Chương 347: Chưa Từng Muốn Rời Xa Anh
Đường Nhật Khanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới dần khôi phục lại tinh thần: "Anh nói thế là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Giọng của Lục Nghiêu cực kỳ tập trung: "Anh biết bây giờ em không vui khi ở bên anh ta, nếu như em bằng lòng thì anh sẵn lòng chăm sóc cho em."
Rốt cuộc tình cảm chôn ở đáy lòng từ thời niên thiếu cũng không che đậy được nữa, vào giờ khắc này, Lục Nghiêu muốn thẳng thắn, nói ra tất cả trước mặt Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đã nhận ra gì đó, cô cũng đã hiểu.
Từ trước, cô vẫn cảm thấy Lục Nghiêu đối xử tốt với cô như đàn anh khóa trên với đàn em khóa dưới, như anh trai với em gái, bởi vì trong ấn tượng của cô, đàn anh khóa trên Lục Nghiêu gần như đối tốt với tất cả mọi người.
Nhưng sau khi gặp lại thời gian gần đây, anh ấy lại bày tỏ một cách âm thầm hoặc rõ ràng về nỗi lòng trong tim.
Lục Nghiêu hít sâu, giọng nói vừa thận trọng vừa tập trung: "Anh vẫn luôn rất thích em, từ hồi đại học đến bây giờ, vẫn luôn như vậy."
Đường Nhật Khanh cắn môi, một lúc lâu không nói chuyện, lại nghe giọng anh qua điện thoại.
"Khanh, em có bằng lòng để anh chăm sóc cho em không?"
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng: "Xin lỗi anh."
Không phải là anh ấy không tốt, mà là trong lòng cô đã có người khác rồi, từ lâu không thể chứa thêm bất kỳ ai nữa.
Mặc dù gần đây cô và Bùi Danh Chính đã trải qua rất nhiều chuyện có tốt có xấu, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ muốn rời xa anh.
"Được rồi." Trong giọng Lục Nghiêu mang theo vài phần thất vọng: "Khanh, em không nhận lời thì chúng ta vẫn là bạn, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Giọng điệu của anh ấy rất nghiêm túc, Đường Nhật Khanh căn bản không có cách nào từ chối.
Cô nắm chặt điện thoại, đáp: "Ừm, chúng ta là bạn."
Đường Nhật Khanh cúp điện thoại rồi đi vào phòng tắm, thấy mẹ Đường đã chuẩn bị xong nước nóng cho cô. Trong khoảnh khắc ngâm mình xuống làn nước ấm áp, tất cả uể oải trên người đều tan biến.
Cô lơ đãng nhìn, thấy trên đôi vai trắng nõn và ngực có hàng loạt dấu hồng ám muội, cô như vừa bị sét đánh trúng, toàn thân tê dại, mặt lại dần đỏ lên.
Đường Nhật Khanh vừa thẹn vừa giận, cắn môi, trong lòng âm thầm quyết định, mấy ngày này cô nhất định sẽ không gặp Bùi Danh Chính, ngay cả điện thoại cũng sẽ không trả lời!Đọc nhanh tại AzTruyen.net
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô vẫn có một loại trực giác, cảm thấy cho dù cô không gọi điện thoại không gửi tin nhắn thì chắc chắn Bùi Danh Chính cũng sẽ chủ động liên hệ với cô.
Thật không ngờ, lần này trực giác của phụ nữ cũng không đúng.
Trọn vẹn ba ngày, Đường Nhật Khanh không nhận được cuộc điện thoại nào của Bùi Danh Chính, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có. Nếu không phải là vì cô còn có thể nhận được tin nhắn và cuộc gọi của Giang Vãn Vãn thì e là cô sẽ nghĩ điện thoại của mình hỏng rồi.
Đến tối ngày thứ ba, rốt cuộc Đường Nhật Khanh không chịu được nữa, trò chuyện câu được câu không với Giang Vãn Vãn, bỗng không nhịn được hỏi: "Mấy ngày nay lãnh đạo công ty đang bận rộn chuyện gì thế?"
Điện thoại di động nhanh chóng rung lên, tin nhắn trả lời của Giang Vãn Vãn: "Lãnh đạo? Cậu muốn hỏi tổng giám đốc Bùi chứ gì? Anh ấy đi công tác cũng được hai ba ngày rồi, hình như đến Đức rồi, mấy ngày nay cũng không thấy anh ấy."
Đường Nhật Khanh đọc tin nhắn của Giang Vãn Vãn, vậy mà bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh không liên hệ với cô là vì anh đang đi công tác.
"Đúng rồi Nhật Khanh, khi nào cậu mới về công ty làm việc thế?"
Đường Nhật Khanh thấy tin nhắn này của cô bạn thì hít sâu, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Vốn dĩ ông Bùi nói đến thứ hai tuần này cô có thể đi trở lại đi làm, nhưng vì cô và Bùi Danh Chính đang chiến tranh lạnh cho nên cô sẽ chưa đi vội.
Cuộc sống ở trong nhà hàng ngày tuy thoải mái nhưng rốt cuộc cũng có mấy phần vô vị, không có Bùi Danh Chính bên cạnh, mấy ngày nay trong lòng Đường Nhật Khanh thấy trống vắng.
Quên đi, trước hết không được vội vàng, tất cả đều phải chờ Bùi Danh Chính đi công tác về rồi nói.
