Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 162: Chap-162




Chương 162: Không Thay Cậu Thu Dọn Cục Diện Rối Rắm Nữa!

CHƯƠNG 162: KHÔNG THAY CẬU THU DỌN CỤC DIỆN RỐI RẮM NỮA!

Đường Nhật Khanh nghe vậy, có chút thất vọng, thím Trương ở bên cạnh mở miệng khuyên bảo: “Đúng vậy cô Đường, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đã, như vậy bệnh mới khỏi hoàn toàn, ngày mai mới có thể đi làm được.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, đành phải gật đầu đáp ứng.

Một ngày trôi qua nhanh, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Đường Nhật Khanh lúc này mới cảm thấy trạng thái cả người tốt hơn.

Cũng vừa lúc tới ngày đi làm, cô hăng hái cùng đến công ty đi làm với Bùi Danh Chính.

Vừa tới công ty, các cuộc họp với công việc khiến cô bận túi bụi, sau cuộc họp, cô sửa và sắp xếp lại biên bản cuộc họp rồi đưa tới văn phòng Bùi Danh Chính.

Đường Nhật Khanh động tác nhanh gọn, suy nghĩ rõ ràng: “Nội dung chính của cuộc họp lần này là những cái này, tôi cũng tìm các giấy tờ về hạng mục tương ứng của mấy vị quản lý, đều ở trong này, anh có thể xem một chút.”

Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Được, em để đó đi, đợi lát nữa tôi xem.”

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa truyền đến, Trương Phó đẩy cửa bước vào, sắc mặt đứng đắn báo cáo tình huống: “Tổng giám đốc Bùi, phó tổng giám đốc Bùi đến công ty.”

Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày: “Được, tôi biết rồi.”

Trong khoảng thời gian mười phút mà Trương Phó vào báo tin, Bùi Duy đã mang theo thư ký Phương Lộ qua văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa văn phòng của Bùi Danh Chính.

Đã gần một tuần, Bùi Duy không xuất hiện ở Bùi thị.

Anh ta tiến vào văn phòng, giương mắt quét qua Đường Nhật Khanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Bùi Danh Chính: “Anh cả, tôi đến nói chuyện.”

Bàn tay đang lật văn kiện của Bùi Danh Chính dừng một chút, đôi mắt hiện lên lãnh ý: “Tôi còn cho rằng, cậu không định đến nữa.”

Bùi Duy ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: “Sao lại vậy được, mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng là một phần của nhà họ Bùi, tôi đương nhiên cũng phải đóng góp một phần cho sự nghiệp nhà họ Bùi.”

“Một phần?” Bùi Danh Chính không nặng không nhẹ khép văn kiện lại, nâng mắt nhìn Bùi Duy: “Thì ra cậu còn biết mình là một phần của nhà họ Bùi.”

Lúc trước nó nói không đến liền không đến, nói biến mất liền biến mất, lúc trực tiếp ném một đống cục diện rối rắm cho cấp dưới của mình, sao nó không nhớ tới mình là một phần của nhà họ Bùi?

Bùi Duy đương nhiên nghe ra sự châm chọc trong lời của anh, anh ta cười cười, thuận thế nói sang chuyện khác: “Anh cả, tôi nghe thư ký của tôi nói, lúc tôi không ở công ty, thư ký của anh trực tiếp đến chỗ của tôi, muốn lấy đi tư liệu hạng mục dưới tay tôi.”

Bùi Danh Chính không nhanh không chậm hỏi lại: “Đúng vậy, tôi bảo cô ấy đi, có vấn đề gì sao?”

Nghe anh nói như vậy, đáy mắt Bùi Duy xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, anh ta đè thấp thanh âm, trầm giọng nói: “Vậy nếu tôi đã trở về, hạng mục này cũng nên trả lại cho tôi, nếu không việc của công ty bận rộn như vậy, một mình anh cả khẳng định lo không hết.”

Hóa ra Bùi Duy đến đây là để lấy lại hạng mục.

Ở Bùi thị, biểu hiện của một người lãnh đạo là xem hạng mục mà anh ta phụ trách, nếu Bùi Duy trở về, nhưng trong tay lại không có hạng mục nào để làm, thì anh ta chỉ có cái chức phó tổng giám đốc chỉ để làm cảnh, không có thực quyền gì, lại càng không nhận được sự coi trọng của ông Bùi.

Cho nên, hạng mục chính là chứng minh nặng lực của anh ta.

Bùi Danh Chính thâm trầm lạnh lùng nhìn anh: “Cậu chắc chắn cậu đã chuẩn bị sẵn sàng?”

Bùi Duy như đương nhiên mà nói: “Đương nhiên, mấy hôm trước chỉ là ngoài ý muốn, bây giờ tôi bận xong rồi, tự nhiên phải phụ trách hạng mục dưới tay của mình.”

Bùi Danh Chính sắc mặt lại trầm vài phần: “Bùi Duy, công ty không phải trò đùa, không chấp nhận cái gọi là ngoài ý muốn của cậu, cậu cảm thấy tôi có thể yên tâm giao hạng mục lại cho cậu với trạng thái bây giờ của cậu sao?”

Bùi Duy nghe anh nói như vậy, sắc mặt nhất thời âm trầm: “Vậy anh có ý gì, bởi vì tôi mấy ngày không đến công ty, nên nhận hết tất cả các hạng mục dưới tay tôi?”

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí giương cung bạt kiếm, Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, nhìn hai người âm thầm giằng co, không dám nói chen vào.

Tạm dừng một lát, Bùi Danh Chính lạnh giọng mở miệng: “Tôi có thể giao hạng mục cho cậu, nhưng từ nay về sau, đừng để tôi lại phải thay cậu thu dọn cục diện rối rắm nữa!”

