Chương 244: Quay Về Nhà Cũ Ăn Cơm
CHƯƠNG 244: QUAY VỀ NHÀ CŨ ĂN CƠM
Nhìn thấy Bùi Danh Chính bởi vì ghen mà nhăn mặt lại, Đường Nhật Khanh cố nén ý cười, nhíu mày cố ý mở miệng hỏi: “Ghen tị?”
Giọng điệu rất giống như anh thường hỏi cô, ngay cả thần thái cũng có vài phần giống.
Bùi Danh Chính dừng một chút, đột nhiên phản ứng lại, đôi lông mày nhíu chặt lại giãn ra, nửa người trên của anh tiến lại gần Đường Nhật Khanh: “Em cố ý?”
Nói xong, bàn tay đặt bên eo của người phụ nữ không nhẹ không nặng nhéo một cái, không đợi cô trả lời, Bùi Danh Chính lại đột nhiên tới gần, trực tiếp hôn lên khóe môi cô.
Một chút nóng bóng khiến khóe miệng Đường Nhật Khanh nóng rực, cô ngẩn người, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, có chút nhăn nhó nói: “Đây là văn phòng của em... Lát nữa có thể sẽ có người tới đây...”
Nếu là văn phòng của Bùi Danh Chính, mọi người còn gõ cửa, nhưng cô là một thư ký, rất nhiều người ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào, nếu bị người ngoài nhìn thấy...
“Không sợ.” Ánh mắt Bùi Danh Chính hơi tối, cố ý nói: “Chỉ cho em dây dưa không rõ với người đàn ông khác, lại không cho phép anh thân thiết với em một chút sao?”
Nghe ra ý hờn dỗi trong lời nói của anh, Đường Nhật Khanh nhịn không được nở nụ cười, vội vàng giải thích: “Được rồi, lúc nãy em đùa anh thôi, anh ấy là đàn anh hồi học đại học của em, không có quan hệ nào khác.”
“Mặc kệ.” Bùi Danh Chính ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Xem ra anh phải xem xét lại việc hợp tác với tập đoàn công thương nghiệp nhà họ Tiêu rồi.”
“Đừng quậy linh tinh!” Đường Nhật Khanh cười khẽ, nâng tay vỗ bả vai Bùi Danh Chính: “Em với anh ấy thật sự không có gì.”
Bùi Danh Chính cúi đầu, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô: “Được, vậy em chứng minh đi.”
Đường Nhật Khanh mờ mịt: “Chứng minh? Chứng minh như thế nào?”
Bùi Danh Chính nâng cằm, nghiêng khuôn mặt về phía Đường Nhật Khanh, có ý gì, rất rõ ràng.
Đường Nhật Khanh đương nhiên hiểu ý anh là gì, mỉm cười bất đắc dĩ, đành phải hơi kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên má người đàn ông.
Ai có thể tưởng tượng được, Bùi Danh Chính khi nói đến chuyện tình yêu lại tựa như một bé trai thích tranh giành người yêu chứ?
Nhìn thấy môi anh nhếch lên độ cung vừa lòng, Đường Nhật Khanh cười: “Đúng rồi, lần trước ở bệnh viện, em có nói chuyện với bác, nói gần đây sẽ bớt chút thời gian về nhà ăn cơm tối với bác, hôm nay anh có rảnh không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc hơn, một lát sau, anh gật đầu: “Có rảnh, hôm nay chúng ta đi.”
Mặc dù đồng ý, nhưng Đường Nhật Khanh cũng nhận thấy rất rõ cảm xúc của anh trầm xuống.
Đường Nhật Khanh vội hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Bùi Danh Chính nhẹ nhàng buông cô ra: “Lúc nãy anh chỉ nghĩ đến, sau khi chúng ta về nhà, khả năng sẽ bắt gặp Bùi Duy bọn họ.”
Phòng cưới của Bùi Duy và Chương Tú Tú cách nhà cũ của nhà họ Bùi rất gần, hơn nữa bọn họ thường xuyên quay về nhà cũ ở, có thể hôm nay bọn họ đến sẽ gặp phải.
“Không sao, chúng ta trở về gặp bác, cũng không phải gặp bọn họ, đừng nghĩ nhiều.” Đường Nhật Khanh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính gật đầu: “Anh chỉ sợ em không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười với anh: “Không sao đâu, khó khăn lắm bác mới có cái nhìn đổi mới về em, em cũng không thể đồng ý với bác ấy rồi lại không đi.”
Bùi Danh Chính giãn mày ra, gật đầu nói: “Được, tối hôm nay chúng ta trở về.”
Ngay sau khi tan làm, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính rời khỏi công ty, trước khi đi, Đường Nhật Khanh còn cố ý đi mua một chút đồ ăn nhẹ và lá trà.
Sau hơn nửa tiếng, xe đến nhà cũ của nhà họ Bùi.
Trước khi về, Bùi Danh Chính đã gọi điện thoạt thông báo trước một tiếng, bọn họ vừa xuống xe, đã có người hầu đi qua, nhận lấy đồ trong tay bọn họ rồi đưa bọn họ vào trong.
