Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 197: Chap-197




Chương 197: Tranh Giành Lễ Phục

CHƯƠNG 197: TRANH GIÀNH LỄ PHỤC

Đường Nhật Khanh cũng tự biết trốn không thoát, vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng một giây sau, giữa cổ áo bị siết chặt, giống như có người nhẹ nhàng giật cổ áo một cái.

Cô vừa mở mắt liền nhìn thấy Bùi Danh Chính vuốt vuốt cổ áo mình, hai ngón tay cứ sờ sờ vuốt vuốt, một giây sau, lông mày anh nhíu lại: “Mỏng như vậy?”

Đường Nhật Khanh sững sờ, sau đó mở miệng giải thích: “Trong công ty không lạnh, khi nào ra ngoài tôi mới mặc áo khoác.”

Chân mày Bùi Danh Chính vẫn không hề giãn ra, vẻ mặt của anh không vui mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần ra lệnh: “Lần sau mặc một cái dày chút, nghe chưa hả?”

Đường Nhật Khanh tự biết không lay chuyển ý của anh được, cười cười với anh, gật đầu đồng ý: “Được được, tôi biết rồi.”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói của Trương Phó truyền vào: “Chủ tịch Bùi, phải đi rồi.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, trong nháy mắt, sắc mặt nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, hai mắt anh nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng dặn dò: “Có chút việc cần phải xử lý, hơi khó giải quyết, cô không cần đi theo.”

Đường Nhật Khanh hơi do dự gật đầu, vừa muốn hỏi chuyện gì mà khó giải quyết, lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì Bùi Danh Chính lại tiếp tục dặn dò: “Đúng rồi, quần áo ngày mai mặc trong tiệc sinh nhật đã chuẩn bị xong rồi, để lát nữa cô trực tiếp đến Sara lấy là được, tôi không đi với cô được.”

“Vâng.” Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi theo Bùi Danh Chính ra khỏi phòng.

Bùi Danh Chính đi rất vội vàng, sắc mặt Trương Phó cũng hơi nặng nề, Đường Nhật Khanh đưa mắt nhìn theo hình bóng của hai người bọn họ biến mất, không hiểu sao cũng sốt ruột theo.

Chuyện mà đích thân phải để Bùi Danh Chính ra tay thì chắc chắn đó là chuyện khó giải quyết, cho dù cô cũng rất tò mò nhưng bây giờ cũng không thể cứ đi theo hỏi được, xem ra chỉ có thể đợi anh về phòng làm việc thì mới hỏi tiếp được.

Đường Nhật Khanh lại trở về phòng mình xử lý hồ sơ, làm xong công việc trong tay, cô nói một tiếng với tiểu Lưu mình tan việc sớm

Ngồi taxi đến tòa cao ốc, Đường Nhật Khanh đi thẳng đến nơi cần đến.

Văn phòng Sara ở lầu sáu, Đỗ Nhã Thanh đang đứng trước tủ nhìn vào bộ lễ phục mà mình đặt may đã hoàn thành. Ngày mai là sinh nhật ba của cô ta, lần này mặc dù nói là mừng sinh nhật cho ba, thật ra vẫn còn một mục đích khác, chính là tìm người phù hợp với cô ta.

Mặc dù người từ trước đến giờ luôn ở trong lòng cô ta chính là Bùi Danh Chính, cho dù ba có thay cô ta tìm kiếm một người tốt thì cô ta cũng có thể chối từ, nhưng dựa vào tình hình ngày mai thì cô ta cũng không thể để mất mặt được.

Sara nhìn bộ lễ phục đỏ trong tay trợ lý, ngược lại cười hỏi ý kiến của Đỗ Nhã Thanh: “Thế nào? Cô có hài lòng không.”

Đỗ Nhã Thanh nhịn không được gật đầu khen ngợi: “Rất hài lòng.”

Bộ lễ phục đuôi cá màu đỏ, vừa nhìn đã cảm thấy sang trọng, xinh đẹp động lòng người.

Cô ta nhẹ gật đầu, phân phối trợ lý đứng bên cạnh: “Gói lại giúp tôi.”

Trợ lý hiểu ý, lập tức ôm lễ phục rời đi.

Đỗ Nhã Thanh lơ đãng nhìn thoáng qua, vô tình nhìn thấy một bộ lễ phục khác được treo trong tủ, hai mắt cô ta sáng lên, đưa tay chỉ vào bộ váy kia, hỏi Sara: “Chiếc váy này trông rất tuyệt...”

Sara nhẹ nhàng mở miệng: “Cái này đã có người đặt trước rồi, chắc là lát nữa sẽ đến lấy.”

Đỗ Nhã Thanh cứ xem đi xem lại chiếc váy kia, rung động không thôi: “Sara, bán cho tôi đi, được không?”

Sara nở nụ cười áy náy: “Nhã Thanh, cái này không được, lần sau tôi sẽ làm bộ khác đẹp hơn cho cô.”

Đỗ Nhã Thanh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bộ lễ phục kia, làn váy phấp phới, cực kỳ linh động.

Đỗ Nhã Thanh cuối cùng lại chọn trúng chiếc váy này, cô ta không thể nào rời mắt được, đưa tay giữ chặt tay Sara, vừa năn nỉ vừa đùa giỡn mở miệng: “Sara, bán cho tôi gấp ba giá đi, tôi thật sự rất thích...”

