Nụ hôn ấy vẫn ngọt ngào vẫn quyến luyến như lúc ban đầu. Lúc này suy nghĩ trong Nhi lại hoàn toàn khác với những lần trước. Không còn bất cứ một chút cảm giác cưỡng ép nào, chính là toàn tâm toàn ý đón nhận. Ngay giây phút ấy Nhi giật mình nhận ra rằng, cô đã thực sự thích Huy rồi.
Khi biết được điều ấy tâm can Nhi cảm thấy đau đớn, cô đâu có thể thích người đàn ông này, sao có thể toàn tâm toàn ý mà yêu thương anh ta được. Cô và anh, thân phận chủ nợ và người bán thân, thấp kém như thế lấy tư cách gì để mà thích anh cơ chứ.
Giọt nước mắt khẽ lăn xuống, thấm đậm hai bên má, như cảm nhận có điều gì đó bất thường, Huy dừng lại, khi nhìn thấy giọt nước mắt trong vắt như thủy tinh kia tâm cam giằng xé. Anh lẽ nào lại làm điều cô không muốn rồi sao?
- Tại sao khóc?
Nhi lắc đầu, cô sao có thể nào nói với anh là bản thân thích anh thật rồi. Anh chắc chắn sẽ cười vào mặt cô, sau này chắc chắn cũng sẽ cách xa cô, giữ khoảng cách với cô, điều ấy Nhi thực sự không muốn.
- có chuyện gì em phải nói ra thì tôi mới biết được chứ. Nếu như không muốn ở cạnh tôi cũng có thể nói, đừng có để ấm ức trong lòng rồi khóc như thế này, sẽ làm người khác lo lắng.
Đôi mắt Nhi mở to tròn, long lanh nước, ánh mắt ấy buồn rười rượi nhìn Huy.
- Có phải ngày mai khi cô ấy về rồi tôi không được đến gần anh nữa không? Có phải sau này người ủ ấm anh sẽ là cô ấy, có phải sau này...
Câu nói còn chưa kịp nói hết ra đã bị chặn lại bởi một nụ hôn cuồng nhiệt. Cô bé ngốc nghếch này sao có thể hỏi anh những điều ngớ ngẩn như vậy. Cơ thể của anh đâu phải ai muốn ủ ấm là có thể ủ ấm, giường của anh đâu phải ai muốn lên lập tức có thể lên. Tình cảm của anh không bao giờ có chuyện dễ dàng trao gửi cho những người mà anh không muốn.
Trên đời này chỉ có một người ngoại lệ duy nhất đó chính là Nhi mà thôi. Nhưng cô lại cố chấp không hiểu, rất muốn trừng phạt, rất muốn cắn lên đôi môi đỏ mọng này. Nhưng cũng bởi vì sợ cô tổn thương nên chưa lần nào, chưa một lần nào như thế.
Nụ hôn dần cướp mất hết tất cả không khí trong khoang miệng của Nhi khiến cho cô có chút khó thở, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ ửng. Tay bấu chặt vào vai Huy, anh mới buông cô ra.
- đây chính là sự trừng phạt, em sau này tuyệt đối không được tùy tiện nói lại mấy câu như thế nữa. Tôi mặc dù đã bị em cướp mất đời trai nhưng không phải thể loại dễ dãi. Không phải ai cũng có thể lên giường của tôi được đâu.
Lại nhắc tới chuyện ấy, Nhi lại cảm thấy có lỗi. Một người đàn ông như Huy thì đâu có thiếu phụ nữ theo đuổi. Cô không những được ở cạnh anh, hàng ngày nhìn thấy anh, được anh chăm sóc, còn được anh bảo vệ. Đến cả cơ thể của anh cũng đã được chạm vào, nếu so với những người con gái bên ngoài kia thì thực sự là rất được lợi.
Nhìn thấy khuôn mặt suy tính của Nhi khiến Huy phải che giấu đi nụ cười.
- có phải cảm thấy bản thân mình rất được lợi đúng không?
- không có.
