Bữa tối gia đình hôm nay là để đón Thẩm Kiến Bân. Ông làm việc trong quân đội, quanh năm xa nhà, hiếm hoi lắm mới có dịp trở về Bắc Kinh.
Người nhà họ Thẩm vô cùng đúng giờ, hai người chỉ chậm vài phút mà người trong gia tộc đã đến đầy đủ.
Doãn Tang nói: “Ông nội, hôm nay con có tiết học, Thẩm Phong đến đón con nên mới đi muộn.”
Vẻ mặt ông lão dịu đi, liếc nhìn Thẩm Phong: "May là con nói đỡ cho nó, nếu không ông sẽ bắt nó chép phạt nội quy của gia đình rồi."
Mẹ Thẩm vội vàng từ trong bếp đi ra: "Đồ ăn đã dọn xong, mọi người qua bàn ăn đi."
Lần lượt từng người ngồi xuống theo thứ tự như thường lệ, Doãn Tang đưa khăn ấm cho ông cụ lau tay, ông cụ cười híp mắt: "Vẫn là Tang Tang biết cách chăm sóc người khác, vậy mà nhiều người có phúc lại không biết hưởng."
Thẩm Phong đang đưa khăn cho Doãn Tang, nghe vậy thì chỉ nhướng mày nhưng không nói gì.
Hôm nay mẹ Thẩm đích thân nấu ăn, khi món cá hấp sở trường của bà được bày ra, Thẩm Kiến Bân than thở: “Thứ tôi nhớ nhất khi ra ngoài chính là đồ ăn ở bà nhà nấu, không ở đâu ngon bằng."
“Tang Tang, người xưa nói đúng, muốn giữ được tâm của người đàn ông thì vẫn phải giữ được cái dạ dày của anh ta trước." Cô út lên tiếng.
Doãn Tăng gật đầu ra vẻ đồng ý, mẹ Thẩm cũng ngồi xuống, “Hai đứa cũng không thể ăn cơm ngoài mãi được"
Cô út nói: "Ừ, học nấu ăn không khó đâu, chỉ cần nửa tháng là có thể nấu vài món đơn giản rồi."
Ông cụ nói: “Để hôm khác ông bảo chị Lưu qua dạy cho con vài món cơ bản."
Doãn Tang nhếch môi nhìn Thẩm Phong, anh đang đỡ chén canh mẹ Thẩm đưa cho, thong thả nhấp một ngụm, không có ý nói giúp cô một câu.
"Chỉ sợ tư chất con không thông minh, học mãi mà không thành thạo."
Cô út nói: “Sao một đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn lại không giỏi nấu ăn được."
Doãn Tang cúi đầu không trả lời nữa.
Trước mặt mọi người đều có một chén canh, ngoại trừ Doãn Tang. Cô cầm chén lên, định tự múc cho mình một phần nhưng chiếc chén trong tay bị ai đó nhấc lên.
Thẩm Phong đứng dậy, múc canh đặt vào tay Doãn Tang, nói: "Chỗ Doãn Tang không có bếp, không cần phiền dì Lưu đâu."
Mẹ Thẩm nói: "Ai nói là đến chỗ của Tang Tang, đương nhiên phải đến căn hộ của con rồi."
Thẩm Phong tựa lưng vào ghế, vòng cánh tay dài ra sau ghế Doãn Tang như muốn ôm cô: “Con bán nhà rồi.”
Cha Thẩm cau mày: “Bán rồi à?”
Giọng Thẩm Phong như đang nói về chuyện không liên quan đến mình: “Công ty mới thành lập, tiền bạc eo hẹp nên con bán rồi."
"Chuyện lớn như vậy sao không bàn với người lớn?"
Doãn Tang hơi ngạc nhiên. Ngôi nhà của anh nằm ở một vị trí đắc địa, an ninh chặt chẽ, căn nhà đó anh mua từ tiền dành dụm khi vừa học vừa làm, ngôi nhà cũng có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn, sao anh lại dễ dàng bán nó đi như vậy?
