Giám đốc tìm cho hai người bọn họ một chỗ ngồi yên tĩnh, lại mang lên một phần bánh hạt dẻ và hai ly cà phê, ánh mắt như vô tình lại cố ý rơi vào trên người nam nhân này, mang theo tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.
“Ngài xem còn muốn gì nữa không?”
“Không cần, anh đi làm việc đi.” Đường Thanh Ý nói.
Giám đốc lại nhìn Phó Hoài Ngôn lần nữa, lên tiếng đáp: “Có chuyện gì liền gọi cho tôi.”
Chờ sau khi giám đốc rời đi, tầm mắt Phó Hoài Ngôn rời khỏi chiếc bánh hạt dẻ, khẽ nâng mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau: “Cửa hàng này là Đường tiểu thư mở sao?”
Đường Thanh Ý ừ một tiếng: “Tốt nghiệp đại học xong liền mở.”
“Là bởi vì chính mình thích ăn đồ ngọt sao?”
Cô cong lên khóe môi cười: “Đúng vậy.”
Phó Hoài Ngôn nghe thế trên mặt cũng hiện lên ý cười, chậm rãi nói: “Trước kia phố Đông cũng có một cửa hàng có món bánh hạt dẻ nổi tiếng, cửa hàng này của em, vị trí cũng thực tốt.”
Đường Thanh Ý hơi sững sờ, buột miệng nói: “Có phải là cửa hàng có bánh hạt dẻ mà em thích ăn ở trong giấc mơ kia?”
Anh im lặng nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu.
Đường Thanh Ý đặt ly cà phê xuống, gương mặt bình tĩnh mà nghiêm túc: “Em có chút thắc mắc về giấc mộng đó, có thể nhờ anh giúp em giải đáp không?”
Cô dừng lại rồi nói thêm: “Bất luận trong giấc mơ đã xảy ra chuyện gì, em cũng hy vọng anh sẽ nói sự thật cho em biết.”
“Được.” Anh gật đầu đáp ứng.
Đường Thanh Ý hít một hơi, nói hết nghi vấn trong lòng ra: “Trong giấc mơ đó, em trông như thế nào? Hình dáng, tên tuổi có giống với em hiện tại không? Gia thế như thế nào? Tính cách ra sao?”
“Ở trong mộng em cũng tên là Đường Thanh Ý, so với bây giờ thì nhỏ hơn vài tuổi.”
Nhắc tới vấn đề giấc mơ này, đôi mày và ánh mắt của Phó Hoài Ngôn luôn dịu dàng và ấm áp lạ thường, giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Em xuất thân từ gia đình danh môn, gia cảnh rất tốt, từ nhỏ đã học tập xuất sắc, tài mạo song toàn, là cô tiểu thư nổi tiếng ở Thượng Hải lúc bấy giờ, được người đời gọi là Đường tam tiểu thư.”
Anh dừng lại chừng hai giây, như có điều gì cần suy nghĩ, mỉm cưới nói: “Tính khí của em cũng thập phần tốt.”
Bốn chữ cuối dường như mang theo vài phần sủng nịnh, mang theo sức quyến rũ vô hạn.
Đường Thanh Ý được khen có phần xấu hổ, ho khan vài tiếng, sau đó hỏi: “Vậy em ở trong mộng làm gì?”
Được hắn miêu tả phi thường tao nhã như vậy chắc hẳn là cũng làm một công việc tốt, lưu danh sử sách đi.
“Sau khi tốt nghiệp trường trung học nữ sinh, đầu tiên đi học viện y học học tập, sau đó ra nước ngoài học chuyên sâu. Chờ đến khi em học xong trở về thì đúng lúc là chiến tranh. Em quyên tặng đồ đạc trong nhà, cố gắng ra sức cứu trợ dân tị nạn, sau đó lại….”
Đường Thanh Ý không thể nào ngờ được cô thế nhưng lại theo học y khoa, còn làm ra không ít việc cống hiến như vậy, chính là đang nghe nghiêm túc, anh đột nhiên dừng lại không nói nữa, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sau đó thì như thế nào?”
Phó Hoài Ngôn nắm chặt cốc nước trước mặt, tránh ánh mắt của cô, nhẹ nhàng lắc đầu: “Sau đó chiến tranh bùng nổ, anh liền không có tin tức của em.”
Đường Thanh Ý mím môi, trầm mặc một lúc lại hỏi tiếp: “Anh và anh trai em lúc ấy đều là phi công sao?”
“Phải.”
“Hai người là được đào tạo ở đại học hàng không Hàng Châu à?”
“Đúng vậy.”
Đường Thanh Ý ở trong đầu hồi tưởng lại lời anh nói, xác thật phù hợp với một vài cảnh tượng trong giấc mơ của mình, nhưng không phải là hoàn toàn tương đồng.
Đường Thanh Ý đột nhiên hỏi: “Anh thích cây long não đúng không?”
Phó Hoài Ngôn giật mình, không có trả lời, hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Đường Thanh Ý cũng không trả lời, nhấp một ngụm cà phê rồi bình tĩnh lại, cố gắng làm cho biểu cảm và giọng điệu được tự nhiên nhất: “Anh biết nhiều chuyện về em như vậy nên em sẽ thường xuyên liên lạc với anh. Em và anh, là mối quan hệ gì?”
Phó Hoài Ngôn siết chặt cốc nước trong tay, cổ họng khẽ nâng lên.
Một lát sau, anh mới nói: “ Đường tiểu thư vì cái gì mà muốn hiểu rõ mọi chuyện như vậy…. Với em mà nói chẳng qua nó cũng chỉ là một giấc mơ.”
Anh rũ mắt, thanh âm cực thấp, cực nhẹ
“Không chỉ là một giấc mơ.”
