Sau khi an bài nơi nghỉ ngơi cho mọi người tại một khách điếm có tên tuổi do Lãnh gia quản lý xong, Lãnh Sương Sương dùng xe ngựa của gia tộc đưa Cổ Tước đến Lãnh gia.
Vừa qua đại môn Lãnh gia, Cổ Tước lập tức nhận thấy sự khác biệt giữa đại gia tộc cùng tiểu gia tộc như Cổ gia của hắn. Chỉ một khu chính viện ở giữa đã rộng lớn gần bằng cả Cổ gia, còn tổng diện tích địa bàn Lãnh gia thì có thể chiếm hẳn một phần năm Bảo Long thành, bao gồm nhiều kiến trúc lâu vũ, viện các lớn nhỏ, cùng với không ít kho hàng, chưa kể khu vực sinh hoạt thông thường cho nhân viên làm việc ở Lãnh gia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Tước không khỏi cảm thấy buồn cười, so sánh với một thượng cấp đại gia tộc như Lãnh gia, Cổ gia đúng là chỉ có thể hô hào ở tiểu thành tiểu trấn.
Tuy là hai người Cổ Tước đã vào nội vi Lãnh gia, nhưng do diện tích quá lớn mà cả hai vẫn phải tiếp tục ngồi xe ngựa thêm một lát nữa mới thật sự vào tới nội viện Lãnh gia.
Bên trong không ngờ lại yên tĩnh hơn hẳn khu vực ngoại viện, ở trong này không có công nhân chạy tấp nập vận chuyển hàng hóa, mà chỉ có một số vị thư sinh mang sổ sách đi tới lui các thư phòng, ngoài ra còn có các đệ tử Lãnh gia ngồi ở những vị trí phong thủy tốt tu luyện, không gian bốn bề cực kỳ tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với không khí bận rộn hối hả bên ngoài.
Lãnh Sương Sương vừa đi vừa hàn huyên với Cổ Tước, mong muốn từ trong đối thoại có thể nhìn ra chút gì đó trên người hắn, nàng căn bản là chỉ tò mò về người thiếu niên đã cứu mạng nàng.
- Ồ, vậy ý công tử là thảo dược nhất biến có thể luyện thành nhiều loại kỳ đan diệu dược sao?
Lãnh Sương Sương ngạc nhiên hỏi lại. Đây là lần đầu tiên nàng nghe qua loại lý thuyết này. Xưa nay ai ai cũng cho rằng đan dược có số biến càng cao thì càng có tác dụng kỳ diệu hơn, nhưng trong lời Cổ Tước thì đan dược nhất biến lại có nhiều loại diệu dụng hơn là nhị biến trở lên.
- Trên lý thuyết là vậy, còn có thật sự là kỳ diệu hay không, còn phải nhìn người viết phối phương là ai. Thảo dược nhị biến trở lên tuy có dược tính mạnh hơn, nhưng thành phẩm lại cực kỳ phụ thuộc vào chủ dược, nếu chủ dược là loại trị liệu thì thành phẩm là đan dược trị thương, nếu chủ dược là loại phụ trợ tu luyện thì thành phẩm chính la đan được hỗ trợ tu luyện.
Cổ Tước từ tốn giải thích.
- Nói vậy, đan dược nhất biến thì có thể biến đổi dễ dàng sao?
- Chỉ cần biết cách phối phương hợp lý, trong lúc luyện đan dược nhất biến, dược sư có thể dễ dàng thêm bớt thành phần tùy từng trường hợp mà cải biến thành phẩm, hoàn toàn không phụ thuộc vào chủ dược hay trợ dược.
- Thì ra là vậy...
Đi được một lúc, Lãnh Sương Sương mời Cổ Tước vào một phòng khách ở gần hoa viên. Bên trong phòng rất rộng rãi thoáng mát, có tầm nhìn ngoài cửa sổ là khu vực rực rỡ nhất, được chau chuốt nhất của Lãnh gia nội viện hoa viên. Ngoài ra nội thất ở đây cũng hoàn toàn không phải phàm phẩm, lấy ra bất cứ một món nào đều là làm từ huyền mộc ngàn tuổi vô cùng đắt tiền, chứng tỏ phòng tiếp khách này dành là danh cho khách quý được gia tộc coi trọng.
