Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 40: Phượng Dương




Từ Tiên Vũ Môn tới Cơ gia ước chừng một ngày đường, vì vậy hai ngày trước thời hạn quy định Tiêu Dao đã vòng qua Lang Gia Phường một chuyến, đi lấy “Thùng rửa chân”.

Đi vào Lai Bảo Bảo, một loạt Thùng thần tiên xếp đó vẫn chói mắt kinh hồn như cũ, lão đạo thấy Tiêu Dao đi vào thì tiến lên nghênh đón đồng thời hô lớn về phía hậu viện:“Đại bảo, khách tới lấy Tiểu Bảo này, con mau ra đây!”

Sau đó lại tươi cười chào hỏi nàng: “Đạo hữu tới thật đúng lúc, hôm qua vừa vặn rèn xong Tiểu Bảo, giờ Đại Bảo đang làm những bước điều chỉnh cuối cùng cho nó, xin chờ một lát.”

Không biết “Thùng rửa chân” sau khi hoàn thiện sẽ có dáng vẻ gì, Tiêu Dao mang theo vài phần mong chờ, nói cảm ơn: “Làm phiền đạo hữu.”

Qua thời gian khoảng một chén trà, một tráng hán tiến vào từ hậu viện, trên mặt đầy nét tươi cười, trong tay đúng là “Thùng rửa chân” của Tiêu Dao.

“Đạo hữu đến rồi! Tiểu Bảo đã rèn xong, mời đạo hữu nhìn xem có vừa lòng không?”

Không đợi hắn nói xong, “Thùng rửa chân” bỗng giãy khỏi tay hắn, trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt Tiêu Dao, còn dùng thân thùng tròn vo không ngừng cọ cọ làn váy Tiêu Dao.

Vẻ mặt tráng hán buồn bực, nhỏ giọng thầm nói: “Sao nó vẫn không thích ta...”

Nhìn “Thùng rửa chân” như đang làm nũng với mình, ánh mắt Tiêu Dao híp lại, nàng cảm thấy chỉ sợ nó chính là một pháp bảo thích trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Nàng cẩn thận xem xét Thùng rửa chân một phen, phát hiện hình dáng tổng thể của nó cũng không thay đổi nhiều lắm, nhiều nhất là mượt mà hơn trước một chút, trên thân thùng hình như có thêm trận pháp hay cấm chế gì đó, lục văn lúc ẩn lúc hiện theo nhịp đung đưa của nó, về phần dáng vẻ thì thay đổi lớn nhất đó chính là – nó có thêm cái nắp.

Đúng, chính là ý tại mặt chữ, cái thùng có thêm cái nắp. Giờ đây nhìn nó giống như một cái thùng xí chứ không phải Thùng rửa chân nữa rồi.

Ánh mắt Tiêu Dao càng ngày càng híp lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời, Báo Nanh Kiếm trong cơ thể lại cười đến rụng răng, truyền âm nói:

“Ha ha ha, cô tính cưỡi cái thùng xí này tới Cơ gia? Cô chắc sẽ không bị người khác chê thối mà đuổi ra đấy chứ?”

Tuy đã sớm có chuẩn bị rằng con mắt thẩm mỹ của tráng hán cũng không cao đến đâu, kết quả cuối cùng có thể không khiến người ta hài lòng lắm. Nhưng cuối cùng, xem ra nàng vẫn xem nhẹ độ cố chấp với hình dạng cái thùng của vị luyện khí sư này rồi.

Thôi được, mong muốn ban đầu của nàng vốn là để người Cơ gia không phát hiện ra thứ này là của Cơ Hạo Nhiên, hiện nay dáng vẻ của “Thùng rửa chân” thế này chỉ sợ bất cứ ai cũng không liên tưởng đến, vẫn nên hỏi một vài vấn đề khác thì hơn.

“Xin hỏi đạo hữu, lục văn trên thân thùng có tác dụng gì? Hơn nữa cái nắp này dùng để làm gì?”

