Thân phận và địa vị của Lý Xương Thịnh sờ sờ ra đó, đối với rất nhiều người thì lời nói của ông ấy tuyệt đối có tính công bằng và độ đáng tin. Thế nên, lời này của ông ấy đồng nghĩa với phán quyết cuối cùng giải quyết dứt khoát vở hài kịch này.
Tất cả mọi người nghe vậy thì chợt như bùng nổ như ong vỡ tổ:
“Tôi đã nói rồi mà, sao có thể tin lời của thằng ngốc Ngô Bách Tuế được chứ, suýt chút nữa mấy người lọt hố rồi đấy.”
“Nhưng vừa nãy anh ta không giống ngốc thật mà, nói cũng có câu có kéo khiến tôi cứ tưởng có chân tướng gì không thể cho người ta biết được chứ!”
“Thằng khờ chung quy vẫn là thằng khờ, nhìn bộ dạng của hắn đi, sao mà so với Nhất Bạch Sơn Tịch được cơ chứ.”
“Chuẩn phết, Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự sao có thể trở thành một gã ăn mày được chứ, nói ra chẳng ai tin!”
Có lời làm chứng của Lý Xương Thịnh, mọi người xem như là hoàn toàn xác nhận Ngô Bách Tuế chắc chắn không phải là Nhất Bạch Sơn Tịch, nhân vật lớn như Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không thể nào trở thành một thằng ăn mày như Ngô Bách Tuế được.
Người nhà họ Hạ chuyến này cũng được phen thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lục tục cảm thán:
“May quá, may quá, sợ bóng sợ gió một phen, nếu thằng ngốc Ngô Bách Tuế thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch thì thế giới quan của tôi coi như sụp đổ rồi, chắc chắn tôi sẽ vừa sống vừa nghi ngờ cuộc sống này mất.”
“Đúng vậy, nếu cậu ta thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch thì mặt trời mọc đằng Tây rồi.”
“May là không phải anh ta, nếu không sau này chắc chúng ta thảm đấy.”
“Đúng vậy, vừa nãy suýt chút nữa bị lời nói của anh ta lừa rồi. Thằng ngốc này những cái khác thì chẳng đâu tới đâu chứ mấy trò bịp bợm lừa người lại xếp hàng đầu.”
Người nhà họ Hạ vẫn hơi hoảng hồn, bọn họ không hề muốn thừa nhận Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch. Thế nên lời Lý Xương Thịnh nói vừa hợp với ý của bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy như được cứu vớt vậy, lòng dạ nhẹ nhõm hẳn.
Về phần Ngô Bách Tuế, sau khi anh nghe lời nói của Lý Xương Thịnh thì sắc mặt chợt thay đổi dữ dội, anh lập tức nhìn Lý Xương Thịnh rồi hỏi một cách không thể tin được: “Ông dám phản bội tôi?”
Ngô Bách Tuế rất kinh ngạc, cảm giác như bị người kề cận mình chọc cho một dao. Ngô Bách Tuế thật sự tin tưởng Lý Xương Thịnh nhưng anh không ngờ Lý Xương Thịnh lại ngang nhiên phản bội mình.
Lý Xương Thịnh nghe Ngô Bách Tuế nói thì mới nhìn anh, ông ấy hơi thấy kì lạ hỏi ngược lại: “Tôi hoàn toàn không quen biết cậu thì phản bội kiểu gì?”
Ngô Bách Tuế nhìn Lý Xương Thịnh bằng ánh mắt lạnh lẽo, anh nghiến răng, trầm giọng hỏi: “Hắn cho ông cái gì mà lại có thể khiến ông to gan dám phản bội tôi?”
Lý Xương Thịnh không vui nhíu mày, giọng điệu càng nặng nề hơn: “Mong cậu chú ý lời nói, tôi trước nay luôn cần cù làm việc cho Tam thiếu gia, tôi không hiểu vì sao cậu lại phải giả mạo Tam thiếu gia nhà tôi.”
Thái độ của Lý Xương Thịnh đã quyết định tất cả.
“Chủ tịch Lý đã nói là không quen biết anh rồi, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?” Hạ Mạt Hàn nhìn Ngô Bách Tuế, vô cùng thất vọng hỏi.
