Đào Tâm Lạc tắm xong, đi vào phòng ngủ thì thấy Phó Thiệu Nam đang gọi điện thoại.
Người đàn ông thấy Đào Tâm Lạc đi vào thì chỉ nhìn cậu một cái. Đào Tâm Lạc tưởng Phó Thiệu Nam đang bàn chuyện công việc, lúc đi qua cố ý đi khẽ lại.
Trình Nguyên Quân trong điện thoại tùy ý nói chuyện với Phó Thiệu Nam: "Cậu hỏi Tâm Tâm xem có hứng thú không, show ngày mai mời rất nhiều người, cũng thú vị lắm đó."
Đào Tâm Lạc nhẹ tay nhẹ chân vén chăn lên, Phó Thiệu Nam thấy động tác nghiêm túc của Đào Tâm Lạc thì đưa điện thoại tới trước mặt cậu.
Phòng ngủ vô cùng yên lặng, điện thoại cách gần, giọng của Trình Nguyên Quân cũng rõ ràng hơn: "Cứ nói bạn gái tôi mời cậu ấy đi xem, giữ chỗ cho cậu ấy ở show..."
Màn hình điện thoại hiển thị đang trong cuộc gọi, Đào Tâm Lạc sững sờ ngẩng đầu lên, nghe Phó Thiệu Nam giải thích cho cậu: "Trình Nguyên Quân hỏi ngày mai em có rảnh không, mai Tằng Tuyết Ny có một show diễn thời trang, muốn mời em cùng đi xem."
Đương nhiên Đào Tâm Lạc không có lý do từ chối, lập tức đồng ý. Trình Nguyên Quân nghe thấy tiếng nói chuyện bên kia điện thoại thì cười, cất cao giọng: "Tâm Tâm, nghe nói hôm nay em đi chơi bên ngoài cả ngày."
"Vâng ạ." Đào Tâm Lạc vừa nhìn màn hình điện thoại vừa gật đầu: "Đi công viên rừng rậm."
"Ồ... mới mở có đúng không? Trước đây anh cũng muốn đi chơi mà mãi không có thời gian..."
Đào Tâm Lạc còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trước mặt đã bị cầm đi, Trình Nguyên Quân không thấy tình hình bên kia, tự nói một mình ở đầu bên kia điện thoại.
Phó Thiệu Nam nói hai chữ ngắn gọn vào điện thoại: "Cúp đây."
"Này!" Trình Nguyên Quân hô một tiếng: "A Nam, cậu để tôi nói chuyện với Tâm Tâm thêm lát nữa đã!"
Cuộc gọi kết thúc, Phó Thiệu Nam đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Đào Tâm Lạc chui vào trong chăn, dáng vẻ hơi buồn ngủ.
Đèn đầu giường tối đi, trong bóng tối Đào Tâm Lạc cảm nhận được người đàn ông tới gần, tự nhiên tìm một tư thế thoải mái trong lòng Phó Thiệu Nam.
Trên đường về Đào Tâm Lạc rất là buồn ngủ, nhưng tới giờ ngủ thì lại bớt buồn ngủ đi nhiều. Phó Thiệu Nam nghe thấy tiếng thở không đều của Đào Tâm Lạc thì chậm rãi hỏi: "Không phải buồn ngủ à?"
"Vâng." Đào Tâm Lạc không nhịn được bật cười, quay đầu né tránh nụ hôn bên cổ của người đàn ông: "Ngứa quá..."
Vừa dứt lời, Đào Tâm Lạc đã đau đớn kêu khẽ một tiếng, vô thức đạp Phó Thiệu Nam một cái. Trên chân người đàn ông toàn là cơ thịt cứng rắn, một đạp này không những không đe dọa được gì mà còn khiến chân Đào Tâm Lạc đau hơn.
Phó Thiệu Nam nhả răng ra, coi sự phản kháng của Đào Tâm Lạc là đỏng đảnh theo thói quen. Động tác giãy dụa của Đào Tâm Lạc mạnh hơn, nhỏ giọng xin tha: "Anh đừng cắn em, hôm nay có người nhìn thấy dấu vết trên cổ em rồi đấy..."
