Trong vòng chưa đầy một giờ, bài chia sẻ của Doãn Tang đã được chia sẻ hơn 10.000 lần. Lúc đầu cuộc tranh cãi chỉ xoay quanh người hâm mộ của hai bên, đến lúc này những khán giả trung lập cũng bắt đầu chú ý, bloggers lại càng nhân dịp này để chạy bài ăn theo
Người hâm mộ rất ngạc nhiên trước thành tích học tập của cô, họ cũng lo lắng vì cô bị lộ danh tính thật vào thời điểm nhạy cảm này. Một số sinh viên cùng trường thậm chí còn để lại bình luận muốn có buổi offline với Doãn Tang. Tuy nhiên, một người tự xưng là bạn học cùng khóa đã bình luận rằng hiếm khi thấy cô lên giảng đường, một vài thông tin lặt vặt khác cũng được cộng đồng mạng chia sẻ nhưng nhìn chung đều không có ác ý.
Bên phía người hâm mộ Kim Lâm vẫn khẳng định bài nghiên cứu học thuật kia chẳng có ý nghĩa gì. Sự thành công của bộ phim là điều hiển nhiên nên Kim Lâm không cần đối chất với Doãn Tang.
Ngoài ra còn có một bộ phận người hâm mộ của Lữ Lạc đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng bây giờ mục đích của Doãn Tang đã đạt được, những người theo dõi phim đương nhiên sẽ chú ý đến chủ đề cô nhắc đến, công lý nằm ở lương tâm mỗi người.
Sau bữa trưa, gia đình tiễn ông Thẩm Kiến Bân đi. Trước khi đi, ông cẩn thận dặn dò từng người. Khi đến lượt Doãn Tang, ông nhìn cô rồi cuối cùng chỉ nói: “Con giữ sức khoẻ nhé”.
"Vâng, bố."
Ông gật đầu vỗ vai Thẩm Phong: “Bây giờ sắp lên chức bố rồi, con làm việc gì cũng phải thận trọng và có trách nhiệm.”
"Con hiểu rồi ạ."
Cuối cùng, ông ôm mẹ Thẩm làm bà rưng rưng nước mắt.
"Bà cũng phải tự chăm sóc bản thân. Cám ơn vì nhiều năm qua đã chăm sóc gia đình này."
"Ừm."
"Lần này về nghỉ Tết, tôi sẽ không rời đi nữa."
“Thật sao?” Mẹ Thẩm lộ ra vẻ mặt vui vẻ như một thiếu nữ mới lớn.
Thẩm Kiến Bân vuốt mặt bà: "Đương nhiên."
Khi xe chạy xa, Doãn Tang tựa vào ngực Thẩm Phong, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa nghẹn ngào. Thẩm Kiến Bân vốn có mối quan hệ rất tốt ở tỉnh ngoài, ông và mẹ Thẩm nhiều năm nay sống xa nhau chỉ vì sự nghiệp của ông đang quá thuận lợi; ông cụ cũng là một người cha nghiêm khắc, nhiều năm nay mỗi khi Thẩm Kiến Bân về doanh trại, ông lão chỉ đứng nhìn từ cửa sổ tầng hai; trong khi đó, dù là con một nhưng Thẩm Phong vẫn học hành nghiêm túc và tự gây dựng sự nghiệp cho riêng mình mà không cậy nhờ vào gia thế.
Chỉ có cô, một mình loay hoay trong mớ suy nghĩ rối rắm, vô tình tạo ra sự ngăn cách với mọi người trong gia đình.
Nghĩ đến đây, Doãn Tang nói: “Tạm thời không nên công bố cuộc hôn nhân của anh và em."
"Sao đột nhiên em lại nghĩ thế?"
"Gần đây danh tiếng của em không tốt lắm."
Thẩm Kiến Bân cho biết sau Tết sẽ về luôn, có lẽ ông đã xin thuyên chuyển về Bắc Kinh. Việc chuyển về trung ương là bước ngoặt rất quan trọng trong sự nghiệp của người quân nhân, Doãn Tang không muốn vì mình mà mọi việc bị huỷ bỏ.
Trước đây cô nói mình là kiểu "chén sành không sợ chén kiểng" nên cô không ngại đối đầu với Kim Lâm nhưng thực tế đằng sau cô là Thẩm Phong, Thẩm Kiến Bân và ông nội. Cô có nhiều thứ phải lo hơn Kim Lâm, vì vậy cô cần phải giữ bản thân sạch sẽ khỏi "vũng bùn" truyền thông này.
