Chán Đời Sống Lại

Chương 50: Môn đăng hộ đối




Sau khi đưa Hoài Bách về đến ký túc xá, Vĩnh An quay lưng trở lại Ngọc Sương. Mưa ngày càng nặng hạt, gặp thêm gió lớn phất ram ráp vào mặt. Cậu lại chẳng dùng linh lực hộ thể, phần vì lười, phần muốn quay lại tuổi thơ thêm lần nữa.

Ở cái thời còn cởi chuồng tắm mưa, mấy đứa con nít thấy mây đen là mừng quýnh. Lao nhao như bầy ong vỡ tổ ùa vào màn nước. Giành nhau chí chóe để được đứng dưới ống máng xối của một nhà nào đấy. Chán chê một hồi, cả đám lại rủ nhau chạy ra cánh đồng, canh me bắt mấy con dế bị ngộp nước chui ra khỏi tổ. Chơi say mê cho đến khi cả người run lên cầm cập mới vội vã trở về nhà.

Tất cả đã qua rồi. Cách nhau một thế giới, muốn tìm cũng không tìm được. Vĩnh An khẽ lắc đầu, nếm thử giọt nước mưa chảy vào trong miệng.

Thật ngọt!

Thật mát!

Thật đau!

Ở đây, sẽ chẳng còn ai vội vã lau khô cho cậu. Chẳng còn ai cử nhử cằn nhằn bên tai...

- Cậu điên à?

Có miếng duyên nào chết liền á, đang phiêu ngon lành, nghe xong một phát cảm xúc trôi tuột như người ta kéo quần đi vệ sinh. Cặp lưu ly liếc qua bên trái, theo nguồn âm thanh truy tìm nhân vật phá game* trong truyền thuyết.

Hiền Minh mất tăm mất tích mấy tháng nay bỗng nhiên xuất hiện ở cầu ô thước, nhìn chằm chằm vào thằng bạn ướt như chuột lột. Chàng ta đâu khá hơn, cũng ướt như chuột. Hai thằng điên đứng nhìn nhau, rồi bật cười ha ha…

- Tìm tớ có việc gì? - Vĩnh An hỏi.

- Không có gì nhiều. - Hiền Minh phóng vút lên cao, túm theo luôn thằng bạn. - Tắm mưa trên ngọn cây chắc cảm giác sẽ khác. Cậu thấy thế nào?

- Điên hơn.

Cả hai lại cùng cười sặc sụa. Mãi sau Vĩnh An mới ráng nhịn lại, bất ngờ đưa linh khí kiểm tra cơ thể của thằng bạn.

- Linh khí hơi loạn. Cậu dùng thuốc để tăng nhanh tu vi? Là vì Hải Vân?

Hiền Minh giựt tay lại. - Đúng vậy thì sao? Các cậu đều đạt được cấp độ rèn thể, bất cứ lúc nào cũng có thể ra trường. Nếu tớ không làm vậy thì làm thế nào? Chờ thêm bảy năm để bị đuổi ra khỏi học viện ư?

Đột nhiên anh chàng nói như hét:

- Không làm vậy sao theo kịp bước chân cô ấy. Không quyền, không thế, lại còn không có tài năng, theo đuổi cô ấy bằng niềm tin à? Một túp lều tranh cũng cần có hai trái tim "vàng". Vàng, là vàng ròng, cậu hiểu chứ, vàng mới có thể bán. Một trái tim thịt tươi như tớ thì ai cần? Cậu có linh căn quý hiếm, được giáo sư Châu Thanh hỗ trợ, lại có tài về trận pháp. Làm sao hiểu được cảm giác bất lực là như thế nào? Tớ không làm cũng mất đi cô ấy, thử một lần biết đâu lại khác.

Cậu há hốc miệng sững sờ. Mới nói có một câu thôi mà, làm gì phản kháng quá đáng như thế.

- Nhưng… - Nói thế nào bây giờ? Vĩnh An vốn không quen xử lý khủng hoảng của đôi lứa yêu nhau. Phải nghĩ mãi mới rặn ra một câu. - Có thể chết.

Hiền Minh trưng ra vẻ mặt bất cần đời, gằn giọng. - Còn hơn là nghe một câu "Xin lỗi, chúng ta không môn đăng hộ đối", rồi bất lực nhìn cô ấy cưới người khác làm chồng.

- Nhưng có vẻ nó không hiệu quả cho lắm. - Giọng nói run run cố gắng nén cười. - Cậu vẫn ở cấp độ nạp khí đấy thôi.

- Khốn nạn. - Hiền Minh rít lên, đấm vào vai bạn thân một cái rất mạnh. - Cậu còn cười được à?

