Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 44




Gay cấn, ngày một gay cấn a~~~ ><

41. Phạm Giai Mỹ trở lại

Ngô Khanh nhớ, vẫn nhớ đó là người cùng ngồi trên máy bay ra Hà Nội với anh lần trước, bởi so với lần đó cô ta thật chẳng khác gì, vẫn cái vẻ lẳng lơ ấy. Có điều anh không ngờ cô ta lại bám theo anh tới tận nhà thế này, còn đúng vào ngày sinh nhật. Xem ra thân thế cũng không hề tầm thường. Nhưng dường như ánh nhìn kia của cô ta chất chừa nhiều hàm ý hơn những gì anh đang nghĩ rồi, mà anh thì quả thực nghĩ không ra còn có thể có gì hơn với ả đàn bà này nữa. Trước nay những người anh từng chơi qua đều chỉ là tiếp xúc duy nhất một lần, cũng chưa từng có trường hợp ai đó dám cả gan dây dưa thêm nên thường anh sẽ không buồn nhớ mặt. Không lẽ cô ta chính là hàng sử dụng một lần muốn được thành hàng có thể tái chế?

Nghĩ nhiều như thế, còn chưa tỏ thái độ với cô ta nữa, cuối cùng lại chỉ vì một câu của Dương Mẫn mà khiến anh gần như chết lặng.

-Giai Mỹ... là cậu sao, Giai Mỹ?

Giờ bốn mắt đều chỉ tập trung vào Dương Mẫn.

Ánh mắt Ngô Khanh thì rõ ràng là không muốn tin điều mà cô đưa ra là thật, nhưng nhìn kĩ lại ả đàn bà kia thì kì thực có vài nét giống với Phạm Giai Mỹ khi xưa. Cô gái đó là một người rất đặc biệt, chính là người đã vô tình tạo ra nghiệt duyên giữa anh và Dương Mẫn, anh vừa phải biết ơn cô ta, vừa phải hết sức hận cô ta. Giờ cô ta lại xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ hoàn toàn thay đổi thế này rút cuộc là có ý gì anh quả thực cũng đoán không ra.

Còn Giai Mỹ dường như đã nhận ra Dương Mẫn, chính xác là giờ mới để ý tới cô bởi cô cũng chẳng khác trước là mấy, ăn mặc có sang trọng hơn, trang điểm có kĩ càng hơn thì vẫn không mất đi được dáng vẻ đặc trưng của một Dương Mẫn mà bấy lâu Giai Mỹ vẫn luôn coi là người bạn tốt duy nhất. Nhận ra rồi thì lại bất ngờ với thân phận hiện tại của bạn, bất ngờ rồi thì lại cười như chuyện hiển nhiên.

-Hóa ra Mẫn chính là vợ của anh ta? Cuối cùng anh ta vẫn không hề thay đổi, cũng đã lấy được Mẫn thật rồi.

Cách xưng hô không hề thay đổi tuy diện mạo đã khác hẳn khiến Dương Mẫn không hề thấy xa lạ chút nào, ngược lại vẫn cảm giác thân thiết như xưa. Chỉ là cô không hiểu những lời của Giai Mỹ cho lắm.

-Cậu với anh ấy...

-Hội ngộ người cũ sao? Có vẻ như không hợp với bữa tiệc sinh nhật của Ngô Khanh này cho lắm.

Ngô Khanh lạnh lùng cắt ngang, Dương Mẫn nín bặt, dè dặt nhìn Giai Mỹ với ý nhất định sẽ hàn huyên sau này. Giai Mỹ cười mỉm đáp lại xong không hiểu Ngô Khanh cố ý giả như đứng ngoài mối quan hệ của cả hai là có ý gì thì thôi cười, nhìn anh đầy vẻ thăm dò. Càng không hiểu hơn tại sao Dương Mẫn vốn trước nay chưa từng cam chịu sợ sệt trước bất kì ai, đặc biệt là đàn ông con trai sao lại trở nên nhất nhất nghe lời Ngô Khanh đến vậy. Nhìn qua dấu hôn lác đác trên cổ người bạn thân cũ, cô cũng phần nào suy đoán được, có lẽ là vì tình yêu mà thay đổi, dù gì thì Ngô Khanh ấy cũng là một người rất đáng sợ mà, nhất định đã bắt nạt được Dương Mẫn của cô rồi.

Dương Mẫn còn chưa kịp vui mừng vì gặp lại bạn cũ thì đã bị một nỗi lo rất thực tế lấn át. Giai Mỹ vừa nhìn cô vừa cười kia ắt hẳn là đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cô với Ngô Khanh rất tốt rồi, cô nhất định phải cho cô ấy biết bản chất thật của con người hắn hoàn toàn không như những gì cô ấy nghĩ. Cũng bởi vì cảm giác Giai Mỹ có gì đó với Ngô Khanh, cô càng cảm thấy lo hơn, nhân lúc Giai Mỹ đang bận với mấy lời chào của các vị khách khác, cô liền ghé lại gần Ngô Khanh hỏi nhỏ.