Có một tích tắc, Hạ Mạt Hàn thật sự cho rằng Ngô Bách Tuế có khả năng là Nhất Bạch Sơn Tịch. Nhưng sự thật đã sờ sờ ra trước mắt, cô đã tin nhầm Ngô Bách Tuế. Giống như rất nhiều lần trước đây, mỗi lần cô tin Ngô Bách Tuế thì sau cùng lại phát hiện ra những gì mình tin tưởng đều là sai lầm, Ngô Bách Tuế chỉ cho cô cảm giác thất vọng hết lần này đến lần khác, cô đúng là không nên tin Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nhìn thấy sự thất vọng trong đáy mắt Hạ Mạt Hàn, trái tim anh cũng không kìm được mà đau buốt, anh rất chân thành giải thích với Hạ Mạt Hàn: “Anh không ngờ Lý Xương Thịnh lại phản bội anh, nhưng em tin anh đi, anh thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Hạ Mạt Hàn sẽ không tin lời Ngô Bách Tuế nữa, vừa nãy cô còn chất vấn Nhất Bạch Sơn Tịch vì Ngô Bách Tuế nữa, cô thấy mình thật buồn cười. Cô nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, Ngô Bách Tuế, đến bây giờ rồi mà anh vẫn còn nói dối, anh thật sự khiến tôi quá thất vọng.”
Bấy giờ, Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không nhịn được lên tiếng: “Nể tình anh là chồng cũ của Mạt Hàn, tôi đã nhẫn nhịn anh đủ rồi. Anh nhanh xuống đi, đừng làm phiền tôi kết hôn nữa, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu.”
Giọng điệu của Nhất Bạch Sơn Tịch vừa lạnh lùng vừa ngạo nghễ.
Ngô Bách Tuế nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch bằng ánh mắt lạnh thấu xương, anh trầm giọng thản nhiên nói: “Xem ra để giả làm Nhất Bạch Sơn Tịch anh cũng phí công sức nhiều đấy, đến Lý Xương Thịnh cũng bị anh mua chuộc. Thế thì tôi lại càng không thể để hai người kết hôn rồi.”
Rõ ràng buổi hôn lễ này không đơn thuần, tên Nhất Bạch Sơn Tịch giả này lại có thể khiến Lý Xương Thịnh phản bội anh, có thể thấy thủ đoạn của hắn không tầm thường. Hắn bỏ nhiều tâm tư, dùng hết trăm phương ngàn kế cũng phải cưới được Hạ Mạt Hàn, trong đây chắc chắn có bí mật không thể cho người khác biết. Ngô Bách Tuế tuyệt đối sẽ không để cho hắn được toại nguyện, càng không để Hạ Mạt Hàn bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu này.
“Rốt cuộc gã khờ Ngô Bách Tuế này bị sao thế không biết. Đến lúc này rồi mà hắn còn cứng miệng nữa chứ?”
“Đúng vậy, chủ tịch Lý người ta đã đứng ra làm chứng rồi mà hắn còn mặt dày nói người ta là giả mạo.”
“Thằng ngốc này chắc chắn là cố ý tới quấy nhiễu hôn lễ, chắc mẩm hắn ta tìm cớ tới phá hoại hôn lễ của Hạ Mạt Hàn nhỉ?”
“Đúng quá đi chứ lại, chắc chắn là hắn không muốn Hạ Mạt Hàn gả cho người khác nên mới cố ý bôi nhọ đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Hành vi của Ngô Bách Tuế khiến tất cả những người ở hiện trường không chịu nổi, mọi người đều không khỏi lên tiếng chỉ trích Ngô Bách Tuế.
Bấy giờ Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không vui rồi, hắn trầm giọng nói với Ngô Bách Tuế: “Bây giờ anh vẫn già mồm ngoan cố à?”
