Chương 223: Muốn Trốn Đi Đâu?
CHƯƠNG 223: MUỐN TRỐN ĐI ĐÂU?
Bình thường chỉ cần Bùi Danh Chính đến văn phòng, Đường Nhật Khanh chắc chắn sẽ đi pha cho anh một ly cà phê.
Thế nhưng hiện nay bọn họ vừa cãi nhau, hiểu lầm còn chưa làm rõ ràng, cô cũng không biết có nên đi pha cà phê cho anh không.
Do dự tới lui, Đường Nhật Khanh cuối cùng vẫn quyết định đi pha cà phê mang đến cho anh.
Nhưng cô còn chưa kịp đi pha cà phê thì có tiếng gõ cửa: “Thư ký Đường.”
Trương Phó đẩy cửa đi vào, sắc mặt khá nghiêm túc: “Đưa cà pha đến cho tổng giám đốc Bùi.”
Đường Nhật Khanh lưỡng lự trong giây lát, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp đi đến phòng trà nước, pha một ly cà phê như mọi khi đưa đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính.
Đẩy cửa đi vào, Bùi Danh Chính đang phân phó công việc cho Trương Phó, cô sau khi bước vào anh cũng không có một chút phản ứng, giống như cô chỉ là một thư ký bình thường.
Trái tim Đường Nhật Khanh hơi trầm xuống, để ly cà phê xuống xong định quay người rời đi.
Bùi Danh Chính liếc thấy cô định rời đi thì chân mày hơi nhíu lại, có chút tức giận.
Để cà phê xuống thì đi, cô không muốn nhìn thấy anh như thế sao?
Nhớ đến hôm qua thuộc hạ báo cáo cô đi ăn đêm cùng một người đàn ông khác, anh càng cảm thấy có tảng đá đè nặng trong lòng, có chút buồn bực.
Anh thuận thế cầm ly cà phê trên bàn, nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của cô: “Đứng lại.”
Bước chân của Đường Nhật Khanh dừng lại, mắt rũ xuống quay người lại, nói: “Có gì phân phó.”
Biểu tình trên mặt của cô, ngay cả giọng nói cũng không có nửa phần dao động, coi mình như một người thư ký.
Bùi Danh Chính để ly cà phê trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Nhỏ ít đường rồi, pha lại ly khác mang đến đây.”
Đường Nhật Khanh cau mày.
Cho pha cà phê cho anh đều bỏ hai viên đường, trước nay đâu thấy anh kêu ít đường?
Rõ ràng là muốn làm khó cô.
Đường Nhật Khanh nhịn, cô đi đến cầm ly cà phê rồi quay người rời đi, đến phòng trà nước, pha lại cho anh ly cà phê khác, bỏ trong ly ba viên đường.
Cô thở dài, tại sao anh lại hiểu nhầm cô, bây giờ còn cố ý làm khó cô? Có chút tức giận, động tác trên tay cô cũng quên luôn, bất tri bất giác lại thêm vào mấy viên đường vào.
Đợi đến khi Đường Nhật Khanh phản ứng trở lại thì đã muộn rồi, nhưng cô đã mặc kệ trực tiếp bưng ly cà phê đã bỏ năm sáu viên đường vào văn phòng của anh.
Lần này, Trương Phó đã không còn ở đây nữa, trong văn phòng chỉ có một mình Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, để ly cà phê trước bàn làm việc của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên người cô một lúc rời mới rời đi, cầm ly cà phê lên, nhập một ngụm.
Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm vào động tác của anh, không tự giác được mà nín thở lại.
Bùi Danh Chính khẽ cau mày, tay cầm ly cà phê hơi dừng lại, sau đó ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Đường Nhật Khanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Nhật Khanh lập tức rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì khác em ra ngoài trước.”
Dứt lời, cô mau chóng xoay người đi khỏi.
Bùi Danh Chính lập tức đứng dậy, sải bước đi đến, nắm chặt cổ tay của Đường Nhật Khanh và kéo lại, giam giữ cô trong ngực của mình.
Anh đột nhiên cúi đầu áp sát bên tai của cô, giọng nói trầm thấp mang theo một chút kìm nén: “Đường Nhật Khanh, em muốn trốn đi đâu?”
Anh bây giờ có vài khoản nợ muốn tính toán với cô, người đàn ông tối hôm qua, còn ly cà phê hôm nay thì cố tình bỏ thêm nhiều đường...
Nhớ đến chuyện anh tối qua còn nghi ngờ cô, trong lòng Đường Nhật Khanh liền thấy tức giận, ánh mắt của cô lạnh đi vài phần, lạnh nhạt nói: “Không trốn tránh.”
“Thế sao?” Bùi Danh Chính ngẩng lên nhìn người phụ nữ có làn da trắng mịn màng, yết hầu của anh hơi chuyển động.
Anh đổi sang ôm lấy eo của cô, khiến cô muốn trốn cũng không thoát được.
Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Bùi Danh Chính...”
Bùi Danh Chính đang muốn nói thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của Trương Phó: “Tổng giám đốc Bùi, các cổ đông đều đã...”
Trương Phó đẩy cửa ra thì nhìn thấy hai người đang ôm nhau, mặt mày căng thẳng, lời nói trong miệng cũng nghẹn lại.