-Anh với Giai Mỹ có gì với nhau sao?

-Cô là đang ghen hay là đang lo cho bạn? Sợ tôi sẽ làm gì cô ta à? Không thấy là cô ta chủ động theo tôi đó sao?

Căn bản không nói lại được. Cho nên mới hỏi một câu thật mất mặt có phải không? =_=

-Anh có hiểu cái câu đầu tiên mà cô ấy nói với tôi đó, là gì không? Cảm giác rất khó hiểu...

-Nói với cô thì cô đi mà dịch.

Rồi anh chuyển chủ đề sang vấn đề nãy giờ vẫn luôn canh cánh trong lòng.

-Cô không định sẽ kể lể hết với bạn bè chuyện của mình đấy chứ, bao gồm cả tôi đã làm gì cô?

-Làm gì là làm gì chứ? Tôi dĩ nhiên sẽ nói sự thật cho Giai Mỹ biết, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.

Sự thật à? Anh có thể phần nào đoán được cái sự thật ấy của cô.

Cứ càng lúc càng thấy lo, liệu có thể khiến Giai Mỹ kia ngậm miệng lại đừng có nói linh tinh được không? Cô ta với Dương Mẫn thân nhau như thế, mà lũ đàn bà con gái lúc ở chung với nhau thì có cái gì gọi là bí mật đâu chứ, nếu chuyện của anh ngày xưa để ý tới Dương Mẫn bị cô biết được thật không dám nghĩ cái cảnh đó bản thân sẽ trở nên thảm hại tới mức nào. Vẫn là phải đánh vào phía Phạm Giai Mỹ, có khả năng hơn.

Mặc kệ ánh mắt của những người khác, Ngô Khanh tới kéo Giai Mỹ đi mất. Buổi tiệc sinh nhật kết thúc một cách không thể hững hờ hơn. Sau đó Ngô Khanh bị tung tin đồn và đặt điều tai tiếng như thế nào thật không ai dám nhắc. Chỉ có Dương Mẫn được coi trọng chẳng bao lâu đã lại trở về vốn ban đầu, hứng trọn sự khinh miệt, một câu chuyện liên quan đến việc cắm sừng cũng nhanh chóng được thêu dệt sống động hết mức, dĩ nhiên cũng chẳng ai nỡ nhắc.

Mạc Hân mới là người kinh ngạc nhất, Ngô Khanh từ khi nào lại có hứng thú dây dưa với loại đàn bà chẳng khác gì gái bao kia chứ, tới mức mặc kệ cả Dương Mẫn thì thật khiến người ta quá sức tò mò.

-Cô gái đó là bạn của cô?

Cái điều này còn khó tin hơn. Dương Mẫn hiểu ý, giải thích luôn.

-Là bị ảnh hưởng do ở bên Mỹ quá lâu thôi.

-Nhìn cô thì chắc là không hề biết về mối quan hệ giữa hai người đó rồi.

-Hân, về thôi. Sao em cứ thích chọc ngoáy đời tư của người khác vậy nhỉ?

Lần nào cũng vậy, Mạc Hạ luôn cứu cánh giải vây giúp Dương Mẫn, thật biết ơn. Lí do cũng đơn giản vì anh không muốn người ta nghĩ Hân của anh tính tình trẻ con thù dai, đem việc thích châm chọc người ta ra làm vui thú. Đặc biệt anh nhận ra cô rất hay thêm dầu vào lửa lúc Dương Mẫn gặp khó, điều đó chứng tỏ cô vẫn còn để bụng việc cô với cô ấy là tình địch, tức là vẫn còn để ý tới Ngô Khanh. Thế cho nên Mạc Hạ anh nhất quyết phải kéo cô ra khỏi những chuyện như thế này, lôi về nhà dạy bảo lại. Ầy, cái này là khó nói lắm a, không biết là ai dạy bảo ai à nha. =))))

Lại nói tới Ngô Khanh sau khi kéo Giai Mỹ lên xe đi mất cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã quá kích động mà quên mất phải dùng não nghĩ việc nên làm rồi. Giận cá chém thớt, lại vốn chẳng ưa đối phương, vẻ mặt khó chịu hết sức.

-Cô vác mặt tới đây là muốn làm cái gì?

-Anh bản chất vẫn chẳng thay đổi gì, đối với phụ nữ vẫn thô thiển như thế.

-Nói!

Hai mắt Ngô Khanh đã trợn lên. Anh biết là không nhất thiết phải kích động tới mức này nhưng thực sự Giai Mỹ này đã khác Giai Mỹ xưa, không thể bình thường mà có thể trấn áp được cô ta nữa.

Quả nhiên, mặc cho sự mất kiềm chế của anh đã lộ liễu như vậy, Giai Mỹ vẫn ung dung bình thản cười.

