Nàng nhớ ba mươi năm trước Trương phàm vẫn là một đệ tử ngoại môn mới tới, vô cùng bình thường, hơn nữa tư chất là tam linh căn kém cỏi, vậy mà giờ đây, mới chỉ ba mươi năm thôi hắn đã Trúc Cơ thành công?
Nếu tư chất nghịch thiên thì cũng không lấy gì làm lạ. Trong giới tu tiên, thiên tài thì cần không tới mười năm đã có thể Trúc Cơ thành công. Lúc trước khi nàng Trúc Cơ lần đầu cũng chỉ mất chín năm. Nhưng Trương Phàm là tam linh căn, nếu như không có kỳ ngộ thì chỉ sợ cả đời này đến bảy tám mươi tuổi cũng khó Trúc Cơ.
Giới tu tiên có quy luật như vậy. Tư chất tốt và tư chất kém khác nhau một trời một vực. Nếu không thì các đại môn phái cũng không vì tranh đoạt mầm tu tiên tốt mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Xem ra người này số mệnh không tệ, có kỳ ngộ phi phàm.
Trương Phàm chỉ đối diện với nàng một lát, hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền dời mắt đi nơi khác.
Tiêu Dao cười cười đang muốn tiến lên bắt chuyện, liền thấy Báo Nanh Kiếm vốn cùng một linh hồn với mình đột nhiên tản ra một cỗ sát ý thô bạo mà nồng đậm, khiến nàng không thể không từ bỏ ý định ban đầu, chỉ có thể dùng tiên khí trong cơ thể mình mạnh mẽ che giấu cỗ sát ý này.
“Bình tĩnh chút, nơi này nhiều người như vậy. Ngươi muốn để lộ bản thân không phải là một yêu thú bình thường sao?”
Nghe Tiêu Dao nói vậy, Báo Nanh Kiếm mới miễn cưỡng thu lại sát ý, toàn bộ thân thể đều lộ ra ngoài, đối mặt với nàng, nói:
“Trên người tên tiểu tử kia có một món pháp bảo phụ trợ tiên khí! Hơn nữa còn là tam phẩm! Tiêu Dao, giết hắn, cướp vật kia lại đây!”
Giờ phút này Báo Nanh Kiếm không chút nào che giấu tham lam trong mắt, nó liếm liếm hai nanh của mình, hận không thể lập tức bay qua cắn đứt cổ Trương Phàm.
Hóa ra người này mang chí bảo, khó trách tu vi của hắn tiến bộ thần tốc như vậy. Tiêu Dao cũng không vì Trương Phàm có tiên khí mà vọng động, nàng nhăn mi, lấy tay nhét Báo Nanh Kiếm lại trong người.
“Ta đã nói rồi, tuyệt đối không giết người đoạt bảo. Nếu là bảo vật vô chủ ta chắc chắn dùng toàn lực cướp lấy, cho dù hai tay nhiễm máu thì cũng là cạnh tranh công bằng. Nhưng nếu bảo vật đã có chủ, thì tức là vô duyên với ta, kỳ ngộ của người khác ta sẽ không hâm mộ, cũng không cưỡng cầu.”
“Đúng là tư tưởng đám đàn bà!” Hai mắt Báo Nanh Kiếm sung huyết, gần như sắp nghiến nát hàm răng “Thiên trạch vật cạnh, đều là cường giả sinh tồn, huống hồ đại đạo vô tình, trong giới tu tiên loại hành vi quân tử như cô chính là tìm đường chết! Ông đây nói lại lần nữa, giết hắn cướp tiên khí. Như vậy xác xuất Kết Đan thành công của cô sẽ được nâng cao, thậm chí còn thấy hy vọng Kết Anh!.”
