Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Chương 31: Chương 29




Chap 29:

Một màu đen..đó là điều nó đang cảm nhận đc...như bị cô độc..nó ko thể nhìn thấy bất cứ điều gì..cố tìm ra 1 tia sáng..nhưng vẫn vô vọng...nó co rút người lại..như 1 đứa trẻ...sợ hãi..hoang mang...

Nó luôn nghĩ đến hắn và mong hắn giải thoát cho nó...ngồi 1 mình...nó cứ nhìn về bốn bề...mắt nó hoạt động liên tục...nó như ngỡ ngàng ra..khi thấy 1 tia sáng chói...1 bàn tay nhẹ nhàng dìu nó dậy...nó cố nhìn kĩ hơn khuôn mặt người ấy..và rồi mong đợi của nó..đã như hiện thật...

Nước mắt nó khóc rất nhiều...và miệng nó luôn gọi tên hắn...Hắn ko biết khi nào nó tỉnh lại..hắn như muốn vỡ òa...vì hắn nó đã làm nhiều chuyện như thế sao?

Nó ngốc wá...ôm chầm tay nó..hắn có 1 cảm giác lo lắng..nhớ lại khi hắn cũng kề bên mẹ hắn và..Tuyết Nhi..bây giờ chẳng lẽ hắn lại tiếp tục mất cả 2..ko thể đc...sai lầm ko thể lặp lại 2 lần đc...hắn giật phắt người..đứng lên hắn ôm đầu...bây giờ hắn ko thể tính toán..vì hắn ko phải ông trời...

Chạy nhanh hắn tìm bác sĩ..mặt hắn đầy nét đáng sợ..hắn trừng mắt nhìn ông bác sĩ và wát lớn...

"Nếu ông ko cứu đc ông ta..tôi thề..cái bệnh viện này sẽ tan nát...."-Mắt hắn như ngấu nghiến bầu ko gian..mặt hắn tái xanh lại..

Ông wản gia xuất hiện kịp lúc...ông cố hết sức trấn tỉnh hắn...nhìn hắn...ông cũng cảm thấy bộn bề lo ko kém..."Cô bé đó là người tốt..."-Ông thầm nghĩ...thở dài..ông dìu hắn đi vào băng ghế...cả 2 cùng chờ..chờ 1 hi vọng..rồi mọi chuyện sẽ wa...

"Cậu chủ..hãy yên tâm..ông chủ...sẽ.."-Ông wản gia vổ nhẹ vai hắn.."

"Ông ta sẽ sống..sẽ sống.."-Hắn nhìn ông wản gia rồi lại tiếp tục nhìn vào phòng mổ...

"Vâng."-Như 1 điều khẳng định...ông wản gia trả lời khẳng khái..ko biết sao ông lại tin..nhưng như vậy là tốt...tốt cho hoàn cảnh lúc này...

..

Ca mổ kết thúc 1 cách hoàn hảo,ba hắn vẫn chưa tỉnh..và nó vẫn đang hôn mê...nhưng tiếc rằng...ko ai ọi chuyện là tuyệt đối..các bác sĩ chỉ có thế nói vs hắn rằng..

"Chúng tôi đã làm hết sức có thể...nếu đêm nay ông Trịnh ko tỉnh lại thì..."

Hắn như muốn choáng...nếu ko thì sao...thì sao hắn gằng giọng..hỏi

"Thì chết à?"-Mắt hắn trơ nhìn vào phòng mổ...

Ko nói thêm gì..ông chỉ có thể nhìn hắn..rồi nhẹ lắc đầu bước đi...

"Ko đâu..còn nguyên 1 buổi sáng nữa mà...haha,còn 5 tiếng nữa là xong thôi.."-Hắn điên loạn gục ngã...người...rồi tiếp tục chờ...chờ cái wái gì thì hắn ko biết nữa?

..

5 tiếng trôi wa trong bầu ko khí nặng nề...dường như hắn tuyệt vọng về mọi thứ..ko nghĩ thêm nữa..hắn bỏ đi vào phòng bệnh của ba hắn..khuôn mặt phẩn uất...hắn hét..

"Ông còn nợ tôi nhiều lắm...ông ko đc đi lúc này..."

"Ông phải đền lại những gì ông đã lấy mất của tôi..tôi ko để ông đi dễ dàng như vậy đâu.."

..

Ghì chặc 2 bên vai ba hắn...hắn hét..rồi khóc như 1 đứa trẻ...1 đứa trẻ bị bỏ rơi...dồn nén...hắn chưa bao giờ khóc thành lời...wá đủ rồi...cho 1 giới hạng của chịu đựng...hắn đã mất người hắn yêu 1 lần..

Giờ đây hắn lại tiếp tục chứng kiến sao?Dù hắn có hận ba hắn cỡ nào...nhưng hắn vẫn kính trọng ông...

