Chân Lộ

Chương 1: Nhậm vô thường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Châu Nam thành, dưới chân ngự trị của Hồng Long Quốc.

Tại Kiếm Trận Tướng Phủ một trong bốn Tướng Phủ mạnh mẽ nhất Châu Nam thành, chỉ thua mỗi Vương Phủ của thân đệ hoàng đế Hồng Long Quốc.

Bên trong một trong rất nhiều căn phòng sang trọng của Kiếm Trận Tướng Phủ, ngồi giữa trung căn phòng rộng rãi, trên miếng lót nệm êm ả, một thiếu niên tuấn tú dị thường ngay ngắn nhắm mắt nhập định.

Thiếu niên tên là Nhậm Vô Thường (Vô Thường), năm nay vừa tròn 14 tuổi với thân cao 1,72m. Vô Thường có làn da không trắng như bao huynh muội khác, hắn ngược lại có làn da khá vàng xạm, biểu hiện da rám nắng, cơ thể Vô Thường săn chắc khó tả, gương mặt đẹp trai lại pha thêm một ít tà dị cùng với mày kiếm, mũi cao, mắt sắc bén như xuyên phá mọi vật cản dẫn đến hình dạng tổng thể có lực sát thương cực lớn đối với tâm hồn những thiếu nữ chưa biết đến danh tiếng “phế vật” của Vô Thường.

-Một vạn sợi xích vây quanh Tâm Đan của ta đều đã được gỡ bỏ, Linh Nhân cảnh chỉ là ngay trước mắt, hà hà…

Mỉm cười nhẹ, Vô Thường thu hồi trạng thái nhập định tu luyện, bản thân tiến đến chiếc bàn trước cửa sổ đón gió, một tay cầm quyển sách đọc, một tay chống cằm tiếp tục vở diễn “phế vật thư sinh” mà chính mình đã diễn 14 năm sống trên đời cho đến nay.

Con người sinh ra trên đời được chia ra làm hai bộ phận đó là người bình thường và tu luyện giả.

Người bình thường tức mọi thứ đều bình thường, chẳng có gì để đáng nói, điều đáng nói chỉ có một đó là tu luyện giả.

Tu luyện giả là một dạng sinh linh con người được tạo hóa ban tặng “Tâm Đan” để có khả năng vượt qua giới hạn của người bình thường, nắm trong tay sức mạnh rung chuyển thiên địa.

Tâm Đan của tu luyện giả nếu theo hình dung dễ hiểu thì là “viên đan trọng tâm nhất” nằm ngay tại đan điền của tu luyện giả. Có Tâm Đan, tu luyện giả có thể hấp thụ “linh khí” một loại khí tồn tại trong tự nhiên mà con người bình thường không có cách nào cảm nhận để rèn luyện bản thân, tăng tiến sức mạnh, đề thăng cảnh giới thực lực.

Tâm Đan nếu hiểu theo hình dung phức tạp thì chính là “một thế giới chứa đựng sức mạnh” của tu luyện giả. Tâm Đan vừa là nơi chứa, nơi cung cấp, cũng vừa là nguồn gốc sức mạnh của tu luyện giả.

Vô Thường đạt được danh xưng “phế vật” là vì hắn sinh trong gia đình Kiếm Trận Tướng Phủ, một gia tộc có lịch sử hơn ngàn năm sống từ đời này qua đời khác với chức danh cường giả trong tu luyện giả, trấn nhiếp một phương trời thiên hạ, thế nhưng Vô Thường lại được người kiểm tra là không hề có Tâm Đan từ lúc mới sinh, điều đó đồng nghĩa với việc Vô Thường chỉ có thể làm người bình thường yếu đuối sống qua ngày, không phải tu luyện giả quyền lực uy nghiêm thế nhân.

Cả một gia tộc đều là tu luyện giả chỉ mình Vô Thường là không phải, chủ nhân Kiếm Trận Tướng Phủ cũng tức là ông nội của Vô Thường khi đó thật là muốn giết chết Vô Thường ngay tức khắc để đỡ làm mất mặt gia tộc nhưng mà nhờ sự van xin quỳ lạy của cha mẹ Vô Thường nên hắn rốt cuộc được sống cho đến hiện tại. Và bằng một cách này đó không ai biết, trong 14 năm tai tiếng này, Vô Thường từ “phế vật” trong mắt người khác lại biến thành con “quái vật” kinh khủng luôn ẩn giấu thực lực.

-Ca, ta mang thức ăn đến cho huynh nè.

Vô Thường mặc dù cầm sách đọc nhưng thật chất là tính kế tương lai bên cửa sổ thì bất chợt một tiếng nói trong vắt, thanh thúy đến cực điểm vang lên sau tiếng gõ của phòng.