Nhi đương nhiên là không dám thừa nhận, như thế chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
- Thôi được rồi đi ngủ thôi, hôm nay sẽ không làm gì em cả.
- không làm gì?
Suýt chút nữa là bị lộ ra cái đuôi sói của mình rồi. Huy nhanh chóng sửa lại.
- bây giờ đi ngủ, em phải ngoan ngoãn không được làm gì tôi nghe chưa?
Thực ra cơ thể của Huy lúc này vô cùng khó chịu. Cái cảm giác muốn xâm chiếm kia trỗi dậy một cách mãnh liệt. Nhưng bà nội ở ngay phòng đối diện, lỡ nửa đêm bà sang gọi cửa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh tất cả đều muốn bảo vệ Thỏ Con bé nhỏ này. Đúng là một thỏ tinh biết dính người mà, không có cách nào mà gỡ ra được.
Vòng tay ôm lấy Nhi thật chặt, cơ thể của cô cũng có những loại cảm giác không thể nào gọi tên, nhưng cô đâu có dám đòi hỏi, điều ấy thực sự nằm ngoài suy nghĩ của cô.
Nhưng rồi giấc ngủ cũng nhanh chóng kéo tới, bởi vì một ngày quá đỗi mệt mỏi. Từ khi tới nhà Huy có chưa từng phải làm nhiều việc đến như vậy.
5 giờ sáng, khi chuông báo thức kêu vài tiếng Nhi đã giật mình tỉnh giấc, cô muốn dậy nhưng không được, vì có một vòng tay đang ôm lấy cô rất chặt.
- em ngủ thêm đi, sao lại để báo thức sớm như vậy.
- tôi dậy sớm để nấu bữa sáng.
- 8 tôi mới tới công ty, lần sau 7giờ dậy được rồi.
- nhưng bà nội nói muốn ăn món nước, phải dậy sớm một chút để hầm xương nữa.
- lần sau có thể hầm trước buổi tối, sau đó bỏ vào tủ lạnh.
- nhưng bà nội nói như vậy sẽ không hợp vệ sinh.
- tôi nói được là được, em dậy sớm như thế này cơ thể tôi sẽ bị lạnh. Nếu tôi bị ốm thì không ai đi làm kiếm tiền đâu.
- nhưng mà hôm nay chưa có hầm xương, từ tối nay làm như anh nói có được không? Lát nữa Bà nội dậy bà nội sẽ mắng tôi đấy.
Mấy ngày tới chắc chắn sẽ không được tự do ôm cơ thể mềm mại ấm áp này trong lòng, thực sự khiến cho người ta lưu luyến không muốn dứt ra.
- em nằm yên đó thêm 10 phút nữa, không được cử động.
Nhi cũng ngoan ngoãn nghe theo, 10 phút nữa cũng không quá muộn.
Đúng 10 phút Nhi rời khỏi vòng tay của Huy, cô cũng đâu có muốn, vì bản thân cô cũng hiểu, chẳng biết đến bao giờ mới có thể ôm anh, mới có thể hít hà hơi thở hương bạc hà trên cơ thể anh. Cái cảm giác lạnh lạnh ấy, bản thân cô cũng không biết là mình đã cần đến mức ấy.
Quay đi thật nhanh để che giấu đi giọt nước mắt rơi trên má. Tại sao lại yêu? Tại sao lại để cho người ta chiếm giữ vị trí trong trái tim nhiều đến như vậy. Tại sao anh lại xuất hiện, đảo lộn tất cả mọi thứ, để rồi trong đầu chỉ suy nghĩ đến anh, mà tình cảm này chính bản thân cũng còn không biết.
Bước từng bước nặng nề xuống dưới nhà, chuẩn bị tất cả mọi thứ cho bữa sáng. Chiều hôm nay sẽ có một người con gái nữa tới nơi này, cô vẫn là thân phận giúp việc, người ta mới là người đường đường chính chính đứng bên cạnh anh. Và người ta mới là người được bà nội anh chấp thuận.
