Chân Đế

Chương 41: Chuẩn bị lên đường (2)




Buổi trưa, trong phòng Dạ Tuyết, Lam Tú Nhi ngồi trên giường, quay mặt vào tường, lưng áo nàng đã sớm bị Dạ Tuyết mở ra. Tuy vậy, nhưng Tú Nhi cũng không có cởi hết, chỉ là đưa lưng ra, nên Cổ Tước có muốn ngắm xuân cảnh cũng chả có gì để ngắm, ngoài tấm lưng trắng nõn ra.

Cổ Tước đưa ra một ngón tay, một đốm Lôi Hỏa màu tím phực lên. Hắn không thể điều khiển ngọn lửa to được, nhưng một đốm nhỏ lẻ như thế này thì lại rất dễ, đối với hắn không thành vấn đề.

Đặt ngón tay lên lưng Tú Nhi, hắn nhắm mắt tập trung, đốm lửa kia nhờ vào tính chất của Linh Hỏa mà bỏ qua da thịt của nàng, xâm nhập trực tiếp vào trong cơ thể. Tú Nhi cũng không có cảm thấy bị đốt cháy, chỉ cảm nhận được ngón tay nóng bừng của Cổ Tước, làn da mãn cảm của thiếu nữ khẽ run lên một chút.

Bên trong cơ thể Tú Nhi, đốm Lôi Hỏa kia dưới sự dẫn dắt của Cổ Tước nhanh chóng tiến đến gần huyền căn của nàng. Vừa tới nơi, Cổ Tước thông qua cảm nhận từ Lôi Hỏa truyền về, thấy được huyền căn Bá Hỏa và thể căn Thiên Hải Thánh Thể đang trừng lẫn nhau.

Có điều, thể căn phẩm chất cao hơn, chiếm ưu thế hơn, còn huyền căn lại thua một bậc nên không dám làm liều. Nhưng mà hai thuộc tính tương khắc, đều có thể gây ra đại lượng tổn thương cho nhau, nên bọn chúng rất dè chừng cẩn thận, không có lập tức trở mặt.

Lôi Hỏa lúc này được Cổ Tước hóa hình thành một tiểu lôi long, bay đến gần gầm lên mấy tiếng, dọa cho huyền căn cùng thể căn của Tú Nhi run lên, không dám nhúc nhích.

Cả hai thứ này đều chỉ là thuộc tính Ngũ Hành phổ thông, có thể dám trước mặt một trong Dị Ngũ Hành kêu gào sao? Chắc chắn là không rồi. Hơn nữa, đây còn là thuộc tính Lôi dung hợp với Linh Hỏa tạo thành Dị Hỏa độc nhất vô nhị, cường đại hơn cả hai tên kia rất nhiều.

Lôi long tiến đến gần, vung trảo chộp vào huyền căn Bá Hỏa.

- Ahh!!

Bên ngoài, Tú Nhi gục xuống một cái, hét lên đau đớn.

- Nàng cố chịu một chút.

Cổ Tước vội đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng mà hắn không có an ủi nhiều được, vì tinh thần lực đã tập trung hết vào trong lôi long kia. Dạ Tuyết thấy vậy liền ngồi lên giường, cầm tay Tú Nhi khẽ thủ thỉ giữa nữ nhân với nhau, giúp Cổ Tước lấy lại không gian làm việc.

Không biết Tú Nhi nghe Dạ Tuyết nói gì, khẽ gật đầu một cái, nhắm mắt cắn răng cố chịu đựng.

Bên trong, toàn thân lôi long đã quấn quanh huyền căn Bá Hỏa, dần dần hình thành một phong ấn dạng lập phương. Khối lập phương màu tím trong suốt kia ngày càng co lại, đem huyền căn nhốt kín, không để nó có chút không gian càn quấy tác quái.

Nhưng quá trình trực tiếp phong bế huyền căn này sẽ dễ chịu sao? Hoàn toàn không.

Bên ngoài, Tú Nhi toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, muốn thổ huyết rồi, nhưng mà nàng ngày thường tu luyện cũng đau không kém gì cái này, nên vẫn còn chịu được một lúc nữa.