- Công tử, mời ngồi, Sương Sương đi gọi phụ thân.
Lãnh Sương Sương dâng chén trà cho Cổ Tước rồi lui xuống đi gọi phụ thân nàng. Trong hai ngày Cổ Tước ở bên Âm Dương Song Hoa với Dạ Tuyết, Sương Sương đã gửi báo cáo về gia tộc, cha nàng cũng biết rõ ân nhân cứu mạng con gái mình đang trên đường tới Bảo Long thành.
Cổ Tước ngồi nhấm trà dưỡng thần một lát thì nghe tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng khẽ mở, một trung niên nam tử bước vào. Người này tuy đã không còn trẻ, nhưng nhìn vào có thể tưởng tượng được hắn năm đó anh tuấn cỡ nào, dù trên trán đã có chút nếp nhăn, nhưng phong độ của hắn vẫn không phai mờ đi chút nao.
Trên hết là hắn còn có một thân tu vi Huyền Vương đỉnh phong, nếu hắn cố gắng thêm vài năm nữa, có lẽ sẽ có cơ hội trùng kích nửa bước Huyền Hoàng, mà cũng có khả năng nếu thất bại sẽ bị vây mãi mãi ở Huyền Vương cảnh, đây cũng không phải là chuyện gì lạ trong giới tu hành.
Thấy trung niên nam tử bước vào, Cổ Tước cũng khách sáo đứng lên chào hỏi một chút.
- Tại hạ Cổ Tước.
Lúc này, Lãnh Sương Sương bước vào, mim cười giới thiệu:
- Công tử, đây là phụ thân của ta đồng thời cũng là đương nhiệm gia chủ, Lãnh Hàn.
- Ra mắt Lãnh gia chủ.
Cổ Tước chắp tay hành lễ một cái.
- n công, không cần khách sáo, mời ngồi.
Lãnh Hàn nhẹ giọng đáp, nhưng cũng không mất đi phong thái uy nghiêm của một vị gia chủ.
Lãnh gia chủ để con gái dâng trà xong xuôi, nói ra:
- Trước hết ta thay mặt Lãnh gia đa tạ ân công cứu nữ nhi nhà ta một mạng.
Cổ Tước khẽ lắc đầu đáp:
- Ta chỉ mang nàng chạy, còn cuồng nhân kia là do một vị cường giả nhân từ độ lượng đi ngang giải quyết giúp, nếu không có hắn, cả ta lẫn tiểu thư đây đều không còn.
- Cái này cũng không hẳn, theo lời nữ nhi nhà ta kể lại, nếu ngươi không mang nàng chạy sớm, thì vị cường giả kia đã không kịp tới ứng cứu, lúc đó, có lẽ Sương nhi đã chết trước khi được cứu rồi.
Lãnh Hàn từ tốn nói ra.
- Lúc đó đúng là nguy hiểm thật...
Cổ Tước thở dài gật đầu, cũng không có cố ý nhận công lao.
- Lại nói, ngươi còn tặng cho Sương nhi một bình dược cao thượng phẩm.
Lãnh Hàn mỉm cười nói tiếp:
- Nhờ có Cổ công tử đây mà thương tích trên người nữ nhi nhà ta mau lành không để lại chút sẹo nào. Chỉ nhiêu đó thôi, ta nghĩ, cũng đủ để Lãnh gia hậu tạ ngươi rồi.
Đúng lúc này, Lãnh Sương Sương bưng lên một cái khay, đặt lên bàn.
Trên khay có mười khỏa huyền tinh trong suốt màu tím cùng với một túi lớn kim tệ.
- Đây là chút lòng thành của Lãnh gia ta, mong công tử nhận cho.
Lãnh Hàn mở lòng bàn tay nói ra.
Cổ Tước nhìn qua mấy viên huyền tinh màu tím, nghiêm túc đáp:
- Lãnh gia chủ, ý tốt của ngài làm ta rất cảm kích, nhưng huyền tinh Lôi hệ độ tinh khiết tứ tinh không phải là đồ vật rất quý hiếm sao? Ta vốn cũng không có giúp đỡ tiểu thư chuyện gì lớn lao a...
