Chương 202: Ấm Tử Sa Nát Rồi
CHƯƠNG 202: ẤM TỬ SA NÁT RỒI
Chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên có người phát ra tiếng, hỏi Bùi Danh Chính: "Thường Hiện, sinh nhật ông Đỗ năm ngoái, anh tặng một bức danh họa, không biết năm nay anh tặng đồ vật hiếm có gì, không bằng cho mọi người chiêm ngưỡng một chút?"
Quan hệ hai nhà Bùi Đỗ rất tốt, lễ vật anh tôi tặng nhau đều là vật thành tâm thật ý, năm trước Bùi Danh Chính tặng ông Hà một chiếc nhẫn ngọc Hòa Điền, năm ngoái là một bộ danh tác của danh gia thời Đường, đều là độc nhất vô nhị.
Có người nhác tới, lập tức dẫn đến sự tò mò của người khác, có giọng nói hỗn loạn vang lên, đều bán tán muốn Bùi Danh Chính lấy lễ vật để mọi người mở rộng tầm mắt.
Bùi Danh Chính xoay người nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng hỏi: "Hộp quà đâu?"
Vừa nãy Đỗ Nhã Thanh nhận hộp quà, cô không nghĩ nhiều, tiện tay đưa cô ấy, bây giờ cô nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng Đỗ Nhã Thanh trong đám người, lại nhìn thấy cô ta đã đứng phía sau Đỗ Lăng Phong, nói chuyện vui vẻ với một cô gái trẻ tuổi, mà hộp quà cũng không thấy bóng dáng.
Cô đang muốn hỏi Đỗ Nhã Thanh, vừa quay đầu thì nhìn thấy hộp quà quen thuộc trên bàn bên cạnh, lập tức yên tâm, cô xuyên qua đám người, hai tay nâng hộp quà trên bàn đi tới.
Ánh mắt mọi người tự nhiên đều không hẹn mà gặp rơi trên chiếc hộp trong tay cô.
Đỗ Lăng Phong nhìn chiếc hộp không lớn không nhỏ, nhất thời cũng thấy hứng thú, nhìn Bùi Danh Chính cười hỏi: "Là gì?"
Bùi Danh Chính nhẹ giọng mở miệng: " Là Ấm Tử Sa Huyền Vũ do tự tay Nghi Hưng danh gia Du đại sư chế tác."
Lời của anh vừa nói xong, đột nhiên truyền tới tiếng kinh thán của tất cả mọi người, ấm Tử sa thủ công của Nghi Hưng danh gia Du đại sư khó cầu, đồ thủ công của ông giá trên thị trường cực cao, một bộ ấm Tử Sa thủ công càng là giá trị không nhỏ.
Đường Nhật Khanh nâng hộp, đi nhanh về phía trước, hai tay đưa đến trước mặt Đỗ Lăng Phong.
Đáy mắt Đỗ Lăng Phong lướt qua ánh sáng kinh hỉ, ông nhẹ nhàng giơ tay, cẩn thận mở nắp hộp.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên tay ông, mọi người nhất thời an tĩnh rất nhiều.
Đỗ Lăng Phong mở nắp hộp, nhìn đồ vật bên trong hộp, mày ông nhíu chặt, sắc mắt lập tức khó coi.
Đột nhiên, sắc mặt của tất cả những người xung quanh đều trầm xuống, bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo.
Bùi Danh Chính phát giác không đúng, mở miệng hỏi: "Chú Đỗ, sao vậy?"
Không đợi Đỗ Lăng Phong trả lời, anh đã đi về phía trước, nhìn vào trong hộp.
Vốn là một bộ ấm tử sa tinh tế, lại biến thành một đống mảnh vỡ tử sa, nằm trên tấm lụa vàng, ngay cả nắp ấm cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Sắc mặt Bùi Danh Chính trầm xuống, mày nhíu lại.
Người bên cạnh thấy vậy, càng thêm tò mò, có người to gan hỏi: "Ông Đỗ, sao lại như vậy?"
Người cách gần nhìn thấy trong hộp quà, bất giác kinh hô ra tiếng: "Ấm vỡ rồi!"
Nhất thời, trong đám người vang lên tiếng hít khí lạnh, tiếp đó, ồn ào khắp bốn phía.
Đường Nhật Khanh nghe vậy kinh ngạc, quay đầu nhìn, thấp mảnh vỡ tử sa trong hộp cũng trừng to mắt sững sờ.
Chuyện gì vậy! Ấm sao sẽ vỡ!
Sắc mặt Đỗ Lăng Phong cực kỳ u ám, giận đến môi run rẩy, lại không nói ra lời, Đỗ Nhã Thanh ở bên cạnh đi về phía trước, nhìn hộp quà một cái, cũng nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Đường Nhật Khanh: "Cô Đường, chuyện gì vậy, hộp quà này không phải cô luôn ôm sao? Sao sẽ bị vỡ?"
Ánh mắt của tất cả mọi người nhất thởi đều nhìn về phía Đường Nhật Khanh.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nhất thời cũng không thể nói gì.
Quả thực từ lúc Thường Hiện đưa hộp quà cho cô, cô luôn cẩn thận cầm, cho đến khi...Đỗ Nhã Thanh muốn cầm hộp quà trong tay cô đi, sau đó cô cầm nó từ trên bàn bên cạnh tới.