- Xin lỗi ha ha ha… - Vĩnh An ôm bụng cười nắc nẻ. - Đừng nói với tớ là cậu dùng thuốc của Hào Nhân đấy nhé.

Hiền Minh mất hết kiên nhẫn.

- Đúng vậy thì sao? Nghiêm túc đi! Tớ muốn hỏi cậu tại sao linh lực dư thừa lại không thể tiến lên cấp rèn thể?

- À… - Cậu mò mò trong nhẫn trữ vật một hồi nén ra một cuốn truyện cổ tích. Bìa sách vàng vọt cũ rích, bị mọt ăn nham nhở.

- Xem cái này đi.

Hiền Minh nhíu mày nhìn tựa đề "Sáng Thế" trong cơn mưa nặng hạt. Vĩnh An buộc phải vận linh lực che chắn cho cả hai người.

Anh chàng khó hiểu không thôi. Đây chỉ là một truyền thuyết chẳng ai có thể chứng minh. Đọc cái này thì có thể giải quyết được gì. - Đùa à? Sách này đâu nói đến tu luyện.

Cậu nhích gần lại, giật cuốn sách từ trên tay thằng bạn, lật xoẹt xoẹt mấy trang. - Chương một câu hai mươi sáu.

Hiền Minh nghi hoặc nhìn vào nội dung, trong đầu đọc thầm.

Ngài phán: "Ta sẽ tạo ra con người giống hình ảnh ta. Để con người làm bá chủ biển cả, chim trời, gia súc, dã thú, tất cả mặt đất và mọi giống vật bò dưới đất." **

Ngẫm xong vẫn chưa hiểu gì cả, anh chàng quay sang nhìn người bên cạnh. - Thua!!!

Vĩnh An ngồi thẳng lưng, biểu cảm nghiêm túc hỏi lại. - Thật lòng không hiểu?

- Ừ.

- Ban đầu Ngài tạo ra Adam và Eva để làm chủ thế giới. Chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, lươn biết phóng điện, rắn tạo ra nọc độc, sứa có thể cải lão hoàn đồng để trở nên bất tử… Con người là chủ của muôn loài, chắc chắn sẽ có những khả năng ấy.

Hiền Minh lo lắng sờ trán thằng bạn.

- Cậu chưa uống thuốc? Nói mê sảng gì đấy? Nếu có sẵn những sức mạnh đó, chúng ta tu luyện để làm gì?

Vĩnh An lạnh lùng chỉ vào một trang khác. - Đọc đoạn này đi.

Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi giống vật ngoài đồng mà Ngài đã tạo ra. Nó nói với Eva: “Có thật là Ngài bảo các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn không?"

Người đàn bà trả lời con rắn: “chúng tôi được ăn tất cả trái cây trong vườn, chỉ trừ trái cấm ở giữa vườn. Ngài đã dặn không được ăn, không được động tới, kẻo phải chết.”

Rắn nói với Eva: “Chẳng chết chóc gì đâu! Ngài biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ trở nên như những vị thần biết điều thiện điều ác.”

Eva thấy trái cấm vừa ngon vừa đẹp mắt, lại có thể làm cho mình được tinh khôn. Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho Adam đang ở đó với mình. Ông cũng ăn. Bấy giờ mắt hai người mở ra, và họ thấy mình trần truồng. Quá xấu hổ, bọn họ vội kết lá vả làm khố che thân.

Lát sau, hai người nghe thấy tiếng Ngài đi dạo trong vườn. E ngại thân thể mình trần truồng, Adam và Eva trốn vào giữa đám cây cối, để khỏi giáp mặt Đấng sáng tạo.

Ngài không thấy con người xuất hiện nên lên tiếng gọi: “Adam, ngươi ở đâu?”

Người đàn ông thưa: “Con nghe thấy tiếng Ngài trong vườn, con sợ hãi vì mình trần truồng, nên phải lẩn trốn.”

Đấng sáng tạo lại hỏi: “Ai đã cho ngươi biết là mình trần truồng? Có phải ngươi đã ăn trái cây mà Ta đã cấm hay không?”

Adam thưa: “Eva đã cho con trái cây ấy, nên con ăn.”

Ngài lại hỏi người phụ nữ: “Ngươi đã làm gì thế?”

Eva thưa: “Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn.”

Đấng sáng tạo phán với con rắn: “Mi đã làm điều đó, nên đáng bị nguyền rủa nhất trong mọi loài súc vật và mọi loài dã thú. Mi phải bò bằng bụng và phải ăn bụi đất mọi ngày trong đời.

Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy.

Dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.”

Còn với Eva, Ngài phán: “Ta sẽ làm cho ngươi phải cực nhọc thật nhiều khi thai nghén và sinh con.

