Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 27: Mở đầu trận đấu




"Liễu Thanh Y tới rồi!"

" Phù thủy U Minh cũng tới tham gia sao?"

" Nói không chừng là tới tìm nhân tài đấy!"

" Hạt giống được Liễu Thanh Y chọn thì thật may mắn, thế lực bên cạnh bà ấy rất lợi hại đấy!"

"..."

Liễu Thanh Y tới hội chiến đã nghe không ít lời, y cũng lường trước được sự tò mò của mấy quan khách xem hội này nên không để ý nhiều tới lời họ bàn tán lắm. Bà nhanh chóng tiến lên vị trí trên cao rồi ngồi xuống hàng ghế ngang cạnh với các vị trưởng lão.

Liễu Thanh Y hỏi phù thủy hộ tống đằng sau:

" Thiên Thiên đã vào trong rồi?"

" Vâng, phu nhân yên tâm, tiểu thư chắc chắn sẽ không sao đâu."

Liễu Thanh Y thản nhiên nhìn về phía đài pháp trận phía trước:

" Ta cũng không lo nhiều như thế. Đây cũng là cơ hội tốt cho con bé, có lẽ là ta không nên quá bảo vệ nó."

Tên phù thủy kia nghe vậy thì cúi người kính cẩn:

" Người nói phải."

Trưởng lão kiếm tông ngồi bên cạnh nghe được cũng tò mò:

" Hiếm khi phù thủy bà lại tham gia hội chiến nhỏ bé này, hóa ra là lo lắng cho đệ tử U Minh ư, không biết là nhân tài nào?"

" Là con gái ta."

"..." Bà ta có con gái ư, không phải là bùa chú gì chứ. Có lẽ thật sẽ không tầm thường.

Liễu Thanh Y thẳng thừng đáp lại. Lão ta nghe thấy giường như cũng hiểu ý không gặng hỏi thêm gì nữa.

.....

Các thí sinh tham gia sau khi vào đài pháp đều bị phân ra bởi một không gian riêng ngẫu nhiên, cả ba người bọn Thiên Thiên cũng đã bị tách ra khỏi nhóm ban đầu.

...

Thiên Thiên nhanh chóng đã hiểu ra tình hình.

Bây giờ là cuộc chiến thật sự rồi, cô có thể gặp bất cứ đối thủ, kẻ địch nào vậy nên phải dựa vào thực lực của bản thân, không có sự bảo vệ của Hàn Anh, cũng không thể tin cậy vào ai khác...

Thiên Thiên đi tới một khu rừng rậm, trong này có cả mấy chục cây đại thụ to lớn, xung quanh lại có chút u ám, cô mông lung mon men theo con đường nhỏ đi tìm huy hiệu.

" Khu rừng này lớn như vậy, đừng nói là tìm, đi hết cũng sẽ không đi nổi mà... "

Vừa đi cô vừa than vãn.

Được một lúc sau, Thiên Thiên đột nhiên dừng lại trước một cây đại thụ lớn, bề ngoài có vẻ khác hơn so với mấy cây kia, xung quanh lại như đang tỏa ra một mị lực kì lạ thu hút cô.

Hàm Ly nói phần thưởng thường ở trên người linh thú hoặc những địa điểm vị trí đặc biệt, vậy thì khả năng cao ở đây sẽ có huy hiệu đó nhỉ.

" __ Vậy ta sẽ trèo lên tìm thử xem."

Cô nhìn qua nhìn lại một lúc thì ngơ ra: " Nhưng mà cái cây này, sao lại lớn như vậy."

Nếu là một cái cây bình thường thì leo lên là chuyện dễ dàng, nhưng thế này thì sẽ là thử thách lớn rồi.

Thiên Thiên nhìn quanh một lượt rồi tìm mấy sợi gai buộc lại, xong xuôi cô dùng sức ném sợi dây lên.

Khi nó đã bám chặt trên cành, cô liền leo lên một phen. Trong chốc lát đã bám vào được trên cành cao.

Thiên Thiên đảo mắt tìm kiếm quanh cả tán lá.

" Không có sao?" Không có gì đặc biệt cả, vậy sao mị lực của cây này lại lớn như vậy? Ta cảm nhận sai rồi sao?

Cô tìm thêm một lúc cũng không có kết quả, lúc chuẩn bị leo xuống thì đột nhiên một sợi dây mọc ra từ thân cây cuốn lấy cô, Thiên Thiên hoảng hốt quay lại:

" Cái gì đây... có khí độc." Tiêu rồi!

Cô vội bịt miệng mình lại khi nhìn thấy một làn khí lạ dần tràn ra từ thân cây.

Lúc này thần trí cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, một thân ảnh lại hiện ra trong đầu cô.