Lúc trước cô nghe nói thu nhập bên Mỹ của anh rất khá, giờ về nước làm ăn mà phải bán nhà mới đủ vốn, hẳn là lần này anh làm ăn rất lớn.
Mọi người đều trách anh vội vã bán nhà mà không nhờ người lớn giúp đỡ, nhưng Thẩm Phong không trả lời, chỉ nhàn nhã nhìn Doãn Tang đang ăn canh ở bên cạnh. Cuối cùng, ông cụ phải là người kết thúc chủ đề: “Bán thì bán, kiếm được tiền rồi thì mua lại, giờ con cứ ở tạm chỗ Tang Tang được không?"
Chiếc thìa trong tay Doãn Tang trượt xuống, va vào thành chén kêu vang một tiếng, mí mắt cô khẽ run: "Chỗ của con có vẻ hơi nhỏ cho hai người."
Mẹ Thẩm cũng không vừa ý: "Bên đó cũng xô bồ, phía trước còn có tiệm cà phê."
Ông lão không vui nói: “Giường không đủ lớn hay sao? Nhà như vậy còn nói không đủ lớn à? Ngày xưa khi còn chiến đấu, tôi với mẹ của các anh chị còn phải ở nhà tranh vách đất trong rừng đấy thôi."
...
Sự việc được giải quyết như thế này, người buồn nhất chính là Doãn Tang.
Sau bữa tối, Thẩm Phong theo mấy người đàn ông lên phòng sách bàn chuyện, Doãn Tang ở lại nói chuyện với mấy người phụ nữ, cuối cùng quyết định sẽ cử người đến dạy Doãn Tang mấy món căn bản, tránh cho hai người bọn họ suốt ngày phải ăn cơm tiệm.
Thẩm Kiến Bân thường xuyên vắng nhà, việc lớn ở nhà được do ông cụ quyết, còn mẹ Thẩm là người sắp xếp những việc nhỏ. Bà là người xuất thân trong gia đình thư hương, xưa nay luôn chiếu cố đặc biệt với Doãn Tang, chưa từng đối xử lạnh nhạt hay khinh thường xuất thân của cô, vì vậy mấy người bên nhà các cô các chú cũng rất khách sáo với Doãn Tang.
Lần xảy ra sự việc về "lá bùa" kia, mấy người cô chú có đến nhà mách lại với mẹ Thẩm, Doãn Tang đang nằm trên lan can tầng hai thì nghe bà nói: “Tôi hiểu rồi, chuyện trong nhà chúng tôi, các cô chú cũng không cần can thiệp làm gì."
Bà ấy đúng là đang bao che cho Doãn Tang.
Sau khi khách ra về, cô nghe bà nói với người hầu già: “Nhà họ Thẩm nợ con bé, thế thôi”.
Suy cho cùng, sở dĩ bà ấy bảo vệ cô không phải vì bản thân Doãn Tang mà vì đấy là cách nhà họ Thẩm bảo vệ danh tiếng của gia tộc. Thái độ bất đắc dĩ đó, qua ánh mắt và giọng điệu của bà, đã thấm sâu vào tận xương tủy của Doãn Tang.
Sau khi chuyện tình một đêm của Thẩm Phong và Doãn Tang bị phát hiện, sự bất đắc dĩ của mẹ Thẩm trở thành thái độ không cam lòng. Doãn Tang, với tư cách là người được nuôi dưỡng ở nhà họ Thẩm, điều này bà có thể chấp nhận, nhưng với tư cách là con dâu, thì bà không có cách nào chịu nổi. Thẩm Phong là đứa con trai duy nhất của bà, từ nhỏ được cả nhà cưng chiều dạy dỗ, anh ưu tú như vậy, so với một Doãn Tang từ ngoại hình đến tài năng không có điểm gì đặc biệt, hai người thật sự quá chênh lệch.
Nếu chỉ là ý của ông cụ thì bà còn có thể tìm cách khước từ, nhưng vấn đề ở chỗ của Thẩm Phong. Anh muốn cưới cô.