“Cậu chủ, cô Đường, hai người uống trà trước, tôi lên tầng gọi ông chủ.”
Người hầu rời đi, Đường Nhật Khanh nhân cơ hội nhìn quét qua một vòng, cũng không thấy được bóng dáng của Bùi Duy và Chương Tú Tú, cô âm thầm thở phào, nâng tách trà lên uống mấy ngụm.
Chẳng bao lâu sau, âm thanh đi xuống cầu thang truyền đến, ông Bùi đi xuống, vừa nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha, trên mặt hiện ra ý cười.
“Tiểu Đường, vết thương trên mặt cháu thế nào rồi? Đỡ nhiều hơn chưa?” Vừa đến, ông Bùi đã lập tức thân thiết hỏi.
“Đã tiêu sưng rồi, bác à, bác cứ yên tâm.” Đường Nhật Khanh cười: “Hôm nay cháu với Danh Chính vừa lúc có thời gian rảnh, nên nghĩ đến việc về thăm bác, trò chuyện với bác.”
“Được, mau ngồi, chờ bữa tối một lát nữa là được.”
Sau khi ông Bùi ngồi xuống, cùng Đường Nhật Khanh trò chuyện, Bùi Danh Chính ngồi một bên, cũng không nói gì cả, không khí cũng rất hài hòa.
Không lâu sau, trong sân lại truyền tiếng ô tô, người hầu lập tức ra ngoài đón.
Ngay sau đó, tiếng bước chân truyền đến, xen lẫn tiếng nói chuyện nhỏ vụn của phụ nữ.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con vẫn ổn, mỗi ngày đều ăn tổ yến sào, Bùi Duy đã giúp con đặt cả năm rồi!”
“Được! Vậy là tốt rồi, vẫn là Bùi Duy biết đau lòng, như lúc trước mẹ mang thai, đâu có loại đãi ngộ này!”
“...”
Tiếng nói chuyện ngày càng gần, hai người Chương Tú Tú và Dương Thu Dung cười cười nói nói thong thả bước vào, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ngồi trên ghế sô pha thì đều ngạc nhiên.
Dương Thu Dung phản ứng lại trước, thu hồi sự ngạc nhiên trên mặt, lập tức giả vờ ngạc nhiên mà vui mừng, nhanh chóng bước tới, nhìn Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh chào hỏi: “Danh Chính đã về rồi sao? Còn dẫn theo cô Đường.”
Bùi Danh Chính tựa như không nghe thấy, anh nâng tay cầm tách trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường.
Ông Bùi cố tình hắng giọng nói: “Danh Chính, dì nói chuyện với con, con còn không trả lời?”
“Ừm.” Bùi Danh Chính phát ra một âm tiết, bộ dáng vẫn không màng đến điều gì như trước, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Không khí đột nhiên có chút bối rối, Đường Nhật Khanh hít sâu, kéo kéo khóe môi, đứng dậy chào hỏi Dương Thu Dung: “Cháu chào bác gái.”
Tuy rằng trong lòng biết rõ việc nhà họ Đường gặp chuyện không may đều do người phụ nữ trước mặt này tạo thành, nhưng cô không có ý định miệt mài theo đuổi quá khứ mà không buông tay.
Dương Thu Dung mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thật là trùng hợp, người một nhà đều đông đủ.”
Bà ta nói xong, một người từ cửa đi vào, đúng là Bùi Duy.
Bùi Duy cũng không kinh ngạc, lúc nãy khi anh đỗ xe, cũng đã thấy xe của Bùi Danh Chính đậu ở trong ga ra, liền đoán được anh đến, nhưng không ngờ Đường Nhật Khanh cũng đến.
Người nhiều hơn, không khí cũng trở nên sôi nổi hơn, ông Bùi thấy người đều đến đông đủ, liền lệnh cho người hầu bên cạnh chuẩn bị mang đồ ăn lên: “Nếu tất cả mọi người đã đến rồi thì ngồi xuống đi.”
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính bên cạnh không có ý định di chuyển, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Rất rõ ràng, vừa thấy Dương Thu Dung và Bùi Duy, không khí xung quanh người Bùi Danh Chính đều lạnh đi, anh ngừng một chút, giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh rồi đứng dậy: “Được.”
Mọi người đến nhà ăn ngồi xuống, Dương Thu Dung nghiễm nhiên một bộ nữ chủ nhân trong nhà, nhận lấy rượu vang từ trong tay người hầu, chuẩn bị rót rượu cho bọn họ.
Bà ta rót một ly, đưa đến trước mặt Bùi Danh Chính, cười nói: “Hôm nay Danh Chính cũng đến đây, mọi người đều vui vẻ thì nên uống nhiều một chút.”
Bùi Danh Chính trực tiếp đánh gãy lời bà ta, lạnh giọng từ chối: “Không cần đâu, tôi không uống rượu.”
Nói xong, anh vươn tay, trực tiếp đẩy cái ly trước mặt sang một bên.