Chàng Khờ

Chương 262: Lục trưởng lão ngã xuống rồi




Tống Nghi Nhiên và Đường Chấn Phong song kiếm hợp bích thì khả năng tấn công có thể nói là tuyệt đỉnh vô địch. Thực lực của Lục trưởng lão khi ra oai cũng đánh đâu thắng đó. Ba người này đánh đấm hừng hực khí thế, vô cùng ác liệt.

Thắng thua nhất thời không thể biết được, cũng rất khó đoán.

Ánh mắt của Đường Dĩnh chăm chú quan sát trận đấu, toàn thân cô căng thẳng, thậm chí đến cả sợi tóc cũng đang căng thẳng. Cô biết thắng bại của trận đấu này đồng nghĩa với điều gì. Bố mẹ cô liên hợp đã là át chủ bài mạnh nhất bên phía họ, nếu tung cả át chủ bài mà vẫn không đấu nổi Lục trưởng lão thì gia đình họ thật sự xong đời rồi. Đường Dĩnh không dám tưởng tượng đến kết cục ấy, người thân nhất của cô và người cô yêu thương nhất đều đang ở đây, họ không thể thua được, chỉ được phép thắng. Đường Dĩnh chỉ mong bố mẹ mình đánh bại Lục trưởng lão.

Ngô Bách Tuế cũng nhìn chằm chằm vào ba người trong trận đấu với vẻ mặt nặng nề. Từ sau khi quyết định liều một phen, Đường Chấn Phong vẫn duy trì được thực lực mạnh mẽ mà ổn định. Trên người ông ta vẫn luôn toát ra hơi thở dũng mãnh và thiện chiến, ý chí chiến đấu phừng phừng như lửa, càng lúc càng cháy đượm. Ông ta giống như con hổ dữ xông ra, không ngừng cắn xé đối thủ, không biết mệt mỏi.

Người khiến Ngô Bách Tuế cảm thấy ngạc nhiên là Tống Nghi Nhiên. Anh không thể ngờ, một người phụ nữ trông dịu dàng và cao quý như bà ta lại sở hữu thực lực khủng khiếp đến vậy, thậm chí nếu sánh cùng Đường Chấn Phong, bà ta không hề mờ nhạt. Biểu hiện của bà ta thật sự làm Ngô Bách Tuế kinh ngạc, cũng khiến anh nhìn thấy được hi vọng to lớn hơn. Lục trưởng lão mạnh bạo như thế, nhưng cặp đôi Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên cũng không yếu kém, họ rất có triển vọng thắng được Lục trưởng lão.

Ngô Thanh Đế cũng ôm một kỳ vọng nào đó, im lặng quan sát hiện trường. Đương nhiên ông cũng hi vọng vợ chồng Đường Chấn Phong chiến thắng, chẳng qua, đến giờ phút này, chứng kiến sự lợi hại của ba người kia, Ngô Thanh Đế càng thêm ý thức được mức độ lớn mạnh của người nhà họ Đường. Sự lớn mạnh này quả thực là thứ ông không thể nào chạm tới được, bây giờ ông càng thêm lo lắng về vận mệnh của nhà họ Ngô.

Trận chiến vẫn đang tiếp tục, trong chớp mắt, ba người họ đã giao chiến được mấy mươi hiệp rồi.

Thắng thua vẫn chưa thể phân biệt được, trận chiến càng lúc càng thêm kịch liệt, Đường Chấn Phong như tẩu hỏa nhập ma vậy, hai mắt càng lúc càng đỏ lên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Sát khí toàn thân ông ta cực kỳ dày đặc, khí thế tấn công rất mạnh mẽ, vô cùng cuồng bạo. Tống Nghi Nhiên từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên và ung dung, bước chân và động tác của bà ta trông qua không hề mang tính uy hiếp, nhưng trên thực tế, mỗi đòn tấn công mà bà ta tung ra đều mang uy lực kinh khủng, sát thương chí mạng.

Lục trưởng lão đang trong trạng thái điên cuồng, lão ta rất mạnh, so với Đường Chấn Phong thì chỉ hơn chứ không kém gì. Chẳng qua, lão ta phải đối phó không chỉ một mình Đường Chấn Phong, mà là sự kết hợp hoàn hảo của hai vợ chồng này. Lục trưởng lão vừa đánh vừa cố gắng tìm kiếm sơ hở của đối phương, nhưng thời gian ngày càng trôi đi, lão ta không những không túm được kẽ hở nào mà còn bị đối phương quấn riết đến mức không kịp trở tay. Lão ta bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi, khi đối diện với đòn tấn công liên hợp vừa mạnh mẽ vừa dày đặc từ vợ chồng Đường Chấn Phong, lão ta dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đồng thời, bàn tay bị thương của lão ta càng ngày càng phải dùng sức khiến cho vết thương trở nên vặn vẹo, máu tươi cũng chảy nhiều hơn, chính vì như thế, chiêu thức xuất ra gặp hạn chế, lão ta không thể nào phát huy toàn bộ khả năng của mình.