Thực ra khi đó Du Tri Dương không hề nhận ra đó là dấu hôn, cậu ta bị muỗi cắn tới mặt mũi trắng bệch, ngứa tới mức gãi khắp nơi.
"Em trai! Em cũng bị cắn à! Anh đã bảo muỗi hay đốt mấy người thịt mềm mà!"
Bãi cỏ vào mùa hè dù thế nào cũng không tránh được muỗi, may mà Thiến Thiến đã chuẩn bị đầy đủ, trong túi có sẵn các vật dụng chống muỗi giảm ngứa.
Du Tri Dương nói quá to, may mà những người xung quanh đều đang bận việc của mình, không ai để ý bên phía bọn họ. Đoàn Tiêu Thiến xác nhận Đào Tâm Lạc không bị muỗi cắn, lại chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Đào Tâm Lạc, bực bội ném thuốc chống muỗi qua.
"Em mà cũng là thịt mềm à? Mấy ngày mới rửa mặt một lần, sao muỗi đốt xuyên da mặt em được!"
Trong hoàn cảnh tối tăm, hơi thở hai người giao nhau, Phó Thiệu Nam nghe giọng điệu tủi thân của Đào Tâm Lạc, vươn tay ở trong chăn túm lấy bắp chân cậu.
"Vậy em trả lời thế nào?"
Phó Thiệu Nam đặt chân Đào Tâm Lạc lên bụng mình, có lẽ anh cũng đoán được một đạp kia khiến Đào Tâm Lạc bị đau nên xoa xoa coi như an ủi.
Đào Tâm Lạc khẽ lẩm bẩm nói dối: "Đương nhiên em nói là bị muỗi cắn rồi."
"Chân hơi lạnh." Phó Thiệu Nam dán lòng bàn tay lên lòng bàn chân hơi lạnh của Đào Tâm Lạc, đột nhiên chuyển đề tài: "Nhiệt độ điều hòa thấp quá à?"
Lòng bàn tay người đàn ông vô cùng ấm áp khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Đào Tâm Lạc bị nắm một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới, cậu nghiêng người chủ động dựa vào người đàn ông, đáp một tiếng không rõ ràng.
Phó Thiệu Nam nghe ra cậu buồn ngủ, dùng một tay khác ôm vai Đào Tâm Lạc, chúc cậu ngủ ngon.
Điều hòa trong phòng ngủ được bật cao hơn, căn phòng trở nên tĩnh lặng trong thời gian rất dài. Rõ ràng Đào Tâm Lạc sắp ngủ rồi, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.
"Có đau không?"
Đào Tâm Lạc hỏi một câu không đầu không đuôi, âm cuối kéo dài, mềm nhũn.
"Không đau."
Một lúc sau Phó Thiệu Nam trả lời cậu, người đàn ông cọ mũi lên gò má mềm mại của Đào Tâm Lạc, giọng điệu trầm thấp: "Cục cưng, anh không sợ đau như em đâu."
Nhận được câu trả lời này, cuối cùng Đào Tâm Lạc cũng có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ, cậu nhắm mắt gật đầu, ra hiệu mình đã biết.
"Thật tốt." Đào Tâm Lạc không khỏi so sánh với thể chất yếu ớt này của mình, giọng nói cũng mơ hồ đi, rất khó nghe rõ: "... Ngưỡng mộ anh thật đấy."
Show trình diễn thời trang được giới truyền thông mong đợi nhất trong khoảng thời gian gần đây bắt đầu lúc hai giờ chiều. Show diễn được tổ chức trong nhà, bên trong được trang trí với màu trắng tinh khiết đơn giản, từ trên nhìn xuống như một khung viền trên bản đồ, một ngọn đồi trắng tinh được tạo thành từ mười bậc thang, còn người mẫi như đi trên mặt hồ lấp lánh.
