Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 241: Chap-241




Chương 241: Đau Thì Nói Là Đau, Đừng Tự Mình Chịu Đựng

CHƯƠNG 241: ĐAU THÌ NÓI LÀ ĐAU, ĐỪNG TỰ MÌNH CHỊU ĐỰNG

Bùi Danh Chính hơi gật đầu ra hiệu, giọng nói lãnh đạm: “Mở ra.”

Mọi người đều sửng sốt, ngay cả Đường Nhật Khanh cũng không hiểu gì cả.

Trương Phó không chút hoang mang lấy máy tính xách tay từ trong túi ra, bấm hai ba cái điều chỉnh rồi mở ra cái gì đó.

Một lát sau, cậu ta ngẩng đầu nhìn mọi người, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Trong văn phòng của thư ký Đường có lắp camera, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều được camera ghi lại, cụ thể đã xảy ra cái gì, mọi người không ngại thì xem video trước rồi hẵng phát biểu ý kiến.”

Phùng Thiến đang nửa nằm trên giường, vẻ mặt vốn còn đang khinh thường, nghe thấy Trương Phó nói như vậy, bỗng cau mày, cơ thể cứng đờ, còn chưa đợi cô ta mở miệng nói gì, Trương Phó đã vươn tay, “Click” một tiếng bấm vào dấu cách của máy tính.

Trương Phó xoay màn hình máy tính, nhắm về phía mọi người, màn hình phát một đoạn video, tất cả mọi người nghiêm túc chăm chú nhìn vào màn hình, một câu cũng không nói.

Hình ảnh đầu tiên trên màn hình là Đường Nhật Khanh trở lại văn phòng, cầm cái cốc đi ra ngoài, ngay sau đó Phùng Thiến đẩy cửa bước vào, thong thả đi lại trong văn phòng, không lâu sau, Đường Nhật Khanh đẩy cửa quay lại, hai người đối diện, cuộc tranh chấp bắt đầu...

“Click” một tiếng, Trương Phó tạm dừng hình ảnh: “Mời mọi người xem cho rõ, là ai ra tay trước.”

Tiếp tục phát video, trên màn hình rõ ràng là Phùng Thiến cầm lấy văn kiện trên bàn rồi ném vào Đường Nhật Khanh trước, cà phê trong tay Đường Nhật Khanh bị đổ, nhưng cô cũng không đánh trả...

Cuối cùng, Phùng Thiến tức giận cầm một chậu cây xanh trên bàn, định ném vào Đường Nhật Khanh, nhưng tay vừa mới giơ lên, động tác cả người giống như bị người ta cố định, sau đó chậu hoa rơi xuống đất, người cô ta cũng mềm nhũn rồi ngã xuống đất...

Xem đến đây, tất cả mọi chuyện dường như đã sáng tỏ, nhưng video vẫn đang tiếp tục phát, Đường Nhật Khanh phản ứng lại, trước tiên lấy di động ra gọi, sau đó mới bắt đầu tiến hành cứu trợ khẩn cấp cho Phùng Thiến...

Tận đến khi Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu xuất hiện trên màn hình, từ đầu đến cuối Đường Nhật Khanh đều không làm chuyện gì có hại cho Phùng Thiến.

Không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả sắc mặt của Đàm Bân cũng trở nên xanh mét, mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói được một lời.

Trương Phó thuận tay đóng máy tính lại, sau khi thấy được ánh mắt ra hiệu của Bùi Danh Chính, lập tức lui sang một bên.

“Bây giờ, sự thật đã rõ.” Bùi Danh Chính mở miệng, trong giọng nói còn mang theo lãnh ý.

Đường Nhật Khanh cũng sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không ngờ sẽ có một màn như vậy, hơn nữa cô cũng không biết trong văn phòng mình có lắp camera.

Đàm Bân áp chế cơn giận, quay đầu, nhìn về phía Phùng Thiến trên giường bệnh, lời nói trách cứ đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ trầm giọng hỏi: “Con... Thiến Thiến, tại sao con lại nói dối?”

Khuôn mặt Phùng Thiến đỏ lên, cắn chặt môi dưới, không nói ra được nửa lời.

Bây giờ đây mới là bằng chứng xác thực, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, chỉ sợ cũng không còn cách nào ngụy biện.

Không khí trong phòng bệnh có chút xấu hổ quỷ dị, ông Bùi quét mắt về phía Đàm Bân, lại nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Danh Chính, chỗ này giao cho con.”

Nói xong, ông bước ra ngoài.

Bùi Danh Chính giương mắt, nhìn về phía Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu đang đứng ở góc tường, lạnh giọng hỏi: “Tôi nghe nói các người nói bản thân là nhân chứng, tận mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh làm hại Phùng Thiến?”

Tiểu Lưu đã sợ tới mức run rẩy, bây giờ lại bị Bùi Danh Chính hỏi như vậy, lòng can đảm gần như bị phá vỡ: “Không... Không có, tôi không thấy rõ, nghe chị Nguyệt Như nói như vậy nên tôi mới nói như vậy...”

Hồ Nguyệt Như vừa nghe Tiểu Lưu đổ trách nhiệm cho cô ta, trên mặt lập tức hiện vẻ bất mãn, nhưng ngại Bùi Danh Chính đang ở đây, cô ta lại không dám phát tác, đành phải cúi đầu giải thích: “Xin lỗi... Là tôi nhìn lầm, có thể là do sai góc độ, tôi nhìn lầm rồi...”

“Nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, đạo lý này cũng không hiểu sao?” Ánh mắt Bùi Danh Chính hung ác nhìn chằm chằm vào Hồ Nguyệt Như, giọng nói lạnh lùng: “Đã làm cấp dưới theo tôi mấy năm rồi, một chút tiến bộ cũng không có?!”

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Bùi Danh Chính nói không một chút khách khí, đương nhiên khiến cho Hồ Nguyệt Như không biết làm sao, thần sắc cô ta xấu hổ, cúi đầu xuống không nói nửa lời.

Đàm Bân đã đứng một bên đổ mồ hôi lạnh, ông ta nắm chặt tay, cố lấy dũng khí nói: “Danh Chính, Thiến Thiến, nó còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, chỉ vì một chút mâu thuẫn nho nhỏ nên mới xảy ra tranh chấp với thư ký Đường, chú sẵn sàng nhận lỗi với thư ký Đường, cháu xem...”

Bùi Danh Chính đột nhiên lên tiếng, lạnh giọng hỏi lại: “Chú Đàm, đánh xong rồi, mắng xong rồi, một câu nhận lỗi đã muốn giải quyết mọi chuyện?”

Đàm Bân lạnh sống lưng, liên tục giải thích: “Không phải ý này...”

Bùi Danh Chính trực tiếp đánh gãy lời ông ta: “Kết quả là người cứu lại bị đánh bị mắng, di động bị rơi vỡ, mà người nói dối lại được tha thứ, đây là đạo lý gì?”

Khuôn mặt Đàm Bân lúc xanh lúc đỏ, rốt cuộc không nói thêm được gì.

Đường Nhật Khanh đứng ở phía sau Bùi Danh Chính, trong lòng không hiểu sao cảm thấy ấm áp, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.

Nếu hôm nay không phải anh, còn ai có thể đứng ở đây bảo vệ cô?

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Đàm Bân phá vỡ yên tĩnh trước, ông ta bước lên phía trước, nhìn Bùi Danh Chính, nhẹ giọng nói: “Danh Chính, chúng ta nói chuyện riêng đi.”

Bùi Danh Chính lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta, quay sang nhìn Đường Nhật Khanh, giọng nói dịu đi: “Ra ngoài chờ anh, đừng chạy loạn.”

Đường Nhật Khanh lập tức gật đầu.

Bùi Danh Chính bước ra khỏi phòng bệnh, Đàm Bân cũng lập tức đi theo, hai người đi ra ngoài, đi vào một phòng bệnh trống bên cạnh rồi đóng cửa lại.

Đường Nhật Khanh đi ra khỏi phòng bệnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Tiểu Đường.”

Đường Nhật Khanh quay người lại, nhìn thấy ông Bùi, ánh mắt sáng lên: “Ngài Bùi.”

Nghe thấy cô gọi mình như vậy, ông Bùi có vẻ hơi bất mãn, cau mày, ra vẻ nghiêm túc nói: “Lần trước không phải đã nói với cháu rồi sao? Sau này gọi bác là được, xa cách như vậy làm gì?”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh mỉm cười rồi gật đầu.

Dù sao, cô còn nhớ rõ lúc trước ông Bùi không đồng ý việc cô và Bùi Danh Chính ở bên nhau, nên xuất phát từ kính trọng, cô vẫn không dễ dàng sửa miệng.

“Được, nghe lời bác, bác.”

Ông Bùi nghe vậy, mày giãn ra rồi vẫy vẫy tay với cô: “Tiểu Đường, cháu lại đây.”

Đường Nhật Khanh lập tức đi tới, dưới sự ra hiệu của ông Bùi mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Mặt còn đau không?” Nhìn thấy dấu bàn tay kia trên mặt Đường Nhật Khanh, ông Bùi hỏi.

Đường Nhật Khanh nhếch môi: “Không đau nữa.”

“Nói bừa!” Ông Bùi nhíu mày, hiển nhiên không tin: “Cháu còn muốn gạt bác? Ông lão này cũng đã sống được mấy chục tuổi rồi, có cái gì chưa gặp qua, cũng từng bị đánh qua không ít lần! Con nhóc cháu, đau thì nói là đau, đừng tự mình chịu đựng!”

Đường Nhật Khanh đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và ông Bùi kéo lại gần hơn rất nhiều, mỉm cười với ông rồi gật đầu.

“Con gái à.” Giọng điệu của ông Bùi đột nhiên nghiêm túc hơn: “Bác cũng đã nhìn ra, Danh Chính thật sự quan tâm cháu, nếu hai đứa có thể chung sống hòa hợp, bác cũng sẽ không ngăn cản hai đứa nữa, hiểu không?”

Đột nhiên chuyển sang chủ đề nghiêm túc như vậy, Đường Nhật Khanh âm thầm kinh ngạc, gật đầu, rồi mỉm cười với Bùi, còn nghiêm túc “Vâng” một tiếng.

“Mấy hôm nữa dành ra một ngày cuối tuần, cháu với Danh Chính có rảnh thì về nhà ăn cơm, trò chuyện với bác, biết chưa?”

Đường Nhật Khanh gật đầu: “Được. Chúng ta nhất định bớt chút thời gian để về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.