-Cửa ta không có khóa đâu tiểu Liên bé bỏng, muội có thể vào cứ lúc nào a.

Vội dời tâm tư, Vô Thường cười nói.

“Két” tiếng đẩy của vang lên, một thiếu nữ yểu điệu quá mức xinh đẹp khoảng chừng 13 tuổi với làn dan trắng như tuyết, mềm như nước, bóng loáng như bạch ngọc thuần khiết cùng gương mặt tinh xảo, mắt tròn, môi đỏ nhuận, hoàn mỹ đến từng chi tiết góc cạnh bước đi vào, trên tay nàng ta là một khay bốn món thức ăn cùng cơm trắng trông khá hoa mỹ.

Thiếu nữ 13 tuổi này chính là muội muội ruột duy nhất của Vô Thường, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên, một thiếu nữ không biết lớn lên có hại nước hại dân hay không, nhưng bây giờ đã là muốn khiến rất nhiều tầng lớp không phân biệt già, trung niên hay thanh thiếu niên đang tuổi “máu không dồn lên được tới não, chỉ dồn xuống dưới” phải đi tù.

-Ồ, tiểu Liên của ta hình như vừa mới đột phá thêm một xiềng xích à?

Vô Thường vừa ngồi xuống bàn ăn liền nhìn kĩ hơn vẻ đẹp câu hồn tuổi mới lớn của Nguyệt Liên liền kinh ngạc lên.

-Hi hi, đúng vậy, muội vừa mới đột phá sợi xích thứ 70 vây quanh Bạch Liên Tâm Đan của muội. Chỉ cần đột phá thêm 15 sợi xích nữa sẽ chính thức bước vào Linh Nhân cảnh… mà, ủa, sao… sao ca biết được?

Nguyệt Liên đang vui vẻ kể lể vì vừa mới đột phá thêm gông xiềng gúp Tâm Đan của bản thân thì chợt ngờ ngơ ra rằng Vô Thường tam ca vốn dĩ là tên “phế vật” thì làm sao có thể nhìn ra được trình độ năng lực tu vi của nàng.

-Thì vốn dĩ là thiên tài, chút tu vi năng lực của muội làm sao qua mắt được ta.

Vô Thường vừa cầm đùi gà gặm vừa thể hiện “bản lĩnh thật sự” của mình, trong khi bản lĩnh đó trong mắt người khác lại là “sự ảo tưởng sức mạnh”, Nguyệt Liên cũng cho là vậy.

Sau đó, hắn lại nói.

-Đột phá được thì rất tốt, muội giỏi thật. Nào, ta tặng muội cái đùi còn lại xem như chúc mừng nhé.

Nguyệt Liên cầm đùi gà vào tay, nhìn thần thái tự tin đến quái lạ của tam ca Vô Thường lại nghĩ đến khả năng phế vật trời sinh của hắn, lòng nàng không khỏi trầm lại tự cân nhắc.

“Chuyện Vô Thường ca sắp bị đuổi khỏi phủ nếu không qua được kì tổng sát hạch 15 ngày tới ta tốt nhất không nên nói ra cho ca ấy biết. Hừm, ta sẽ tìm cách giúp tam ca ở lại hoặc ít nhất là giúp huynh ấy có nơi ở sau này, chắc hẳn ta cũng nên theo tam ca, chăm sóc huynh ấy” Trong lòng Nguyệt Liên âm thầm ra quyết định.

Kiếm Trận Tướng Phủ mang danh là tướng phủ tức là trong nhà có người được sắc phong làm tướng quân dưới chân hoàng đế Hồng Long Quốc, người đó không ai khác hơn là chủ nhân của Kiếm Trận Tướng Phủ, ông nội của Vô Thường, Nhậm Thiên Hành.

Tướng phủ dưới trướng hoàng đế triều đình tất nhiên là được danh vọng, được đất đai phong thưởng, tài nguyên ruộng đất, binh lính, nơi làm ăn, mỏ khoáng sản phải nói là rất nhiều, tuy nhiên trong đó sẽ không bao gồm tài nguyên trợ giúp tu luyện giả tăng cao thực lực vì trình độ hiếm hỏi, khó tìm của chúng.

Kiếm Trận Tướng Phủ có thể nói là một gia tộc khổng lồ, phân nhánh, phân chi hay con cháu thuộc gia tộc dòng dõi đều có số lượng rất đông đảo, tài nguyên cung cấp cho việc tu luyện lại rất quý giá, không thể tài bồi hết cả đám con cháu với số lượng lên đến hàng trăm người, do vậy từ thời xưa khi chưa được sắc phong lập phủ cho đến nay được phong quan tiến chức, Kiếm Trận Tướng Phủ đã đặt ra điều lệ các con cháu hằng năm đều phải trải qua một cuộc tổng sát hạch vừa để kiểm nghiệm thiên phú tu luyện, thực lực, cũng vừa tuyển chọn ra con cháu ưu tú để toàn lực bồi dưỡng thành tài, đồng thời cũng không quên loại bỏ những thành phần con cháu có thể xem là “rác rưởi”, tránh mất mặt gia tộc.

