Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 50: Long môn




Giáp danh giữa Đại Hoang và Thái Cổ là một khu loạn thạch, nơi này không một ngọn cỏ, cũng không có khoáng sản gì, nhưng do gần với biên giới Thái Cổ nên hầu như không có yêu tu yêu thú, biến nơi này thành một bãi đất hoang không có tiểu yêu.

Theo lý, nơi này đừng nói là yêu thú mà ngay cả động vật cũng rất ít, nhưng nay lại xuất hiện một đám tiểu yêu, không biết đang bận rộn vận chuyển cái gì, mà đứng trên mỏm đá lớn bên cạnh là bốn vị yêu tu vô cực trước kì biến hóa đang căng thẳng chăm chú theo dõi tình hình.

“Ta nói này lão quỷ!” Hóa Xà nhìn bốn phía xung quanh, hơi không vui nhíu mày “ Không phải lão lừa ta đấy chứ? Nơi này cằn cỗi đến nỗi ngay cả linh khí cũng yếu ớt gần như không cảm nhận được sao có thể là thần cung của vô cực thượng giới?!”

Nhĩ Thử vẫy vẫy tai, cười hắc hắc: “Hóa Xà đạo hữu đừng nóng, nếu không phải lúc trước vô tình lấy được một tấm bản đồ thì lão phu cũng hoàn toàn không ngờ tới nơi đất cằn đá sỏi như vậy lại chôn giấu đại bảo tàng. Nếu không phải nó ẩn mình nơi hoang vắng thì sợ đã bị mấy lão quái trong Đại Hoang làm thịt từ lâu rồi, sao tới lượt mấy người chúng ta?”

“Hóa Xà đạo hữu, xin để tại hạ nói vài lời công bằng...” Lần này người mở miệng là Bạch Trạch “Trong Đại Hoang, Nhĩ Thử huynh vốn nổi danh đạo nghĩa, chẳng lẽ đạo hữu đã quên chuyện quả Vạn Diệp hai trăm năm trước, thử hỏi lần đó Nhĩ Thử huynh có lừa ngươi không? Lui vạn bước mà nói, cho dù lần này là giả, nơi này không có Thần Long cung thì Hóa Xà đạo hữu cũng đâu tổn thất gì?”

Hóa Xà chán ghét liếc nó, hừ lạnh: “ Tốt nhất là như thế, nếu xảy ra sự cố gì thì ta tuyệt đối không để ngươi yên đâu.” 

Thấy nó chẳng chịu phân rõ phải trái, Bạch Trạch hơi nhíu mày, sau đó không thèm để ý nữa. Còn Nhĩ Thử thì lại cười hòa giải: “Mọi người đều là bạn bè trong Đại Hoang, hôm nay có dịp tụ tập tại đây đều vì thủ bảo*, có gì thì bình tĩnh nói.”

*thủ bảo = lấy bảo vật

Nhưng dường như không ai thèm nể mặt nó, Tất Phương còn cười lạnh khiêu khích Hóa Xà: “Con mụ đanh đá!”

Hóa Xà đang định nổi bão nhưng lại nghĩ, bảo vật còn chưa tới tay mà đã xung đột thì không hay cho lắm. Nó đành dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc Tất Phương một cái rồi lập tức lạnh lùng quay đầu đi. Nhất thời, không khí giữa ba con yêu vô cùng vi diệu, không một ai lên tiếng.

Thấy ba người không được tự nhiên, Nhĩ Thử xấu hổ ho khan hai tiếng, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.

“Chư vị, có vài tin tức không tốt phải nói trước cho các vị. Hai ngày trước, một gã tiểu yêu dưới trướng lão phu đã mất tích khi đi bắt người tại trấn Nham, chỉ sợ bên nhân tu đã phát hiện ra, e rằng lần này chúng ta sẽ gặp phải nhân tu Nguyên Anh kỳ.”

