Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 243: Chap-243




Chương 243: Hai Người Rất Thân?

CHƯƠNG 243: HAI NGƯỜI RẤT THÂN?

Thái độ của người đàn ông kia rất cứng rắn không để cho cô cãi lại, Đường Nhật Khanh mỉm cười bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đồng ý.

Hai ngày sau, Đường Nhật Khanh nhàm chán ở trong nhà, ngoại trừ lúc cùng thím Trương đi ra ngoài mua đồ ăn và đi dạo ra, cô cũng chỉ có thể ngốc ở nhà.

Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh nhịn không nổi nữa, thấy trên má chỉ còn vài khối xanh tím, cô cầm lấy phấn dạng lỏng, bắt đầu trang điểm.

Sau khi trang điểm xong, vết thương trên mặt cũng được che đi bảy tám phần, Đường Nhật Khanh vừa lòng thay quần áo, cầm lấy túi rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.

Hai ngày nay cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, ở nhà buồn chán, còn không bằng quay lại công ty.

Gần đây lúc buồn chán cô đều tìm Giang Vãn Vãn nói chuyện phiếm, Giang Vãn Vãn vừa biết tin cô chuẩn bị quay lại công ty, lập tức nói muốn xuống tầng dưới công ty chờ cô.

Vừa đi đến cửa công ty, trước mặt Đường Nhật Khanh đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trực tiếp ôm lấy cô.

“Nhật Khanh! Tớ nhớ cậu chết mất! Tớ cũng lo lắng sắp chết rồi! Nào nào nào, để cho tớ nhìn thử xem!”

Kéo Đường Nhật Khanh, Giang Vãn Vãn gần như xoay quanh ba trăm sáu mươi độ, kiểm tra tất cả góc độ xem Đường Nhật Khanh có thiếu cái tay cái chân nào không, xác nhận cô nguyên vẹn không thiếu gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tâm trạng Đường Nhật Khanh rất tốt, mỉm cười rồi nói: “Không phải tớ đã khỏe rồi sao, được rồi, đừng lo lắng mà!”

“Như này còn được! Nếu không tớ thật sự muốn tìm Đàm Bân liều mạng!” Giang Vãn Vãn nói xong, còn không quên trả vờ giơ giơ nắm tay.

Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, nhịn không được mỉm cười.

Từ lúc nhà họ Đường gặp chuyện không may, những người bạn bên cạnh cô đều dần dần mất liên hệ, mà Giang Vãn Vãn, là người bạn duy nhất bên cạnh cô bây giờ, thẳng thắn, đơn giản, như vậy trái lại lại rất tốt.

“Này! Lúc nãy nghe cậu muốn đến công ty, tớ lập tức đặt hai cốc trà sữa trân châu đường nâu, đoán cậu chắc chắn rất muốn uống!”

Giang Vãn Vãn giơ tay, lúc này Đường Nhật Khanh mới thấy rõ trong tay cô ấy còn cầm một cái túi.

“Cậu hiểu tớ nhất!” Đường Nhật Khanh chớp mắt, lập tức nhận lấy rồi cầm một cốc: “Bặc” một tiếng chọc mở nó.

Hút hai ngụm, Đường Nhật Khanh lập tức để lại trà sữa vào trong túi, rồi thả lại vào tay Giang Vãn Vãn: “Cậu nói là của cậu nhé, nếu không bị anh ấy nhìn thấy, anh ấy lại không vui.”

Bùi Danh Chính luôn cấm cô uống mấy thứ này, ở trong mắt anh, toàn bộ những thứ này đều được phân loại là “thực phẩm rác”.

Vốn là cô lặng lẽ chạy đến công ty, chắc chắn anh sẽ trách mắng cô, nếu còn để anh thấy cô đang cầm cốc trà sữa uống, phỏng chừng cô sẽ xong đời.

Giang Vãn Vãn nghe vậy, ám muội cười, một bộ không thể nói rõ: “Ai nha, mình hiểu mà!”

Hai người cười cười nói nói đi vào trong thang máy.

Giang Vãn Vãn ra khỏi thang máy trước, Đường Nhật Khanh lại tiếp tục đi lên mấy tầng, lúc này mới tới văn phòng tổng giám đốc.

Đi ra khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước, Đường Nhật Khanh đã thấy Tiểu Trương và Tiểu Lưu đứng cách đó không xa.

Tiểu Trương vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh, lập tức mỉm cười đi qua chào hỏi: “Chị Nhật Khanh, rốt cục chị cũng tới!”

Đường Nhật Khanh mỉm cười, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi có ở đây không?”

“Tổng giám đốc Bùi không ở đây... Anh ấy đang ở trong phòng họp, hôm nay có đối tác quan trọng tới, hình như là trao đổi chuyện hợp tác.”

“Là đối tác nào? Công ty Thiên Hoa sao?”

“Không phải.” Tiểu Trương lắc đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là đến đàm phán hợp tác để lấy được một dự án doanh nghiệp nhà nước, em cũng không rõ lắm, tóm lại đối phương đã đến đây hơn một tiếng rồi, chắc hẳn cũng sắp xong.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Dự án của doanh nghiệp nhà nước lần này là một dự án lớn, tài chính nhiều, quy mô lớn, hơn nữa phải có sự bảo đảm chắc chắn và thận trọng, nên chỉ sợ dự án lần này, một mình tập đoàn nhà họ Bùi không thể nuốt nổi.

Do đó, tìm kiếm công ty hợp tác để cùng nhau lấy được dự án này, ngược lại là sự lựa chọn rất tốt, không chỉ có sự bảo đảm đối với chất lượng công trình, còn đóng vai trò giám sát lẫn nhau.

