Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 255: Chap-255




Chương 255: Có Phải Trệch Hướng Rồi Hay Không?

CHƯƠNG 255: CÓ PHẢI TRỆCH HƯỚNG RỒI HAY KHÔNG?

Tay Bùi Danh Chính đang lật qua lật lại tài liệu bỗng dừng lại một chút, thân thể anh ngửa ra sau dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Đường Nhật Khanh hơi cong môi: "Xem ra, em cũng không phải quá ngốc."

Đường Nhật Khanh cười cười, tiếp tục hỏi: "Tại sao phải làm như vậy? Gần đây Chương Tú Tú hình như cũng không làm chuyện gì quá đáng."

"Cô ta có làm hay không chỉ sợ chúng ta cũng không biết được." Bùi Danh Chính đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đường Nhật Khanh: "Yên tâm, anh sẽ có chừng mực, cũng không phải không lý do gì mà động đến cô ta, em đừng suy nghĩ nhiều."

Nghe Bùi Danh Chính nói như vậy, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng thở ra, gật nhẹ đầu: "Ừm."

Cô cũng không phải là một người thích tìm phiền toái, dù là giữa cô và Chương Tú Tú từng có khúc mắc nhưng chỉ cần cô ta không làm loạn nữa cô cũng sẽ không một mực nhớ kỹ thù cũ.

Oan oan tương báo tới khi nào, cô càng muốn tin tưởng là lui một bước trời cao biển rộng hơn, nhưng Bùi Danh Chính cũng đã nói như vậy cô cũng không có gì để dị nghị.

Dừng một chút, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, chuyện này bác trai có biết không?"

"Bằng tính tình của ông ấy chỉ sợ trước khi Chương Tú Tú vào cửa ông ấy liền đã điều tra xong lai lịch của cô ta, yên tâm đi, tâm lý và năng lực chịu đựng của ông ấy tốt hơn nhiều so với chúng ta, không cần lo lắng cho ông ấ."

Nghe vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới yên tâm gật nhẹ đầu.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, có thứ gì đó chặn tia sáng, Đường Nhật Khanh liền bị người nào đó ôm lấy.

Bùi Danh Chính cúi đầu, một đôi con ngươi đen thẫm bình tĩnh nhìn chằm chằm cô: "Em như thế này anh thật sự cũng rất vui."

"Ừm? Như thế nào?" Đường Nhật Khanh vươn tay ôm lấy eo của anh, cong môi nhàn nhạt cười một tiếng.

Bùi Danh Chính khẽ nói: "Yêu ai yêu cả đường đi, quan tâm đến anh cũng quan tâm đến cả người nhà anh nữa."

Đường Nhật Khanh ngẩn người, lập tức khẽ cười một tiếng, nhưng lại không nói gì phản bác.

Đột nhiên, trán cảm thấy có cái gì mền nhũn chạm vào, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống, Đường Nhật Khanh sững sờ giây lát cũng liền tỉnh táo lại.

Cô vội vàng nhẹ nhàng đẩy Bùi Danh Chính ra, lui lại nửa bước: "Chúng ta còn đang đi làm. . ."

Ý cười ở đáy mắt Bùi Danh Chính càng đậm: "Sợ cái gì? Tới đây đi."

Đường Nhật Khanh đứng bất động tại chỗ, Bùi Danh Chính lại dứt khoát đưa tay cầm cổ tay của cô nhẹ nhàng kéo một cái, đưa cô kéo vào trong ngực, ngay sau đó mấy nụ hôn lít nha lít nhít liền rơi xuống...

Cùng lúc đó, trong một biệt thự xa hoa ở vùng ngoại thành, "Bang" một tiếng, bình hoa trực tiếp bị đập vỡ nát trên mặt đất.

"Cái gì gọi là anh không làm được? Anh nói rõ cho tôi! Tiền tôi đã đưa cho anh mà anh lại còn dám bỏ gánh!"

