Chương 192: Kéo Màn Tranh Thầu
CHƯƠNG 192: KÉO MÀN TRANH THẦU
Cái cắn tức giận của Đường Nhật Khanh lúc nãy, vốn không nắm được nặng nhẹ, nhìn thấy vết máu chảy ra trên môi Bùi Danh Chính, cô bất giác cảm thấy mình cắn quá mạnh rồi.
Nhất thời, sự ghen tuông bao phủ trong lòng vừa rồi cũng biến mất rất nhiều, cô hít thở sâu, đáy mắt lướt qua sự hoảng loạn không thể nắm bắt.
"Đừng cử động, em giúp anh lau." Thấy máu sắp chảy khỏi môi anh, Đường Nhật Khanh vội vàng đi về phía trước, giơ tay nhẹ nhàng lau máu thấm ra.
Động tác của cô mềm mại, biểu cảm chăm chú, cũng hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm của Bùi Danh Chính, đợi cô cẩn thận lau sạch, lúc này mới lùi về sau một bước: "Được rồi."
Lời vừa nói ra, eo đã bị ôm lại, tiếp đó Bùi Danh Chính khom người ép xuống, từ từ cúi mắt nhìn Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh bị ánh mắt quá mức nghiêm túc này của anh dọa nhảy dựng, đang muốn mở miệng thì nghe thấy giọng nói bất mãn của người đàn ông vang lên: "Đánh một cái tát trước, rồi lại cho kẹo ăn, Đường Nhật Khanh, em thật sự có bản lĩnh rồi."
Đường Nhật Khanh muốn giải thích, trước mặt đột nhiên là hình ảnh u ám, tiếp đó, trên môi mềm mại, một cái hôn ấm áp rơi xuống, ngăn chặn nửa chữ còn chưa nói ra của cô.
Gò má Đường Nhật Khanh nóng lên, đang định đẩy anh ra, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của anh vang lên: "Nhưng anh thích."
Nghe Bùi Danh Chính đột nhiên nói câu không biết xấu hổ như vậy, trong đầu Đường Nhật Khanh bùm một tiếng, nhất thời không phản ứng lại.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy cô bị ép đến hai má đỏ bừng, khóe môi hài lòng cong lên, như cười như không.
"Lại thay một bộ, anh đi ra, giúp em tham khảo."
Bùi Danh Chính nói xong, liền trực tiếp xoay người đi nhanh, kéo rèm rời đi.
Đợi Đường Nhật Khanh thử hết tất cả lễ phục Sara chọn cho cô, Sara cũng hiểu phong cách phù hợp với cô nhất.
Đường Nhật Khanh thay xong quần áo của mình, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Sara đưa một túi xách tinh tế đến: "Lần đầu gặp mặt, lễ vật của cô."
Đường Nhật Khanh mở ra xem, là đồ lót màu vàng, ren hoa văn kẻ caro màu nâu, rất đẹp, cô cười cười với Sara: "Cảm ơn nhiều."
"Không cần khách sáo." Sara cười phóng khoáng, xoay người lại đưa túi khác trong tay cho Bùi Danh Chính bên cạnh: "Này, của anh."
Bùi Danh Chính nhẹ cười tiếp nhận: "Trực tiếp ghi thanh toán cho anh."
"Không cần ghi, đều là bạn bè." Sara không câu nệ tiểu tiết, chủ động nhìn Đường Nhật Khanh, cười nói: "Cô là bạn gái của Danh Chính, đương nhiên cũng là bạn của tôi, sau này thường xuyên đến chơi."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, ngăn cách vốn có trong lòng đã biến mất đi rất nhiều, cô thành thật cười, đáp: "Được."
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Sara, Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính lên xe, vừa lên xe không lâu, Bùi Danh Chính đã nhận một cuộc điện thoại, điện thoại cúp, sắc mặt anh nghiêm túc hơn vừa rồi không ít.
Phát giác được cảm xúc của người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, Đường Nhật Khanh không nhịn được mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Bùi Danh Chính như có điều suy nghĩ: "Tối mai người đấu thầu Hoa Trác của mảnh đất ven hồ thành đông sẽ tổ chức bữa cơm, định mời giám đốc của mấy công ty lớn đến ăn cơm nói chuyện."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cũng nhíu mày: "Chẳng lẽ muốn xác định người được chọn?"
Có rất nhiều cuộc đấu thầu giống loại hạng mục lớn này, bên ngoài là công khai đấu thầu, thực tế người đấu thầu cuối cùng sẽ là tiến hành lựa chọn trong số mấy công ty thích hợp nhất, mà những xí nghiệp nhỏ, thông thường không có khả năng trúng thầu, thông thường đều là làm góp mặt, gia tăng thêm độ hot mà thôi.
Ngoài mặt thì tổ chức bữa ăn nói là uống rượu nói chuyện, thực ra chính là người trúng thầu đang thử dò xét các công ty, hơn nữa, tọa sơn quan hổ đấu, xem các phản ứng của các công ty.
Tối mai Hoa Trác muốn mời đại diện mấy công tay, đương nhiên không thể thiếu Bùi thị.
