Chương 167: Định Ôm Đến Bao Giờ?
CHƯƠNG 167: ĐỊNH ÔM ĐẾN BAO GIỜ?
Đường Nhật Khanh xém chút hét ra tiếng, nghe thấy anh nói vậy, nhanh chóng ngừng thở, không cử động.
Quả nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, như xa mà gần, cuối cùng từ từ đi xa.
Bùi Danh Chính đang định buông Đường Nhật Khanh, vừa cúi đầu, đã cảm thấy biểu cảm căng thẳng của cô, không cử động, giống như con thỏ nhỏ chịu kinh động, hai tay cô nắm chặt eo anh, luôn không buông tay.
Khóe môi Bùi Danh Chính bất giác cong lên, anh cúi đầu, lại gần cô nói: “Định ôm đến bao giờ?”
Đường Nhật Khanh vừa tập trung lực chú ý nghe động tĩnh bên ngoài, quên mất mình còn đang ôm Bùi Danh Chính, cô phản ứng lại, nhanh chóng rời xa anh, bất giác lùi về phía sau.
Sau lưng cô là đống đồ tạp vụ, cô vấp một cái, cả người ngã về phía sau, mắt thấy sắp ngã trên đống đồ, thì đột nhiên eo được ôm chặt, cả người được Bùi Danh Chính ôm vào lòng lần nữa.
Bùi Danh Chính nhẹ nhướn mày, cúi mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói, ngữ khí có ý trách móc: “Làm loạn cái gì, thành thực ôm tôi, tôi còn có thể ăn cô sao?”
Hai má Đường Nhật Khanh đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Chúng ta, đi ta đi?”
Bùi Danh Chính giơ tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chứa đồ, lướt nhìn hành lang bên ngoài, thấy không có ai, , mới kéo cô ra.
Đường Nhật Khanh nhìn một cái phòng bao số sáu, vừa muốn hỏi Bùi Danh Chính định làm gì, thì nghe thấy giọng anh.
“Chúng ta đi trước.”
Đường Nhật Khanh đi nhanh về phía trước, đi qua hành lang, xuống lầu.
Tình hình bây giờ có biến, họ cũng không thể đi đến phòng bao gặp giám đốc Vương nữa, cụ thể phải làm gì, còn cần bàn bạc kỹ.
Rời khỏi bar, họ lên xe, Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại những lời Phương Vĩnh Thành nói trong điện thoại mà họ nghe thấy ở phòng chứa đồ lúc nãy, Đường Nhật Khanh trong lòng bất lực, cô có chút hoài nghi nhìn Bùi Danh Chính, nhẹ giọng hỏi: “Phó giám đốc Phương cuối cùng định làm gì?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng ra lệnh Thường Hiện lái xe, xoay người sang cô: “Cô không nhìn ra sao?”
Đường Mộ Khanh lắc lắc đầu.
“Hai người Phương Vĩnh Thành và Vương Côn có hợp tác, chuyện giao hàng lần này, nói không chừng có liên quan tới ông ta.”
Câu này của Bùi Danh Chính, như đánh thức Đường Nhật Khanh ngay lập tức: “Chẳng lẽ là vì tiền vi phạm hợp đồng, hai người họ cấu kết?”
“Có khả năng, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, đối với Phương Vĩnh Thành mà nói, tiền không phải mục đích cuối cùng của ông ta.”
Đường Nhật Khanh hít sâu, càng nghĩ càng không hiểu, Bùi Thị là công ty lớn số một số hai ở Hải thành, ông ta là phó giám đốc công ty, muốn quyền lợi có quyền lợi, đãi ngộ tiền lương càng không cần phải nói, tại sao còn có ý đồ khác?
Bùi Danh Chính vui vẻ nói: “Ngày mai chúng ta sẽ cho Vương Côn đáp an, nếu tôi đoán không sai, họ còn sẽ gặp mặt.”
“Cho nên chúng ta tiếp theo định làm gì?” Sắc mặt Đường Nhật Khanh nghiêm túc nhìn người đàn ông.
Anh suy nghĩ giây lát, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sáng lên: “Điều tra mục đích của Phương Vĩnh Thành, làm việc chúng ta nên làm.”
Anh đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô: “Em ở cùng anh.”
Đường Nhật Khanh đối diện với ánh mắt anh, nghiêm túc gật gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, đến công ty, Đường Nhật Khanh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của Vương Côn theo yêu cầu của Bùi Danh Chính.
“Giám đốc Bùi của chúng tôi đã quyết định, sẽ bồi thường tiền vi phạm theo yêu cầu của các người, tôi đến xác nhận một chút số tiền bồi thường, trong ba ngày làm việc sau đó sẽ thanh toán.”
Trợ lý của Vương Côn bên đó vừa nghe thấy họ bên này thoải mái, giống như có chút kỳ quái: “Vậy...tốt, chúng tôi sẽ báo cáo với giám đốc Vương, sau đó sẽ gửi số tiền vi phạm hợp đồng cụ thể cho cô.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh ngồi ở bàn làm việc thất thần.
Không biết sự việc có giống với dự đoán của Bùi Danh Chính không, diễn ra theo thứ tự.
Bận rộn một lúc, Đường Nhật Khanh đứng dậy, lấy ly đi phòng trà nước rót nước, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện vui cười.