“Chẳng phải anh nói anh là Nhất Bạch Sơn Tịch sao? Nhất Bạch Sơn Tịch là họa sĩ thiên tài đó, hay là chúng ta thi thố chút?” Bất luận thế nào Ngô Bách Tuế cũng phải lột lớp mặt giả tạo của tên bịp bợm này ra. Lần trước ở nhà triễn lãm, lão già kia cũng giả làm Nhất Bạch Sơn Tịch, lúc đó Ngô Bách Tuế dùng thực lực tuyệt đối của mình để thuyết phục tất cả mọi người. Còn bây giờ, cho dù Ngô Bách Tuế có nói bã bọt mép thì cũng chẳng ai tin, thế thì anh cũng chỉ đành dùng thực lực để chứng minh bản thân thôi.
Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn toàn không chấp nhận thách thức của Ngô Bách Tuế mà lại châm chích anh: “Sao tôi phải lãng phí thời gian với tên ngốc như anh?” Lời nói của Nhất Bạch Sơn Tịch tràn đầy sự khinh bỉ.
Ngô Bách Tuế chất vấn: “Xem ra là anh không dám chấp nhận lời thách thức của tôi nhỉ?”
Nhất Bạch Sơn Tịch thản nhiên: “Không phải không dám mà cảm thấy không cần thiết.”
“Ngô Bách Tuế, rốt cuộc anh muốn quậy tới khi nào?” Hạ Mạt Hàn cũng cảm thấy chẳng cần thiết phải thi thố gì nữa. Ngô Bách Tuế cứ thế này thì chỉ càng gây ra thêm nhiều chuyện cười mà thôi, khiến buổi hôn lễ này mất hết thể diện. Bây giờ Hạ Mạt Hàn cũng đã nhận ra được Ngô Bách Tuế cố ý tới phá hoại, anh ta không muốn mình và Nhất Bạch Sơn Tịch thuận lợi kết hôn. Hạ Mạt Hàn càng thất vọng hơn về Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn rồi trầm ngâm nói: “Nể tình nghĩa ba năm làm vợ chồng của chúng ta, cho anh cơ hội cuối cùng, được không?”
Một câu nói đơn giản nhưng lại làm Hạ Mạt Hàn lay động.
Cuộc hôn nhân của cô và Ngô Bách Tuế đối với Hạ Mạt Hàn mà nói thì không hạnh phúc. Trong ba năm qua, cô chịu đủ cực khổ, nhận hết đủ mọi sự khinh thường, sống vô cùng chật vật. Nhưng, dù có thế nào thì cô và Ngô Bách Tuế cũng chung sống với nhau ba năm trời, quan hệ tình cảm thế này không thể nào xóa nhòa được, cuối cùng Hạ Mạt Hàn cũng không thể nào tuyệt tình với Ngô Bách Tuế như người xa lạ được.
Tuy Hạ Mạt Hàn vô cùng thất vọng vì hành vi hôm nay của Ngô Bách Tuế nhưng rốt cuộc cô vẫn không nhẫn tâm từ chối anh.
Suy nghĩ một lát rồi Hạ Mạt Hàn nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, khẽ nói: “Tam thiếu gia, hay là anh cứ đấu với anh ấy đi, để anh ấy hoàn toàn từ bỏ.”
Nghe Hạ Mạt Hàn nói vậy thì những người ở dưới sân khấu cũng đồng loạt phụ họa theo: “Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, thi với anh ta đi!”
“Đúng vậy, tôi chưa từng được tận mắt xem đại sư vẽ tranh, tôi thật muốn xem quá đi mất.”
“Anh cứ xem như là trình diễn tài năng của mình trong hôn lễ cho chúng tôi xem đi, chúng tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc anh vẽ tranh.”
Đa số người ở đây đều chưa từng nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ tranh, khó khăn lắm mới có cơ hội ngàn năm có một này, đương nhiên họ phải bắt cho chặt rồi, ai cũng muốn tận mắt nhìn phong thái của đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch lúc anh vẽ tranh. Còn về Ngô Bách Tuế thì họ chỉ xem anh là phông nền, chẳng ai tin anh là Nhất Bạch Sơn Tịch cả.
Tiếng hô hoán ầm ĩ, Hạ Mạt Hàn lại đích thân đề nghị rồi nên Nhất Bạch Sơn Tịch chỉ có thể đồng ý: “Được.”