Anh chính miệng nói muốn cưới Doãn Tang, là "muốn" chứ không phải "sẽ." Là một người có gia giáo, bà không thể khóc lóc náo loạn, nhưng thái độ với Doãn Tang cũng hoàn toàn thay đổi. Mối quan hệ của hai người, từ mẹ nuôi trở thành mẹ chồng, quả thật rất gượng gạo.
Lúc này, cô út gọt một quả cam, đưa một nửa cho Doãn Tang rồi hỏi: “Năm nay Tang Tang tốt nghiệp phải không?”
“Vẫn còn một học kỳ nữa ạ.” Doãn Tang nói.
"Sau khi tốt nghiệp có thể sinh con được rồi đấy, có con sớm thì tốt hơn."
Doãn Tang bóc một miếng cam, nước chảy ra trên đầu ngón tay, cô rút lấy một tờ giấy lau sạch, cúi đầu nói: “Thẩm Phong thời gian này đang bận lắm ạ.”
"Bây giờ không mang thai, sau này công ty đi vào hoạt động sẽ còn bận rộn hơn nữa. Nghĩ xem, cháu chụp hình tốt nghiệp với cái bụng bầu, chẳng phải là "song hỷ lâm môn" à."
Tuy Doãn Tang không trả lời nhưng khóe miệng cô vẫn cong lên, chắc là do nước trái cây đã tẩy đi lớp son nên môi cô trắng bệch, trông không được đẹp.
Đúng lúc này, ông cụ từ phòng sách gọi cô lại, cô vội vàng đứng dậy: "Quên mất, con định pha trà Phụ Dương cho ông nội, con đi lên đó nhé."
Chờ cô đi khuất, cô út nói: "Lại là trà Phụ Dương, trà đó có bùa chú khiến người ta nghe lời à?" Sau đó đổi chủ đề, nói: "Lần trước em nói chuyện con cái với Tang Tang, trông thái độ nó cũng như thế, nét mặt tái nhợt không còn chút sinh khí nào."
Chờ một lúc, cô ta mới nghiêng người hỏi: "Chị dâu, Tang Tang và Tiểu Phong thật sự rất hợp nhau sao?"
Mẹ Thẩm không nén được tiếng thở dài, cau mày không trả lời. Có lẽ vì giác quan phụ nữ, bà cảm thấy thái độ của Doãn Tang với việc con cái hẳn là liên quan đến việc lá bùa cô đeo khi nhỏ.
Khi đó, lần đầu tiên nghe tin lá bùa được giấu trong mặt dây chuyền do Doãn Tang đeo, mẹ Thẩm cũng lạnh sống lưng.
Sau sự việc lần đó, người nhà lẫn người giúp việc nhà họ Thẩm đều tránh né Doãn Tang. Cho đến một ngày, ông cụ gọi tất cả bọn họ lại, tức giận nói: "Các người có biết không, nếu không có bà nội của Tang Tang thì tôi đã không còn sống đến giờ này rồi, càng đừng nói đến cuộc sống sung túc mà các anh chị đang được hưởng. Nhà chúng ta nợ nhà họ Doãn, vì vậy mấy người từ giờ về sau phải đối xử tốt với con bé, không thì đừng trách ông già này."
Sau khi nguôi cơn giận, ông cụ đã đích thân giải thích về lá bùa mà Doãn Tang đeo.
Khi mẹ của Doãn Tang mang thai, bà của cô gieo quẻ nên biết trong bụng con gái mình là một cặp song sinh. Tuy nhiên, nhiều tháng trôi qua, bụng mẹ cô vẫn không quá lớn, đến cuối cùng, chỉ có mình Doãn Tang ra đời. Bà ngoại cô nheo mắt, không tin rằng quẻ bói của bà có sai sót lớn như vậy.
Bà cô cau mày chờ đợi. Một lúc sau, mẹ Doãn Tang hét lên trong phòng sinh khi nhìn thấy một khối máu chảy ra từ cơ thể.