“Chính là lúc này đây, lên đi!”

Đường Chấn Phong vồ vào khoảng không, đột nhiên quát ầm lên một tiếng. Khí thế toàn thân tăng đột biến, ông ta mang theo sức mạnh cuồng bạo vô tận, nhanh chóng lao mình tới, dùng chân phải gạt một cái. Lần gạt chân này tung ra khí thế như dời non lấp biển, cùng với chân nguyên mãnh liệt. Chân của ông ta như sắt thép, sức lực nghịch thiên, một cái chân mà như quét sạch trời đất. Ông ta dùng ưu thế tấn công như nghiền nát phe địch mà gạt chân về phía hông của Lục trưởng lão.

Tống Nghi Nhiên nghe Đường Chấn Phong hô lên như vậy, lập tức nắm bắt thời cơ, uốn mình xông tới, vung một cú đấm, đấm thẳng vào bàn tay bị thương của Lục trưởng lão. Tấn công bất ngờ, nhằm vào điểm mấu chốt nhất, tặng cho lão ta một đòn trí mạng, đây là mục đích của cú đấm mà Tống Nghi Nhiên tung ra.

Lục trưởng lão lập tức rơi vào nghịch cảnh nguy nan nhất, thành bại dường như chỉ gói gọn trong nắm đấm này thôi.

Đường Dĩnh, Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Tuế đều cảm thấy lo lắng trong thời điểm này, ai cũng biết, trận đấu đã tiến vào thời khắc căng thẳng nhất, then chốt nhất.

Đương nhiên Lục trưởng lão biết rõ, hai vợ chồng Đường Chấn Phong nhân cơ hội mình đang chật vật để tìm kiếm điểm yếu của mình, tặng cho mình một đòn tấn công chết người. Thời khắc nguy cơ bủa vây như thế này không cho phép lão ta chần chừ chút nào. Lão ta lập tức vận dụng toàn bộ chân nguyên của mình, nhanh chóng nhảy bật lên, vọt tới tầng không, sau đó đột ngột như biến thành gió lốc vậy, toàn thân bắt đầu xoay tròn rất nhanh.

Lão ta lấy chính mình làm trục trung tâm, xoay tròn cực kỳ nhanh giữa không trung. Tốc độ xoay siêu nhanh, nhanh đến độ người ta không thể nhìn thấy bóng dáng của lão ta, chỉ thấy một cơn gió đen đang xoay tròn điên cuồng.

Khi tốc độ xoay của Lục trưởng lão càng lúc nhanh, không khí xung quanh cũng sinh ra sự thay đổi cực lớn. Mọi thứ xung quanh nổi giông gió vì ông ta, lực sát thương của giông gió cũng rất khác biệt, nó dường như ẩn chứa vô số lưỡi dao sắc bén, bắn tung tóe khắp nơi.

Thấy vậy, ánh mắt Đường Dĩnh thay đổi. Không hề do dự, cô lập tức thúc đẩy chân nguyên của mình, hình thành nên một chiếc khiên bằng chân nguyên xung quanh mình, Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế, để ngăn chặn lực sát thương của cơn gió lốc kia.

Tấm khiên bằng chân nguyên của Đường Dĩnh được hình thành rất kịp thời, giúp ba người họ tránh được một kiếp nạn, tuy hơi giật mình nhưng không ai gặp nguy hiểm gì. Thế nhưng trái tim họ vẫn vô cùng căng thẳng, ai nấy nhìn chằm chằm vào trận chiến vô cùng giật gân kia, không dám chớp mắt.

Chiêu thức của Lục trưởng lão gần như biến chính cơ thể mình thành vũ khí tấn công hoặc phòng thủ, lão ta sở hữu uy lực đủ để ngó lơ mọi thứ, tàn sát vạn địch.

Cú gạt chân của Đường Chấn Phong và nắm đấm của Tống Nghi Nhiên đánh vào khoảng không, nhưng họ không hề ngơi nghỉ, ngay lập tức phát động lần tấn công liên hợp thứ hai vào Lục trưởng lão đang xoay tròn liên tục.

Đùng đùng!

Hai âm thanh trầm đục vang lên, cơ thể đang xoay tròn với tốc độ cao của Lục trưởng lão tuy đã có năng lực kháng đòn siêu mạnh, nhưng vẫn bị đòn tấn công liên thủ của Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đánh trúng.

Vừa trúng đòn, cơ thể của Lục trưởng lão lập tức ngừng xoay, lão ta lơ lửng giữa không trung, miệng phun ra một búng máu tươi, máu tóe giữa tầng không, ngay sau đó, lão ta rơi mạnh xuống đất, phát ra một âm thanh rất vang dội.

Lục trưởng lão trước nay vô địch đã ngã xuống rồi.

Lão ta bị đánh bại bởi tay vợ chồng Đường Chấn Phong.