Sara vừa tính mở miệng từ chối, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang bước vào cửa, môi lập tức nở nụ cười, hất cằm về phía Đường Nhật Khanh, ra hiệu cho Đỗ Nhã Thanh nhìn xem: “Chủ của người ta cũng tới rồi, sao tôi có thể để cho cô được.”

Đỗ Nhã Thanh tò mò quay đầu nhìn lại theo hướng đó, trong nháy mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh, cô ta đột nhiên sửng sốt vài giây.

Một giây sau, bàn tay đang cầm bộ lễ phục của cô ta không tự chủ siết chặt lại, cô ta nhìn về phía Sara, giọng nói khẳng định mở miệng: “Tôi nhất định phải có được cái váy này.”

Nếu người khác đặt trước, cô ta có thể không cần cũng không muốn, nhưng vừa nhìn thấy đó là Đường Nhật Khanh, cô ta đều cảm thấy tức giận, hết lần này tới lần khác muốn tranh giành với cô.

Đỗ Nhã Thanh đưa lưng về phía cửa, Đường Nhật Khanh bước tới cũng không nhận ra cô ta là ai.

Cô nhìn về phía Sara, chủ động chào hỏi với cô ta: “Sara, tôi tới lấy lễ phục.”

Sara mỉm cười với Đường Nhật Khanh, sau đó nhìn về phía Đỗ Nhã Thanh, thấy cô ta cứ cầm cái váy không chịu buông tay, sắc mặt chìm xuống mấy phần.

Cô ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhã Thanh, người ta tới lấy váy rồi.”

Đường Nhật Khanh sau khi nghe được cái tên này, cô không khỏi sững sờ, lập tức nhìn về phía cô ta, nhìn thấy người bên cạnh thật sự là Đỗ Nhã Thanh, cô càng bất ngờ hơn.

Đỗ Nhã Thanh hít một hơi thật dài, cố gắng lấy sức mở miệng: “Sara, không phải lúc nãy tôi đã nói gì à, tôi muốn cái váy này.”

Đúng lúc trợ lý mang túi để bộ lễ phục màu đỏ kia xuống, Đỗ Nhã Thanh lại trực tiếp gỡ bộ lễ phục màu hồng kia xuống, đưa cho trợ lý bên cạnh: “Cái này cũng gói lại cho tôi.”

Trợ lý không hiểu ra sao, vội vàng nhìn sắc mặt Sara ở bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Sara đã biến mất không thấy gì nữa, cô ta vươn tay, trực tiếp lấy cái váy kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Đỗ Nhã Thanh: “Nhã Thanh, không phải tôi đã nói sẽ thiết kế cho cô một bộ khác rồi sao, đây là của người khác.”

Đỗ Nhã Thanh vẫn không chịu thả ra như cũ: “Tôi mặc kệ, tôi cứ muốn cái này.”

Lúc đầu, Đường Nhật Khanh còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe bọn họ cô một câu tôi một câu, lập tức liền hiểu được.

Đỗ Nhã Thanh ôm thù hận với cô, đương nhiên cô biết lý do là vì cái gì, cho nên khi cô ta biết cái váy này là của cô, cô ta mới không nói lý lẽ mà giành lấy.

“Thật ngại quá, văn phòng của chúng tôi đều có điều lệ nhất định, xin thứ lỗi.” Giọng nói của Sara lạnh mấy phần, nói xong cũng phân phó trợ lý gói bộ lễ phục lại cho Đường Nhật Khanh.

Đỗ Nhã Thanh thấy Sara không chừa mặt mũi cho cô ta, nhất thời cảm thấy sốt ruột, lên tiếng hỏi lại: “Sara, tôi đã đặt lễ phục ở chỗ cô mấy năm, sao tôi còn không bằng cô ta?”

Thấy bầu không khí càng căng thẳng hơn, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, ngay lúc Sara định mở miệng trả lời thì cô đánh gãy lời của bọn họ: “Sara, thôi cứ như vầy đi, tôi không lấy chiếc váy này nữa, tặng cho cô Đỗ vậy.”

Sara giật mình, dò hỏi nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Như vậy không được đâu...”

Đường Nhật Khanh vội vàng cười với cô ta: “Không có việc gì đâu, nếu như cô Đỗ đã thích, tôi cũng không thể cướp đi yêu thích của người khác.”

Đỗ Nhã Thanh nghe vậy, sắc mặt cô ta hơi giận, nhưng cũng không lên tiếng nói nữa câu với Đường Nhật Khanh.

Sara không thể làm gì khác, đành phải gật đầu đồng ý, kêu trợ lý gói lễ phục lại.

Hai mắt Đỗ Nhã Thanh Lạnh Lùng quét nhìn Đường Nhật Khanh một cái, cất bước đi ra.

Chân trước Đỗ Nhã Thanh vừa đi, Sara nhịn không được mà hỏi Đường Nhật Khanh: “Đây là bộ lễ phục để ngày mai tham gia buổi tiệc, mấy cái kia vẫn còn đang làm, cô đưa cho cô ta rồi thì cô phải làm sao bây giờ?”

Đường Nhật Khanh mỉm cười trấn an nhìn về phía cô ta, cô mở miệng nói: “Không sao đâu, trong cửa hàng của cô lại có nhiều bộ quần áo xinh đẹp như vậy, tôi tùy tiện chọn một bộ cũng không kém gì đâu.”

Sara âm thầm than thở sao Đường Nhật Khanh lại rộng lượng như vậy, cô ta nâng mắt nhìn về phía Đỗ Nhã Thanh vừa rời khỏi, lại nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Sao cô lại đắc tội với cô ta vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.