Trên đường về, Cổ Tước vừa đi vừa nhìn chiếc trâm cài tóc nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Lúc bàn giao gửi gắm Thanh Ngọc cho Lưu Đồng, Cổ Tước tặng nàng miếng ngọc ngày xưa giam giữ linh hồn Khai Thế Tiên Vương. Miếng ngọc tuy cũ kĩ, thiếu mấy mấy mảnh, nhưng đối với hắn rất trân quý, là lời nhắc nhở về những lỗi lầm năm xưa của hắn.
Đã nhiều lần Cổ Tước nghiên cứu miếng ngọc này để xem có điều tra được gì liên quan tới quỷ thuật đã giam nhốt Khai Thế Tiên Vương hay không, nhưng cuối cùng cũng không tìm được chút dấu vết nào.
Hôm nay hắn tặng cho Thanh Ngọc làm kỷ niệm, còn nàng không có đồ gì quý giá nên cho hắn trâm cài tóc mình yêu thích nhất, hứa hẹn ngày sau gặp lại. Trước khi chia tay, Cổ Tước còn được ưu ái một nụ hôn lên má, làm hắn nhớ lại không khỏi mỉm cười.
Cùng lúc đó, trong thức hải của Cổ Tước, cái bóng Khai Thế Tiên Vương mờ đi mất phần chân, chỉ còn lại từ hông trở lên. Xem ra một phần chấp niệm đã được hóa giải.
- Cảm giác nhớ nhung này cũng là một loại tận hưởng, năm xưa lão đầu ngươi lại bỏ qua.
Cổ Tước dùng suy nghĩ trêu Khai Thế Tiên Vương một câu.
- Ài... Nếu năm xưa ta không như vậy thì ngươi sẽ có ngày hôm nay sao?
Khai Thế Tiên Vương thở dài, ấm ức phản bác.
- Cái này cũng không sai. Ta và ngươi đều là mảnh khuyết, có lẽ chỉ có hợp tác mới làm nên chuyện.
Cổ Tước vuốt cằm đáp.
- Trong tương lai, ngươi chỉ cần xóa nốt phần chấp niệm còn lại của ta thì một Cổ Tước toàn mỹ không khiếm khuyết sẽ chân chính ra đời. Như ta đã từng nói, đây hoàn toàn là một người mới, không phải ngươi làm chủ mà cũng không phải ta làm chủ.
Khai Thế Tiên Vương ôn tồn nói ra.
Trời sinh Cổ Tước ở thời đại này là một hài tử nhu thuận, sống rất tình nghĩa với người xung quanh. Chỉ có điều, hắn lại hoàn toàn là phế vật tu luyện trong một gia tộc nhiều đời tu luyện huyền khí, nên nhiều năm bị chèn ép, dẫn tới ngày trước vẻ mặt hắn lúc nào cũng khó coi.
Tuy nhiên, giang sơn thì dễ đổi nhưng bản tính thì khó dời, bị người khác liên tục khi dễ không có nghĩa là hắn sẽ hoàn toàn thay lòng đổi dạ. Huống hồ hắn vẫn luôn được Dạ Tuyết nâng niu che chở, muốn hắn toàn toàn từ bỏ bản tính hài hòa của mình cũng khó.
Sau đó nhờ định mệnh mà hắn hấp thu linh hồn Cổ Tước thời cổ đại, có thêm nhiều kiến thức tu luyện cùng kinh nghiệm sống, bổ sung những chỗ khiếm khuyết của bản thân.
Trùng hợp ở chỗ là Khai Thế Tiên Vương lại hoàn toàn ngược lại với hắn, dẫn tới bản thân Khai Thế Tiên Vương dù bị hấp thu cũng được trở nên toàn vẹn tới một mức độ nào đó.
Đây quả thật là ông trời không tuyệt đường người, hai tồn tại trái ngược ở trong tuyệt cảnh lại bắt tay nhau trở thành một tồn tại mới, hoàn mỹ và có hy vọng hơn lúc trước.
Hôm nay, chuyện giữa Cổ Tước và Thanh Ngọc lại giúp Khai Thế Tiên Vương hóa giải một đoạn chấp niệm từ đời trước. Nếu đây là hắn năm nưa mà không phải Cổ Tước bây giờ, chắc chắn hắn sẽ mạnh mẽ lôi Thanh Ngọc về mà không nghĩ nhiều cho tương lai của nàng.
Về tới tổ viện Lam Hà tông, Cổ Tước được mấy nữ đích thân ra đón.
- Tước, đệ có sao không? Thanh Ngọc đâu rồi?