Đến thế này, đại diện của mấy công ty lớn có ý đầu thầu sẽ gặp mặt lẫn nhau, trong lòng mỗi người đều có tính toán, mà tất cả các động tác ngầm cũng đều sinh ra trong lúc này.
Không thể nghi ngờ, lần này họ đi, nhất định sẽ gặp Tiêu Nhạc Phi, hoặc là đối thủ khác tranh đấu còn lợi hại hơn.
Ông Bùi vừa lòng mảnh đất đó ở thành đông, cũng ủng hộ Bùi Danh Chính lấy được, lại thêm sự cố ý xúi giục của Tiêu Nhạc Phi, Bùi Danh Chính ít nhiều vẫn có chút áp lực.
Mà bữa cơm lần này, xem như nổ súng lần thứ nhất, từ đó bắt đầu, chính thức kéo ra bức rèm tranh thầu.
Địa điểm bữa cơm là khách sạn Đế Hào, người đấu thầu Hoa Trác quả nhiên ra tay bất phàm, trực tiếp bao phòng bao xa hoa nhất của Đế Hào, cả phòng bao có thể chứa ba mươi người, tường bốn phía đều khảm mã não bảo thạch.
Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính theo người phục vụ vào phòng bao, trong lòng đã có mười mấy người, họ vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính liền vội vàng đến chào hỏi.
Người đến lần này đều là giám đốc cấp cao của một số công ty lớn, giữa họ đương nhiên cũng quen biết.
"Giám đốc Bùi, lâu rồi không gặp, không nghĩ tới anh cũng có hứng thú với khu đất này."
Một người đàn ông bụng phệ chủ động đi đến, nói chuyện với Bùi Danh Chính, nhưng Bùi Danh Chính lại không hứng thú, tùy tiện đáp vài tiếng, thì kéo Đường Nhật Khanh ngồi xuống.
Đợi người đến đông đủ, vẫn không thấy bóng dáng của Hoa Trác, Đường Nhật Khanh lướt mắt nhìn mọi người, cũng không phát hiện bóng dáng của Tiêu Nhạc Phi.
Cô ghé lại gần hỏi Bùi Danh Chính, ai biết lúc này có người vào cửa, Đường Nhật Khanh ngước mắt, thì nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khí độ bất phàm ngẩng đầu đi vào, mà Tiêu Nhạc Phi đi bên cạnh ông ta.
Họ vừa vào, cả phòng bao lập tức yên tĩnh không ít, Đường Nhật Khanh dường như đoán được người đàn ông đó chính là người đầu thầu Hoa Trác lần này.
Quả không ngoài dự đoán, người bên cạnh đi đến nghênh đón, chào hỏi với ông ta: "Giám đốc Hoa đến rồi, ngưỡng mộ đã lâu!'
Trên mặt Hoa Trác mang theo ý cười, giống như hòa ái dễ gần, nhưng đôi mắt đó, lại cực kỳ tinh anh.
Ông ta nhẹ giơ tay, liếc nhìn mọi người, giọng nồng hậu, cười nói: "Hôm nay mời mọi người tới là cũng ăn cơm, thân thiết một chút, không cần quá câu nệ tiểu tiết, mọi người tự nhiên."
Mọi người ngồi xuống, Hoa Trác cũng ngồi xuống, mà Tiêu Nhạc Phi, không nói hai lời trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Hoa Trác.
Từ lúc anh ta vào cửa cho đến bây giờ, anh ta không nói lời nào, nhưng động tác nho nhỏ như vậy, thì đã ý nghĩa rất nhiều.
Tất cả mọi người trong phòng bao tập trung đợi, chỉ có Tiêu Nhạc Phi là cùng đến với Hoa Trác, hàm ý trong đó, không cần nói cũng biết.
Đường Nhật Khanh quay đầu, trao đổi ánh mắt với Bùi Danh Chính, trong lòng họ đều có tính toán.
Bữa cơm vừa bắt đầu, Hoa Trác không nhắc tới nửa chữ về đấu thầu, mà kính rượu mọi người hết ly này đến ly khác, không lâu sau, bầu không khí trên bữa cơm đã náo nhiệt lên, một số giám đốc nói chuyện kính rượu lẫn nhau.
Bên cạnh Bùi Danh Chính ngồi mấy giám đốc kinh doanh, hết người này đến người khác kính rượu Bùi Danh Chính, Bùi Danh Chính uống một vòng rượu, mặt không đồi sắc, biểu cảm như thường.
Đường Nhật Khanh nhìn anh còn chưa ăn gì, đã uống mấy ly rượu vang vào bụng, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh thay anh, cô xoay người nói nhỏ bên tai Bùi Danh Chính: "Uống ít một chút."
Bùi Danh Chính nghe vậy, khóe miệng hiện lên ý cười, ngước mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Quan tâm anh như vậy?"
Đường Nhật Khanh vừa muốn mở miệng, đột nhiên có một bóng dáng dừng lại sau lưng họ.
Cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt có ý cười của Tiêu Nhạc Phi.