Thẩm Phong vỗ đầu cô nói: “Có anh đây, đừng lo.”
Những cuộc thảo luận về giá trị, hệ tư tưởng cũng không kéo dài lâu, chỉ sau vài ngày thì lượng tin tức khác lại nổi lên, ngoài ra, doanh thu phòng vé và điểm Douban cũng giảm, mọi người lại bắt đầu háo hức đi xem các bộ phim hài, tình cảm lãng mạn.
Ngày thứ 7 ra rạp, doanh thu phòng vé đã vượt 500 triệu, đến ngày thứ 10 đã vượt 700 triệu, đồng thời, việc quảng bá phim vẫn tiếp diễn. Kim Lâm nỗ lực tham gia roadshow, vốn đã nổi tiếng với sự uyên bác nhờ lối diễn giải hài hước và thái độ gần gũi nên anh ta được khán giả đón nhận rất nồng nhiệt, nhiệt độ chủ đề của anh ta thậm chí còn lớn hơn hai diễn viên chính.
Nhà văn trẻ Doãn Tang, người từng cãi nhau với anh ta hai lần, cũng luôn được nhắc đến trong khu vực bình luận trên Weibo. Tuy hơi khó chịu một chút, nhưng chỉ vì kiếm tiền cho công ty của mình, Doãn Tang nghĩ, quên đi, coi như là mình gặp xui, thậm chí khi nghĩ lại cô cảm thấy ấu trĩ đến buồn cười.
Doãn Tang tưởng rằng tưởng rằng cuộc chiến của mình và Kim Lâm đã kết thúc, mọi việc dần lắng xuống thì nửa tháng sau, một đoạn nhạc được đăng tải trên Weibo, lập tức tạo nên một luồng sóng dư luận dữ dội.
Chủ đề: Bàn luận sơ lược về sampling bài hát "Hồng Hoang Hỗn Loạn" của Kim Lâm.
"Sampling" là một thuật ngữ trong âm nhạc. Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là trích xuất một phần từ một bản nhạc nhất định để làm tài liệu tham khảo. Sau đó, dựa vào cách thẩm định chuyên nghiệp mà lựa ra những nhạc cụ hay vòng hợp âm, kết hợp với sự sáng tạo để tạo ra một tác phẩm mới dựa trên đoạn mẫu nhạc cũ. Phương pháp này chỉ cho phép lấy một phần rất nhỏ trong bài hát gốc, có thời lượng rất cụ thể.
"Hồng Hoang Hỗn Loạn" sử dụng mẫu cắt từ "Miêu tộc Cổ Ca," lặp lại giai điệu bằng các nhạc cụ hiện đại, thêm các nguyên tố khác vào nhịp điệu, thoạt nhìn hai bài hát có vẻ không liên quan chặt chẽ với nhau, nhưng vẫn có tới sáu điểm tương đồng sau khi được các nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp bóc tách. Xét về mặt pháp lý, việc sắp xếp vòng hợp âm như vậy quả thực không phải là đạo nhạc vì cần đến tám vòng hợp âm mới bị coi là phạm pháp.
Lúc đầu Doãn Tang nghĩ đây là chiêu trò của công ty Kim Lâm, nhưng đọc đến cuối bài thì cô lại cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.
"Để kết luận, chúng ta đều biết đây không phải là đạo nhạc vì chỉ có sáu điểm giống nhau, đây gọi là vay mượn để làm sampling, vậy thì lão sư Kim, anh không cần cảm thấy tội lỗi hay xấu hổ về bản nhạc này nữa."
Sau đó người viết bài này còn đăng thêm một bài phân tích dài dựa trên bài chia sẻ của Doãn Tang, người viết đưa ra kết luận: thật ra, lão sư Kim nên có lời cảm ơn "Miêu tộc cổ ca" vì nhờ nó mà anh ta có ý tưởng cho bài hát lần này.
"Giống như tôi phát hiện ra bạn trang điểm theo kiểu đời Đường để quay video kiếm tiền, nếu vậy cũng nên để lại credit cho cổ nhân nhưng bạn lại nói đây là sáng tạo của chính mình."
Doãn Tang đọc tới đây liền bật cười. Blogger này rất thú vị nên cô liền nhấn nút theo dõi.
Khu vực bình luận giống như khu vực làm test IQ, người hiểu và người không hiểu đều chen chúc bình luận. Khu vực chia sẻ lại càng sôi động hơn, những blogger giới giải trí cũng bước vào trận chiến.