Mỗi khách mời đến xem show đều nhận được một bộ tài liệu dành cho báo chí (*). Nhờ ơn Đào Tâm Lạc, Đoàn Tiêu Thiến là người đi cùng cũng được một lần trải nghiệm ngồi ghế VIP. Nghe nói khách mời tham gia show này không phải là VIP của nhãn hàng thì cũng là fashionista. Hai người vừa ngồi vào chỗ, Đoàn Tiêu Thiến nhìn xung quanh, thấy một vài gương mặt trong khán phòng.
(*) Raw: Press Kits: Hay còn được gọi là Media Kits, là một bộ tài liệu về doanh nghiệp nhằm cung cấp các thông tin cơ bản cũng như các nguồn tài nguyên cho phóng viên và các nhà xuất bản. Bộ media kit là một công cụ PR có thể phục vụ một số chức năng như quảng cáo việc ra mắt công ty mới, thúc đẩy ra mắt sản phẩm hoặc dịch vụ mới,... Ở đây có thể hiểu là bộ tài liệu liên quan đến show diễn.
"Đó cũng là streamer." Đoàn Tiêu Thiến nâng cằm, ra hiệu cho Đào Tâm Lạc nhìn về người đàn ông đang cầm máy ảnh ở hướng hai giờ: "Có hơn mười triệu fan hâm mộ."
Đào Tâm Lạc kinh ngạc, Đoàn Tiêu Thiến quay đầu lại nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của cậu, cảm thấy rất buồn cười. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu mà nơi đây đã bắt đầu ồn ào, nhiều cánh truyền thông giơ máy ảnh chụp các thiết kế trong show diễn và người xem xung quanh.
"Tanh tách", ống kính tele chụp một bức ảnh. Một người đàn ông ăn mặc thời thượng đặt máy ảnh xuống, cậu trai trên màn hình đang nghiêng đầu đi, nốt ruồi nhỏ màu nâu trên sống mũi được chụp rất rõ.
"Hi Mộc." Người bạn bên cạnh gọi gã một tiếng, không có hứng thú với show trình diễn thời trang này: "Đây là chị cậu bỏ tiền ra làm à? Sao thế, chị cậu cũng muốn tới thành phố Z phát triển hả?"
Phương Hi Mộc là người xem sớm nhất của phòng livestream 3726, có một lần vô tình nhận được một bức ảnh lộ mặt của Đào Tâm Lạc, đại khái là lúc sắp xếp vô tình kẹp lẫn vào. Bức ảnh lộ ra một bộ phận rất nhỏ một khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể thấy rõ được nốt ruồi nho nhỏ trên sống mũi.
Sau đó Phương Hi Mộc nghiên cứu kỹ bức ảnh kia, tiếc là không có thu hoạch gì.
Mấy ngày trước lúc vô tình bắt gặp người kia ở công ty, Phương Hi Mộc luôn cảm thấy chàng trai này hơi quen mắt. Lần này gặp lại lần nữa, Phương Hi Mộc ngẩng đầu lên nhìn thính phòng đối diện, khuôn mặt mơ hồ trong ký ức dần trở nên rõ ràng.
Chiếc xe sang màu đen đi vào biệt thự trên núi rồi rời đi vào khoảng một tiếng sau. Một show trình diễn thời trang kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ, trên đường Phó Thiệu Nam gửi tin nhắn cho Đào Tâm Lạc, nói mình sẽ tới đón cậu.
Đào Tâm Lạc không có tế bào nghệ thuật, xem hết show diễn kéo dài ba tiếng chỉ có hai quan điểm... Chị người mẫu rất đẹp, quần áo trên người chị người mẫu cũng rất đẹp.
Sau khi show trình diễn kết thúc, mọi người lục tục rời đi, Đào Tâm Lạc lưu rất nhiều ảnh của Tằng Tuyết Ny. Cậu định lát nữa gặp Phó Thiệu Nam sẽ bảo anh gửi cho Trình Nguyên Quân, để Trình Nguyên Quân gửi cho Tằng Tuyết Ny.
Bãi đỗ xe cách show trình diễn một đoạn, Đoàn Tiêu Thiến biết Phó Thiệu Nam còn một đoạn nữa là tới, bèn tách ra với Đào Tâm Lạc ở cửa.