“Ừ, tại hạ cũng có dự cảm này. Trấn Thanh Khê do ta và hiền đệ Tất Phương phụ trách hình như cũng bị lộ tin tức, hơn nữa bảo tàng lại là bảo vật thượng giới, mấy lão quỷ nhân tu này không thể không động lòng. Chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người tới, nếu chỉ bốn năm người thì không uy hiếp được chúng ta, nhưng nếu có sáu bảy người mà ta lại không thể nhờ viện thủ từ Đại Hoang thì tình huống sẽ có chút không ổn.”

Hai yêu nói chuyện khiến Tất Phương và Hóa Xà đều tập trung tinh thần lại, Bạch Trạch tuy lo lắng nhưng thấy Nhĩ Thử vẫn tủm tỉm cười liền biết trong đầu nó đã có mưu tính sẵn.

“Dáng vẻ Nhĩ thử huynh thế này không đúng lắm. Miệng thì nói tình hình rất nghiêm trọng nhưng mặt lại rất bình thản. Có kế sách gì hay thì nói luôn đi, chớ có thừa nước đục thả câu.”

“Ha ha, vốn định nghe xem mọi người có ý gì hay không, nào ngờ vẫn không gạt được Bạch Trạch huynh.”

Nhĩ Thử đắc ý, vuốt vuốt mấy cọng râu bên miệng, cười đáp.

“Nếu may mắn thì sau khi phá bỏ đại trận mấy lão quái nhân tu đó vẫn chưa kịp đuổi tới, chúng ta chỉ cần tiến vào Thần Long cung rồi thiết lập chút mai phục là được. Nhưng theo khoảng cách từ mấy đại phái tu chân trong Thái Cổ đến biên cảnh Đại Hoang thì bọn họ sẽ nhanh chóng tới thôi, mà chúng ta muốn hoàn thành đại trận Huyết Hồn nhanh nhất cũng mất hai ngày. Trừ phi ông trời trợ giúp, nếu không tám chín phần mười là đụng phải lúc phá trận. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dùng thứ này để đối phó bọn họ...”

Nhĩ Thử thần thần bí bí lấy từ trong lòng ra một hạt châu màu tím nho nhỏ cỡ quả nho. Tam yêu vừa thấy, liền sợ hãi hô lên: 

“Bát Quái Kinh Lôi châu!!!”

“Nhĩ thử huynh! Nhĩ thử huynh! Bảo vật nghịch thiên cỡ này mà huynh cũng có, đúng là che dấu sâu quá đấy! Huynh mà nói từ trước thì bọn ta cần gì phải lo lắng?” Tất Phương trừng mắt nhìn chằm chằm hạt châu màu tím kia, cảm thán.

Bát Quái Kinh Lôi châu này là một loại pháp bảo hệ ám khí có tính sát thương cực lớn. Loại pháp bảo này không thể sử dụng lâu dài như pháp bảo bình thường mà thuộc loại vật phẩm tiêu hao, uy lực của nó có thể sánh với lôi thiên kiếp, một khi nó nổ, trọng phạm vi mấy chục thước cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng bị tạc tan tành mây khói, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng tài liệu chế tác hạt châu này gần như không có ở Nhân gian, quá trình chế tạo cực kỳ phức tạp, xác suất thành công lại thấp, cho nên trong Nhân giới khan hiếm tài liệu như hiện nay thì gần như không thể chế ra. Hơn nữa, trong giới nhân tu, giá hạt châu này đã lên tới mười vạn khối linh thạch thượng phẩm.

“Vật này là do lão phu phát hiện trong động huyệt của một yêu tu thượng cổ tít tận sâu trong Đại Hoang, chỉ cần không kinh động tới nhóm quái vật trong này thì mấy tên Nguyên Anh vô cực không đủ để ta phải sợ.”

