Chân Đế

Chương 16: Đến Lam Hà Thành




Sáng sớm, Cổ Tước cùng với tỷ tỷ ở trên giường thân mật một chút rồi sửa soạn lên đường.

Hắn ló đầu ra ngoài cửa sổ, quan sát xung quanh một lượt, sau đó thôi động thuộc tính Lôi, chân đạp ra Huyễn Vân Thân Pháp, vèo một cái biến mất không để lại chút dấu vết.

Dạ Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn mà trong lòng hơi choáng váng. Đệ đệ của nàng thật sự đã thay đổi quá nhiều trong mấy tháng vừa qua. Không biết hắn đào ở đâu ra bộ pháp kinh thiên như vậy, kết hợp với huyền căn thuộc tính Lôi của hắn, tốc độ này có thể xem như vô song.

Cũng giống như phía các trưởng lão, nàng suy đoán sau lưng Cổ Tước có cao nhân dẫn lối, bằng không cho dù hắn có chăm chỉ hơn nữa cũng không thể tự nhiên sáng chế ra dược pháp cùng thân pháp khó lường như vậy được. Trên phương diện này, Dạ Tuyết cùng với các trưởng lão không phải là nghĩ sai, nhưng mà cũng không phải là đúng.

Sau lưng Cổ Tước đúng là có Khai Thế Tiên Vương, nhưng hiện tại cả hai đã dung hợp thành một người hoàn toàn mới, mang theo lý tưởng cùng hoài bảo của cả hai tiền thân.

Cổ Tước trở về biệt viện nho nhỏ, dặn dò Thanh Ngọc một chút, giao cho nàng nhiều đan dược hữu ích, còn có nhiều kim tệ cho nàng thoải mái tiêu xài, sau đó rời đi.

Sáu đệ tử Cổ gia đi Lam Hà thành lần này đều tập trung bên ngoài đại môn, một lúc sau thì Cổ Tước thong dong đi tới, cuối cùng là Dạ Tuyết trong trang phục màu trắng tinh, đuôi tóc cột cao, môi treo nụ cười dịu dàng mà xa cách. Đây đúng là tiên nữ ôn nhu trong tâm trí nhiều người.

Nàng vừa đến, ba tên thanh niên liền tiến lên khách khí nịnh nọt, hai thiếu nữ nhìn một cảnh này xoa trán thở dài, trong lòng lo lắng cho tương lai Cổ gia. Nhưng lúc hai nàng nhìn sang Cổ Tước đứng một bên nhìn về phía hừng đông nơi chân trời, ánh mắt ẩn hiện vẻ suy tư, cũng có hưởng thụ, thì không khỏi ngơ ngẩn nhìn lâu thêm một chút, hình như đây mới ra dáng nam tử trưởng thành a, còn ba tên kia vừa thấy đại tỷ xinh đẹp đã quên mất chính sự.

Dạ Tuyết thấy vậy không khỏi lén chu môi một cái, từ đây về sau nàng cần phải cẩn thận hơn, không thể để bản thân tụt hậu lại phía sau, bằng không đệ đệ nàng sẽ bị các nữ nhân khác ăn sạch.

- Được rồi, chúng ta mau lên đường, nếu không sẽ trễ giờ.

Dạ Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở sáu người xong tự bước lên kiệu trước, theo sau là hai thiếu nữ. Ba tên thanh niên kia bước ra chắn trước mặt Cổ Tước, liếc hắn một cái rồi leo lên kiệu, bộ dạng rất là không đồng ý để hắn ngồi gần đại tỷ xinh đẹp của bọn hắn.

Cổ Tước cũng không để ý lắm, từ tốn bước lên thùng kiệu bằng gỗ, tùy tiện chọn một chỗ trống ngồi xuống, không ngờ lại đối diện Dạ Tuyết, khiến hắn thầm cười một tiếng.

Xa phu vung roi quất một cái, hai đầu huyền thú dáng dấp giống như hắc mã hú vang bắt đầu phóng đi, tốc độ ngang ngửa huyền băng phi hành của Dạ Tuyết.

Suốt chặng đường, Cổ Tước là một mực im lặng, ngồi nhắm mắt tu dưỡng hỗn độn tinh vân trong đan điền, hắn chỉ cần điều chỉnh vài ngày nữa là có thể an tâm ngưng ra tinh thần.

Sáu người còn lại thì không ngừng khách khí vui cười, nhất là hai thiếu nữ, rất thích cùng với Dạ Tuyết to nhỏ đủ loại chuyện. Dạ Tuyết ôn nhu dịu dàng để cho hai nàng tâm tình rất ư là thoải mái nói dóc. Còn ba tên thanh niên thì chỉ dám làm ra vẻ nói chuyện nghiêm túc.

Cổ Tước trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác rất kỳ lạ, có chút tự hào, lại có chút buồn cười, nói chung là rất phức tạp, chỉ đơn giản vì hắn đã cùng vị đại tỷ thánh khiết kia mấy lần kết hợp, thanh âm rên rỉ kiều mị của nàng hắn đã nghe qua, vẻ mặt ửng hồng lúc lên đỉnh của nàng hắn cũng đã thấy, hiện tại nhìn nàng biểu hiện ôn nhu khép nép với người khác, hắn có chút cảm giác muốn khoe khoang.