Sau khi hỏi rõ, Đường Nhật Khanh trở lại văn phòng của mình, văn phòng bị Phùng Thiến đập phá lộn xộn ban đầu đã được quét tước sạch sẽ, nhưng các văn kiện đặt ở trên lại bị xáo trộn, cô còn cần phải sắp xếp lại.

Sắp xếp được một nửa, Đường Nhật Khanh đứng dậy đi tới phòng trà pha một cốc trà nóng, lúc từ phòng trà quay lại thì thấy được một đoàn người đi tới.

Những người đó đều mặc com lê, giày da, liếc mắt đảo qua đều là những gương mặt mới, rõ ràng không phải người của tập đoàn nhà họ Bùi.

Chắc hẳn là đến đây trao đổi chuyện dự án hợp tác, Đường Nhật Khanh không nghĩ nhiều, cẩn thận bưng cốc trà trong tay rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Khanh Khanh?” Ngay lúc sắp đi ngang qua đoàn người kia, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.

Đường Nhật Khanh sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt quen thuộc.

Hai mắt cô sáng ngời, kinh ngạc, vui vẻ nói: “Đàn anh?”

Lục Nghiêu nâng lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Sao em lại ở đây?”

Lần trước lúc ở cửa khu nhà Vườn Địa Đàng, bọn họ ngẫu nhiên gặp mặt, sau khi ăn một bữa tối đã vội vàng rời đi, không ngờ hôm nay lại gặp ở công ty.

Đường Nhật Khanh cười trả lời: “Em làm việc ở đây.”

Lục Nghiêu còn muốn hỏi gì đó, đột nhiên nhận thấy tầm mắt ám muội của mấy người xung quanh, anh cười bất đắc dĩ, nhìn về phía bọn họ nói: “Mọi người đi xuống trước đi, lát nữa tôi xuống.”

Nghe anh nói như vậy, những người đó mới rời đi.

Bọn họ vừa đi, Lục Nghiêu nhịn không được hỏi: “Em thực sự đang làm ở tập đoàn nhà họ Bùi sao, anh đến đây bàn chuyện hợp tác, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Là muốn hợp tác với công ty em để đấu thầu dự án của doanh nghiệp nhà nước kia sao?”

“Đúng, sao em biết?”

“Em là thư ký của tổng giám đốc Bùi.”

Lúc này Lục Nghiêu mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhẹ giọng hỏi: “Tối nay em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm rồi trò chuyện một lát?”

Đường Nhật Khanh do dự một chút, đang nghĩ xem có nên đồng ý hay không, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.

Cô quay đầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính sắc mặt hơi trầm xuống đang đi về phía này.

Bùi Danh Chính đi về phía bọn họ, tầm mắt đảo qua trên người Đường Nhật Khanh một lượt, lập tức nhìn về phía Lục Nghiêu rồi hỏi: “Tổng giám đốc Lục quen thư ký của tôi?”

Lục Nghiêu mỉm cười, giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, ý cười càng đậm: “Khanh Khanh là đàn em lúc còn học đại học của tôi, không ngờ em ấy làm việc dưới quyền của tổng giám đốc Bùi, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Nhìn thấy ánh mắt Lục Nghiêu khi nhìn Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính không hiểu sao cảm thấy khó chịu, anh hơi cau mày, tiến lên nửa bước, nhìn như tùy ý nhưng thực tế lại cố ý chắn trước mặt Đường Nhật Khanh.

“Thật trùng hợp, tổng giám đốc Lục, tôi còn có chuyện khác, thành thực xin lỗi không tiễn anh được.”

Nhận ra lãnh ý phát ra từ trên người Bùi Danh Chính, Lục Nghiêu có chút kinh ngạc, cuối cùng vẫn không nói gì, anh cười nói: “Được, vậy không quấy rầy.”

Nói xong, anh lại giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, mỉm cười với cô: “Khanh Khanh, anh đi trước, liên hệ qua điện thoại sau.”

Nói xong, anh xoay người, nâng bước rời đi.

Đường Nhật Khanh đứng ở phía sau Bùi Danh Chính, có thể cảm nhận được rõ từng trận lãnh ý phát ra từ trên người anh, không đợi cô nói gì, Bùi Danh Chính đã quay người lại, từ trên cao nhìn xuống cô.

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi: “Sao vậy?”

Bùi Danh Chính nhíu mày, trong giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn: “Khanh Khanh? Hai người rất thân?”

Nhận thấy rõ mùi dấm chua trong không khí, Đường Nhật Khanh vô thức nhếch môi, vốn còn đang muốn giải thích một chút, nghĩ lại, lại cảm thấy Bùi Danh Chính như vậy rất thú vị, cô nhướn mày, trả lời một câu mập mờ lấp lửng: “Cũng được.”

Nói xong, cô xoay người đi về phía văn phòng mình.

Bùi Danh Chính sắc mặt trầm xuống, rõ ràng đang tức giận, ba bước thành hai bước đuổi theo vào văn phòng của Đường Nhật Khanh rồi trực tiếp đóng cửa lại.

Đường Nhật Khanh vừa đặt cốc trà trong tay lên bàn, đột nhiên cảm giác bên eo bị siết chặt, cả người bị ai đó kéo, rồi đẩy ra phía sau, thắt lưng tỳ lên bàn làm việc.

Bùi Danh Chính cau mày, cực kỳ ghen tuông: “Cái gì là cũng được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.