Lão ta nằm trên nền đất, mặt mũi trắng bệch, toàn thân nhếch nhác, khóe miệng dính dịch thể màu đỏ chói máu, đánh dấu cho sự thua cuộc của lão ta.

Cảnh tượng này đã gây chấn động đến trái tim của Đường Dĩnh. Cô vẫn luôn mong mỏi bố mẹ mình sẽ thắng, nhưng bây giờ hai người thắng thật rồi, Đường Dĩnh lại cảm thấy khó tin, dường như mọi thứ có vẻ thiếu chân thật. Lục trưởng lão mạnh mẽ và có thể tùy ý điều khiển sinh tử của chúng sinh mà cũng có thể thua khiến Đường Dĩnh vô cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng cô cũng trào lên một cảm giác kích động.

Ngô Bách Tuế thì thả lỏng tâm trạng căng như dây đàn của mình. Vợ chồng Đường Chấn Phong thắng rồi, anh và bố cuối cùng cũng giành được cơ hội sống sót, Đường Dĩnh cũng không cần mạo hiểm vì anh nữa. Khoảnh khắc này, ánh mắt Ngô Bách Tuế nhìn về phía Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên cũng khác đi rồi.

Sau khi hạ gục Lục trưởng lão, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên lập tức bước về phía Lục trưởng lão. Họ đến trước mặt Lục trưởng lão, dùng tâm thế của kẻ thắng cuộc cúi đầu nhìn Lục trưởng lão từ trên cao.

Không ai nói gì, nhưng sự im lặng vào lúc này, đối với Lục trưởng lão, cũng là một dạng sỉ nhục đến cực điểm.

Trong lòng Lục trưởng lão đang trào dâng vô số cảm xúc, gương mặt lão ta đỏ nhừ lên. Lão ta nằm trên nền đất, thở dốc vài hơi, sau đó mới từ từ bò dậy, đối mặt với Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên, cất lời độc địa: “Cô cậu nên biết rằng cô cậu đã phạm phải sai lầm khủng khiếp đến thế nào. Hôm nay, hoặc là cô cậu giết được tôi hoặc là đợi tôi đến tiêu diệt cả gia đình cô cậu!”

Lục trưởng lão đã thừa nhận mình không đánh lại được vợ chồng Đường Chấn Phong khi họ liên thủ, nhưng lão ta không phục, càng không thể bỏ qua cho gia đình Đường Chấn Phong như vậy được. Chỉ cần cái mạng của lão ta vẫn còn, cho dù phải đội đất sống lại, cũng phải tiêu diệt gia đình này. Lời nói của lão ta trông qua có vẻ giống như đang cho hai người kia con đường để lựa chọn, nhưng trên thực tế lại là câu uy hiếp vô cùng độc ác.

Lão ta biết rất rõ, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên có gan ngăn cản mình thi hành luật lệ nhưng tuyệt đối không có gan giết mình. Phải biết rằng, ở nhà họ Đường, trưởng lão chấp pháp đại diện cho luật lệ, nếu ai giết trưởng lão chấp pháp, tức là đã phạm phải tội tày trời.

Quy định nhà họ Đường rất nghiêm ngặt, cho dù Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên ăn gan hùm mật gấu cũng chắc chắn không dám phạm phải tội lớn như thế.

Nghe Lục trưởng lão nói vậy, mặt mũi Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đều lộ ra thần sắc nặng nề. Họ im lặng trong vài giây, sau đó, Đường Chấn Phong mới chậm rãi nói: “Ông đi đi!”

Đường Chấn Phong biết rằng thả Lục trưởng lão đi chính là thả hổ về rừng, nhưng giết Lục trưởng lão chính là tội chết. Trong hai kết cục tồi tệ đó, chọn cái nào nhẹ nhàng hơn, sau cùng Đường Chấn Phong vẫn quyết định thả Lục trưởng lão.

Lục trưởng lão nghe vậy, không khỏi nhếch môi cười lạnh một tiếng. Lão ta sầm mặt, lướt mắt nhìn Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên, rồi nhìn Đường Dĩnh ở bên cạnh, sau cùng, lão ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế trên nền đất. Lão ta đã khắc sâu gương mặt năm người này vào đầu mình, ánh mắt của lão ta, muốn độc ác đến đâu có độc ác đến đó.

Chốc lát sau, Lục trưởng lão nghiến răng, nhãn cầu như sắp nứt ra: “Các người cứ đợi đấy”.

Nói xong, Lục trưởng lão kéo lê thân thể bị thương của mình, chậm rãi rời đi.

Lão ta đi rồi, nhưng lời uy hiếp lão ta để lại vẫn vang vọng bên tai đám đông, thấm vào lòng mọi người.

Tận đến khi Lục trưởng lão hoàn toàn đi khỏi trang viên, Đường Dĩnh mới chậm chạp cất bước tới trước mặt Đường Chấn Phong, lo lắng hỏi: “Bố, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.