Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 168: Chap-168




Chương 168: Đã Tra Thì Tra Triệt Để

CHƯƠNG 168: ĐÃ TRA THÌ TRA TRIỆT ĐỂ

Bùi Danh Chính đứng ở cửa, sắc mặt không biểu cảm nhìn họ

Anh lướt mắt nhìn mảnh vỡ và vết nước trên mặt đất, nhẹ nhàng nhăn mày: “Tranh cãi cái gi?”

Hồ Nguyệt Như nhìn thấy Bùi Danh Chính đến, nhất thời không còn tinh thần, không dám mở miệng.

Đường Nhật Khanh hít sâu, báo cáo chuyện vừa xảy ra cho anh.

Sau khi nghe xong, sắc mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, anh nhìn Hồ Nguyệt Như, dừng lại vài giậy mở miệng hỏi lại: “Là quần áo mới?”

Hồ Nguyệt Như sững sờ, gật gật đầu.

“Lát nữa đi phòng tài vụ, tôi kêu cô ấy đền tiền cho cô, cô mua bộ mới lại.”

“Không...không cần.” Hồ Nguyệt Như vội xua tay.

“Tại sao không cần? Vấn đề không cần giải quyết sao?”

Giọng nói nghiêm túc của người đàn ông truyền tới, làm Hồ Nguyệt Như bất giác lạnh gáy, cô hít ngụm khí lạnh, biết không có cách nào từ chối, chỉ có thể gật gật đầu.

Sau đó, Bùi Danh Chính nhìn bãi bừa bộn trên đấy, tiếp tục lạnh giọng hòi: “Cô có ngáng chân Đường Nhật Khanh không?”

Hai tay Hồ Nguyệt Như chà sát, không tự chủ đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, chỉ sợ cũng không xong, cô ta trầm mặc chốc lát, cứng nhắc gật đầu.

Thấy cô ta gật đầu, sự lạnh lùng trong mắt Bùi Danh Chính trầm hơn vài phần: “Tại sao lại làm vậy?”

“Tôi...tôi không cẩn thận, lúc nãy tôi muốn đi lấy đồ, không nghĩ tới Đường Nhật Khanh vừa lúc xoay người, cho nên...”

Đường Nhật Khanh nghe cô ta giải thích như vậy, đột nhiên cau mày.

Từ lúc cô bắt đầu vào phòng, Hồ Nguyệt Như luôn đứng yên ở đó, sao cứ đợi cô bước đi, cô ta cũng giơ chân ra?

Sắc mặt Bùi Danh Chính âm lãnh: “Đây không phải là lý do cô trốn tránh trách nhiệm, Hồ Nguyệt Như"

Hồ Nguyệt Như hít sâu, ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, âm thầm nắm chặt tay.

Vốn cô muốn mượn cơ hội cho Đường Nhật Khanh chịu đau khổ một lần, không nghĩ tới, cô ta thông minh lại bị thông minh hại, đến lúc này chỉ đành xin lỗi Đường Nhật Khanh!

Dưới ánh mắt của Bùi Danh Chính, Hồ Nguyệt Như không còn sự lựa chọn, chỉ đành cắn răng, cong lưng về phía Đường Nhật Khanh: “Xin lỗi, lúc nãy là tôi không đúng...”

Đường Nhật Khanh nhìn người phụ nữ trước mặt, do dự một chút: “Thư ký Hồ, tôi không hy vọng ồn ào tới xé rách mặt với cô, tôi bằng lòng tôn trọng cô, cũng mong cô cho tôi chút tôn trọng, cảm ơn.”

Hồ Như Nguyệt không nói chuyện, bầu không khí lạnh lẽo, Bùi Danh Chính mở miệng, phá tan sự trầm mặc: “Đường Nhật Khanh, em đi với tôi, tôi có chuyện nói với em.”

Đường Nhật Khanh gật gật đầu, nhìn Tiểu Trương đứng bên cạnh, cười cười với cô ấy.

Đợi Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi xa, Hồ Nguyệt Như mới đứng dậy, cô ngước mắt nhìn Tiểu Trương, tức giận nói: “Cô thật chính trực!”

Để lại câu này, cô ta nhanh chóng rời khỏi phòng trà nước, về phòng làm việc của mình, dập cửa “rầm” một tiếng.

Trong lúc đó, Đường Nhật Khanh đang ở trước bàn làm việc của Bùi Danh Chính, mở xem tài liệu.

Tùy tiện mở một cái, Đường Nhật Khanh đã đoán được, cô hoài nghi nhìn Bùi Danh Chính: “Đây là...ghi chép phó giám đốc Phương mòn rút của công?”

Thông thường, hạng mục dưới tay ông ta, chuyển một vòng, có sạch sẽ hay không, ai cũng không thể nói rõ ràng.

Tóm lại tiền đầu tư dùng cho những hạng mục đó, nếu qua tay ông ta, ít nhiều cũng sẽ bị ông ta lấy một khoản, số liệu đó cộng lại, chính là một con số đáng sợ.