Trong tiếng khào...hắn gọi nhẹ bên ông..hắn ko biết tại sao hắn lại nói vậy..nhưng đó là điều hắn muốn nói bây giờ..."Ba à...tỉnh lại đi!!"

..

Trời sáng hẳng..hắn vẫn ngồi nhìn ba hắn..vẫn ánh mắt lạnh lùng.. ưu đen huyền...sáng rồi...và ba hắn vẫn ko tỉnh lại...tia nắng chíu vào..như 1 cầu vồng bảy màu...chiếc màng trắng xóa..bay phất phơ...có lẻ đây là tia nắng của 1 mùa xuân sắp trở về...

Ấm áp bắt đầu trở lại sau bao tháng...trời đông ngự trị...hắn mở cánh cửa...ngước nhìn mọi vật xung wanh = 1 ánh mắt vô cảm..cười mỉa...hắn ko còn wan tâm bất cứ điều gì..

Bất giác...tia sáng hé lên...tay ba hắn động đậy..hắn cứ ngở hắn hoa mắt thật sự..nhưng ko...ba hắn đang cố mở mắt ra..nhìn hắn...nhanh tay hắn nhấn ngay nút gọi y tá....khuôn mặt vui sướng hiện rỏ...ít ra..nó đã hi sinh có ích..

Các bác sĩ nhanh chóng xuất hiện..họ đo nhịp tim..huyết áp...như 1 điều kì diệu..họ chỉ có thể chúc mừng hắn...

Một cô y tá..tiến lại hắn.."Xin lỗi anh đi chung vs cô gái hiến máu cho ông đây hôm wa?"

Nói đến nó..hắn mới nhận thấy..nó vẫn đang hôn mê...way đầu lại.. hắn nhìn thấy nó...đang bước chậm tiến về phía hắn...Nằm mơ ko...hắn chỉ đứng nhìn...

Hắn mong đây là thật..nhìn vòng tay nó ôm hắn..hơi ấm đang loang tỏa người hắn..hắn như càng thêm vui mừng...hắn siết chặc vòng tay...nở 1 nụ cười trên môi...

"Anh làm em ngạt thở đấy"-Nó ngước mắt trong veo nhìn hắn...

"Ko phải em ..em sẽ khó tỉnh lại"-Hắn ấp úng nói.

"Thật ra thì áu em thì ko đến nổi đâu?Vì ko có gì bỏ bụng...đói wá..em ngủ xíu ấy mà"-Nhìn hắn nó toe miệng cười ngộ nghĩnh...nó đưa mắt nhìn phòng ba hắn...

"Ông đã tỉnh rồi"

"Thật chứ?"-Nó ngạc nhiên.

"Nhờ em hết đấy....cám...."-Lời nói chưa hết câu..nó lấy tay nhẹ nhàng đặt lên môi hắn cười nhẹ...

"Ko cần phải vậy đâu..."

..

Đúng là ông bà nói ko sai?"Sau cơn mưa trời lại sáng"-Phè phĩnh nó...giơ 2 tay ra..ưởng vai....trên chiếc giường đôi...nó hí hoáy..vui mừng..

Way mặt xuống nó trông thấy hắn đang nằm..ngáy rất to...trán hắn đã xuất hiện 1 cục mụn rồi...nó vô tâm wá...dạo này nó vs hắn toàn là mì thôi...nghĩ bụng nó mặc cảm ra...

Rón rén bước xuống giường...nó sữa soạn rồi chạy ngay xuống siêu thị..nó phân vân ko biết mình nên nấu gì....nghĩ hồi lâu nó mua 5 hộp trứng,rồi 1 số nguyên liệu phụ đạo..

Nó ko biết nấu ăn nhiều cho lắm..nói thẳng ra là nó chỉ biết nấu các món ăn về trứng...tuy nó đã cố học nhưng đều đc trả về vs 1 con số 0 tròn trịa.

Bước lên nhà..nó cười hủ hỉ...mộng mơ...rằng hắn..sẽ khen nó nức nở...tự cười thầm..nó tiếp tục cười rồi bắt tay vào công việc của mình.

Dậy sớm...chạy xuống chợ..nấu 1 buổi ăn..lấy đi khá nhiều năng lượng...nó phịch ngồi xuống bộ ghế..bây giờ nó chỉ có thể chờ hắn vậy..và hắn sẽ thấy điều bất ngờ của nó dành cho hắn..

..

Hắn đang ngon giấc trong chiếc chăng ấm áp...mũi hắn thình lình..nghe đc mùi lạ...nhìn ra cữa hắn thấy mùi khói...chạy nhanh xuống bếp..hắn như té xỉu...khi thấy cảnh tượng..nó đang nằm ngủ trên ghế...còn món trứng và nồi canh đang bốc cháy...

Lẹ tay hắn tắt bếp...nhìn lại đống hỗn độn..hắn wát lớn...

"K.Uyên..em dậy ngay cho tôi!!!!!!!!!!!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.