Chương 216: Đi Đôi Giày Vừa Vặn
CHƯƠNG 216: ĐI ĐÔI GIÀY VỪA VẶN
Khi trở về biệt thự thì trời đã tối đen rồi, Đường Nhật Khanh ở cửa thay đôi giày, đặt túi xách xuống rồi sải bước đi lên lầu.
Thím Trương bước tới: “Cô Đường đã ăn gì chưa?”
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu: “Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Thím Trương do dự trong nháy mắt rồi nhắc: “Đúng rồi cô Đường, cậu chủ vừa về chưa lâu, có uống chút rượu.”
Đường Nhật Khanh gật gật đầu, không nói gì rồi đi lên lầu.
Gần đây công việc ở công ty quá nhiều, lại thêm chuyện Bùi Duy hôm nay nháo một hồi như thế, các loại tin đồn truyền ra khắp trong công ty nên tâm tình của anh không rốt cũng là điều bình thường.
Đi đến cầu thang, bước chân của Đường Nhật Khanh dừng lại rồi đi vào bếp, pha một ly sữa nóng cầm đi lên trên lầu.
Bước vào phòng ngủ, Đường Nhật Khanh nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở ban công, anh mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Cô bước lại gần hơn, lúc này mới nhìn thấy trong tay của Bùi Danh Chính đang cầm một ly rượu, ngay lập tức sắc mặt của cô hơi sầm xuống.
Ở bên ngoài xã giao tiếp khách uống rượu thì thôi đi, sao về nhà rồi vẫn còn uống?
Cô có chút giận, để ly sữa trong tay lên bàn một cách một nặng không nhẹ, ngồi trên ghế sô pha.
Bùi Danh Chính nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn cô, sải bước đi tới.
Nhìn thấy ly sữa trên bàn, Bùi Danh Chính hơi nhướn mày: “Cho tôi sao?”
“Không phải.” Đường Nhật Khanh có chút tức giận, cầm ly sữa lên rồi uống một ngụm lớn, mắt cũng không nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính khom lưng đặt ly rượu xuống, sau đó đưa tay ra: “Đưa cho tôi.”
Đường Nhật Khanh từ chối: “Không đưa.”
Dường như cảm thấy dáng vẻ giận dỗi của Đường Nhật Khanh có chút buồn cười, Bùi Danh Chính giơ tay giữ chặt tay cầm cái ly của Đường Nhật Khanh: “Vẫn đang giận chuyện hồi sáng sao?”
Ban sáng anh đang phiền muộn, thái độ đối với Đường Nhật Khanh khó tránh có chút lạnh lùng.
Đường Nhật Khanh nhìn đi chỗ khác, không có trả lời.
Bùi Danh Chính cầm lấy cái ly sữa trong tay của cô, sau đó hai tay vịn ở hai tay cầm của chiếc sô pha đơn, từ từ áp sát Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nhìn qua: “Anh làm cái gì...”
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, lại bị tư thế này của Bùi Danh Chính áp chế, muốn trốn thoát cũng không chỗ trốn.
“Làm em hết giận.” Bùi Danh Chính điềm nhiên nói, nói xong anh đột nhiên nâng cầm lên, trực tiếp chặn miệng của Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh sững người, cảm thấy vị mùi rượu nhàn nhạt tản ra trong miệng, cô khá mờ mịt, một lát sau cô lại cảm giác được sự tê dại bởi rượu.
Cô nhíu mày, giơ tay muốn đẩy Bùi Danh Chính ra, thế nhưng ai biết hai tay lại bị bàn tay lớn của anh chuẩn xác giữ lấy, cô không rút ra được.
Đột nhiên, eo của cô bị siết lại rồi cả người trực tiếp bị ôm lấy, Đường Nhật Khanh vô thức đưa tay ôm chặt cổ của Bùi Danh Chính.
Anh khẽ lật người, ngay lập tức biến thành anh ngồi trên ghế sô pha, mà cô ngồi trên người của anh...
Bùi Danh Chính đem cô vào trong lòng, mỉm cười: “Còn tức giận sao?”
Đường Nhật Khanh sớm đã nhận ra kế hoạch của Bùi Danh Chính, biết cô nếu như tức giận, anh nhất định sẽ hôn cô ép cô thỏa hiệp.
Cô lắc đầu: “Không giận.”
Bùi Danh Chính nghe vậy thì ý cười trong đáy mắt càng đậm: “Vậy được, tôi mang em đi tắm.”
Đường Nhật Khanh nghe thế thì sắc mặt hơi tái đi: “Anh không phải... đã tắm rồi sao?”
“Ừm, lần này là tắm cùng em.”
Dứt lời, anh trực tiếp đứng dậy, bế Đường Nhật Khanh đi vào nhà tắm.
Đường Nhật Khanh trong lòng hoảng loạn, xem ra, mặc kệ cô nói thế nào, cô cũng không thoát được kế sách của Bùi Danh Chính...
Hơn một tiếng sau, cả người của Đường Nhật Khanh mềm nhũn, vừa muốn nhắm mắt lại thì Bùi Danh Chính lại thì thầm bên tai cô: “Thái độ hôm nay đối với em không tốt, là tôi không đúng.”
Cơn giận của Đường Nhật Khanh sớm đã hết rồi, đối với thái độ gần đây của Bùi Danh Chính, cô cũng có thể hiểu được.
Cô lật người trong chăn, thuận thế dựa vào ngực của anh: “Em biết.”
Bùi Danh Chính cúi đầu, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trán của cô, tiếp tục nói: “Vụ tài liệu, tôi đã liên hệ giúp em rồi, cuối tuần này tôi dẫn em đi xem bản gốc.”