Thế nhưng những lúc bình thường như thế này, đạo tâm kiên định của Khai Thế Tiên Vương không phải để chơi, hắn rất nhanh liền trấn áp cỗ hư vinh vô nghĩa kia, tập trung vận chuyển Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên, mượn chút thiên địa tinh khí đi trau chuốt hỗn độn tinh vân.

Năm đệ tử ưu tú của Cổ gia cảm nhận được ba động huyền khí mạnh mẽ mà thuần khiết từ trên người Cổ Tước thì không khỏi mấy mặt nhìn nhau, thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, hình như ngay cả chúng ta cũng không có ngưng ra được huyền khí cao cường như vậy a? Đây còn là phế vật xú danh vang xa một thời kia nữa sao? Cái này cũng quá khó tin đi.

Cổ Dạ Tuyết thì chỉ tươi tắn mỉm cười tự hào, nàng thật rất muốn lớn tiếng khoe khoang đây là tình lang của nàng, nhưng chuyện như vậy không thể tùy tiện làm được, nhất là khi hai người là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, quan hệ máu mủ gần hơn những thiếu niên kia rất rất nhiều.

Đợi đến lúc cả hai có thực lực đứng trên đỉnh cao, lúc đó nàng có thể tùy ý khoe mẽ.

Nhóm người buổi sáng thì ngồi kiệu, buổi tối thì dừng tại quán trọ nghỉ ngơi, trải qua ba ngày hai đêm như vậy, buổi chiều ngày thứ ba rốt cuộc đến Lam Hà thành.

Vừa đặt chân vào trong thành, nhóm Cổ Tước đã đ-ng phải nhóm Lương gia, nhưng bọn họ hoàn toàn phớt lờ Cổ gia nên song phương cũng không xảy ra xung đột gì, hai gia tộc ngày thường vẫn là nước sông không phạm nước giếng.

Dạ Tuyết dẫn sáu người tới một khách điếm do một chấp sự của Lam Hà tông quản lý, lập tức được tiếp đón nồng hậu, nàng chính là một đệ tử thân truyền trong tông môn a.

- Dạ Tuyết tiểu thư, phòng hạng nhất dành cho các vị đã sớm chuẩn bị xong!

Thân phận của nàng không kém con cháu trưởng lão bao nhiêu, nên một chấp sự nho nhỏ đương nhiên sẽ không dám thất lễ, bất quá vị chấp sự này đã có tuổi, Dạ Tuyết cũng nhẹ nhàng bỏ qua vai vế, nhu hòa lễ phép đa tạ hắn, khiến hắn cười đến ngoác miệng rồi.

Cổ Tước vào phòng của mình, ném túi hành lý nhỏ lên giường, lập tức rời khỏi khách điếm đi tìm dược điếm, tiền túi hắn hiện tại không còn bao nhiêu, phải đi bán thêm đan dược.

Lúc hắn để nhân viên giám định nhìn Huyền Đan nhất biến của mình thì không cần phải dài dòng cũng biết, nhân viên lập tức hú lên quái dị:

- Ngũ, ngũ tinh! Mẹ ơi, là ngũ tinh a!!

Trên thực tế, Huyền Đan ngũ, lục tinh của Cổ Tước số lượng rất có hạn, chỉ có mười viên ngũ tinh, một viên lục tinh đã cho Dạ Tuyết. Mấu chốt nằm ở số lượng thú đan không nhiều.

Huyền Đan nhất biến tam tinh lúc trước hắn đã bán được 150 kim tệ, nay hắn đem bán ngũ tinh, giá cả chính là lên thẳng mây xanh, 500 kim tệ một viên. Cổ Tước bán năm viên, chừa năm viên phòng ngừa có lúc cần lấy ra trao đổi, 2500 kim tệ cứ thế tuôn vào túi không gian của hắn. Thêm vào đó, Cổ Tước còn vung tiền mua nhiều phần dược liệu cấp thấp khác nhau, cuối cùng hắn còn lại 2000 kim tệ bỏ túi, đây đã là một khoản lời béo mập.

Chủ tiệm ngoài mặt là một bộ dáng khách khách khí khí, nhưng khi Cổ Tước vừa rời khỏi, hắn liền hạ lệnh cho người đi theo dõi, dò la tin tức đan dược ngũ tinh của Cổ Tước.

Thế nhưng gián điệp vừa bám theo được một đoạn thì lập tức mất dấu, không biết hắn đã đi về đâu, khiến cho gián điệp này một đầu khó hiểu, hắn làm nghề này bao nhiêu năm rồi mới mất dấu một thiếu niên tu vi Huyền Giả, suýt chút nữa đã nổi điên lên, đành hậm hực trở về.

Cổ Tước vừa về đến cửa phòng liền cảm ứng được khí tức quen thuộc bên trong, không khỏi mỉm cười, vui vẻ mở cửa bước vào, lớn tiếng nói:

- Không ngờ hôm nay mỹ nữ đại tỷ lại đến tận phòng tìm tiểu đệ nha.