Huy hiệu ẩn mình trong một bông hoa trên cây leo này.

Thiên Thiên dần hiểu ra, hình như sợi leo này đang cuốn quanh cô để sinh trưởng, có thể nó hút linh lực của cô để lớn lên chăng?

Nhưng cô làm gì đã có linh lực.

Thiên Thiên ngồi bất động trên cành một lúc thì phát hiện một tên linh sư khác đã đứng ở dưới đó nhìn lên, hắn hình như cũng phát hiện ra cô, nghĩ cô đã lấy được huy hiệu thì vội leo lên.

" Nhóc con kia, ngươi lấy được huy hiệu rồi? Đưa cho ta đi, đại ca đây sẽ tha cho ngươi." Đột nhiên lại có miếng mồi dâng tới miệng, thật tốt!

Tên kia lên tiếng, Thiên Thiên lại giơ ra bộ mặt chẳng cảm xúc:

" Ngươi tự đại quá rồi." Chúng ta cùng bắt đầu trò chơi thôi!

Tên kia chưa kịp phản ứng lại thì dây gai độc đã cuốn lấy cả người hắn mà treo lên. Linh lực của hắn nhanh chóng bị nó hút vào. Hắn lơ lửng trong không trung mà dãy giụa hét lên:

" Ngươi biết trên này có độc, sao lại không nói với ta?"

Thiên Thiên cau mày nhìn hắn:

" Tại sao ta phải nói với ngươi?"

"..."

Tên kia bị hút linh lực đến phát điên, hắn đau đớn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô:

" Ta chết ở đây thì ngươi cũng không sống được đâu! " Người con nhóc kia cũng bị nó cuốn rồi còn gì. Có chết thì chết chung. Hừ!

Thiên Thiên cũng không để ý đến lời hắn nói chỉ chăm chú nhìn đến bông hoa thuần khiết như tuyết linh bên cạnh đã sắp nở rộ.

Hắn vẫn dãy giụa không ngừng. Đợi tới khi bông hoa kia nở rộ hoàn toàn thì dây leo kia cũng ngừng hút linh lực.

Hắn cũng hiểu ra vấn đề nhìn vào bông hoa kia, còn cả cô nữa, cô vẫn không bị ảnh hưởng gì sao?

" Này ngươi mau nghĩ cách để nó thả chúng ta ra đi. " Đợi ta ra được rồi ta nhất định phải lấy được bông hoa đó, chắc chắn nó chứa huy hiệu.

Thiên Thiên cũng chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái, dây gai trên người cô lại từ từ nhả ra thu lại vào trong thân cây.

Cô tiến lại gần ngắt đóa hoa đi, ngay lập tức nó biến thành huy hiệu cấp hai. Tên kia ngạc nhiên, Thiên Thiên cũng lên tiếng:

" Cảm ơn ngươi đã giúp ta nhé đại ca. " Linh lực của hắn ở mức cấp hai, vậy thì chỉ có thể nuôi lớn tới đây thôi. Vốn dĩ muốn thu hút linh thú mạnh một chút mắc bẫy thì ta còn có thể lấy thêm được cả huy hiệu trên người nó nữa...

Cái gì?

" Sao, sao cô lại không bị trúng độc!"

" Ta quên nói với ngươi, ta là người miễn nhiễm với kì độc đấy, ta cũng không có linh lực. Thế nên là ta phải dụ ngươi đến đây giúp ta nuôi huy lớn hiệu này thôi."

Thiên Thiên cất huy hiệu vào túi áo rồi tiếp lời:

" Nguyên tắc của khu rừng này chính là khả năng đi săn, mà ta, chính là thợ săn đấy!"

Cô nở một nụ cười đắc ý rồi một phát nhảy luôn xuống dưới.

Vậy ra từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của cô ấy.

" Này, ngươi mau thả ta xuống. " Chết tiệt, ta lại đi làm công cụ cho cô ta rồi. Nhưng mà miễn nhiễm với độc ư, trên đời này còn có loại người như thế sao. Đây rốt cuộc là giống loài gì vậy chứ.

Thiên Thiên đứng ở dưới hét vọng lên:

" Ta sợ không đánh lại ngươi. Đại ca, huynh cứ ở đấy đến hết trận đi nhé, nó không hút linh lực của huynh nữa đâu, yên tâm! "

" Này quay lại, mau quay lại cho ta, con nhóc kia, quay lại... "

Nói xong cô chạy đi để mặc cho tên kia cứ thét gào ở đấy.

...

"Vậy ra muội là một cô nương gian xảo nhỉ, nhóc con, không hổ danh là Hắc thần! Trận chiến này e là sẽ sớm có kết quả rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.