Trái với dáng vẻ kích động của nó, Tiêu Dao chỉ bình tĩnh nói:
“ Nếu thật sự giết hắn đoạt bảo theo ý ngươi thì đó cũng chính là lúc ta vĩnh viễn không kết nổi đan! Ta đi ngược lại đạo tâm, tư tưởng không thông suốt, đạo tâm đã hủy, sao có thể thành đan?”
“Đừng có mà nói đạo tâm với ông! Lúc trước cô kết Kim Đan tính tình thế nào? Đạo tâm của cô không phải đã hủy một lần rồi sao? Loại đạo tâm trái với đại đạo vô tình như vậy nên vứt bỏ từ lâu!”
“Lúc trước kết Kim Đan, ta vốn không có đạo tâm. Ta luôn thuận theo lời người khác, trong lòng mê mang, đạo tâm chưa thành, mà nay Tiêu Dao trước mặt ngươi, trong lòng không một chút mờ mịt cùng dao động, đạo tâm đã thành, nếu hủy, đời này vô vọng với đại đạo.”
Thấy Tiêu Dao kiên trì, Báo Nanh Kiếm liền im lặng, nhưng lệ khí trong mắt nó chưa tán đi. Chỉ là, người tu đạo cũng không phải nó, mỗi người hiểu theo cách khác nhau, đường đi cũng khác, nó có quyền đưa ra ý kiến, nhưng không có quyền chi phối nàng. Dù sao người phải thành đại đạo là nàng.
“Thôi vậy.” Thật lâu sau Báo Nanh Kiếm mới bình thường trở lại, “Nếu đây quả thực là đạo của cô thì ông đây cũng không ép nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đảm bảo đạo tâm của mình sẽ kiên định không đổi. Nếu đến một ngày nào đó, cô vì chuyện này mà sinh ra nghi hoặc dừng lại không tiến, ông đây dù cá chết lưới rách cũng tuyệt đối không bỏ qua! Nhớ đó! Tương lai của cô không phải chỉ là chuyện của mình cô!.”
Tiêu Dao thờ ơ vuốt vuốt đầu nó
“Ngươi làm gì thì làm, chỉ là ta có kiên trì với đạo của mình, không thể nhượng bộ. Trương Phàm này rốt cuộc đoạt được tiên khí gì mà có uy lực đến vậy, khiến hắn trong thời gian ngắn đã Trúc Cơ thành công?.”
Dáng vẻ dầu muối không vào của nàng khiến cho tâm trạng Báo Nanh Kiếm xấu tới cực điểm, dùng móng vuốt kéo đôi tay đang chà đạp đầu mình xuống, trả lời:
“Cô cũng biết pháp bảo phụ trợ tiên khí là gì rồi đấy. Nó đơn giản là dựa vào quy tắc vận chuyển của thiên đạo cho nên dù là tu sĩ phàm giới chỉ cần thỏa mãn điều kiện là có thể sử dụng. Pháp bảo này phần lớn là có tác dụng phụ trợ cho tu sĩ, không có tác dụng công kích hay phòng hộ mà là gia tăng xác xuất thành công hoặc đề cao phẩm chất thành phẩm khi luyện khí, luyện đan, bùa. Hơn nữa chủ yếu là có ích khi luyện đan hoặc nuôi trồng linh thảo. Dù không thể dựa vào tiên khí gia tăng tu vi nhưng có thể gia tăng phẩm chất đan dược, linh thảo cũng không tệ. Chỉ cần liên tục ăn đan dược thay cơm thì cho dù tư chất kém cũng không phải không có khả năng phi thăng thượng giới. Hơn nữa”
Nói tới đây nó hừ lạnh một tiếng
“Kẻ này không chỉ có duy nhất một cơ duyên là tiên khí, ta có thể tra được trong túi trữ vật của hắn có một nguyên thần tương đối cường đại, so ra không kém Phương Yển đã phi thăng là mấy.”