Dạ Tuyết tuy rất muốn quay sang nói Cổ Tước một tiếng, nhưng nàng do dự, sợ rằng làm hắn mất tập trung sẽ khiến Tú Nhi đau gấp mấy lần nữa, đành nhịn ý định này xuống.

Một lúc sau, cuối cùng thì huyền căn Bá Hỏa cũng hoàn toàn bị giam lại, không thể nhúc nhích quậy phá nữa. Lúc này, Thiên Hải Thánh thể căn bắt đầu làm loạn, tỏ vẻ ông đây là vô địch thiên hạ, trên đời không còn địch thủ nữa. Nhưng rất nhanh, nó liền bị một lôi long thứ hai mới xuất hiện cho nếm một chiêu thần long bài vĩ vào mặt, lảo đảo té ngã.

- Ục!

Tú Nhi bụm miệng, phun ra chút máu tươi, suýt chút nữa ngất đi. Cổ Tước nhìn nàng, mày kiếm nhíu chặt, ngón tay mới đặt thêm lên lưng nàng do dự một chút, định rút về.

Nhưng Dạ Tuyết lại níu cổ tay hắn lại, khẽ nói ra:

- Nếu một lần này làm không trót, về sau Tú Nhi sẽ lại phải đau khổ, đúng không?

Cổ Tước hít hà, tặc lưỡi một cái, ấn ngón tay lên lưng nàng, tiếp tục giáo huấn tên Thiên Hải Thánh thể căn kia. Trong hai thứ này, hắn không thể để cho bất kỳ bên nào giương oai, bằng không sẽ có ngày một bên bị quần chết, dẫn tới Tú Nhi cả đời tàn phế, hoặc tệ hơn là bạo thể mà chết.

Thể căn bị lôi long trừng mắt nhìn chằm chằm, luôn miệng gầm thét lên tiếng sấm dội, sợ run lên, ngoan ngoãn trở lại vị trí bình thường của thể căn, từ nay không dám ra ngoài quậy phá nữa.

Tuy là vậy, nhưng Cổ Tước không thể cứ như vậy tin tưởng nó, dứt khoát cắt ra một chút tinh thần lực lưu lại cạnh bên thể căn, thời thời khắc khắc canh chừng nó. Sẵn tiện, hắn cũng sẽ cảm nhận được vị trí của Tú Nhi nếu nàng có gì gặp nguy hiểm.

Nhắc tới cảm nhận vị trí, vào một trong những lần mây mưa trên giường với tỷ tỷ, Cổ Tước đã gắn t*ng trùng lực, ấy nhầm, là “tinh thần lực” của mình vào người nàng. Dù Dạ Tuyết có đi đâu hắn cũng tìm ra được. Còn cái kia thì, khụ khụ, Dạ Tuyết đã có rất nhiều rồi...

Cổ Tước thu hai tay về, thở ra một hơi, trán hắn cũng đã ướt mồ hôi hột.

Nhưng mà Cổ Tước cũng không có đi nghỉ, trực tiếp ngồi xuống sàn, lấy ra dược đỉnh cùng một phần dược liệu bao gồm rất nhiều dược thảo nhất biến. Nếu là dược sư bình thường sẽ nghĩ rằng Cổ Tước muốn luyện bừa, nhưng người có hiểu biết sẽ nhận ra độ phức tạp của một phối phương đan dược này. Tuy chỉ là nhất biến, nhưng đảm bảo là lục tinh trở lên, còn có tác dụng rất kỳ diệu.

Giống như Cổ Tước đã từng nói, dược thảo nhất biến là tinh hoa sơ khai nhất của thiên địa, muốn tinh thông đan dược cửu biến không khó bằng tinh thông đan dược nhất biến.

Trên thực tế, đan dược nhất biến đúng là dược lực thuần túy không “mạnh” bằng đan dược cửu biến, nhưng xét về độ “kỳ lạ” của tác dụng thì đan dược cửu biến thua nhất biến xa lắc.