Quả nhiên

Đường Nhật Khanh hoài nghi hỏi: “Chuyện này trước đây anh đều biết?”

Bùi Danh Chính gật đầu.

Đường Nhật Khanh khó tin, không nhịn được hỏi lại: “Vậy sao anh không vạch trần ông ta, mà còn cho phép ông ta lấy nhiều tiền hơn?”

Bùi Danh Chính giọng nhàn nhạt: “Ông ta là cấp dưới của ba anh, anh ít nhiều cũng nhìn mặt mũi ba anh mà buông tha ông ta vài lần.”

Đường Nhật Khanh nghe, nhất thời nói không ra lời.

Anh nói xác thực không sai, năm đó ông Bùi tay trắng lập nghiệp, Phương Vĩnh Thành là phụ tá đắc lực của ông, công hiến không tí sức lực cho Bùi thị.

Nhưng hiện tại, dã tâm của ông ta rõ rành rành, đây là sự thực không thể thay đổi, nếu không dừng ông ta lại, chỉ sợ Bùi thị sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Kiên nhẫn của anh có hạn, sẽ không phải luôn tha thứ, số chứng cứ này, cũng có thể dùng rồi.”

Giọng Bùi Danh Chính truyền tới

Bùi Danh Chính đặt giấy tờ trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía xa, bình tĩnh nói: “Không gấp, đã điều tra, lần này phải điều tra cho triệt để.”

Giọng người đàn ông có thâm ý, mặc dù chỉ nói một câu như vậy, nhưng Đường Nhật Khanh lại cảm thấy lạnh gáy.

Nhìn người đàn ông như vậy, cô lại cảm thấy có chút xa lạ, cô luôn cảm thấy mình có thể đoán được tâm ý của người đàn ông, nhưng hiện tại, cô như có chút nhìn không thấu...

Đột nhiên, điện thoại trên bàn rung lên, Bùi Danh Chính hồi hồn, lướt mắt nhìn, cầm lên nghe, tiện tay bật loa.

“Danh Chính, tối nay về nhà ăn cơm, dì Thu Dung của con đã quay về rồi, con kêu Bùi Duy dẫn nữ diễn viên đó về xem xem, con cũng về, cùng nhau ăn bữa cơm.”

Đường Nhật Khanh nghe thấy giọng ông Bùi truyền đến từ trong điện thoại, cô ngước mắt, nhìn thấy sắc mặt u ám của Bùi Danh Chính, hoàn toàn khác với biểu cảm lúc nãy.

Anh nhẹ nhăn mày, không chút do dự lạnh giọng từ chối: “Tối nay con có chuyện.”

Ông Bùi nghe, giọng nghiêm vài phần: “Có thể có chuyện gì? Dì con ra ngoài lâu như vậy, về gặp một cái cũng không phải việc xấu, chuyện tối nay bỏ đi, phải quay về!”

Sắc mặt Bùi Danh Chính lại nặng nề hơn: “Con đi không được, Bùi Duy về là đủ rồi, không có chuyện gì thì con cúp trước...”

“Danh Chính!” Ông Bùi giận đến cắt ngang giọng anh: “Dì con bình thường đều tốt với con như vậy! Con không thể chấp nhận bà ấy sao! Con thế này là ép ba đi vào đường cùng!”

“Ba, con còn có việc, không nói nữa.” Bùi Danh Chính để lại lời này, trực tiếp cúp ngang điện thoại

Đường Nhật Khanh đứng một bên, nhất thời im lặng, cũng không biết nên nói gì.

Chuyện của Bùi gia cô không hiểu, chỉ biết là sau khi mẹ của Bùi Danh Chính mất không lâu, ông Bùi đã đón một người phụ nữ và con riêng Bùi Duy vào cửa.

Cũng chính là nói, trong lúc kết hôn ông Bùi đã ngoại tình, còn có con riêng bên ngoài.

Mẹ chết vì bệnh, bố lại tái giá, chuyện này đối với Bùi Danh Chính mà nói, đương nhiên không thể tiếp nhận.

Nhìn thấy Bùi Danh Chính chịu đựng, Đường Nhật Khanh đau lòng, cô vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay đặt trên bàn của người đàn ông.

“Tối nay em uống với anh hai ly, thế nào?”

Bùi Danh Chính cụp mắt, nhìn bộ dang nghiêm túc của người phụ nữ, nhướn mày: “Em chắc chứ?”

Đường Nhật Khanh cong môi cười cười, ánh mắt linh động

Nhìn người phụ nữ cười cười nói nói, Bùi Danh Chính chỉ cảm thấy bị khuôn mặt tươi cười của cô làm xao xuyến, suy nghĩ hỗn loạn.

Anh hít sâu, những chuyện không vui trong lòng bất giác đã vơi đi hơn nửa, nhìn người phụ nữ trước mắt, anh cong khóe môi, giơ tay ôm cô vào lòng: “Vậy tối nay, không say không về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.