- Hừ, ai thèm tìm ngươi!

Dạ Tuyết chu môi nũng nịu nói:

- Ta đến là để giải thích tình hình bên trong Lam Hà tông cho đệ tử Cổ gia nghe!

Cổ Tước mặt dày tươi cười ngồi xuống cạnh nàng trên ghế dài, vòng tay qua eo thon, thương yêu ôm nàng vào lòng, thong dong nói ra:

- Được rồi, mỹ nữ đại tỷ nói đi, tiểu đệ dỏng tai lắng nghe.

- Lưu manh! Bại hoại!

Dạ Tuyết trừng hắn, giả vờ ra vẻ chống đối, nhưng không có đẩy hắn ra chút nào, ngược lại còn len lén nhích đến gần, dựa sát thân thể mềm mại vào người hắn, hưởng thụ cảm giác ở cạnh hắn.

- Ha ha, mỹ nữ đại tỷ đừng lạnh nhạt kháng cự như vậy, ta là không hề có sắc tâm!

Cổ Tước cười lớn, diễn trò nói ra, bàn tay xấu xa nhanh chóng thò xuống sờ mông nàng.

- Tiểu quỷ, ta thu thập sắc lang nhà ngươi!

Dạ Tuyết nói xong ngẩng đầu lên hôn môi hắn, nhưng lần này nàng không có sờ mó lung tung, vì chốc nữa nàng còn có việc phải đi lo liệu, không có thời gian quấn quít với hắn quá lâu.

Cổ Tước vuốt ve người ngọc trong lòng, hưởng thụ đôi môi đỏ mọng ngọt liệm kia.

- Ây, được rồi mỹ nữ đại tỷ, không cẩn thận lại hôn chết tiểu đệ.

Hắn thân thiết với nàng hiều năm, hiểu nàng rất rõ, nên cũng không câu nệ quá lâu.

Dạ Tuyết có chút tiếc nuôi rời môi hắn, hừ lạnh trừng hắn một cái, sau đó lại vui vẻ bắt chuyện, kiểu thay đổi chóng mặt cả thương thiên này phải nói chỉ có nữ nhân mới làm được.

- Tỷ đến nói đệ biết sơ tình huống bên trong Lam Hà tông...

Theo lời nàng kể, Cổ Tước biết được Lam Hà tông chỉ là một môn phái hạ phẩm, phía trên còn có các môn phái trung phẩm (như Bảo Long Viện) và thượng phẩm (như Ngọc Liên Sơn).

Môn phái trung phẩm có cường giả Huyền Tôn tọa trấn, còn môn phái thượng phẩm có đại năng Tiên Huyền trấn thủ tổ địa. Lam Hà tông tuy trong mắt người ở Thịnh Hoa thành là vật khổng lồ, nhưng so với Bảo Long Viện cùng Ngọc Liên Sơn chỉ là nhãi nhép.

Bảo Long Viện là do hoàng thất Bảo Long quốc vận hành, thế lực rất lớn, còn Ngọc Liên Sơn là một tổ chức độc lập, tự có tông thổ rộng lớn của riêng mình, không chịu sự quản hạt của bất cứ ai.

Lại nói về Lam Hà tông, bên trong được chia làm ba khu vực, ngoại môn, nội môn, cùng tổ viện. Đệ tử thân truyền như Dạ Tuyết chính là tu luyện ở trong tổ viện, nơi có thiên địa tinh khí nồng đậm nhất, đồng thời cũng là nơi một nhánh long mạch kích cỡ tương đối lớn chạy ngang.

Tất cả đệ tử có thể thường xuyên nhân nhiệm vụ sư môn, gom góp điểm cống hiến đổi lấy phần thưởng đan dược, huyền kỹ, huyền binh, vân vân. Bản thân đệ tử thân truyền được cung cấp mấy thứ này mà không cần hoàn thành nhiệm vụ sư môn.

Mỗi năm đều có một kỳ khảo hạch tấn cấp dành cho đệ tử ngoại môn muốn vào nội môn, hoặc đệ tử nội môn muốn trực tiếp bái nhập môn hạ của các trưởng lão hoặc nguyên lão.

Lần này Dạ Tuyết khảo hạch chính là được một vị nguyên lão nhìn trúng, lão đã đạt đến trình độ nửa bước Huyền Hoàng, thực lực đối với tu sĩ thông thường là vô cùng khủng bố.

Ngoài ra, tất cả đệ tử còn có thể tùy ý tiến vào Lam Hà sơn mạch săn huyền thú, hái thảo dược, miễn là không được đuổi tận giết tuyệt, ảnh hưởng xấu đến hệ sinh thái trong sơn mạch.

Dạ Tuyết ngay cả mấy chuyện lặt vặt khác cũng nói hết cho Cổ Tước nghe, lúc nàng lưu luyến rời đi thì sắc trời đã xế chiều, nên nàng chạy thẳng về tổ viện lo chuyện tông môn.

Cổ Tước ở lại trong phòng trọ nhập định tu luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.