Nói đến tay nghề của mình, biểm cảm của tráng hán biến đổi, có chút tự hào nói:

“Sau khi rèn thành, Tiểu Bảo có thể xem như một món đạo khí hạ phẩm, ta đã cho thêm một chút sắt hoàng kim gia cố thân thùng, có tác dụng đề cao khả năng phòng ngự, bình thường pháp bảo công kích cùng bậc khó có thể tổn hại nó, cho dù là đạo khí trung phẩm thì cũng không cách nào dùng một kích mà phá hỏng hoàn toàn được, còn lục văn này là trận pháp che mắt nhằm che dấu khí tức của pháp bảo, có tác dụng ngăn cản thần thức điều tra, đương nhiên, đạo hữu cũng có thể bổ sung thêm một số trận pháp khác lên thùng, mặt khác ta cũng tăng tốc độ lên gấp đôi, đạo hữu có thể tự mình thử xem, mà nắp thùng...”

Nói đến đây, tráng hán hơi đỏ mặt gãi đầu:

“Ta thấy đạo hữu là con gái, nếu thêm cái nắp thì sẽ có thêm không gian riêng của mình, như vậy Tiểu Bảo cũng có thể xem là động phủ di động rồi.”

Nghe xong, trong lòng Tiêu Dao dở khóc dở cười, ý nghĩ của vị đại ca này thật sự là quá đơn giản. Nếu cần động phủ di động thì người có tiền sẽ mua giới tử không gian, còn người không có tiền thì chỉ hi vọng tốc độ nhanh là được, ai sẽ coi trọng một cái thùng xí không gian dáng vẻ đáng khinh như vậy chứ, nhưng mà xét trên phương diện nào đó thì quả thực cũng thực tế. Không ngờ hắn tuổi còn trẻ, tu vi mới ở Trúc Cơ kỳ mà đã có thể rèn ra đạo khí hạ phẩm, thậm chí còn biết trận pháp, nhưng theo ánh mắt của nàng thì cửa hàng này buôn bán quá mức ế ẩm, vắng khách.

Nàng quét mắt nhìn cả phòng toàn thùng, trong lòng hơi thở dài: Các loại thùng rửa chân, thùng tắm, thậm chí là thùng xí, muốn tìm được người mua những thứ này quả thật không dễ, da mặt phải dày lắm mới dám dùng.

Ngoại trừ vẻ bên ngoài thì Tiêu Dao tương đối hài lòng với lần rèn này, nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một trăm khối linh thạch trung phẩm nói:

“Ta thấy lần này đạo hữu đã tốn không ít tâm tư, vật này từ bảo khí thượng phẩm rèn thành đạo khí hạ phẩm, hẳn là tài liệu đạo hữu dùng tốn không chỉ một trăm khối linh thạch trung phẩm đúng không? Nhưng đạo hữu một chữ cũng không nói chuyện tăng giá, thật khiến tại hạ khâm phục. Ta cũng không thể chiếm hời của đạo hữu được, thứ này ta sẽ cầm đi, ở đây còn một trăm khối linh thạch trung phẩm, thỉnh đạo hữu nhận lấy.” 

Nghe xong, tráng hán vội vàng nghiêm mặt cự tuyệt: “Đừng, đừng, đạo hữu là vị khách đầu tiên tin tưởng cửa hàng của chúng tôi đến vậy, đối với luyện khí sư như chúng tôi mà nói, so với linh thạch, có được một người tri kỉ như vậy còn sung sướng hơn nhiều, nếu đạo hữu coi trọng ta thì thỉnh hãy thu hồi, chỉ cần cô đối tốt với Tiểu Bảo là được.”

“Trong kiếp sống ngàn năm của tu sĩ, cơ hội gặp được người hợp duyên là vô cùng thấp, bởi vì ta coi trọng đạo hữu cho nên đạo hữu càng phải nhận, coi như tiền cọc cho món pháp bảo tiếp theo ta đưa trước cho đạo hữu, đợi đến khi đạo hữu đúc ra đạo khí cực phẩm, tại hạ sẽ tới trả số tiền còn lại, đến lúc đó đạo hữu đừng có nói là bán cho người khác rồi đấy nhé.”

Nói xong không đợi hắn trả lời, Tiêu Dao cười cười, thu hồi “Thùng rửa chân” để lại một trăm khối linh thạch, xoay người rời đi.