Người ta nói khi một chủ đề được các blogger giải trí tham gia thì mọi việc sẽ vượt quá tầm kiểm soát, thực chất đội quân truyền thông của Kim Lâm đúng là thất thủ. Nhưng người hâm mộ Kim Lâm thực sự đủ mạnh, họ đã bàn cách đẩy những bài viết khác lên để dập đi bài viết lần này. Một số người hâm mộ cũng đưa ra thuyết âm mưu, cho rằng blogger âm nhạc này rõ ràng đang làm việc cho Doãn Tang, cố gắng che đậy sự thật và hướng dẫn dư luận công kích Kim Lâm.
Tin nhắn trên Weibo của cô lại trở nên sôi nổi, người viết bài này đã gây ra một cơn chấn động khá lớn. Tuy nhiên, Weibo của Kim Lâm vẫn im lặng, không muốn tăng thêm tương tác cho sự việc lần này nên không hề có động thái phản ứng nào.
Nếu không vào Weibo, cuộc sống dường như vô cùng yên bình. Chuyến viếng thăm của Quách Dũ có thể coi là xáo trộn duy nhất đối với Doãn Tang trong nửa tháng qua.
Khi Thẩm Phong đến Pháp, anh không chỉ gửi cho Doãn Tang ảnh công ty kinh doanh mà còn gửi cho cô một bản báo cáo về công ty của Quách Dũ. Cô không nghi ngờ gì về thực lực của đối tác này, mà Quách Dũ lại muốn mở rộng sản xuất, cô biết miếng bánh này cũng có lợi cho mình. Nếu bây giờ cô không đồng ý hợp tác, có thể dưới sự cám dỗ của lợi nhuận khổng lồ, anh ta sẽ từ bỏ hợp tác, trả tiền bồi thường hợp đồng rồi tự mình sản xuất để tăng thêm lợi nhuận.
Khoản bồi thường thiệt hại này có tác dụng rất nhỏ đối với Doãn Tang, vì Quách Dũ nắm đầu ra sản phẩm ở Pháp và các nước Châu Âu lân cận, đối đầu với anh ta trong thời điểm này là điều không nên, cô chỉ có thể ăn nói khéo léo mỗi khi họ họp qua video.
Nhưng cô không phải là chuyên gia đàm phán nên rất thận trọng khi gặp Quách Dũ.
Thẩm Phong gần đây bận họp với đối tác ở Mississippi, cô hiếm có thời gian gặp anh. Nếu hôm nay đạt được thỏa thuận, buổi tối hai bên sẽ cùng nhau bay đến Thượng Hải để ký hợp đồng với một công ty công nghệ. Thẩm Phong mãi đến ngày mốt mới về Bắc Kinh, lúc đó Quách Dũ đã về Pháp nên Doãn Tang định mời anh ta gặp mặt bên ngoài.
Cô không ngờ Quách Dũ lại mang theo một vali đầy quà đến tận cửa, mỉm cười hôn lên mặt cô như một người bạn cũ: “Cô chủ Doãn vẫn rạng rỡ như trước.”
Doãn Tang sửng sốt, cười nói: "Nữ nhân mang thai trông không thông minh nhanh nhẹn lắm đâu, chắc giám đốc Thẩm chỉ đang nói đùa với tôi thôi."
“Cô còn trẻ như vậy, khi anh Thẩm nói anh ấy là chồng của cô, tôi đã rất bối rối.” Quách Dũ cười nói, “Cô còn gọi tôi là giám đốc thì tôi sẽ tổn thọ mất.”
“Vậy thì gọi là đàn anh Quách?”
“Cứ gọi tôi là Quách Dũ đi.”
Cô dẫn đường: "À, xin lỗi, nói nhiều quá mà quên mời anh vào nhà."
Quách Dũ trò chuyện với cô một lúc, hỏi về đứa nhỏ trong bụng, về tình hình kinh tế trong nước, anh cho biết sẽ đăng ký công ty và tham gia vào thị trường đang phát triển này, sau đó anh ta đổi chủ đề: "Bây giờ đang trong thời điểm thuận lợi như vậy, tôi nghĩ sự hợp tác của chúng ta cũng có thể thử nghiệm những mô hình mới."
“Như thế nào?” Doãn Tang tò mò.
“Sản phẩm thêu của cô đang khá khan hiếm ở Pháp. Nếu cải thiện được nguồn cung, chúng ta có thể cân nhắc việc mở một công ty giao dịch, thậm chí là một công ty kinh doanh trực tuyến, có thể phân phối sản phẩm khắp Châu Âu.”
“Nghe hấp dẫn quá, kế hoạch cụ thể của anh là gì?”