Bởi vì cửu biến có nghĩa là dược liệu đã thông qua chín lần biến đổi, công dụng độc nhất đã hình thành qua thời gian, không thể mạnh mẽ nhào nặn nó thành thứ khác được. Còn dược thảo nhất biến chỉ mới một lần biến đổi từ hạt giống, phấn hoa, hoặc thiên địa tinh khí thành một gốc thảo dược, giống như một đứa bé chưa biết gì, dạy cho nó gì thì nó biết cái nấy.

Vì vậy mà đan dược nhất biến có nhiều công dụng kỳ lạ hơn đan dược cửu biến. Tất nhiên, ngươi không hiểu dược đạo, không biết viết phối phương thì đừng mơ làm ra mấy chuyện này.

Tú Nhi được Dạ Tuyết giúp gài áo lại xong, nhìn xuống đất thấy Cổ Tước đang vận dụng Đa Luyện Tĩnh Dẫn tinh luyện hơn 10 loại dược liệu khác nhau thì mặt đờ ra, suýt ngất xỉu.

Ban đầu nàng cứ tưởng giới hạn của hắn là 4, 5 loại gì đó, ai ngờ giờ hắn lại một lúc luyện hơn 10 loại thảo dược khác nhau thành tinh hoa, mà mỗi khối tinh hoa đều là cực kỳ thuần khiết, hiển lộ những hình dạng khác nhau, có tròn có méo, có đặc có lỏng, vân vân.

Đến thời khắc quan trọng, Cổ Tước căng mắt ra nhìn kỹ sự biến đổi của tinh hoa dược liệu, sau đó hai bàn tay hợp lại, tinh thần lực rót vào trong dược đỉnh. Lam hỏa bên trong dược đỉnh chia ra biến thành ba đầu mãnh sư, mẫu đầu nuốt lấy một mớ tinh hoa dược liệu, thoạt nhìn như không có trật tự gì, nhưng trên thực tế những nhóm tinh hoa này đều đã được Cổ Tước phân loại kỹ càng.

Lam Tú Nhi trợn mắt đẹp lên nhìn Cổ Tước xong lại nhìn Dạ Tuyết, thấy tỷ tỷ hắn vẻ mặt thản nhiên không có gì kỳ lạ thì không khỏi nghi ngờ có phải bản thân mình kiến thức nông cạn đến hồ đồ rồi không. Nhưng trên thực tế thì dược pháp của Cổ Tước đúng thật là hù chết người.

Ba đầu Linh Hỏa mãnh sư nhai nhồm nhoàm tinh hoa dược liệu một lúc thì cùng lúc quay đầu lại, lao về chính giữa dược đỉnh, đầu to húc vào nhau, tạo ra một tiếng nổ khủng khiếp.

̀m!

Nắp dược đỉnh bật tung ra, một viên đan dược màu đỏ thẫm bay ra. Cổ Tước đưa tay đón lấy, sau đó đưa cho Lam Tú Nhi, hơi thở có chút nặng nhọc, nói ra:

- Ăn vào đi. Bổ Sinh đan này tuy không có thú đan làm chủ dược, tỷ lệ dược tính chỉ có tứ tinh, nhưng cũng đủ để bù đắp lại chút nội thương sót lại trong cơ thể nàng sau khi phong bế huyền căn.

Lam Tú Nhi định đưa tay nhận lấy, nhưng nàng vừa chạm vào viên Bổ Sinh đan thì toàn thân chấn động một cái. Sinh lực chứa bên trong đan dược thật cường đại, nàng mờ nhạt có thể cảm nhận được tiếng gầm rống của một mãnh sư vương lượn lờ quanh nó.

- Lục, lục biến...

Lam Tú Nhi sợ hãi không dám cầm, nhưng Cổ Tước lại lắc đầu:

- Không phải. Chỉ là nhất biến tứ tinh. Nhưng đây là một trong những loại kỳ đan diệu dược mà chỉ có dược thảo nhất biến mới có thể luyện ra. Tác dụng có chút quái đản, nhưng ta đã rất cẩn thận trong lúc phối phương nên sẽ không sinh ra tác dụng phụ có hại.

Tú Nhi bình tâm lại, đưa tay nhận lấy Bổ Sinh đan, rồi cúi đầu nói:

- Tạ công tử quan tâm.