Chớp mắt lại hai nữa ngày trôi qua,
Đường Nhật Khanh ăn sáng xong, vừa mới cầm bát rửa rồi ra khỏi bếp thì đã thấy mẹ Đường mặc mẫu áo khoác ngoài hàng hiệu mới nhất, cả bộ trang phục từ kiểu tóc đến trang sức, rõ ràng đều rất tỉ mỉ.
Đường Nhật Khanh hơi cau mày, tiến lên hỏi: "Mẹ định đi đâu thế?"
Ánh mắt Mẹ Đường lóe lên, nhẹ giọng nói: "Mẹ và mấy dì của con hẹn với nhau."
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì chân mày càng nhíu chặt hơn nhưng không lên tiếng.
Trong lòng cô biết rõ, từ sau khi Đường thị phá sản, nhà họ Đường gặp chuyện không may, đám bà chủ vốn thường qua lại với mẹ ai nấy đều mắt nghếch lên trời kiêu căng tự phụ, đương nhiên sẽ coi thường nhà họ Đường đã thất thế, từ lâu đã không còn qua lại gì nữa.
Bây giờ mẹ Đường nói như vậy, tất nhiên cô không tin.
Mấy ngày nay cô trở về, mẹ đều rất có quy tắc, trồng hoa ở nhà, ra ngoài mua thức ăn, cũng không ở lại lâu, nhưng mới chưa được mấy ngày mà cuối cùng vẫn không chịu được, muốn đi ra ngoài gặp Phùng Chấn Bang.
Đường Nhật Khanh nghĩ đến ba qua đời còn chưa được một tháng, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi lại: "Mẹ, mẹ cứ phải như vậy mới được sao?"
Mẹ Đường nghe vậy thì sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi ngược lại: "Mẹ thế nào chứ?"
Đường Nhật Khanh cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, từng chữ từng câu nói: "Nếu như đổi lại là một người thành thật có thể tin tưởng được thì con cũng không phản đối, nhưng Phùng Chấn Bang thì không được."
Mặc dù cô không qua lại nhiều với Phùng Chấn Bang, tuy nhiên đã cảm thấy ông ta thâm trầm và phức tạp. Loại người lão luyện ẩn mình như thế, người mà mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều nghĩ qua trong đầu một lần, tự suy xét một lần rồi mới hành động, quá phức tạp.
Mẹ Đường nghe thế thì hơi cong môi, trong mắt mang theo tâm trạng phức tạp: "Khanh à, con cảm thấy mắt nhìn đàn ông của mình rất tốt sao?"
Mẹ Đường nói xong, cũng không đợi Đường Nhật Khanh trả lời, cười cười rồi đi ngang qua cô ra ngoài.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, không nói được thành lời.
Mẹ như thế càng lúc càng khiến cô cảm thấy xa lạ.
Trong lúc cô còn đang sững sờ, điện thoại trong túi bỗng nhiên đổ chuông, cô cầm lên nhìn, hóa ra là Giang Vãn Vãn gọi tới.
Cô không do dự, lập tức bắt máy: "Alo?"
"Nhật Khanh, không xong rồi, công ty xảy ra chuyện lớn!" Trong giọng Giang Vãn Vãn rõ ràng có vẻ lo lắng: "Tớ nghe nói hôm nay sau khi tổ chức hội nghị cấp cao, cổ đông trong công ty kéo bè kết phái, cổ đông Đàm dẫn đầu, nghi ngờ năng lực của tổng giám đốc Bùi. Bây giờ đủ loại lời đồn đãi nổi lên khắp nơi trong công ty, lòng người hoang mang..."
Đường Nhật Khanh gần như lập tức căng thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Vãn Vãn lập tức giải thích: "Chẳng phải công ty có khảo sát cuối năm sao? Tổng giám đốc Bùi lại đưa ra kế hoạch vực dậy mới cho công ty, gần đây chuẩn bị giảm biên chế, để năm sau công ty tuyển chọn dòng máu mới, rất nhiều nhân viên đều lo lắng, cổ đông Đàm cũng thừa cơ hội này đi xúi giục không ít nhân viên, còn kéo bè kết phái ở cuộc họp cổ đông, phê phán hành vi của tổng giám đốc Bùi!"
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì khẽ siết chặt điện thoại, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Cô đã sớm biết Đàm Bân không đơn giản như vậy, không ngờ ông ta bình thường ầm ĩ ở ngoài thôi, giờ còn dám xúi giục nhân viên để chống đối Bùi Danh Chính, lần này rõ ràng để lộ hết lòng muông dạ thú của ông ta rồi!
Lại nghe Giang Vãn Vãn ở đầu kia điện thoại nói: "Nhật Khanh, cậu còn đó không? Vừa rồi đã có một lớp nhân viên đến chỗ tổng giám đốc làm ầm ĩ, còn quấy nhiễu việc hợp tác với một công ty nước ngoài, tớ lo chuyện sẽ càng lúc càng lớn nên lập tức gọi cho cậu, cậu xem phải làm sao bây giờ..."
Đường Nhật Khanh hít sâu, gần như nói không chút do dự: "Đừng lo lắng, cậu nói hết những chuyện xảy ra ở công ty cho tớ, tớ sẽ nghĩ cách!"