Đường Thanh Ý không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Em cảm thấy những việc đó là em đã tự mình trải qua.”
Phó Hoài Ngôn đột ngột ngẩng đầu, đập vào là đôi mắt đen xinh đẹp, trong veo, sáng ngời, gương mặt đứng đắn nghiêm túc, không mang theo chút vui đùa nào.
“Đường tiểu thư thật sự nghĩ như vậy sao?” Anh như lẩm bẩm một mình.
Đường Thanh Ý cong môi cười: “Trước kia anh cũng như vậy gọi em, sau này không muốn sửa sao?”
Anh khẽ ừ một tiếng, trầm giọng nói: “Bởi vì sau này, anh sẽ đính hôn với em.”
Đường Thanh Ý sửng sốt hai giấy, ngay sau đó liền nhẹ nhàng tiếp thu.
Cô lúc trước cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, dù sao Phó Hoài Ngôn cũng nói, anh và anh trai là bạn tốt của nhau, như vậy bọn họ quen biết, đính hôn với nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
“Chúng ta là tự nguyện đính hôn sao?”
“Đúng vậy.” Lúc nói lời này dường như trong mắt Phó Hoài Ngôn lấp lánh: “Chúng ta đã từng yêu nhau.”
Đường Thanh Ý hít một hơi thật sâu.
Cứ như vậy, mọi nghi vấn của cô dường như đã được giải đáp.
Anh là phi công, tham gia chiến tranh, cống hiến hết mình vì đất nước, bọn họ vì thế mà phải cách xa, cho nên cô mới thường xuyên nhìn lên bầu trời mong người trở về.
Đường Thanh Ý không hỏi thêm, chuyển chủ đề: “Anh lát nữa có việc sao? Em muốn cùng anh ra ngoài một chút.”
Ở trong mộng đã từng xuất hiện cảnh cô và anh cùng nhau đi dạo phố.
“Được.”
Đường Thanh Ý đang chuẩn bị đứng dậy thì bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Nhưng anh muốn cùng em ăn bánh hạt dẻ trước.”
Phó Hoài Ngôn lộ ra ý cười, khẽ nhếch cằm ý bảo chiếc bánh trước mắt vẫn chưa được động đến.
Cô lại một lần nữa ngồi xuống, gật đầu đáp ứng.
Sau khi ăn xong bánh hạt dẻ, hai người không nhanh không chậm đi dọc vỉa hè trên phố Đông.
Cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt, những ngọn đèn đường vàng ấm áp đan xen với ánh đèn trắng phát ra từ các quán ven đường, những con phố không ngừng qua, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bóp còi.
Ai nấy đều không có mở miệng nói chuyện, lẳng lặng cùng nhau đi bộ.
Đi đến trước một cửa hàng quần áo, Phó Hoài Ngôn bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu hỏi: “Có muốn đi vào xem một chút không? Nếu như thích bộ nào liền nói với anh.”
Đường Thanh Ý theo bản năng hỏi: “Chẳng lẽ trong mộng anh nợ em mấy bộ quần áo?”
“Không.” Anh cưới nói: “Anh chỉ là muốn mua tặng cho Đường tiểu thư đang đứng ở trước mặt anh đây thôi.”
Không biết có phải là do quen biết trong giấc mơ không, Đường Thanh Ý cảm thấy chính mình nhưng thực sự rất dễ bị anh mê hoặc, rõ ràng giọng nói và biểu cảm của anh rất nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng lại mang theo hàm ý không thể chối từ.
Đường Thanh Ý người trước nay chỉ mặc quần áo do mình thiết kế, nay lại bước vào một cửa hàng thời trang khác, còn chọn cho mình một chiếc váy đơn giản mà thanh lịch.
“Em không thích màu lam sao?” Giọng nói quyến rũ của người bên cạnh
“Cũng được.”
“Vậy lấy cái màu xanh có được hay không?”
Vì thế, Đường Thanh Ý liền đổi thành một cái váy màu xanh, đưa cho nhân viên bán hàng đóng gói, rồi quẹt thẻ thanh toán.
Sau khi xách túi đi ra, Đường Thanh Ý lại nhìn xuống chiếc váy đang mặc, không nhịn được cười nói: “Anh có biết bây giờ em đang làm gì không?”
“Ngoài là chủ tiệm bánh ngọt ra, em hẳn là còn có công việc khác.” Phó Hoài Ngôn liếc nhìn quần áo của cô, nhanh chóng đoán ra: “Là mở cửa hàng sườn xám sao?”
“Đoán đúng một nửa, em vừa là chủ vừa là nhà thiết kế.” Đường Thanh Ý cong mày, hướng về phía trước bước đi “Em nhớ không nhầm thì trong giấc mơ em luôn mặc những bộ sườn xám tinh tế hoa mỹ, trước khi học y khoa em đã làm gì?”
Kiểu ăn mặc đó không giống học sinh mà giống một quý cô tiểu thư hơn, nếu theo lời Phó Hoài Ngôn nói, gia cảnh của cô quả thật không tồi, nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ thích tham gia tiệc hội, càng không phải là người có tính cách thích khoe mẽ.
Phó Hoài Ngôn không trả lời mà hỏi lại: “Em có từng học qua dương cầm không?”
“Không có.”
“Khiêu vũ thì sao?”
“Cũng không.”
“Vậy còn opera?”
Đường Thanh Ý lại tiếp tục lắc đầu.
Anh khẽ cong khóe môi: “Vậy thì tốt.”
“Hả?”
Nụ cười nơi khóe miệng ngày càng đậm rồi từ từ hé mở.
Cả đời này liền trong sạch vô tư, tâm tình như ý, kia thực tốt.