- Ha ha, so sánh cái này với dược cao lục tinh mà ngươi tặng cho Sương nhi thì còn chưa đủ thành đạo, dù sao Lãnh gia cũng không có đệ tử thân mang thuộc tính Lôi, có để lại ở đây cũng chỉ là đem huyền tinh này đi phủ bụi.
Lãnh Hàn cười đáp.
Tuy hắn nói vậy, nhưng nếu Lãnh gia mang huyền tinh Lôi hệ đi đấu giá, sẽ có khối người đập tiền lên bàn mà tranh nhau. Hiện tại, hắn mang huyền tinh Lôi hệ tặng không Cổ Tước ý chỉ Lãnh gia không muốn thiếu nợ hắn, nên mới đem huyền tinh quý hiếm ra “báo đáp.”
Dù con gái hắn có nói gì đi nữa, thì người làm đại sự như Lãnh Hàn sẽ không dễ dàng đi tin tưởng một kẻ lạ mặt như Cổ Tước. Thiếu niên này trong mắt hắn còn rất nhiều chỗ mờ ám, nào là dễ dàng luyện ra dược phẩm lục tinh, nào là tiện tay ứng cứu con gái hắn... nên dù cho Cổ Tước có là người của Ngọc Liên sơn đi nữa, Lãnh Hàn có bị đánh chết cũng không tin là tên này không có ý đồ gì.
Ở Thánh Huyền giới, huyền tinh chính là tiền tệ trao đổi giữa cường giả với nhau. Ở đẳng cấp của bọn hắn, kim tệ không có ý nghĩa gì, có nhiều loại bảo vật cho dù có ức vạn kim tệ cũng mua không nổi, nhưng huyền tinh quý hiếm thì có thể, vì huyền tinh có thể dùng để tu luyện, mà nó cũng có độ hiếm nhất định, không phải tràn lan khắp nơi khắp chốn như tiền bạc phàm thế.
Chính vì vậy mà mười viên huyền tinh Lôi hệ tứ tinh có giá trị rất cao, dù sao thì đây cũng là huyền tinh dành cho tu sĩ Huyền Vương cảnh. So ra thì đây còn chưa quý bằng dược cao lục tinh, nhưng bản thân thuộc tính Lôi của huyền tinh cũng đủ để bù đắp không sai biệt lắm.
Cái này cộng với chút kim tệ, sau đó lại giúp Cổ Tước được ưu tiên không cần phải xếp hàng lúc đi chứng thực phẩm cấp dược sư, như vậy là vừa đủ để trao đổi ngang bằng với dược cao lục tinh.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, ta mặt dày nhận lấy.
Cổ Tước cũng hiểu ý Lãnh Hàn nên không có làm khó hắn hơn nữa, dứt khoát chấm dứt nợ nần với Lãnh gia.
- Lúc trước Sương nhi có hứa hẹn sẽ giúp ngươi được ưu tiên, bỏ qua xếp hàng chờ lượt trong lúc chứng thực phẩm cấp dược sư, nên Lãnh gia đã liên hệ Linh Đan đường sắp xếp sẵn.
Lãnh Hàn từ tốn nói ra.
- Làm phiền Lãnh gia chủ rồi.
Hai người khách sáo qua lại mấy câu nữa rồi Cổ Tước đứng lên ra về, Sương Sương tiễn hắn một đoạn sau đó trở lại nội viện Lãnh gia. Mấy ngày tiếp theo, nàng cũng không có tâm trạng nào ra ngoài chơi nữa, chỉ ngồi ngốc ở trong hoa viên mà thất thần.
Đối với chuyện này, toàn bộ Lãnh gia cũng là một phen đau đầu, cho dù là ai tới khuyên bảo hay an ủi nàng đều không thể cứ như vậy mà xóa đi ám ảnh kia trong tâm nàng được.
Cuối cùng, Lãnh Hàn đành phải thở dài phó thác cho thời gian mai một ký ức xấu của Sương Sương.