Đường Nhật Khanh giống như phản xạ có điều kiện đẩy Bùi Danh Chính ra, còn sắc mặt của Bùi Danh Chính vẫn như bình thường, hơi nhướn mày.
Anh điềm nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Phó cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa: “Các cổ đông đều đã đến đủ rồi.”
“Tôi biết rồi.” Bùi Danh Chính rất điềm nhiên, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Trương Phó lập tức đi ra ngoài đợi.
Bùi Danh Chính nhìn cô, trầm giọng nói: “Em ở đây đợi tôi, không được phép chạy.”
Đợi anh trở lại thì từ từ tính sổ cô.
Dứt lời, Bùi Danh Chính sải bước rời khỏi văn phòng.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy thân ảnh của anh biến mất, lửa giận trong lòng cô không những không mất đi, ngược lại còn tăng thêm vài phần, cô hít sâu một hơi rồi trực tiếp đẩy cửa đi ra, trở về phòng làm việc của mình.
Anh kêu cô đợi thì cô càng muốn ra ngoài!
Một bên khác, Bùi Danh Chính dẫn theo Trương Phó xuất hiện ở phòng họp, vừa bước vào, tiếng nghị luận ở bên trong giảm đi vài phần.
Không đợi Bùi Danh Chính ngồi xuống, một vị cổ động đã lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, giá cổ phiếu hai ngày hôm nay của công ty đã biến động rất lớn, không biết cậu có thể có chúng tôi một lời giải thích được hay không?”
Những cổ đông ngồi ở đây đa số từng theo ông Bùi, bởi vì có cống hiến với công ty cho nên phân cho họ cổ phần của công ty, cuối năm sẽ có hoa hồng, chỉ là phần lớn cổ phần tự nhiên vẫn nằm trong tay của ông Bùi, sau đó đến Bùi Danh Chính và Bùi Duy.
Hiện nay giá cổ phiếu của công ty bị rớt giá, Bùi Danh Chính tự nhiên phải có các cổ động một câu trả lời thỏa đáng.
Bùi Danh Chính trấn định nói: “Bởi vì thất thủ trong buổi đấu thầu hạng mục thành phố ven hồ, giá cổ phiếu sẽ chịu một chút ảnh hưởng, nhưng tôi có thể đảm bảo, tuần sau sẽ trở lại bình thường.”
Bỗng nhiên Đàm Bân mở miệng: “Quan liên đến vấn đề thua trong hạng mục đấu thầu, cậu có thể cho mọi người một câu trả lời không?”
Bùi Danh Chính ngước mắt lên, tầm mắt quét qua Đàm Bân, rồi nhìn sang những người khác: “Quy luật trên thương trường, các chú bác ở đây hiểu nhiều hơn tôi, có thua có thắng là chuyện thường tình.”
Đàm Bân mỉm cười, biểu cảm trên mặt rất ôn hòa, thế nhưng trong lời nói lại ám chỉ cái gì đó: “Chỉ sợ chuyện lần này không có thường tình như vậy!”
Ông ta vừa dứt lời, những câu thắc mắc của mọi người cũng vang lên.
“Đúng thế! Chúng ta đã nghe nói, lần này đấu thầu thất bại là bởi vì cô thư ký cậu hay dẫn theo làm rò rỉ nội dụng bản kế hoạch đấu thầu ra ngoài! Nếu không tại sao bản kế hoạch đấu thầu của tập đoàn nhà họ Tiêu có thể giống hết với công ty chúng ta?”
“Biết lộ cơ mật của công ty nên xử lý thế nào, Danh Chính cậu chắc biết rất rõ!”
“Đúng thế! Sự tình cũng đến bước đường này rồi, cũng không thể thiên vị được!”
Bùi Danh Chính nghe bọn họ nói thế thì ánh mắt lạnh đi vài phần, mấy lão hồ ly này sớm đã muốn kéo anh xuống! Anh hơi nheo mắt lại, ngồi thẳng hơn một chút: “Tôi không nói chuyện này cho các vị biết là bởi vì sự tình phức tạp, tôi còn đang điều tra.”
“Điều tra? Danh Chính, cậu thật sự coi mấy người chúng tôi là mấy lão già hồ đồ sao? Hiện nay bằng chứng đã có, hoàn toàn có thể nhận định là Đường Nhật Khanh làm ra chuyện đó, cậu tại sao còn muốn gỡ tội danh cho cô ta?”
“Đúng thế! Loại người như này không thể giữ lại được, Danh Chính, phụ nữ không chỉ có một người, thế nhưng tập đoàn nhà họ Bùi lại chỉ có một!”
Bùi Danh Chính nghe thấy thế, sắc mặt liền sa sầm, nhấc ly trà bên cạnh uống một ngụm, sau đó không nặng không nhẹ đặt cái ly xuống.
“Cạch” một tiếng, mọi người đều giật mình, phòng họp đột nhiên yên tĩnh lại.
Bùi Danh Chính hít thở sâu, dừng lại một lâu rồi mới lạnh giọng nói: “Tôi tôn trọng các chú các bác, cũng nguyện ý nghe ý kiến của mọi người, tôi là người nhà họ Bùi, tôi sẽ không đẩy tập đoàn nhà mình vào hố lửa, chẳng qua là muốn điều tra chân tướng sự việc mà thôi.”