Đường Nhật Khanh rất vui, vôi vàng ngước lên nhìn Bùi Danh Chính: “Đến lúc đó chúng ta cũng gần như có thể xác định nhà báo đó rồi!”
“Đúng rồi.” Chuyện này được giải quyết rồi, Đường Nhật Khanh cũng sẽ không bận lòng nữa, biết được ai là bày trò, tóm lại thì tốt hơn không biết gì cả.
Ngày hôm sau, cách buổi đấu thầu chỉ còn một ngày, giám đốc của phòng kế hoạch cũng tham gia vào việc lập kế hoạch cho lần đấu thầu này, sau ba lần sửa thì cuối cùng cũng làm ra được một bản kế hoạch vừa lòng để trình lên trên.
Sau khi Bùi Danh Chính xem qua, chỉ ra mấy phương diện chưa đủ hoàn thiện, kêu phòng kế hoạch tiếp tục sửa.
Bận bụi cả một ngày cuối cùng quyết định bản kế hoạch cuối cùng, phòng kế hoạch lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng làm việc, Bùi Danh Chính nghiêm tức phân phó Đường Nhật Khanh: “Bản kế hoạch dùng để đấu thầu lần này vẫn không tính là hoàn thiện, phương án đề xuất mà tôi đưa cho em vào ngày hôm qua có thể xem qua một chút, rồi bổ sung vào bản kế hoạch trong hạng mục cuối cùng.”
“Hiểu rồi.” Đường Nhật Khanh gật đầu đáp ứng, lập tức cầm đi bổ sung cho hoàn thiện.
Đây vốn là công việc của phòng kế hoạch nhưng Bùi Danh Chính lại trao quyền cho cô hoàn thiện bản kế hoạch cuối cùng, có thể thấy anh tin tưởng cô nhiều đến nhường nào.
Sau khi sửa xong, Đường Nhật Khanh đang định đưa bản kế hoạch cuối cùng vào cho Bùi Danh Chính thì đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuống.
Là tiền sảnh gọi đến: “Thư ký Đường, có chuyển phát nhanh gửi đến cho cô, làm phiền cô xuống ký nhận.”
Chuyển phát nhanh? Gần đây cô không có mua cái gì, lấy đâu ra đồ chuyển phát?
Đường Nhật Khanh hơi mù mờ, chỉ nói: “Được, tôi sẽ xuống ngay.”
Đường Nhật Khanh cầm bản kế hoạch đấu thầu, định đi đưa văn kiện trước rồi mới xuống lầu, không ngờ Bùi Danh Chính không có ở trong phòng làm việc, cô nghĩ một chút, rồi cầm bản kế hoạch đấu thầu về văn phòng của mình.
Đặt bản kế hoạch đấu thầu vào trong ngăn kéo, Đường Nhật Khanh lúc này mới xuống lầu.
Bóng dáng của cô vừa đi khuất thì cánh cửa bên cạnh phòng của cô đột nhiên mở ra, Hồ Nguyệt Như đi ra, trong tay ôm một túi tài liệu, trực tiếp tiến vào phòng làm việc của Đường Nhật Khanh.
Nhìn qua các văn kiện để trên bàn làm việc sạch sẽ, Hồ Nguyệt Như đặt văn kiện trong tay xuống, nhanh chóng lật xem một lượt.
Không có bản kế hoạch mà cô ta cần! Thế nhưng cô ta vừa nãy rõ ràng nhìn thấy cô cầm ra khỏi phòng làm việc rồi lại cầm về rồi mới rời đi!
Hồ Nguyệt Như tim đập nhanh, cô ta luôn chú ý động tĩnh ở cửa, chân tay luống cuống lật tìm.
Cuối cùng, tầm mắt của cô ta dừng trên ngăn kéo, cô ta đưa tay kéo ra, khi nhìn thấy văn kiện nằm bên trong, đáy mắt lóe lên sự vui mừng.
Cô ta vội vàng cầm điện thoại ra, chụp từng trang nội dụng bên trong bản kế hoạch đấu thầu, một chữ cũng không sót.
Làm xong tất cả chuyện này, cô ta lại để bản kế hoạch đấu thầu về lại chỗ cũ, mặt không đỏ tim không đập nhanh vội vàng rời khỏi phòng làm việc của cô.
Đường Nhật Khanh đến đại sảnh thì thấy trước quầy lễ tân có một hộp quà, lễ tân nhìn thấy cô thì mỉm cười: “Thư ký Đường, chuyển phát nhanh của cô!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, gật đầu ký tên, sau đó tiện tay mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một đôi giày cao gót đế thấp màu bạc, mũi giày rất tinh tế, gót nhỏ, còn là một đôi phiên bản giới hạn nữa.
Trong hộp còn có một mấu giấy, Đường Nhật Khanh cầm lên xem, bên trên viết: “Đi đôi giày vừa vặn mới không bị ngã.”
Đường Nhật Khanh cau mày, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm qua ở hoa viên trung tâm gặp phải Tiêu Nhạc Phi.
Nhân viên tiếp tân hiếu kỳ tiến gần, nhìn thấy đôi giày trong hộp, lập tức cảm thán nói: “Quá đẹp! Thư ký Đường, là ai tặng cô vậy? Tổng giám đốc Bùi? Hay là người theo đuổi cô?”
Đường Nhật Khanh nhìn cô ta mỉm cười, nhưng không có trả lời, mà quay đầu nhìn xung quanh.
Cuối cùng, cô nhìn ra cửa lớn, hình như có một thân ảnh có chút quen thuộc đứng đó.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám sẫm, đang mỉm cười nhìn về phía cô, không phải là Tiêu Nhạc Phi thì còn là ai chứ?