Chương Tú Tú cầm di động, sắc mặt đỏ lên.

"Tôi không quan tâm nhiều như vậy, nhất định anh phải tiếp tục theo dõi giúp tôi! Lúc trước khi anh lấy tiền cũng không phải nói như vậy."

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại sợ hãi rụt rè, suýt chút nữa khóc lên: "Chị. . . Em thật sự không dám làm, chị chưa nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ đâu... Mặt mũi bầm dập vài ngày cũng không giảm! Xin chị! Coi như em van chị!"

Nói xong, không đợi Chương Tú Tú nói cái gì thêm, bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Chương Tú Tú cầm di động, tức giận đến cắn răng: "Đồ ăn hại, phế vật!"

Đột nhiên "tinh tinh" hai tiếng, zalo nhận được hai tin nhắn.

Cô ấn mở ra xem liền thấy người đàn ông kia chuyển tới một trăm năm mươi triệu và một tấm anh.

Người đàn ông trong tấm mặt mũi sưng vù như cái đầu heo, ngay cả hình dáng thế nào cũng không nhận ra được.

Chương Tú Tú sững sờ, lập tức không nhịn được tức giận mắng to: "Đồ ăn hại!"

Không cần người đàn ông kia nói rõ cô ta cũng đã đoán được là ai làm, giữ gìn Đường Nhật Khanh như thế, cô ta còn chưa ra tay đã giải quyết trước, có thể làm như thế tuyệt, thủ đoạn rắn như vậy, không phải Bùi Danh Chính thì còn là ai!

"Đồ ăn hại! Đều là đồ ăn hại!" Chương Tú Tú đưa tay ném điện thoại lên giường, đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, nghĩ tới điều gì.

Cô ta lập tức đem điện thoại vừa rồi vứt qua một bên cầm lên, bấm một cái mã số, rất nhanh, bên kia liền có người nghe.

"Anh Tiêu, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp, anh tìm giúp tôi mấy người nhanh nhẹn, loại có thể nghe tôi sai bảo ấy, tốt nhất đầu óc nhanh nhạy một chút."

"Được, cụ thể chuyện gì anh không cần hỏi, chờ xử lý xong chuyện chỗ tốt cũng không thể thiếu anh."

Cúp điện thoại xong, rốt cục trên mặt Chương Tú Tú lộ ra một tia cười lạnh, cô ta nắm chặt điện thoại, nghĩ đến Đường Nhật Khanh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Cô ta cũng không tin Bùi Danh Chính có thể thời thời khắc khắc một tấc cũng không rời bảo vệ cô được,!

Chỉ cần cô ta muốn thì sẽ có rất nhiều cơ hội!

Cô ta đắc ý đứng dậy xuống giường, mới vừa đi tới đầu bậc thang, liền nghe thấy mấy người giúp việc quét dọn vệ sinh đang xì xào bàn tán ở lầu một.

"Ai biết bọn họ sẽ như thế nào chứ? Dù sao bây giờ độ nóng của mấy tin tức kia vẫn không giảm đâu. . ."

"Hôm qua lúc tôi giặt quần áo, phát hiện trong túi áo khoác có một tờ giấy, trên đó viết một chuỗi dãy số còn có một dấu son môi. . . Cô nói, tiên sinh có thể vượt quá giới hạn hay không..."

"Cô đừng nói nữa! Cũng đừng để cho phu nhân nghe được, Đi đi đi..."

Chương Tú Tú lập tức giật mình, giống như là bỗng nhiên bị người ta đánh một bàn tay, bỗng nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, cô ta lập tức đi xuống lầu: "Các cô vừa nói cái gì! Dừng lại, các cô vừa rồi đang nói cái gì!"

Cô ta tiến lên hướng về phía hai người giúp việc vừa rồi, người giúp việc kia bị dọa đến mức đứng ngây ra tại chỗ, động cũng không dám động: "Phu nhân, chúng tôi không nói gì..."