Anh nói xong, quay sang nhìn Đường Nhật Khanh đứng một bên, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Đem văn kiện trả lại cho bọn họ.”

Đường Nhật Khanh lập tức gật đầu, thu thập văn kiện từ chỗ bọn họ, đi lên phía trước đưa cho Phương Lộ.

Đáy mắt Bùi Duy hiện ra lãnh ý, cười lạnh mở miệng: “Yên tâm, chuyện của mình, sau này sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”

Nói xong, anh ta trực tiếp xoay người, bước nhanh dẫn Phương Lộ rời đi.

Ai cũng không ngờ rằng, vài ngày sau, Bùi Duy chớp mắt đã tự mình vả mặt, hạng mục dưới tay anh ta lại xảy ra vấn đề.

Buổi sáng, Đường Nhật Khanh ngồi trước bàn làm việc, nhận được một cuộc gọi từ công ty khoa học kỹ thuật Lãng Dật.

“Xin lỗi, tôi là thư ký của tổng giám đốc Bùi, theo tôi được biết, hạng mục của công ty khoa học kỹ thuật Lãng Dật là của phó tổng giám đốc Bùi, có chuyện gì, phiền ngài tìm phó tổng giám đốc Bùi.”

“Thư ký Đường, tổng giám đốc Vương của chúng tôi nói rõ muốn tìm tổng giám đốc Bùi, phiền cô thông báo một tiếng, tổng giám đốc Vương có việc quan trọng cần gặp tổng giám đốc Bùi để trao đổi.”

Nghe giọng điệu vội vàng của đối phương, Đường Nhật Khanh có chút khó hiểu, lúc trước vào thời điểm công ty khoa học kỹ thuật Lãng Dật mở hội triển lãm sản phẩm mới, bọn họ và Vương Côn đã gặp mặt, lúc ấy Bùi Danh Chính từ chối đơn hàng lớn này, nhưng không ngờ sau đó lại được Bùi Duy tiếp nhận, cái đơn này, bây giờ không có quan hệ gì đến Bùi Danh Chính.

Đường Nhật Khanh nhẹ giọng hỏi: “Có thể tiết lộ một vài nội dung cụ thể không? Nếu không tôi không thể báo cáo lên được.”

Đối phương im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Đơn đặt hàng mà chúng tôi đặt ở quý công ty xảy ra vấn đề, lúc này, chỉ sợ một mình phó tổng giám đốc Bùi không có cách giải quyết.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, cô lập tức hiểu được: “Được, tôi sẽ báo cáo tình hình cho tổng giám đốc Bùi.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đi đến trước văn phòng để báo cáo tình hình, nếu thật sự giống như lời đối phương nói qua điện thoại, thì vấn đề của hạng mục kia sẽ rất lớn.

Đẩy cửa văn phòng ra, Đường Nhật Khanh thấy Bùi Danh Chính đang phê duyệt văn kiện, cô vội vàng tiến lên, báo cáo tình hình cuộc điện thoại vừa nãy cho Bùi Danh Chính.

Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, trầm giọng phân phó: “Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay hẳn là ngày mà bên nhà xưởng giao hàng, em lập tức gọi điện thoại cho nhà xưởng, xác nhận một chút tình huống bên kia.”

“Được.” Đường Nhật Khanh không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại hỏi tình huống, quả nhiên, nhà xưởng bên kia báo lại, hàng không thể sản xuất được đúng tiến độ, số lượng giao hàng không thể đạt được.

“Tổng giám đốc Bùi, tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, nhà xưởng bên kia nói thời hạn công trình quá ngắn, số lượng hàng giao không đủ, vốn bọn họ đã liên hệ với phó tổng giám đốc Bùi rồi, nhưng bên tổng giám đốc Bùi lại không đưa ra được bất kỳ phương án giải quyết hiệu quả nào.”

Bùi Danh Chính vừa nghe, tràn ngập tức giận, anh cầm bút ký tên trong tay ném mạnh lên bàn: “Nếu không đạt được số lượng hàng giao tại sao lại không báo cáo vấn đề cho tôi! Bên nhà xưởng đều là lũ ăn không ngồi rồi sao!”

Đường Nhật Khanh nhẹ giọng giải thích: “Xưởng trưởng nói, anh ta vốn đã xin ý kiến của phó tổng giám đốc Bùi, muốn báo cáo với anh, nhưng phó tổng giám đốc Bùi kiên quyết không đồng ý, thế nên anh ta không dám báo cáo.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt thâm trầm đến cực điểm, toàn thân anh đều bao phủ một tầng hàn băng, sau vài giây, anh đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đi, đi tìm Bùi Duy.”

Đường Nhật Khanh trong lòng ẩn ẩn bất an, đành phải đi theo phía sau Bùi Danh Chính, đến trước văn phòng phó tổng giám đốc.

Năm phút sau, bọn họ đã tới cửa văn phòng của Bùi Duy, cửa phòng khép hờ, vừa lúc truyền ra tiếng nói chuyện bên trong.

“Ừm, đêm nay tôi sẽ về sớm một chút, em nghỉ ngơi cho tốt, nếu tổ yến với thuốc bổ không đủ thì bảo thím giúp việc trong nhà đặt trước cho em.”

Bùi Duy hình như đang nghe điện thoại, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, có thể nghe được rõ ràng.

Đường Nhật Khanh có chút lo lắng giương mắt, quả nhiên, cô thấy được sắc mặt xanh mét của Bùi Danh Chính, tràn ngập lửa giận chỉ sợ sắp nhịn không nổi.

Bùi Danh Chính nâng tay, một tay đẩy cửa ra, cánh cửa đập lên bức tường phía sau, phát ra một tiếng “rầm” vang dội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.