Cô mãi mãi chỉ là một đứa con gái thân phận thấp hèn, vốn dĩ không bao giờ đủ tư cách, không bao giờ có thể đứng trước mặt người khác mà tự tin nói rằng bản thân mình thích anh nhiều lắm. Tình cảm này cũng không thể nào nói cho anh biết.
50 sáng bà nội xuống, nhìn thấy Nhi đang đứng ở dưới bếp cảm thấy rất hài lòng.
- xem ra cô cũng rất biết điều, không để người khác phải nhắc nhở quá nhiều.
- Con chào bà, chúc bà buổi sáng tốt lành ạ.
- Cô làm tới đâu rồi, cho xương vào trong nồi áp suất chưa?
- có làm xong hết rồi ạ, bây giờ đang chuẩn bị rau với bánh phở.
- thịt bò thái mỏng một chút, như vậy mới có thể đẹp được.
- vâng, con biết rồi ạ.
- đi ra ngoài tập thể dục với tôi một lát, cứ để đấy, lát nữa khi cháu tôi ngủ dậy mới nấu tiếp.
Nghe thấy đi tập thể dục Nhi có chút lo lắng.
- Anh ấy có dặn là không được ra ngoài ạ. Nếu như có muốn ra ngoài đi chợ cũng phải có người theo cùng.
- đi ra ngoài sân vườn một chút thôi, tôi cũng đâu có nói là muốn ra khỏi nhà.
- Bà ơi! Bây giờ ngoài trời còn nhiều sương lắm. Đi ra ngoài dễ bị cảm lạnh, để lát nữa có một chút nắng rồi ra nha bà.
- cô là đang ám chỉ cái thân già yếu ớt này không thể chịu được một chút gió sương à? Lớp trẻ các cô chắc gì đã có sức khỏe bằng chúng tôi. Ở bên nước ngoài 4 giờ tôi đã đi ra ngoài tập thể dục rồi, giờ này là muộn lắm rồi.
Nói xong câu đấy rồi bà bước ra ngoài cửa. Nhi không dám nói gì nữa mà đi theo sau bà luôn. Bà già rồi nhưng đi nhanh lắm, bước chân nào cũng vô cùng chắc chắn, nếu so với sức khỏe của bà có lẽ Nhi còn thua mất.
Đi được một đoạn Nhi thấy bà ngồi xuống ghế đá, cô không đi tiếp nữa mà đứng ngay bên cạnh bà, cũng không dám ngồi xuống.
- cô ngồi xuống đây đi tôi có chuyện muốn nói với cô.
Bà nội của Huy thực sự không phải là người không hiểu chuyện, cũng không phải con người quá cay nghiệt. Trải qua quá nhiều sóng gió trường đời nên bà cũng đủ hiểu tình cảm của Huy dành cho nhiều đến mức nào. Cách tốt nhất lúc này chính là nói cho Nhi hiểu, rằng anh và cô hoàn toàn không thể nào.
- bố mẹ thằng nhóc chia tay nhau từ lúc nó còn bé xíu. Khi ấy nó cứ ở nhà này một vài ngày lại ở tới nhà khác. Nó bị đá qua đá lại chẳng khác gì một quả bóng. Tôi khi ấy còn mải làm kinh tế nên chưa thể đón nó về được, mãi sau này nó lớn lên một chút, lúc ấy tiền bạc có rồi mới đón nó về.
Nhi im lặng lắng nghe không dám nói gì. Bà nội lại tiếp tục.
- nó rất có chí khí, mặc dù hoàn cảnh như vậy nhưng cũng không bao giờ nó cảm thấy tự ti. Luôn làm những điều mà có thể đem lại cho nó tương lai. Khi nó mới bắt đầu quay lại đây lập nghiệp, đã rất vất vả. Tất cả những gì nó có được ngày hôm nay là đổi bằng xương bằng máu. Vậy nên người ở bên cạnh nó cũng phải là một người xứng đáng.
Nghe cái câu cuối ấy tim Nhi như bị ai đó bóp nghẹn. Đúng là như vậy, anh ấy xứng đáng có được một người con gái xứng đáng ở bên cạnh. Người con gái ấy chắc chắn không bao giờ có thể là cô.