Dạ Tuyết là người đầu tiên bước nhanh tới, gấp gáp hỏi.
- Chuyện dài lắm, vào trong ta nói sơ lược cho các nàng nghe.
Cổ Tước lắc đầu, mang mọi người vào phòng hắn.
Sau đó, Cổ Tước bắt đầu kể lại hết tình hình của Thanh Ngọc, đồng thời cũng nói sơ qua lai lịch cẩu nhân Lưu Đồng. Hắn năm xưa là một vị hoàng đế vô cùng anh minh, dẫn dắt hoàng triều của hắn trở thành thế lực hàng đầu Thiên Vực, chư lão tiên vương cũng phải đối với hắn khách sáo mấy phần. Lúc đó, hắn vẫn còn hình dạng là con người đàng hoàng, tên cũng không phải Lưu Đồng.
Nhưng đến một ngày, bởi vì tính cách quá cầu toàn của hắn mà trong tâm hắn không ngừng sinh ra lo sợ đối với rất nhiều gia tộc đại thần của mình. Cuối cùng hắn dẫn tới một hồi gió tanh mưa máu vô cùng tàn nhẫn, già trẻ không tha, gieo rắc kinh hoàng khắp nơi.
Về sau, hắn càng lúc càng loạn trí, càng lúc càng không tin tưởng vào khái niệm nhờ vào tình cảm mà vì người khác xả thân, càng lúc càng điên cuồng. Đến ngày mà hắn cuối cùng xuống tay với cả vợ con, cha mẹ mình thì dẫn tới một đạo Thiên Phạt kinh khủng nhất lịch sử Thiên Vực.
Bản thân hắn có tu vi Đại Tiên Vương, tất nhiên việc làm độc ác của hắn sẽ không thể chỉ kéo tới Thiên Phạt phổ thông rồi. Sau khi nhận Thiên Phạt, hắn có cái tên Lưu Đồng phổ thông này, mạng cũng chỉ còn một nửa, tâm trí thì mất một mảng lớn, hình dáng thì thành loài chó.
Đây cũng chính là lý do mà tính khí hắn thất thường, khi không lại đi gây chuyện với Cổ Tước cùng Thanh Ngọc. Nhưng lúc hắn thấy Thanh Ngọc mệt mỏi chạy vòng quanh đánh huyền thú, vì Cổ Tước tìm thú đan tam biến, thì hắn thật sự bị nổi tính lên. Cũng vì vậy mà hắn đòi Cổ Tước đi Táng Tâm Cốc tìm về một tấm Tỏ Tâm Bài.
- Táng Tâm Cốc là loại địa phương như thế nào?
Dạ Tuyết cau mày, lo lắng hỏi.
- Là một trong Ngũ Đại Cổ Khu. Mỗi cái là một loại hiểm địa độc nhất vô nhị. Riêng Táng Tâm Cốc là nơi mà cường giả tinh thần lực vào ma luyện đạo tâm, hòng lĩnh ngộ một tia đại đạo pháp tắc của Bất Tử Bất Diệt Chi Tâm. Đúng như tên gọi, nơi đây đã chôn hơn vạn cường giả tinh thần lực, mỗi cái đều là bị hủy đi cảm xúc, nặng hơn là linh hồn nát vỡ.
Cổ Tước bình tĩnh nói ra, nhưng lại dọa cho Dạ Tuyết cùng Tú Nhi trợn mắt lên.
- Vậy... đệ tính làm sao đi vào đó?
Dạ Tuyết cầm bàn tay hắn, bất an hỏi.
- Bây giờ đi vào ngay thì chỉ có chết a. Ta cần phải trở thành Huyền Vương đỉnh phong, tụ ra một viên Linh Nguyên kích cỡ cực hạn. Lúc đó ta mới nắm chắc toàn mạng trở ra.
Cổ Tước cười khổ giải thích.
- Linh Nguyên của tu sĩ có thể hỗ trợ tinh thần lực?
Dạ Tuyết lại hỏi.
- Linh Nguyên chính là hạt giống của Sinh Mệnh Thụ trong cơ thể tu sĩ. Tuy nó không trực tiếp giúp tu sĩ tăng trưởng tinh thần lực, nhưng nó có thể khiến thân thể tu sĩ đủ cường đại để chịu đựng tiêu hao trong quá trình sử dụng tinh thần lực. Nguyên lý này tương đối giống với đem người bệnh so sánh với người khỏe mạnh. Cơ thể lâm bệnh thì tinh thần không cao nổi, còn cơ thể khỏe khoắn thì tâm trí cũng sảng khoái theo.
