Bách Tuế co rút lại, anh thình lình hô lớn: “Xích Diệm Trảm!”
Lời vừa dứt, hai tay Ngô Bách Tuế cầm chặt đao, khí thế toàn thân bùng nổ. Anh ngưng tụ toàn bộ sức mạnh Man Hoang chân nguyên của mình lên trên thân Huyết Long Đao, tiếp đó vung đao chém ầm về phía kiếm khí phía trên.
Thế đao này uy mãnh, khi chém ra, cả thanh Huyết Long Đao cũng rời khỏi tay Ngô Bách Tuế vọt lên trên không trung.
Bay đến giữa không trung, Huyết Long Đao dừng lại treo lơ lửng không ngừng xoay tròn, thân đao bắn ra ánh sáng đỏ rực rỡ chói mắt làm cho người ta sợ hãi.
Huyết Long Đao xoay tròn ngày càng nhanh làm cho đao ảnh càng ngày càng lớn, đao khí càng ngày càng mãnh liệt mang theo làn sóng nhiệt cuồn cuộn tuôn ra, hơi nóng vô tận hòa tan khí lạnh mãnh liệt trong không trung.
Xích Diệm Trảm mang theo vẻ ngông cuồng hết sức, nóng bỏng tựa như mặt trời chói chang gần ngay trong gang tấc, thiêu đốt cả một vùng trời đất.
Hàn Băng Kiếm Pháp làm cho cả một vùng không gian trở nên buốt giá, mà Xích Diệm Trảm lại là mặt trời chói chang rực rỡ làm tan băng tuyết.
Đây là màn đấu giữa đao và kiếm, cùng là cuộc giao tranh giữa băng và lửa.
Hàn Băng Kiếm Pháp là kiếm pháp độc môn xuất chúng của Đường Cảnh Hoằng. Còn Xích Diệm Trảm là đao pháp vô địch do Dương Kim Dương truyền dạy cho Ngô Bách Tuế. Cả hai đều là chiêu thức có sức mạnh vô song.
Huyết Long Đao vẫn không ngừng xoay tròn trong không trung, tỏa ra hơi nóng không ngừng làm tan khí lạnh, đao khí phát ra va chạm mãnh liệt với kiếm khí.
Đao khí nóng bỏng va chạm cùng kiếm khí lạnh lẽo, tỏa ra làn sóng dư âm khí kình nóng lạnh tầng tầng lớp lớp giao nhau. Tầng khí kình này giống như một lưỡi đao túy ỳ chém xuống bốn phương tám hướng, quét sạch trời đất, uy lực mạnh mẽ làm bầu trời như muốn nứt vỡ.
Sau khi đao khí và kiếm khí va chạm, Huyết Long Đao lơ lửng trong không trung đột ngột phóng lên cao rồi hung mãnh chém về phía Đường Cảnh Hoằng.
Sắc mặt Đường Cảnh Hoằng thay đổi kịch liệt, lập tức vung Thất Tinh Kiếm chém xuống một lần nữa. Lần này, lão ta lại tiếp tục dùng Hàn Băng Kiếm Pháp.
Nhưng Hàn Băng Kiếm Khí này không ngăn được thế tấn công của Huyết Long Đao, người ta chỉ thấy Huyết Long Đao xé rách bầu trời, ầm ầm va chạm với Thất Tinh Kiếm đang chém xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên chấn động đất trời.
Thất Tinh Kiếm đã gãy!
Xích Diệm Trảm của Huyết Long Đao đã chém gãy Thất Tinh kiếm. Thất Tinh Kiếm trong nháy mắt gãy thành hai đoạn, một đoạn chuôi kiếm vẫn ở trong tay Đường Cảnh Hoằng, đoạn mũi kiếm còn lại rơi trên mặt đất.
Xích Diệm Trảm phá nát hoàn toàn Hàn Băng Kiếm Pháp.
Thế tấn công của Huyết Long Đao vẫn không ngừng lại ở giây phút đó. Sau khi chém gãy Thất Tinh Kiếm, Huyết Long Đao tiết tục chém về phía cơ thể Đường Cảnh Hoằng.
Đường Cảnh Hoằng kinh hãi, lão ta nhìn một nửa Thất Tinh Kiếm ở trong tay mà không thể tin nổi, lại thấy Huyết Long Đao đang chém về phía mình, đao ảnh khổng lồ của Huyết Long Đao đường như bao phủ toàn bộ thân thể lão ta khiến lão ta cảm thấy một loại tuyệt vọng đang trào dâng từ sâu trong tâm khảm.
Lão ta xoay người nhảy xuống đất theo bản năng, nỗ lực tránh thoát đòn tấn công của Huyết Long Đao. Nhưng Huyết Long Đao tựa như âm hồn không tan, nhanh chóng theo sát chém về phía lão ta. Hai mắt lão ta trừng lớn, bất giác gấp rút lùi lại. Thế nhưng dù lão ta có tránh thế nào cũng không thoát khỏi đao ảnh màu đỏ đang bao phủ.
Bất đắc dĩ, Đường Cảnh Hoằng chỉ có thể dừng lại đối mặt với Huyết Long Đao, lão ta tung ra một luồng chân nguyên cực kì điên cuồng.
Chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng cực mạnh, gần như sử dụng toàn bộ sức mạnh cuối cùng của lão ta. Thế nhưng, Hàn Băng Kiếm Pháp của lão ta còn không thể chống đỡ được Xích Diệm Trảm của Huyết Long Đao, vậy thì chân nguyên của lão ta làm sao có thể chịu đựng nổi.
Ầm!
Huyết Long Đao không hề ngừng lại mà phá nát chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng, tiếp tục mang theo khí thế không thể chống đỡ chém thẳng về phía Đường Cảnh Hoằng.
Phập!
Huyết Long Đao nặng nề chém vào cơ thể Đường Cảnh Hoằng, bổ thẳng vào lồng ngực lão ta, rạch ra một vết thương lớn dường như có thể thấy cả xương cốt.