Nói xong thì hắn dặn dò Lý Xương Thịnh: “Lấy văn phòng tứ bảo ra đây.”
Lý Xương Thịnh lập tức dẫn người đi tới phòng sách của biệt thự, chẳng bao lâu thì bọn họ đã chuyển bàn sách, ghế, và bút mực giấy dùng để vẽ lên sân khấu.
Để tất cả mọi người quan sát được rõ ràng chi tiết vẽ tranh hơn, cameraman của buổi hôn lễ còn cố tình chạy lên sân khấu để quay phim, cảnh tượng quay được sẽ phát sóng trên màn hình lớn của sân khấu.
Mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp trên màn hình lớn.
Vì đây là biệt thự tư nhân nên chỉ có một bộ công cụ vẽ tranh mà thôi.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Ngô Bách Tuế nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Anh vẽ trước.”
Nhất Bạch Sơn Tịch không đùn đẩy, nói thẳng với anh: “Thế thì tôi sẽ cho anh mở rộng tầm mắt.”
Dứt lời thì hắn chấp bút bắt đầu vẽ.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Nhất Bạch Sơn Tịch đặt bút như thần, tốc độ vẽ cực kì nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta phải trố mắt đứng nhìn.
Ở đây cũng có vài người chứng kiến lúc Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ tranh ở nhà triển lãm, bọn họ thì không quá bất ngờ, còn những người chưa từng được thấy Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ thì bây giờ thật sự kinh ngạc đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O. Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ tranh thật sự có thể nói là rồng bay phượng múa, anh ra bút thật nhanh, thật ngầu.
Chưa đến tám phút thì một bức tranh “Người đẹp áo lam” đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Bức tranh này được vẽ ngay trước mắt tất cả mọi người ở đây, độ giống với bản gốc thật sự đạt đến một trăm phần trăm.
Giây phút Nhất Bạch Sơn Tịch đặt bút xuống, hiện trường rộng lớn đột nhiên nổ lên một tràng vỗ tay giòn giã như sấm dậy, cùng với tiến hoan hô rung trời.
Tất cả mọi người đều bị thần thái của Nhất Bạch Sơn Tịch chinh phục.
“Anh còn gì muốn nói nữa không?” Sau khi hiện trường yên ắng lại, Hạ Mạt Hàn mới hỏi Ngô Bách Tuế.
Lần trước ở nhà triển lãm, Hạ Mạt Hàn đã tận mắt nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ bức tranh “Người đẹp áo lam”, lần này Hạ Mạt Hàn cũng tận mắt chứng kiến. Theo cô thấy thì phong cách và thái độ vẽ tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch, thậm chí là thời gian vẽ ở cả hai lần không có gì khác biệt.
Đám người ở dưới sân khấu bấy giờ cũng hoàn toàn xác định Nhất Bạch Sơn Tịch tuyệt đối là thật. Vì người có thể vẽ ra được bức tranh “Người đẹp áo lam” chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trên thế giới hiện nay ngoài Nhất Bạch Sơn Tịch ra không có người thứ hai.
“Ngô Bách Tuế nhanh xuống đi, đừng ở trên đó làm người ta chướng mắt nữa.”
“Đúng thế, bây giờ còn gì để thi nữa chứ, rõ ràng người ta chính là Nhất Bạch Sơn Tịch mà.”
“Đúng vậy, lần trước tôi đã nhìn thấy đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ bức tranh “Người đẹp áo lam” ở nhà triển lãm rồi, thủ pháp hội họa giống hệt với lần này, chắc chắn là Nhất Bạch Sơn Tịch rồi.”
“Nhanh lăn xuống đi, đừng làm lỡ dở buổi hôn lễ của người ta nữa.”
“Cút xuống đi, cút xuống đi.”
Đối với mọi người ở đây mà nói thì kết cục đã thấy rõ rồi, Ngô Bách Tuế không cần phải vẽ làm gì nữa, thế nên họ đều lên tiếng đuổi anh xuống.
Ngô Bách Tuế ngó lơ tất cả, đi thẳng tới trước bàn sách, anh yên lặng giơ tay ra cầm bút vẽ trên bàn lên…