“Nhĩ Thử huynh, Bạch Trạch ta tâm phục khẩu phục.” Bạch Trạch thu hồi ánh mắt, chắp tay bái phục “Ngay cả bảo vật cỡ này cũng nỡ dùng, có thể thấy đối với Thần Long cung, Nhĩ Thử huynh đã hạ cả vốn gốc. Lần này nếu tìm được bảo vật, ta đồng ý để Nhĩ Thử chọn trước, đồng thời nếu chia bảo vật còn dư thì món đó sẽ thuộc về Nhĩ Thử huynh, hai vị đạo hữu thấy thế nào?”

Câu cuối này là nói với Tất Phương và Hóa Xà. Tất Phương và Bạch Trạch là anh em tốt, đương nhiên không phản đối, lập tức nói: “Ta đương nhiên cũng kính cách làm người của Nhĩ Thử huynh, vô cùng đồng ý với đề nghị của Bạch Trạch huynh. Không biết mụ rắn già thấy thế nào?”

Nó khinh bỉ nhìn Hóa Xà, trong lòng cười lạnh.

“Ta chỉ lấy phần thuộc về mình, chỉ cần không phân phối quá bất công thì tùy các ngươi xử lý.”

Ba đấu một, cho dù Hóa Xà không thích bọn chúng cũng phải cân nhắc phân lượng bản thân một chút, bất luận là quyền chọn trước hay lấy hơn một món pháp bảo, chỉ cần thu hoạch của nàng kha khá thì đều không vấn đề.

Sau khi bàn xong chuyện chia chác, mấy người không nói thêm nữa mà chuyên tâm theo dõi tiến độ phá trận.

Nhoáng cái đã hai ngày, ngoại trừ đám tiểu yêu vội vàng vận chuyển phàm nhân thì không có điều gì dị thường, cho dù là Đại Hoang hay biên giới Thái Cổ đều sóng yên bể lặng.

“Lúc này Đại Hoang so với ngày thường còn yên tĩnh hơn.” Bạch Trạch trào phúng nhìn về chân trời cách đó không xa, hắn biết đám nhân tu nhất định đang ở một nơi bí mật nào đó lẳng lặng chờ đợi.

Nhĩ Thử cười híp đôi mắt hạt đậu, vỗ vỗ vai nó nói: “Cấm chế mê huyễn nơi này sao có thể giấu được đám lão quái đó? Nên đến thì sẽ đến, bọn họ sớm muộn gì cũng phải hối hận vì ngấp nghé bảo vật không thuộc về mình. Bạch Trạch huynh đừng nóng, công tác trước khi phá trận đều đã ổn thỏa, chúng ta cũng chuẩn bị phá trận thôi.”

Trên bãi loạn thạch trống đứng đầy mười vạn phàm nhân, ánh mắt bọ họ đều dại ra, chật chội chen cùng một chỗ, bị đám tiểu yêu đứng thành một vòng vây quanh, khung cảnh vô cùng đồ sộ.

Đám người Tiêu Dao ở biên giới Thái Cổ thông qua Thông Thiên sói thành công trà trộn vào, bên trong có động tĩnh gì bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Mười vạn dân chúng sắp bị huyết tế, phần lương tri trong lòng Tiêu Dao lâm râm khó chịu, chính nàng đã từng là một tên phàm phu tục tử nơi nhân gian, cho nên sau khi thành tu sĩ, nàng càng sâu sắc hiểu được phàm nhân so với người tu đạo yếu ớt cỡ nào.

Nàng không thấy đám yêu tu làm vậy có gì sai, bởi đối với yêu tu tu đạo mà nói, phàm nhân chẳng khác nào gia súc, mỗi quyết định của bọn chúng đều chỉ hướng về lợi ích. Mà trong cộng đồng nhân tu, dù có quy định cấm sát hại dân chúng người phàm, kẻ nào phạm phải nhất định nghiêm trị không tha, nhưng trước tình cảnh nhiều phàm nhân sắp bị giết, liệu có tu sĩ nào ra mặt cứu bọn họ? Đáp án là không ai cả. Nàng biết Nguyên Anh vô cực của tứ phái tam gia hẳn đã ở ngay gần đó, bọn họ đều đang chờ đợi giây phút đại trận bị phá kia, mà nếu những phàm nhân này không chết thì đại trận sẽ không thể phá giải.

