Chương 257: Em Trốn Không Thoát
CHƯƠNG 257: EM TRỐN KHÔNG THOÁT
Dương Thu Dung cảm thấy mất mặt, đành phải nặng nề cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Cửa "Phanh" một tiếng sau đó đóng lại, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Ông cụ Bùi hướng Đường Nhật Khanh vẫy vẫy tay, giọng nói so với vừa rồi dịu dàng đi mấy phần: “Tiểu Đường, cô nhận lấy.”
Đường Nhật Khanh giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, thấy trên mặt anh không có ý phải đối lúc này mới đưa tay nhận hộp quà nhung đỏ kia.
Đường Nhật Khanh mở hộp ra, thấy một chiếc vòng tay bằng ngọc sáng lấp lánh nằm trên tấm vải nhung đỏ, không cần nhìn cô cũng có thể phân biệt được đây là chiếc vòng tay ngọc bích Hòa Điền tốt nhất.
Ông cụ Bùi nói khẽ: "Đây là của mẹ Danh Chính lúc còn sống để lại, nói là để tôi tìm được người thích hợp thì giao cho cô ấy, bây giờ tôi giao lại cho cô, cô hãy giữa gìn cẩn thận.”
Nghe thấy như vậy, Đường Nhật Khanh nhíu mày, vô ý thức mở miệng từ chối: "Bác trai, đồ quý giá như vậy, cháu không thể nhận được.”
Ngay cả Bùi Danh Chính ở bên cạnh cũng không ngờ ông cụ Bùi sẽ lấy di vật khi còn sống của mẹ mình ra.
Nhìn Đường Nhật Khanh trả lại chiếc hộp, ông cụ Bùi ho khan mấy lần: “Tiểu Đường, cô như vậy là không muốn cùng Danh Chính nhà chúng tôi đi tới cuối con đường sao?”
"Không phải như vậy, chỉ là món quà này quá mức quý giá, hiện tại chúng cháu vẫn còn chưa đến lúc đó…”
Đường Nhật Khanh lo lắng đến mức nói năng lộn xộn, cũng không biết phải nói thế nào.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh thấy cô nói như vậy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Giọng nói của ông Bùi kiên quyết: “Yên tâm, tôi sẽ không nhìn nhầm người, vòng tay này để ở chỗ của cô giống như một sự đảm bảo, sau này có thay đổi gì thì nói sau, nhưng nếu như hôm nay cô không nhận, tôi sẽ cho rằng cô không muốn vào cửa nhà họ Bùi của chúng tôi.”
Thấy ông không có vẻ như đang nói đùa, do dự một lúc, Đường Nhật Khanh đành phải nhẹ gật đầu: "Vậy cũng được, trước tiên cháu sẽ nhận vòng tay này, cám ơn bác trai đã tin tưởng.”
Thấy Đường Nhật Khanh nhận chiếc vòng tay, lúc này trên mặt ông cụ Bùi mới nổi lên ý cười.
Một lát sau, bác sĩ Triệu liên đến thuyết phục: “Ông cụ cần nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì quan trọng, hãy để hôm khác nói chuyện tiếp.”
Nghe thấy vậy, Đường Nhật Khanh cũng không muốn tiếp tục làm phiền, cùng Bùi Danh Chúng nói tạm biệt ông cụ, lúc này mới rời khỏi khu nhà cũ.
Chiếc xe vừa chạy vào đường cái, Đường Nhật Khanh liền đem chiếc hộp đưa Bùi Danh Chính: "Cái này cho anh."
Ánh mắt Bùi Danh Chính lộ ra sự biến hóa, nhịn không được hỏi ngược lại: “Em không muốn nhận? Hay là chưa từng cân nhắc đến tương lai của chúng ta?”
Nghe thấy giọng người đàn ông không được vui, Đường Nhật Khanh liền phản ứng lại: “Thế nhưng đây là di vật của mẹ anh…Em cảm thấy có lẽ nên giao có anh giữ gìn.”
Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày, trầm mặc hồi lâu cũng không nói chuyện.
Gần đây anh luôn suy nghĩ đến tương lai của mình và Đường Nhật Khanh, thế nhưng vừa rồi nhìn thấy thái đội của người phụ nữ này trước mặt ông cụ và phản ứng bây giờ, dường như cô không hề nghĩ đến tương lai của hai người bọn họ.
Một cơn tức giận xông lên đầu, Bùi Danh Chính nhìn về phía Thường Hiện, thấp giọng ra lệnh: "Lái xe về biệt thự."
Trên đường đi, hai người đều im lặng không nói, bầu không khí có chút gượng gạo, Đường Nhật Khanh cũng không hiểu tại sao đột nhiên Bùi Danh Chính lại tức giận.
Xe dừng ở cửa chính biệt thự, Bùi Danh Chính đẩy cửa xuống xe, sải bước trực tiếp đi vào biệt thự.
Đường Nhật Khanh đang muốn xuống xe, đột nhiên bị Thường Hiện đang ngồi trong xe gọi lại: “Cô Đường, có mấy lời không biết tôi có nên nói hay không?”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, nhẹ giọng mở miệng: "Chú Hiện, có gì chú cứ nói thẳng.”