Những lời này nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi, chẳng qua là kiếm cớ để lại linh thạch, con đường tu đạo luôn luôn thay đổi, sau này ai biết có gặp lại hay không. Nhưng tráng hán lại nghiêm túc ghi tạc những lời này vào trong lòng, đến tận rất lâu sau, khi hắn trở thành luyện khí tông sư, món đạo khí cực phẩm đầu tiên do hắn rèn ra vẫn giữ lại không bái, chỉ vì cô gái đã đặt cọc một trăm khối linh thạch trung phẩm năm đó, cho dù đến hết quãng đời này, hắn vẫn chưa bao giờ gặp lại nàng.

Giữa non xanh nước biếc, một chiếc thùng nhanh chóng phi hành giữa không trung, Tiêu Dao ngồi trong thùng nhìn lên trời xanh, trong lòng cảm thán: Quả nhiên tốc độ nhanh hơn không ít, cứ theo tốc độ này, hẳn là có thể tới Cơ gia trước khi mặt trời lặn.

Bỗng nhiên như nghĩ đến chuyện gì, Tiêu Dao lay lay Báo Nanh Kiếm cũng đang nằm trong thùng nói:

“Báo tử, nếu như ta đóng nắp lại, thì ở trong thùng, ngươi có thể thi triển thiên phú thần thông để hai người chúng ta tiến vào Hư không không?”

Báo Nanh Kiếm vén mí mắt, lười biếng đáp:“Hẳn là không vấn đề gì, để lão tử thử xem.”

Nó tiện tay vẽ một cái, một khe rách không gian xuất hiện trong thùng, đợi sau khi hai người tiến vào Hư không, nó có thể thông qua khe rách không gian nhìn thấy vách thùng bên ngoài, liền gật gật nói: “Có thể đi thông. Chỉ cần khe rách không bị đóng lại, bất kể chúng ta đi ra lúc nào cũng đều ở trong “Thùng rửa chân””.

Ánh mắt Tiêu Dao cong cong, tươi cười càng rõ, nói:“ Cái thùng xí này sáng tạo đấy, quả thật rất tiện cho chúng ta, đường đến bãi đất hoang xa xôi ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng, nếu có thể ở trong Thùng rửa chân mà tiến vào Hư không thì vừa không chậm trễ tu luyện vừa không sợ người khác phát hiện, nhất cử lưỡng thiện.”

“Quả thật” Nghe nàng nói như thế, Báo Nanh Kiếm mới để ý, nó ra khỏi Hư không dùng móng vuốt vỗ vỗ vách thùng “Không tệ, điểm này đủ để bù lại dáng vẻ đáng khinh của mày.”

Hai người hò hò hét hét trong Thùng rửa chân một hồi, đảo mắt đã gần tới hoàng hôn, trước khi trời tối hẳn, cuối cùng Tiêu Dao cũng tới được Hoàng thành của đại lục Thái Cổ - Phượng Dương.

Trong Hoàng thành có cả người phàm, Tiêu Dao đáp xuống bên ngoài, thu hồi Thùng rửa chân, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, cửa thành đóng mà vào Phượng Dương.

Đắm mình trong hồng trần thế tục đã lâu không gặp, nàng hít một hơi thật sâu, nhìn đường cái náo nhiệt đầy người, nghe đủ thứ tiếng rao hàng quen thuộc, nhớ lại bản thân mình từ lúc tu tiên tới nay rốt cuộc đã bao lâu không thực sự nghỉ ngơi một lần.

Nếu ở trong thành mua một tòa nhà yên tĩnh đẹp đẽ, trong sân lại có gốc đại thụ um tùm, mặc cho thời gian thấm thoát trôi đi, vẫn một cây, một người, một bình trà như cũ, nếu trong tay có thêm quyển sách, chậm rãi thưởng thức thì đó mới gọi là an nhàn thư thái.

“Bọn trộm cắp ở đâu ra! Dám đứng trong thành chặn đường?”

Đang cảm khái, không biết thế nào mà một giọng nói bất thiện vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng, sau đó một chiếc roi ngựa vút qua người nàng hung hăng nện lên nền đá xanh lát đường.