Nhưng điều khiến nàng khó chịu đó là: Bọn họ đều là những kẻ gián tiếp giết người, mà trong đó, bao gồm cả chính nàng...

Mặc dù lý trí nhắc nhở mình tuyệt đối không thể mạo hiểm đi cứu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, không phải đau lòng, cũng không phải phẫn nổ, chỉ là hơi khổ sở.

Nàng nhớ người ấy đã từng thề: Kẻ tu đạo vốn vô tình máu lạnh, Tiêu Dao, đời này ta tuyệt đối không bước trên cái gọi là đại đạo.

...Trừ nàng ra, nàng không như vậy.

Không, nàng khẽ siết nắm đấm, nàng cũng như bọn họ, nàng không thể ngừng lại, cũng không muốn ngừng lại. Bến bờ đại đạo chính là thứ nàng khát khao, là giấc mộng bấy lâu của nàng, còn chưa tới được bến bờ đối diện, nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. 

“Yêu tu bắt đầu phá trận.”

Cơ Hạo trầm tiếng gọi lại những suy tư của Tiêu Dao, không ai nhận ra ban nãy nàng suýt chút rơi vào tâm ma. 

Trước loạn thạch Đại Hoang, Nhĩ Thử cầm một tấm da thú trong tay, miệng lẩm bẩm, trên bãi ghềnh đầy loạn thạch bỗng nổi lên một cơn gió lớn, gió càng lúc càng mạnh, đột nhiên Nhĩ Thử hét lớn một tiếng.

“Giết!”

Trong chốc lát, đám tiểu yêu ra tay, đầu hơn mười vạn người rơi xuống đất.

Vô vàn máu tươi phun ra, trên trời, dưới dất, trong gió, không chỗ nào không phải máu tươi, máu tươi đỏ rực tanh nồng ùn ùn phun ra. Mười vạn thi thể không đầu ngã xuống ngổn ngang đầy đất.

Gió lớn cuốn đi máu tươi, tạo thành cơn lốc máu giữa không trung, sau đó gió mang theo máu chìm xuống mặt đất, mặt đất đột nhiên sụp xuống, một hắc động to lớn hiện ra nhanh chóng cắn nuốt thi thể cùng máu tươi của mười vạn người.

Khi tất cả thi thể đều bị cắn nuốt sạch sẽ, hắc động dần khép lại, sau đó một cánh cổng lớn màu vàng khắc hình rồng chậm rãi trồi lên.

“Kẽo kẹt” một tiếng, đại môn rộng mở, bên trong là hỗn độn vô cùng vô tận, bất cứ ai cũng không nhìn rõ điều gì.

Đại trận đã giải, Long môn thông tới Thần Long cung hiện thế, Nhĩ Thử cùng tam yêu vẫn chưa tỏ vẻ vui mừng mà khoanh tay nhìn về phương Bắc, cười lạnh nói: “Bọn họ đến rồi!”

Bảy vệt sáng nhịp nhàng bay tới trước mặt tứ yêu, đám tiểu yêu bên dưới hốt hoảng chạy thục mạng.

Mà Cơ Hạo thông qua Thông Thiên sói biết trận pháp đã phá, liền nói với sáu người còn lại: “Thời cơ đã đến! Chúng ta đi!”

Bảy người đều gọi ra pháp bảo phi hành của mình, bay nhanh về phía đông nam Đại Hoang.

Không lâu sau bọn họ đã đuổi tới phụ cận Thần Long cung, quả nhiên, không chỉ mình bọn họ tra được tin tức mà trong phạm vi mười lý quanh đó cũng có hai đội nhân mã đang ẩn náu.