Trong thâm tâm nàng cũng thật cảm kích hắn. Dược sư thông thường đa số sau khi chữa bệnh xong sẽ phủi đít bỏ đi, cùng lắm cho thêm thang thuốc bổ phổ thông, còn lại là tu sĩ phải tự cố gắng dưỡng khí hồi phục. Dược sư là một chức nghiệp rất cao quý ở Thánh Huyền Giới, bọn hắn bình thường khá là đắt mối, dẫn tới tính tình kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng luyện ra đan dược tặng không.

Vậy mà Cổ Tước lại không tiếc sức lực luyện cho nàng một viên diệu đan như vậy. Chuyện này tốt đến mức khiến Lam Tú Nhi khó mà tin nổi, không khỏi sinh ra chút lo sợ về sau.

Cổ Tước nhìn thấy ánh mắt Tú Nhi thì hiểu, nhưng hắn cũng không có nói gì, chỉ gật đầu rời đi. Hai người mới gặp nhau lần đầu mấy ngày trước, hắn có giải thích thế nào đi nữa cũng vô nghĩa, người dưng nước lã căn bản sẽ không tin tưởng lẫn nhau.

Vừa bước đến gần cửa thì Cổ Tước bỗng chao đảo một cái, suýt té đập mặt.

Dạ Tuyết hết hồn định nhào tới đỡ hắn, nhưng hắn lại đứng thẳng lên, khẽ mắng:

- Mẹ nó! Cái tấm gỗ sàn chó chết, hại bản thiếu gia vấp té!

Sau đó Cổ Tước hậm hực bước ra ngoài, đi thẳng về phòng.

Hai nữ ở lại, không khỏi tò mò nhìn xuống sàn, nhưng chả thấy có tấm gỗ nào bị bung lên, mặt sàn hoàn toàn trơn nhẵn, căn bản làm gì có khả năng khiến một Huyền Sư như Cổ Tước vấp té.

Trong lòng Dạ Tuyết nảy lên một cái. Xú đệ đệ kia lại nói dối để không phải làm nàng lo lắng, kết cục là hiện tại nàng lại càng lo cho hắn hơn. Lần luyện đan vừa nãy là lần đầu tiên nàng thấy hắn cực khổ như vậy, phải vận dụng đến ba Linh Hỏa mãnh sư. Có lẽ, hắn đã từ sớm bị tiêu hao khá nhiều sức lực trên người Lam Tú Nhi để phong bế huyền căn của nàng rồi...

Tú Nhi không hiểu hắn nhiều bằng Dạ Tuyết, vẻ mặt hơi kỳ quái nói:

- Sư tỷ có đệ đệ thật kỳ lạ a...

Nàng mới gặp hắn lần đầu, chả biết chút gì về hắn, mỗi lần thấy hắn là lại tăng thêm một tầng sương mù. Hiểu biết của nàng về Cổ Tước chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ phong thái làm việc của hắn.

Đối với loại đánh giá này, Dạ Tuyết chỉ có thể vuốt mũi cười khổ. Quả thực, người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy đệ đệ nàng đôi lúc có chút cổ quái, giống như mấy lão tiên nhân sống lâu quá rồi vậy.

Dạ Tuyết cười với Tú Nhi, nói ra:

- Đệ đệ của ta từ nhỏ đã rất trọng chữ tín. Hắn đã hứa thì phải làm cho bằng được, bằng không sẽ cả tháng trời bứt rứt khó chịu. Hiện tại hắn đã làm ra giao dịch với phụ thân muội, nếu hắn không tận tâm chữa bệnh, hẳn là sẽ phát điên. Tóm lại... đúng là người kỳ lạ thật.

Dạ Tuyết nói mà cười khanh khách, khiến cho Lam Tú Nhi không hiểu nổi nàng đang chê hắn quái đản hay là đang khen hắn đáng tin tưởng nữa, nhưng Lam đại tiểu thư là nữ hài tử kiệm lời, bình thường không có luôn miệng nói nhiều như những thiếu nữ khác, nên nàng cũng không buồn đi quản chuyện của hai tỷ đệ Cổ gia làm gì, chỉ im lặng ngồi đó điều chỉnh trạng thái cơ thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.