Cổ Tước từ tốn giải đáp.
Hiện tại, hắn đúng thật là có tinh thần lực đủ cường đại để đi lấy Tỏ Tâm Bài, nhưng mà thân thể của hắn thì chống không nổi cường độ tiêu hao này. Hắn đi vào Táng Tâm Cốc, tinh thần còn phấn chấn thì nhục thể đã lăn ra chết, như vậy thì không có ý nghĩa gì.
- Người tên Lưu Đồng kia có thể tin được sao?
Tú Nhi vẫn luôn im lặng, lúc này mới lên tiếng.
- Ta không tin hắn, nhưng ta tin nguyền chú mà Thiên Phạt giáng lên người hắn.
Cổ Tước mỉm cười đáp.
Lam Tú Nhi không nói gì thêm nữa, chỉ ngồi một bên để hai tỷ đệ Cổ gia bàn luận một chút.
Lúc mọi người ai nấy đều trở về phòng, Vân Kỳ đến ngồi xuống bên cạnh Cổ Tước.
- Ngươi là vì thành toàn tâm nguyện của “Cổ Tước” kia nên mới quan tâm Thanh Ngọc như vậy?
Vân Kỳ thái độ trung lập, lạnh nhạt hỏi một câu. Đây là nàng đang nói chuyện với tiểu tử Cổ Tước, không phải thiếu gia Cổ Tước từ thiên cổ trở về của nàng.
Cổ Tước quay sang nhìn nàng, hiểu được ý nàng muốn biểu hiện.
- Hoàn toàn là ngược lại.
Hắn đáp:
- Nếu ta thật sự là bị thiếu gia của nàng chi phối, ta đã không tay không trở về.
- Ừm, đúng là thiếu gia ta sẽ cứng đầu mà kéo nàng ra, không suy nghĩ sâu xa gì cho tương lai của nàng.
Vân Kỳ gật đầu nói ra.
- Hơn nữa, hắn vừa kéo nàng về xong sẽ liền quên mất, bỏ đi nghiên cứu huyền kỹ.
Cổ Tước có chút khó chịu thêm vào.
- Ngươi... nói cũng không có sai.
Vân Kỳ có chút ngượng đáp. Năm xưa nàng chính là rơi vào tình cảnh như vậy.
- Nàng cũng đủ ngốc đi yêu một tên như vậy a......
Cổ Tước đảo tròng mắt, bình luận một câu. Trước giờ hắn chưa có cơ hội nói ra, hiện tại có rồi thì phải nói, bằng không thì hắn rất ức chế Khai Thế Tiên Vương năm xưa.
- Ngươi đừng hiểu lầm thiếu gia, lúc còn trẻ hắn không có như vậy......
Vân Kỳ chậm rãi giải thích.
- Cái này ta hiểu. Nàng chưa quên chuyện ta có ký ức của hắn mà, phải không?
Cổ Tước lắc lắc đầu cười, nói ra.
- Ừm, ta chưa quên.
Vân Kỳ khẽ gật đầu đáp.
- Vì vậy nàng nên tin tưởng là đời này sẽ không có lại đi ra một tên tự kỷ như thiếu gia của nàng nữa. Ngày trước, ta không có thực lực, không bảo bọc ai được. Nhưng giờ thì khác, ta có thiếu gia nàng gián tiếp lẫn trực tiếp trợ giúp, người bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng.
Cổ Tước nhìn về phía xa ngoài cửa sổ, từ tốn chậm rãi mà kiên định nói ra.
Vân Kỳ hơi ngơ ra, chớp chớp mắt nhìn lấy thiếu niên non trẻ đang ngồi dưới ánh tịch dương từ phía bên cạnh. Nàng không cần thông qua tinh thần lực cũng cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt của hắn.
Cổ Tước hiểu rất rõ cảm giác bị người khác chà đạp mà xung quanh chỉ toàn những ánh mắt thờ ơ. Hắn biết loại đau đớn đó, nên hắn nhất định không thể để người bên cạnh mình nếm qua.
Vân Kỳ mở miệng định gọi “ngươi,” nhưng bỗng lắc đầu, mỉm cười sửa lại:
- Tiểu thiếu gia, ngài ưa thích Thanh Ngọc ở điểm nào?
Cổ Tước cầm ra trâm cài tóc của Thanh Ngọc, vừa ngắm vừa nói:
- Tính cách dân dã dễ gần của nàng. Ở gần nàng làm ta chân chính cảm nhận được mình thật sự là một thiếu niên chưa tới 20 tuổi......
Thanh Ngọc hơi đắng chát gật đầu “ưm” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.