Đương nhiên, tu sĩ Nguyên Anh tứ phái tam gia và bốn gã yêu tu đã sớm phát hiện đám tôm tép bọn họ từ lâu. Tôm tép dù sao cũng chỉ là tôm tép, không lên nổi mặt bàn, trong mắt đám vô cực chỉ có đối phương, căn bản không thèm liếc “tôm tép” lấy một cái.

“Là Viên sư thúc, lần này người đến đúng là Viên sư thúc!” Khi đám người Tiêu Dao đứng xa xa quan sát tình thế, Lữ Phương đột nhiên hưng phấn kinh hô.

Lời còn chưa dứt, lão đã khống chế quải trượng của mình bay về phía bảy vị Nguyên Anh vô cực.

Sau đó, trong hai đội ngũ cách đó không xa cũng có ba người bay về phía bảy vị vô cực, dù sao thì địch so với ta ít hơn phân nửa, hẳn là có người cảm thấy tu sĩ Kim Đan kỳ thua kém tu sĩ Nguyên Anh kỳ quá xa, nếu có sư thúc nhà mình che chở chắc sẽ an toàn hơn chút.

Tiêu Dao nhíu mày, nhưng chớp mắt Lữ Phượng đã bay đến hành lễ với vị Nguyên Anh vô cực đó, muốn gọi cũng không kịp.

Triệu Hiển lại cười khẩy nói:“Ngây thơ! Đùi Nguyên anh vô cực há lại dễ ôm thế?!”

Bảy vị Nguyên Anh vô cực lại cộng thêm bốn gã tu sĩ Kim Đan kỳ đứng sau không xa, tất cả mọi người đều đang đợi, không một ai lên tiếng, chỉ có cánh cổng Long môn màu vàng quỷ dị đứng sừng sững trên mặt đất, rốt cuộc, một vị Nguyên Anh vô cực trong tứ phái tam gia mở miệng: “Từ xưa tới nay, bảo vật đều dựa vào bản lĩnh của mình mà tranh đoạt, lần này chúng ta đến muốn chia một ly canh, các vị đạo hữu yêu tu hẳn là không ngại đâu nhỉ?”

Tứ yêu cùng cười lạnh.

“Các người muốn chia bảo vật?”

Miệng Nhĩ Thử vẽ lên một độ cong kỳ quái, nháy mắt vẻ mặt hắn tàn khốc, trực tiếp đánh lên, mặt khác, tam yêu cũng tấn công về phía bảy người.

“Để xem các người còn mạng lấy không đã!”

Chốc lát, vô cực nhân tu và yêu tu nổi lên xung đột, pháp bảo pháp thuật thi triển đầy trời, tiếng vang, tia sáng lóe lên không ngừng. Ngay cả bốn gã tu sĩ Kim Đan kỳ đi theo cũng vội vàng lùi lại một khoảng xa, xen lẫn với đám người Tiêu Dao chăm chú nhìn nhóm vô cực đánh nhau.

Nhóm vô cực ra chiêu khiến người ta hoa cả mắt, pháp thuật hoa lệ, uy lực khủng khiếp khiến thiên địa đều bị chấn động, giống như thiên tai buông xuống vậy. Tuy rằng đám tu sĩ Kim Đan kỳ đứng xa xa đều vô cùng chăm chú theo dõi, nhưng căn bản không ai dám tiến vào vòng chiến đấu.

Đột nhiên, một tiếng nổ như muốn xé rách màng nhĩ vang lên! Một cỗ lực lớn tràn ra từ vòng chiến đấu, phô thiên cái địa bùng nổ ra bên ngoài, đám tu sĩ Kim Đan kỳ như Tiêu Dao còn miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng Chu Chân Chân thì miệng mũi đều bị chấn đến đổ máu.

Sau đó, lấy Long môn làm trung tâm, trong phạm vi hai dặm quanh đó khói bụi mịt mùng, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tiêu Dao nheo mắt, không chút do dự gọi ra “Thùng rửa chân” bay thẳng về phía màn khói!

Cơ hội tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.