Đó là một bào thai chỉ nhỏ bằng nửa nắm tay, đã qua đời.
Mẹ Doãn Tang cũng không qua khỏi ngay trong đêm đó.
Trong làng có tin đồn rằng số mệnh của Doãn Tang đã khắc chết chính em gái mình từ trong bụng mẹ. Hơn nữa, có người đồn rằng Doãn Tang đã ăn thịt chính em gái của mình.
Người miền núi không hiểu khoa học nhưng mẹ Thẩm thì biết, đó là hội chứng truyền máu song thai. Do nhiều nguyên nhân khác nhau, hai bào thai nhận được dinh dưỡng không cân bằng khiến một trong hai thai nhi bị thiếu máu cục bộ, loạn sản hoặc thậm chí thai chết lưu.
Các bệnh về máu nói chung là do di truyền, hội chứng truyền máu song sinh cũng có thể do di truyền với xác suất cao.
Mẹ Thẩm nói: "Để hai đứa nó tự quyết định đi."
Nói xong bà bỏ đi, cô út ngơ ngác, lẩm bẩm: "Mấy người này đều bị con bé kia bỏ bùa rồi sao?"
Doãn Tang nấu một ấm nước nóng, rắc một ít bột vào, khi nước đổi màu, cô đổ lá trà ra, đổ thuốc vào chậu bạc, mang đến cho ông cụ ngâm chân. Sau đó, cô dùng chiếc lược chải nhẹ vào các huyệt đạo trên bàn chân ông cụ.
Nhiều năm như vậy, Doãn Tang vẫn luôn tự mình pha nước cho ông cụ ngâm chân, nhưng hôm nay cô bị ông cụ Thẩm xua tay: "Được rồi, để chị Lưu làm nốt, con đi xem tên nhãi kia chép phạt đi."
Doãn Tang đáp lời rồi để dì Lưu giúp ông cụ.
Trong phòng làm việc bên cạnh, Thẩm Phong đang cúi người viết chữ. Anh vẫn mặc bộ đồ công sở nhưng đã cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, vẻ ngoài có phần phóng khoáng, không phù hộp với phòng sách cổ như này.
Nghe tiếng bước chân, anh không ngẩng đầu nhưng vẫn biết là Doãn Tang tới.
“Ấn tượng không?”
Doãn Tang mỉm cười: “Từ nhỏ anh đã thích chép phạt thư pháp rồi, thú vị lắm hả?”
Anh viết một nét cuối cùng, đặt bút xuống, tiến lại gần cô qua bàn làm việc, mang theo một ống mực, “Ý em là anh không có tiến bộ gì à?”
"Lời nói hay khả năng?"
Anh khẽ ừ một tiếng, đứng thẳng người, liếc nhìn ờ giấy trên bàn rồi nói: “Cầm lấy.”
Doãn Tang không có ý định đến giám sát anh chép phạt: "Chỗ của em không tiện cho anh đâu, quá xa nơi anh làm việc, hay anh cứ thuê tạm một căn hộ gần công ty, thỉnh thoảng em sẽ qua đó."
“Em định chuyển qua sống với anh hả?"
"Không có."
"Muốn ở lại qua đêm thôi?"
"Thỉnh thoảng..."
“Vậy em định nói với anh chuyện gì?” Anh gấp tờ giấy lại, nhẹ giọng nói.
Doãn Tang đi vòng quanh bàn đến chỗ anh: "Lịch làm việc của em và anh trái ngược nhau, ở chung sẽ bất tiện lắm, em làm việc ban đêm, anh sẽ không ngủ được, còn nữa, Đậu Hũ Trúc quen ngủ với em rồi, nhốt nó bên ngoài phòng nó sẽ kêu cả đêm. Vả lại, em không biết nấu ăn..."
“Anh biết nấu ăn,” Thẩm Phong ngắt lời cô, “Còn những việc khác thì anh không ngại. Nếu không ngủ được, anh sẽ tìm việc khác để làm."