"Bốp!" Chương Tú Tú đưa tay, hung hăng cho một người giúp việc trong đó một bàn tay, mắt đỏ hồng giận dữ hét: "Nói! Tờ giấy gì!"

"Chính là. . . Đêm qua tôi giặt quần áo của tiên sinh phát hiện..."

Người giúp việc kia không dám ở giấu diếm, thút tha thút thít đem toàn bộ mọi chuyện nói ra.

Chương Tú Tú càng nghe càng giận, cô ta nắm chặt nắm đấm: "Không thể nào! Hôm qua Bùi Duy nói với tôi anh ấy ở lại tăng ca! Anh ấy không thể nào đi gặp người phụ nữ khác!"

Cô ta vừa lắc đầu phủ nhận vừa không cầm được nước mắt chảy ra, nhìn thấy bên cạnh ghế sofa có điện thoại bàn, cô ta lập tức bổ nhào qua cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Bùi Duy.

"Alo?"

"Bùi Duy. . . Anh về đây... Anh mau về đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"

Bên kia dừng lại một lát, sau đó vang lên giọng nói không kiên nhẫn của anh ta: "Chương Tú Tú, cô lại nổi điên cái gì vậy?"

Chương Tú Tú không nén được cảm xúc, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tôi không có. . . Bùi Duy, anh mau về đây. . . Tôi có chuyện muốn nói với anh. . ."

Bùi Duy trầm giọng nói: "Tôi thấy cô chính là quá rảnh rỗi rồi!"

Chương Tú Tú bỗng nhiên cất cao giọng, cuồng loạn chất vấn: "Bùi Duy! Anh có nhớ tờ giấy có dấu son môi trong túi anh không? Nếu như anh không trở lại bây giờ tôi sẽ tới công ty tìm anh!"

Bùi Duy ngẩn người, lập tức tức giận lên tiếng: "Chương Tú Tú, cô dám!"

"Bây giờ tôi còn có cái gì không dám... Bùi Duy có phải anh ở bên ngoài có người phụ nữa khác hay không, hôm qua anh trở về muộn như vậy. . . Có phải chính là vì ở cùng tiện nhân kia hay không!"

Đối mặt với phụ nữ điên cuồng cố tình gây sự, kiên nhẫn của Bùi Duy hoàn toàn bị hao mòn hầu như không còn lại chút nào.

"Chương Tú Tú, bây giờ tôi sẽ lập tức trở về, cô chờ đó cho tôi!"

Nói xong, Bùi Duy hung hăng cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, Bùi Duy trực tiếp lái xe vào cổng biệt thự, anh tắt máy đẩy cửa ra cất bước xuống xe.

Anh ta vừa vào cửa liền thấy mấy người giúp việc bị phạt đứng ở phòng khách, cố nén tức giận lên tiếng hỏi thăm: "Chương Tú Tú ở đâu?"

Một người giúp việc thận trọng trả lời: "Phu nhân, ở trên lầu. . ."

Bùi Duy sải rộng bước chân đi lên lầu, mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, liền thấy Chương Tú Tú đã chờ sẵn ở đó.

"Bùi Duy! Anh nói cho tôi, có phải..."

Chương Tú Tú còn chưa nói hết lời liền bị Bùi Duy một tay nắm chặt cổ áo: "Chương Tú Tú, đến cùng là cô muốn làm gì!"

Bởi vì chuyện của cô ta mà anh ta đã phải chịu những tin đồn cùng ánh mắt mỉa mai kia, bây giờ cô ta còn không ngừng làm ầm ĩ, đến tột cùng cô ta còn muốn như thế nào!

Bùi Duy càng nghĩ càng giận, một tay đẩy cô ta ra, Chương Tú Tú dưới chân mềm nhũn, thân thể bỗng nhiên đụng phải cạnh tủ "bịch" một tiếng té ngã trên đất. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.