Tuy rằng hiện tại tu vi của Báo Nanh Kiếm giống Tiêu Dao đều là Trúc Cơ kì, nhưng nó là Hồng Mông thú, có thiên địa truyền thừa, rất nhiều phương diện nàng không cách nào với tới.
Tiêu Dao hơi khựng lại, lập tức nở nụ cười
“Hắn quả thật là một [Uyển Nhân Nỉ]”! Ngay cả số mệnh và kỳ ngộ đều giống như vậy.”
Nàng cười cười khiến Báo Nanh Kiếm càng thêm tức tối
“Cái miệng quạ đen nhà cô! Xem đi, tất cả đều bị cô nói trúng rồi! Chuyện này thì có gì mà vui?!”
Thấy lông trên người nó đã dựng đứng hết cả lên, Tiêu Dao mới thôi cười, tránh để nó nổi khùng cắn nàng một cái, vội vàng trấn an.
“Con đường tu đạo, lâu dài mà gian nan. Nhất thời đắc ý thì có gì mà ghen tị. Không phải người cười cuối cùng mới là cường giả sao?”
Báo Nanh Kiếm trợn trắng mắt liếc nàng một cái, xoay người nhập vào cơ thể nàng.
“Mồm mép lợi hại lắm! Ông đây buồn ngủ, lười tranh cãi với cô. Khi nào đến Khê Giản Cốc thì gọi ông đây!.”
Tiêu Dao thấy nó giận thật cũng lười quản. Lần nào chả vậy, cứ không được bao lâu là nó sẽ không chịu nổi mà mò ra thôi. Trước mắt, đệ tử tụ tập ở đây càng ngày càng nhiều, nhưng chủ yếu đều là đệ tử bình thường, không có mấy đệ tử tinh anh.
Gần trưa, trên trời bỗng hiện lên một đạo ánh sáng chói lóa, một dải hồng quang vụt đến, các đệ tử ngẩng đầu nhìn lên, có người nói ra tiếng:
“Kia không phải là Trình Tử Vụ, đệ tử đắc ý của Tống trưởng lão đó sao? Chẳng phải hắn đang làm nhiệm vụ lâm thời nên không thể tham gia lần lịch lãm này sao?”
Hồng quang chạm đất, một nam tử trẻ tuổi mặt chữ điền, mày rậm mắt to xuống khỏi pháp bảo. Quần áo trên người hắn có chút rách nát, trên đó còn dính không ít máu, vừa nhìn đã biết là chạy vội tới đây.
Lập tức có đệ tử hỏi:
“Trình sư đệ, không phải trưởng lão nói sư đệ có nhiệm vụ phải ra ngoài nên không tham gia lần lịch lãm này sao?”
“Chỉ là nhiệm vụ đơn giản mà thôi, không tốn mấy thời gian, ta thấy vẫn kịp canh giờ nên vội chạy tới.”
Nói xong hắn liền nhắm mắt tĩnh tọa tại chỗ, cố gắng khôi phục linh khí bị tiêu hao.
Vừa đến giữa trưa, trên bầu trời có người truyền âm, tiếng nói trong trẻo dễ nghe như hoàng anh xuất cốc:
“Canh giờ đã đến! Ta là Phương Ức Dao đệ tử Thanh Loan Phong, lần này là người dẫn đường lịch lãm. Các đệ tử bên dưới nghe lệnh, lập tức thời khởi hành đến Khê Giản Cốc.”
Ngay sau đó một pháp bảo hình thuyền rất lớn xuất hiện trước mắt mọi người, đứng trên mũi tàu là một cô gái tuyệt sắc mặc hồng y, tóc đen búi cao bay bay trong gió, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như trích tiên trên trời, minh diễm động lòng người.
Nàng và cự thuyền cùng nhau hạ xuống, gần như ánh mắt của tất cả đệ tử nam đều không thể dời khỏi người nàng. Cho dù thâm trầm nội liễm như Trương Phàm cũng không thể che giấu kinh diễm trong mắt.