Ngươi sẽ thèm muốn chồng ngươi, và nó sẽ thống trị ngươi.”

Đấng sáng tạo quay ra nói với Adam: “Vì ngươi đã nghe lời vợ và ăn trái cây mà Ta đã cấm, nên đất đai sẽ bị nguyền rủa. Ngươi sẽ phải cực nhọc mọi ngày trong đời mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra.

Đất đai sẽ trổ sinh gai góc, ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn.

Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất.” *

Đọc qua cho Hiền Minh nghe một lượt, Vĩnh An nhẩn nha gấp cuốn sách lại và phân tích.

- Ban đầu chúng ta đã được ban cho sức mạnh thống trị muôn loài. Con người từ thủa sơ khai sống bất tử. Nhưng vì phạm phải sai lầm, nên Đấng sáng tạo lấy lại món quà từng trao tặng. Bằng cách ẩn giấu sức mạnh ấy trong linh hồn của con người.

Hiền Minh đã bắt đầu thấy lùng bùng lỗ tai. - Ý cậu muốn nói tu luyện thực chất là một quá trình tìm lại sức mạnh vốn có.

- Đúng vậy. - Vĩnh An gật đầu.

- Thật điên rồ. Không có tài liệu tu luyện chính thống nào xác nhận điều này. Đây chỉ là một truyền thuyết. Nếu con người có sẵn sức mạnh, tại sao chỉ những ai mang linh căn mới có thể tu hành?

Cậu không hề điên, chỉ không có cách nào nói cho rõ vấn đề. Ở thế giới cũ câu chuyện này đâu chỉ dừng lại ở hai từ "truyền thuyết". Nó là một tôn giáo hẳn hoi, có hàng tỉ người tin theo.

Chẳng biết vì đâu mà tất cả những tôn giáo lớn ở địa cầu như: Phật giáo, Kitô giáo, Do Thái giáo… đều bị biến thành truyền thuyết ở thế giới này. Nhưng có một sự thật không thể bàn cãi, đó chính là hai thế giới có cùng bản ghi chép giống nhau.

Điều này có nghĩa là tài liệu đều xuất phát từ một nguồn.

Chủ nghĩa duy tâm là có cơ sở. Và những truyền thuyết này không phải là tưởng tượng, nó là sự thật. Tất cả những tài liệu này đều hướng về một Đấng sáng tạo duy nhất. Lý luận của các tôn giáo không phản bác lẫn nhau mà là sự bổ sung vô cùng hợp lý. Tiên giới, miền cực lạc, hay thiên đàng… chỉ là tên gọi của cùng một nơi, đó là vườn địa đàng - nơi ở đầu tiên của tổ tông loài người.

Vĩnh An vỗ trán thằng bạn một cái, chọn cách giải thích dễ hiểu nhất:

- Đằng sau mỗi truyền thuyết luôn ẩn giấu một sự thật nào đó. Tại sao yêu thú không thể phi thăng? Cậu có bao giờ tự hỏi như vậy chưa? Ai nói tu sĩ mạnh hơn người thường. Người thường cũng có linh hồn bất tử. Họ bước vào vòng luân hồi nhiều lần cho đến khi "ngộ" ra, lúc đó sẽ chính thức thoát khỏi sinh tử, trở lại vườn địa đàng ban đầu. Điều này khác gì tu sĩ phi thăng. Trải qua thất tình lục dục, trải qua tu thân tích đức, đó cũng là một con đường tu luyện tự nhiên.

Hiền Minh vẫn giữ thái độ ngờ vực.

- Nói như cậu, chúng ta tu luyện cực khổ để làm gì?

- Để từ chối một chén canh Mạnh Bà, giữ lại ký ức cho mình. Vì vậy việc cần làm là… - Cánh tay hữu lực khoác hờ lên vai thằng bạn. - Tập trung mở ra vách ngăn. Về đi, nhập định sâu, hướng vào bên trong, cố gắng cảm nhận và xé toạc vách ngăn này ra. Lúc đó giác quan thứ sáu - linh thức mới chính thức mở cửa. Linh lực đầy đủ chỉ là điều kiện cần mà thôi.

Dứt câu, Vĩnh An nhảy xuống khỏi ngọn cây và biến mất sau cầu ô thước.

Vừa vào đến Ngọc Sương, chiếc mũi thính đã tự động phát hiện có mùi lạ phát ra từ căn nhà gỗ.

- ----

(*) Game: Trò chơi.

(**) Trích sách Sáng Thế chương một, câu hai mươi sáu.

(*) Trích sách Sáng Thế chương ba, từ câu một đến câu mười chín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.