Đào Tâm Lạc đi về phía trước một đoạn, chọn một ngã tư gần bãi đỗ xe để đợi. Lúc này có người bỗng vỗ vai cậu, Đào Tâm Lạc nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt có vẻ quen quen.
"Anh là..."
"Quả nhiên là cậu!" Phương Hi Mộc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đào Tâm Lạc, giọng điệu đầy kinh ngạc vui mừng: "Cậu còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta từng gặp nhau ở công ty."
Được nhắc như vậy, Đào Tâm Lạc cũng nhớ ra. Cậu lộ ra vẻ bừng tỉnh rồi nở nụ cười lịch sự với đối phương.
"Cậu cũng tới xem show trình diễn thời trang à?" Phương Hi Mộc mỉm cười, nhìn trông rất thân thiện: "Tôi vừa ngồi đối diện cậu chụp ảnh, máy ảnh trong tay tôi vô tình chụp được cậu, tôi cũng ngạc nhiên lắm đó."
"Trùng hợp thật."
Ý cười trong mắt Phương Hi Mộc cực kỳ giả tạo, gã ám chỉ: "Trông cậu ngoan hơn so với ảnh nhiều."
Ở ngã tư có đèn đỏ, chiếc xe sang trọng màu đen đỗ lại. Phó Thiệu Nam nhìn chằm chằm về phía bên trái, Đào Tâm Lạc đứng đó, có một người đàn ông xa lạ ôm lấy cậu.
Lúc Đào Tâm Lạc lên xe, Phó Thiệu Nam ngửi thấy mùi nước hoa nam tính còn sót lại trên người cậu, vừa xa lạ vừa nồng.
"Anh ơi, em vừa bắt gặp một người."
Đào Tâm Lạc hoàn toàn không biết gì, vừa không biết thân phận của Phương Hi Mộc, cũng không chú ý tới sắc mặt của Phó Thiệu Nam. Cậu kể về người đàn ông vừa gặp được với Phó Thiệu Nam, kể bọn họ quen biết thế nào.
Phó Thiệu Nam ngắt lời cậu: "Anh ta tên gì?"
Đào Tâm Lạc sững sờ, cậu nhăn mặt rồi nhận ra mình không hề nhớ: "...Em quên rồi, là tên tiếng anh, anh ta nói mình vừa về nước."
"Tại sao anh ta lại ôm em?"
Thực ra Đào Tâm Lạc cũng không biết tại sao người đàn ông kia đột nhiên ôm mình, nhưng nhớ tới người ta sống ở nước ngoài lâu năm, ôm là một hành động rất bình thường.
Một tiếng trước Phó Thiệu Nam nghe một số suy nghĩ của Đào Tâm Lạc từ Phó Trung Lâm, bây giờ trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng ôm ấp vừa nãy.
"Không thích" và "bị chiếm hữu", những ham muốn kiểm soát đen tối đó như đã hấp thụ chất dinh dưỡng, điên cuồng tràn ra bên ngoài.
Đoạn đường sau lại có đèn đỏ, người đàn ông dừng xe xong nhéo mặt Đào Tâm Lạc. Hổ khẩu mở ra, ngón cái và ngón trỏ bóp cằm Đào Tâm Lạc. Phó Thiệu Nam dồn sức, trong nháy mắt Đào Tâm Lạc cảm thấy đau nhói.
"Cục cưng, em hẳn là biết, đàn ông rất thích em."
Lúc nói chuyện mặt Phó Thiệu Nam không có biểu hiện gì, anh chú ý thấy Đào Tâm Lạc đau đớn nhíu mày lại thì hơi thả lỏng tay ra.
"Anh hối hận rồi." Người đàn ông nhìn chằm chằm ngón tay đặt lên mu bàn tay mình của Đào Tâm Lạc, mảnh khảnh trắng nõn, ánh mắt trở nên vừa lạnh nhạt vừa nguy hiểm: "Ngay từ khi bắt đầu anh nên nhốt em lại."