Nhậm Vô Thường giả phế 13 năm trời, cha mẹ hắn lập được chiến công đều dùng để đổi cơ hội cho hắn được ở lại phủ, không phải sát hạch 8 năm. Năm ngoái, cha mẹ Vô Thường đã qua đời khi ra chiến trường, năm nay Vô Thường 14 tuổi sẽ không còn ai giúp hắn tránh thoát cuộc khảo hạch này, hắn buộc phải khảo hạch, không qua chỉ có nước cuốn gói rời đi khỏi Kiếm Trận Tướng Phủ. Và 15 ngày sau là thời điểm quyết định đó.

-Ừm, cảm ơn ca.

Nguyệt Liên nở môt nụ cười gượng ép, nàng cũng cầm đùi nhẹ ăn cùng với Vô Thường.

Vô Thường không để nàng phát hiện mà khẽ dịu dàng liếc mắt nàng một cái.

“Sát hạch mười lăm ngày sau? Muội đừng nên quá lo lắng cho ta vì chuyện cỏn con đó, ta chỉ cần muốn là sẽ qua được. Bất quá, muội vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy, muội có biết rằng muội càng làm vậy, ta lại càng không muốn để muội rời xa ta hay không?”

Nếu lúc này hai tay Vô Thường không dính dầu mỡ thì chắc chắn đã xoa đầu Nguyệt Liên một cách yêu thương.

Vô Thường từ nhỏ vốn dĩ chẳng ai muốn chơi chung nhưng rồi khi Nguyệt Liên ba tuổi, cha mẹ thường ra ngoài làm nhiệm vụ vừa cho Kiếm Trận Tướng Phủ vừa cho triều đình nên là không có thời gian chăm sóc nàng, đành gửi gắm nàng cho Vô Thường chăm nom, chơi chung. Họ không gửi cho nhị ca và tam ca Vô Thường vì sợ làm mất thời gian tu luyện quý báu của hai người.

Ba năm là khoảng thời gian Vô Thường cùng Nguyệt Liên vui đùa chung một chỗ cho đến khi Nguyệt Liên tròn 6 tuổi, biết tu luyện là gì và được người trong phủ ưu ái, bồi dưỡng trọng yếu khi Bạch Liên Tâm Đan của nàng không những thuộc hàng dị chủng Tâm Đan mà còn có 85 xiềng xích vây quanh. Người thường chỉ có tối đa 10 sợi xích vây quanh Tâm Đan, Nguyệt Liên lại có đến 85 sợi xích vây quanh tức là người ta mạnh 10 lần, nàng lại mạnh ít nhất 85 lần, tương lai của nàng chắc chắn có thể siêu việt được gia gia Nhậm Thiên Hành có 64 sợi xích vây quanh Tâm Đan, được xưng là thiên tài ngàn năm chưa từng xuất hiện của gia tộc Nhậm gia.

Ba năm bên nhau, Vô Thường tự nghĩ bản thân hắn không có làm quá nhiều việc có ý nghĩa gây ấn tượng mạnh đối với Nguyệt Liên, vào một ngày không lâu sau Nguyệt Liên rồi sẽ có quên đi vị ca ca phế vật như hắn. Nhưng hắn đã lầm, Nguyệt Liên có tu luyện, có chăm chỉ nhưng mỗi khi rãnh rỗi lại đến chạy đến chỗ hắn chơi, vẫn như cô bé nhỏ xíu hay tròn mắt thắc mắc lung tung ngày xưa.

Đến hiện tại, Nguyệt Liên vẫn luôn giành thời gian rãnh để ăn cơm cùng hắn như lúc này. Điều đó dần dần khiến Vô Thường trở nên yêu thương Nguyệt Liên hơn, muốn bảo vệ, quan tâm đến cô em gái này nhiều hơn. Và có lẽ sẽ còn có một tia cảm xúc chiếm đoạt, giữ làm của riêng dù có là anh em ruột, vì đơn giản Nhậm Vô Thường vốn dĩ là người đến từ thế giới khác.

-Tạm biệt ca, khi khác gặp lại huynh, muội phải quay về phòng tu luyện tiếp đây.

Dùng xong bữa cơm trưa, Nguyệt Liên vội vàng bưng chén đũa rời đi khi mà Vô Thường vì mang danh phế vật nên không có nổi lấy một người hầu phục vụ, sẵn tiện nàng cũng quay trở về phòng tu luyện để không bị các trưởng bối khiển trách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.