Cô đảm bảo ấm này ở trong tay cô hoàn toàn không bị tổn hại, nhưng lại không thể đảm bảo sau khi cô giao ấm cho Đỗ Nhã Thanh...
Đường Nhật Khanh phản ứng lại, khuôn mặt nghi ngờ nhìn Đỗ Nhã Thanh, đang muốn mở miệng hỏi, lại đột nhiên phát giác ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh khi nhìn cô.
Trong thoáng chốc, cô hiểu rồi.
Một vài giọng nói không hài hòa trong đám người vang lên: "Tặng ấm tử sa vỡ thành mảnh vụn, không là là thành tâm hay là vô ý!"
"Ai biết a, cái này cũng có thể nhầm!"
"Đây chỗ nào là chúc phúc! Rõ ràng là nguyền rủa a! Ngày sinh nhật nhận được ấm vỡ, quá không may rồi!"
"..."
Nhưng giọng nói khó nghe vang lên bên tai Đường Nhật Khanh, cô ngước mắt, phát hiện thấy ánh mắt Đỗ Lăng Phong lúc nhìn cô, bất giác sau lưng thấy lạnh: "Xin...xin lỗi, chú Đỗ."
Đột nhiên, một cánh tay vươn tới, trực tiếp nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, tiếp đó, giọng nói trầm thấp hữu lực của người đàn ông vang lên bên người cô:: "Chú Hà, thật ngại quá, có thể là trên đường chúng còn đến xe bị xóc làm vỡ, ngày khác con nhất định tìm một bộ tốt hơn đến."
Sắc mặt Đỗ Lăng Phong vẫn có chút xanh mét, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện nói gì, chỉ đành lắc lắc tay , trầm giọng nói: "Được rồi."
Người bên cạnh thấy vậy cũng không truy cứu nữa, cũng không nói gì, nhưng không bao lâu, chuyện Bùi Danh Chính tặng Đỗ Lăng Phong ấm vỡ đã truyền hết yến tiệc, có vài người nhiều chuyện, thêm hành thêm muối nói là Đường Nhật Khanh làm vỡ ấm, Bùi Danh Chính thay cô chịu tội, nói là trên đường xóc nảy làm vỡ.
Mọi người thay phiên lên chúc thọ, Bùi Danh Chính dẫn Đường Nhật Khanh rời khỏi đám người.
Đường Nhật Khanh vô cùng tự trách, vừa ra khỏi đám người thì đầu mùi chua xót, cố nén nước mắt.
Lúc theo Bùi Danh Chính đi đến cạnh sofa, cô cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Xin lỗi..."
Cô nhận hộp quà trong tay Thường Hiện, thì có nghĩa vụ đảm bảo sự hoàn hảo của quà, cho dù thật sự là Đỗ Nhã Thanh động tay chân, cũng trách cô tùy tiện đưa hộp quà cho người khác.
Nói đến cùng, vẫn là trách nhiệm của cô.
Bùi Danh Chính nghe vậy, động tác khựng lại, kéo cô ngồi xuống sofa, thuận tiên lấy hộp quà trong tay cô ra, mở ra nhìn.
Vỡ thành như vậy, rõ ràng không phải vỡ do xóc nảy.
"Không trách em, không cần tự trách." Bùi Danh Chính nhẹ giọng mở miệng, ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, sắc mặt nghiêm túc: "Tan nát thế này, nhất định là có người cố ý, nếu người khác muốn hại em, muốn tránh cũng không tránh được."
Đường Nhật Khanh sững sờ vài giây, mở miệng hỏi lại: "Anh biết là ai?"
Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: "Trừ cô ây lúc nãy cầm hộp, còn có người khác sao?"
Đường Nhật Khanh nhất thời im lặng.
Không nghĩ tời, Đỗ Nhã Thanh ghét cô lại ghét đến mức này, không tiếc phá nát quà sinh nhật Bùi Danh Chính muốn tặng cho ba mình, cũng muốn hãm hại cô.
Cô đang xuất thần, đột nhiên mu bàn tay nóng lên, một bàn tay đột nhiên bị bàn tay to của Bùi Danh Chính nắm.
Bùi Danh Chính nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc: "Ngày khác anh lại tặng quà khác cho chú Đỗ là được rồi, em đừng nghĩ nhiều."
Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, cũng không nghĩ tới anh không trách cô chút nào, nắm ngược lại tay anh, nhẹ giọng mở miệng: "Gây thêm phiền phức cho anh rồi..."
Bùi Danh Chính nghe vậy, đột nhiên đầu lông mày nhíu chặt, ánh mắt trầm xuống vài phần, nhìn cô hỏi: "Em nói gì?"
Đường Nhật Khanh đột nhiên phản ứng lại, Bùi Danh Chính không thích cô nói lời như vậy, vội sửa miệng: "Không có gì."
Thấy cô như vậy, sắc mặt vốn có chút lạnh lùng của Bùi Danh Chính thả lỏng.
Ngay lúc này, Bùi Danh Chính ngước mắt, xa xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là Bùi Duy, anh ta vừa chúc thọ Đỗ Lăng Phong xong, đang kéo Chương Tú Tú đi về hướng khác.
Đường Nhật Khanh cũng theo ánh mắt của Bùi Danh Chính nhìn thấy họ.
Sắc mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc, mở miệng phân phó: "Anh có lời muốn với với Bùi Duy, em ngồi đây đợi anh, anh đi rồi về."
Thấy Đường Nhật Khanh gật đầu, anh đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Bùi Duy.