91
Thẩm Minh Húc chảy máu mũi làm bẩn áo choàng tắm của anh nhưng vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Bạch Sướng vội vàng vào phòng lấy khăn giấy. Lúc đi ra mới phát hiện xung quanh toàn mùi chất dẫn dụ của Thẩm Minh Húc.
Nhắc đến cũng buồn cười, một Alpha cao lớn như Thẩm Minh Húc mà chất dẫn dụ lại có mùi dâu tây.
Bạch Sướng ngửi thấy mùi dâu tây ngập tràn trong phòng, bất mãn nhíu mày. Dạo này cậu cũng sắp đến kì động tình rồi.
Thẩm Minh Húc thế này giống như là kỳ động tình nhầm.
Bạch Sướng luống cuống tay chân lau máu mũi cho Thẩm Minh Húc, “Anh tự lấy giấy giữ đi.”
Thẩm Minh Húc ngốc tại chỗ, “Ò ò ò, được.” Sau đó nhận khăn giấy từ tay Bạch Sướng.
Nhét luôn vào mũi, cái mũi đẹp mắt bị giấy ăn làm phình ra.
Bạch Sướng thấy anh như vậy lại xót, “Để em để em, anh bỏ tay ra.”
92
Bạch Sướng bị chất dẫn dụ của Thẩm Minh Húc ảnh hưởng.
Cậu bắt đầu có hiện tượng đỏ mặt thở dốc.
Nhưng cậu không muốn phát sinh chuyện này trong lúc Thẩm Minh Húc không tỉnh táo.
Vậy nên cậu ném Thẩm Minh Húc ra ngoài.
Thẩm Minh Húc vừa không chú ý một cái đã bị Bạch Sướng đá khỏi phòng. Anh xoa xoa cái mông bị đá đau.
Hơi tủi thân.
93
Hiện tại Thẩm Minh Húc hơi nóng nhưng anh cũng biết Omega của anh có vẻ không hoan nghênh anh lắm.
Vậy nên anh về phòng mình tắm, khiến cho mái tóc mới hơi khô một chút đã lại ướt rượt.
Bạch Sướng bên này vừa đóng cửa xong đã nhũn chân ngồi bệt xuống đất.
Cậu chẳng rõ có thể sống sót qua đêm nay không, chỉ thầm mong chất dẫn dụ của Thẩm Minh Húc không bùng nổ vào lúc này.
Hơn nữa Bạch Sướng cũng không muốn mình bị Thẩm Minh Húc đang mơ mơ hồ hồ đánh dấu.
May thay, sau khi cậu đóng cửa, Thẩm Minh Húc rời đi và ngoan ngoãn ở trong phòng cả một đêm.
94
Bạch Sướng cho rằng Thẩm Minh Húc chỉ là gợi nhầm kỳ động tình, nhưng thật ra không phải.
Kỳ động tình của Thẩm Minh Húc đã tới từ tối hôm qua, chỉ là anh nhịn cả đêm mới để chất dẫn dụ của mình không bộc phát ra.
Nghị lực của Thẩm Minh Húc luôn kinh người. Một Alpha vậy mà lại có thể kiểm soát bản thân không phá cửa xông ra vào giai đoạn đầu kỳ động tình.
Vậy nên sáng hôm sau Bạch Sướng mới phát hiện Thẩm Minh Húc không đúng.
Trên người Thẩm Minh Húc vẫn còn thoảng mùi dâu tây.
Không đúng.
Rất không đúng.
95
Bạch Sướng ngập ngừng thử tỏa ra một ít chất dẫn dụ mùi gỗ tùng của mình. Cậu vừa toả chất dẫn dụ vừa tỉ mỉ quan sát biểu cảm Thẩm Minh Húc.
Quả nhiên, sau khi ngửi thấy mùi chất dẫn dụ của Bạch Sướng, biểu cảm của Thẩm Minh Húc có biến hoá rất nhỏ, đồng tử giãn ra, khóe môi cũng vô thức mím lại.
Anh đang căng thẳng.
Bạch Sướng bảo, “Thẩm Minh Húc, có phải anh tới kỳ động tình rồi không?”
Thẩm Minh Húc nhìn cậu chẳng nói, như thể đang chịu đựng điều gì.
“Trả lời em.” Bạch Sướng hơi sốt ruột.
Thẩm Minh Húc cắn răng: “Ừ.”
“Vậy sao anh không nói em nghe, em không phải Omega của anh sao.”
Thẩm Minh Húc tủi thân, “Không phải tối qua em đuổi anh ra ngoài sao, sao giờ lại trách anh.”
Bạch Sướng ngẩn người, “Em, lúc đó em tưởng anh là kỳ động tình nhầm, chứ không nghĩ là anh thật sự tới kỳ động tình.”
“Thẩm Minh Húc, đừng nhịn.”
Bạch Sướng giải phóng chất dẫn dụ của mình, kiễng chân, vòng tay ôm cổ Thẩm Minh Húc.
Cậu dán lên tai Thẩm Minh Húc, nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó êm ái bảo, “Đánh dấu em nhé.”