Lúc này Tiêu Dao mới nhận ra không biết từ khi nào đám người xung quanh đã tản ra xa, để lại một mình nàng cùng con đường lớn bốn phía trống trải. Nàng quay người lại, một chiếc xe ngựa hoa lệ do bốn con ngựa cao lớn kéo đứng ngay sau lưng nàng, mã phu từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt vô cùng không vui liếc nàng.

Mấy chuyện như ỷ thế hiếp người cho dù ở hồng trần hay giới tu tiên đều như nhau. Ở giới tu tiên đã lâu, còn tưởng đi vào hồng trần có thể thả lỏng hơn chút, không ngờ vẫn là nàng quá sơ suất, Tiêu Dao thoáng nghiêng đầu, không chút hoảng sợ, chỉ cười nói: “Vị đại ca này, chẳng lẽ đường làm ra không phải để người ta đi sao? Cớ sao lại nói là chặn đường?”

Xa phu vốn tưởng đối phương sẽ run sợ mà né ra, không ngờ lại còn cười hỏi ngược lại mình, nhìn cô gái trước mặt áo quần mộc mạc, hẳn không phải tiểu thư nhà quyền quý, lập tức nhíu mày quát lớn:

“Đồ nhà quê lên tỉnh, có thấy đây là xe ngựa Cơ gia không?! Còn không mau nhường đường.”

Cơ gia? Tiêu Dao thoáng nhăn mày, phần lớn tu sĩ đều không muốn dính vào tục sự của phàm nhân, cho dù là Cơ gia trong ba đại gia tộc thì sao có thể hành sự phách lối như vậy?

Xa phu thấy nữ tử này vẫn thất thần không chịu nhường đường, sắc mặt sưng lên, dùng roi ngựa đánh về phía nàng.

Tiêu Dao thờ ơ, dù sao đánh lên người cũng không đau không ngứa, nhưng thật ra nàng vô cùng tò mò không biết người ngồi trong xe ngựa có thân phận gì? Rõ ràng trên người ngồi trong xe không có lấy một tia linh khí, thật sự là người Cơ gia sao?

Thấy roi ngựa sắp đánh lên người Tiêu Dao, trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một giọng nam trong trẻo, chậm rãi nói:

“A Đức dừng tay, chúng ta đi vòng qua.”

Xa phu tên A Đức kia cứng rắn thu lại lực tay, không chịu bỏ qua nói: “Nhưng mà công tử, rõ ràng là do nàng ta không đúng, tự nhiên lại đứng đờ ra đấy chắn đường...”

“Đi vòng qua.” Giọng nói không mang theo bất cứ sắc thái gì, nhưng truyền đạt mệnh lệnh không cho phép kháng cự.

“Vâng, công tử” A Đức không dám nói thêm nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn mắt nhìn Tiêu Dao “Xem như ngươi may mắn! Nếu không phải hôm nay công tử có chuyện vui thì ngay cả hoàng đế lão tử cũng không cứu được ngươi! Còn không mau cút đi!”

Thấy xe ngựa vòng qua mình, dân chúng đứng một bên đều nhanh chóng nhường đường, trong chớp mắt, đám đông vốn nhốn nháo vội chia làm hai, mở ra một con đường lớn, thẳng tắp mà đi.

Cỗ xe ngựa hoa mỹ rời đi, một lát sau con đường lại khôi phục như cũ, có người thiện tâm không đành lòng, đi tới bên cạnh Tiêu Dao tốt bụng khuyên nhủ.

“Cô nương, cô chọc phải người còn lợi hại hơn cả hoàng đế rồi, nhân dịp trời còn chưa tốt, nhanh chóng rời khỏi Phượng Dương đi thôi.”

Tiêu Dao cười mà không nói, ánh mắt híp lại thành một đường chỉ. Ôi, Cơ gia này thật thú vị, tuy rằng từ lâu đã nghe đồn hoàng tộc Chu thị vốn do một tay Cơ gia nâng đỡ, nhưng đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay gặp rồi mới thấy bọn họ thậm chí còn kiêu ngạo hơn lời đồn, nhưng điều kiện tiên quyết là người kia thật sự là người của Cơ gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.