"Tôi đi theo Bùi tổng đã nhiều năm, biết anh ta mặc dù lạnh lùng nhưng trái tim vô cùng lương thiện, có đôi khi không giỏi biểu đại, mấy ngày trước Bùi tổng còn hỏi tôi, lúc trước tôi đã cầu hôn bà xã thế nào, để tôi dạy một chút kinh nghiệm cho anh ta, tôi tin rằng không cần tôi nhiều lời, chắc hẳn cô cũng hiểu tại sao anh ta lại muốn hỏi chuyện này…”
Nghe Thường Hiện nói như vậy, Đường Nhật Khanh im lặng thật lâu cũng không lên tiếng, nghĩ đến những lời vừa rồi Bùi Danh Chính nói, dường như đã hiểu ra tất cả, chẳng trách vừa rồi cô lấy vòng tay trả cho anh khiến anh tức giận như vậy.
Trong lòng sinh ra một loại cảm giác phức tạp, vừa mừng vừa sợ, Đường Nhật Khanh nhìn về phía Thường Hiện, cảm kích nói: “Chú Hiện, cám ơn chú đã nhắc nhở.”
Nói xong, cô đẩy cửa xe bước ra, đi nhanh về phía biệt thự.
Vừa vào cửa, Đường Nhật Khanh liền thấy thím Trương đang chào, cô mở miệng hỏi thăm: “Thím Trương, Bùi Danh Chính đâu?"
Thím Trương nói khẽ: "Cậu chủ vừa mới về nhà đã đi lên lầu, sắc mặt rất khó coi, còn thuận tay cầm theo một bình rượu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Đường Nhật Khanh cười nói: "Không có, thím đừng lo lắng, tôi đi lên xem một chút."
Nói xong, cô trực tiếp lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Đường Nhật Khanh đi về phía trước, thấy bình rượu mà một cái ly trên bàn.
Cô đưa tay, đem bình rượu giấu vào trong ngăn tủ, sau đó đi đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Bùi Danh Chính đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại như đang ngủ, Đường Nhật Khanh thận trọng đi qua, đưa tay lau sạch bọt vô tình dính trên má của anh.
Cảm nhận được sự đụng chạm, Bùi Danh Chính mở mắt, đôi mắt đen nháy nhìn về phía Đường Nhật Khanh: "Em tới làm gì?"
"Em thấy dạo gần đây anh rất mệt mỏi, muốn đấm bóp cho anh một chút.” Đường Nhật Khanh cười với anh, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, đưa tay nắm bả vai Bùi Danh Chính.
Đôi tay nhỏ bé của cô giống như có ma lực, vừa chạm vào Bùi Danh Chính lập tức khiến anh mất bình tĩnh, vốn muốn mở miệng nói từ chối nhưng lại không thể nói ra.
Bả vai của người đàn ông vừa chặt chẽ lại vừa cứng cáp, bóp không được mấy lần, Đường Nhất Khanh cảm thấy ngón tay mỏi nhừ, thậm chí cả cánh tay cũng mất sức lực.
Cô dừng động tác lại, hơi tiến lên dựa vào người anh, khẽ nói: “Em nghỉ một lát đã.”
Cô khẽ dựa tới gần, Bùi Danh Chính lập tức cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, toàn thân như bị tê dại.
Ngay sau đó, anh nghe thấy Đường Nhật Khanh thì thầm bên tai mình: “Thật ra, em hiểu ý của anh.”
Không đợi anh đứng lên, bên tai lại vang lên giọng nói của người phụ nữ: “Em rất hi vọng hai ta có thể có tương lai, nếu quả thật đến ngày đó, em sẽ đồng ý.”
Cô nói không nhiều, nhưng mấy câu vô cùng đơn giản đó lại làm cho Bùi Danh Chính cảm thấy ấm áp trong lòng, anh đứng lên, vươn tay bắt lấy cổ tay của cô, đôi mắt vô cùng vẻ mừng rỡ: “Em sẽ đồng ý?”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, cong môi cười, một giây sau, trước mặt cô tối sầm lại, cô bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Toàn thân anh đều là nước, bị ôm một cái như vậy khiến quần áo trên người Đường Nhật Khanh ướt một nửa, cô giật mình, đưa tay muốn đẩy anh ra: “Quần áo của em bị ướt…”
Bùi Danh Chính đột nhiên cười, đáy mắt hiện lên một tia xấu xa: "Không sợ."
Nói xong, anh nhẹ nhàng kéo Đường Nhật Khanh đi vào bồn tắm.
"Bịch" một tiếng, Đường Nhật Khanh trực tiếp ngã vào trong ngực của anh, lần này thì tốt rồi, cô bị ướt từ đầu đến chân.
Còn may là bồn tắm trong nhà đủ lớn để chứa được hai người, nhưng Đường Nhật Khanh hoàn toàn không ngờ Bùi Danh Chính sẽ sử dụng chiêu này, sắc mặt trầm xuống: “Anh…”
Cô sắp nổi giận, di chuyển thân thể đột nhên cảm giác được thân thể của anh có sự thay đổi khác thường.
Cô dừng lời nói khi hiểu ra là mình vừa chạm vào chỗ nào, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Bùi Danh Chính thuận thế hất cằm lên, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô: "Lần này, em trốn không thoát. . ."
Chính xác, lần này cô muốn chạy cũng chạy không thoát…