“Chị Nguyệt Như, bộ quần áo này của chị thật đẹp, nhãn hiệu này nhất định rất mắc.”
Hồ Nguyệt Như dựa vào quầy trà nước, nhướn mày mở miệng nói: “Cũng được, bộ này cũng chỉ hơn ba mươi ngàn mà thôi.”
Đường Nhật Khanh đi nhanh vào phòng trà nước, nhìn thấy trợ lý thực tập Tiểu Trương, Tiểu Trần và Hồ Nguyệt Như đang đứng đó.
Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Trương lập tức cười, chào hỏi cô: “Thư ký Đường, chị cũng đến lấy nước?”
Đường Nhật Khanh cười gật gật đầu, ánh mắt lướt qua bộ quần áo mới trên người Hồ Nguyệt Như, cười cười với cô ta, nhẹ giọng khen: “Bộ quần áo này cô mặc lên rất đẹp.”
Hồ Nguyệt Như nghe, ánh mắt có chút khinh thường, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho cô. Đường Nhật Khanh nhìn, chỉ đành chế giễu cười cười, đi đến bên quầy trà nước pha trà.
Cầm ly trà nóng, Đường Nhật Khanh xoay người muốn đi, đột nhiên vấp một cái, cả người nghiêng về phía trước, ly trà trong tay trực tiếp trượt rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh và nước nóng văng khắp nơi.
Nước nóng văng lên người cô, cô nhíu mày, sững sờ nhìn mảnh vỡ đầy trên mặt đất, nhất thời không phản ứng lại.
Tiểu Trương ở một bên lập tức đi lên, gấp gáp hỏi: “Thư ký Đường, chị không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh hít sâu, lắc lắc đầu, lùi về sau nửa bước: “Tôi không sao.”
Cô nói, quay đầu nhìn sàn nhà phía sau, trên sàn nhà không có chướng ngại vật nào, nhưng lúc nãy rõ ràng có đồ gạt chân cô, nếu không phải cô phản ứng nhanh, nếu ly rơi xuống, cô cũng ngã trên mặt đất, hậu quả không thể tưởng tượng.
Cô quay đầu, nhìn thấy Hồ Nguyệt Như sau lưng đang vẻ mặt thờ ơ nhìn cô, trong lòng cô thắt chặt, ngữ khí nghiêm túc nói: “Sao cô lúc nãy lại gạt chân tôi?”
Hồ Nguyệt Như nghe, cười lạnh nói: “Gạt cô? Tôi gạt cô cái gì?”
Cô ta mở to mắt, dựa vào quầy trà nước, cầm ly cà phê bên cạnh uống một hớp.
Đường Nhật Khanh thấy cô ta không thừa nhận, tức giận bốc lên đầu: “Hồ Nguyệt Như, cô có biết động tác lúc nãy của cô nguy hiểm bao nhiêu không, nếu hôm nay tôi tế, xảy ra chuyện thì làm sao?”
Đoạn thời gian này chúng tôi bận làm việc của mình, tiếp xúc không nhiều, Đường Nhật Khanh còn cho rằng cô ta đã bỏ xuống chuyện lúc trước rồi, không nghĩ tới cô ta còn ghét cô.
“Đường Nhật Khanh, cô nói loạn cái gì, tôi luôn đứng đây không làm gì cả có được không? Ai nhìn thấy tôi gạt chân cô?” Hồ Nguyệt Như bộ dạng chính khí nói, cô nhìn Tiểu Trương bên cạnh, hất hất cằm với cô ta: “Tiểu Trương, cô nói đi, lúc nãy cô có nhìn thấy tôi gạt chân cô ta không?”
Trong phòng trà nước không có camera, cô ta chỉ cần sống chết không thừa nhận, chuyện này sẽ không rơi trên người cô ta, hơn nữa, cô ta rất khẳng định, Tiểu Trương sẽ đứng về phía cô ta.
Không nghĩ tới, Tiểu Trương do dự, nửa ngày không nói ra lời.
Nhất thời, Hồ Nguyệt Như có chút gấp gáp, cô nhăn mày nhìn Tiểu Trương: “Cô nói đi, vừa rồi tôi không hề cử động, đúng không?”
Tiểu Trương cắn cắn môi, lướt mắt nhìn Hồ Nguyệt Như, lại nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Tôi nhìn thấy rồi...”
Sắc mặt Hồ Nguyệt Như thay đồi: “Cô nói gì?”
“Hồ Nguyệt Như, vừa rồi xác thực rất nguy hiểm, lần tới đừng làm vậy nữa...”
Hồ Nguyệt Như giận tới nắm chặt tay, cô ta hít sâu, nhìn thấy trên quần áo mình có vệt nước, cơn giận càng lớn, cô ta nắm góc áo, nhân cơ hội chuyển đề tại: “Tôi không ngáng chân cô! Mà là cô, làm bẩn quần áo của tôi, có phải cố ý không!”
Đường Nhật Khanh không nghĩ tới cô ta lại vô lý như vậy, không chỉ không thừa nhận ngáng chân cô, mà còn lấy quần áo để đổ lỗi cho cô!
Cô đè nén lửa giận, vừa định mở miệng, cửa phòng trà nước đã truyền tới tiếng bước chân.
Tiểu Trương nhìn Bùi Danh Chính ở cửa, sợ hãi, giọng lắp bắp: “Giám... giám đốc Bùi.”