-Anh đang sợ cái gì vậy chứ? Tôi là bạn tốt của Mẫn cơ mà, sẽ không có chuyện tôi cướp chồng của cổ đâu. Chỉ là tôi cứ tưởng anh đã lấy ả đàn bà ngu ngốc nào hay ho lại có thể không ngần ngại giơ nhẫn ra khoe bản thân đã bị đóng cọc, muốn tới phá anh chút thôi. Nếu như đó đã là Mẫn mà anh yêu, tôi xin kiếu.

Cái từ "Mẫn mà anh yêu" của cô ta rõ là đang coi thường tình cảm của anh. Ngô Khanh nguyền rủa cái quái quỷ gì đã biến con ngốc Giai Mỹ trước kia trở nên khó chơi như thế này. Anh cảm giác được nếu cô ta mà gặp riêng Dương Mẫn nhất định kết cục của anh sẽ vô cùng vô cùng thê thảm.

-Cô đã không còn ngu ngốc như trước nữa, có lẽ sẽ biết nên nói gì và không nên nói gì, hiểu chứ?

-Nói cái gì, việc anh đã ngủ với tôi trong khi miệng lúc nào cũng nhắc tới Mẫn?

-Con đàn bà đê tiện cô...

Ngô Khanh vốn đã phải cố gắng kiềm chế, trước thái độ ngạo mạn không chịu nghe lời của Giai Mỹ, phẫn nộ đã đạt tới cực điểm, lực bàn tay vào cổ đối phương không mạnh đến mức chết người nhưng cũng không hề cho cô ta được phép thở dễ dàng, tay còn lại nắm chặt tới nỗi lòng bàn tay bắt đầu đau buốt. Điều anh lo sợ không phải vế trước trong câu nói của cô ta mà chính là vế sau kìa. Từng lời từng lời, nặng nề mà thốt ra.

-Dám một từ thôi nhắc tới tôi của quá khứ thì đừng trách Ngô Khanh này ra tay ác độc. Không cần biết cô là đại tiểu thư Phạm gia hay có là con gái Chủ tịch nước tôi cũng không tha. Nghe rõ không?

Mất khả năng phản kháng, Giai Mỹ đành phải cam chịu gật đầu, hoàn toàn không hiểu Dương Mẫn tại vì sao lại yêu cái kẻ vô nhân tính này được.

Lúc Ngô Khanh về nhà thì mọi thứ đã được dọn dẹp xong xuôi. Có lẽ vì quá mệt mà Dương Mẫn đã ngủ quên trên ghế sofa. Anh không muốn đánh thức cô bởi nhất định dậy sẽ hỏi anh về chuyện với Giai Mỹ, phiền chết được.

Trong lúc bế cô lên phòng, không biết mơ về cái gì lại ôm chặt lấy anh, đầu khẽ dụi dụi vào tấm ngực rộng. Liệu cô đang ngủ say như thế có thể bị nhịp tim như trống dồn của anh làm cho tỉnh giấc không? Lo lắng thừa thãi rồi, cô không chỉ sinh đẻ như heo mà ngủ cũng như heo nữa.

Dịu dàng đặt cô xuống giường, lại dịu dàng hôn lên môi cô, Ngô Khanh tự trấn an mình vì là ngày sinh nhật hãy cho anh cái quyền dễ dãi với cảm xúc của bản thân một chút, dẫu sao cô cũng sẽ không biết, không bao giờ biết.

Rồi chợt nhớ ra món quà cô nói sẽ tặng cho mình, nhìn đồng hồ sắp qua ngày 27, suýt chút nữa định đánh thức cô. Một món quà thôi mà, tự anh tìm sẽ thú vị hơn. Nhưng vừa mới chỉ tìm kiếm được một lúc đã bắt gặp chiếc hộp đựng một chiếc nhẫn cưới được cô đặt gọn gàng trong góc ngăn kéo tủ trang sức. Còn có thể là nhẫn cưới của ai được, trân trọng như vậy thật khiến anh một chút cũng không còn muốn biết món quà của cô là gì nữa.

Ngô Khanh thất thần ngồi bệt dưới sàn, hướng ánh nhìn vô vọng về phía giường có Dương Mẫn đang bình thản yên giấc. Hôm nay sinh nhật anh cơ mà, có thể cho anh ôm mộng một chút được không, có thể cho anh được phép nuôi hi vọng trong tim được không?

Từ trước giờ anh chưa từng coi trọng việc ước điều gì đó trong ngày sinh nhật, nhưng giờ phút này, giữa khoảng giao của ngày sinh nhật và một ngày bình thường, anh lần đầu tiên ham muốn thứ rõ ràng chẳng hề có giá trị thực tế đó. Hôm nay, chỉ duy nhất hôm nay mà thôi.

-Tôi ước gì em có thể yêu tôi, như em vẫn luôn từng hận tôi...

Thanh âm nhẹ như gió, nghe thấy mà như không nghe.

Kim đồng hồ lặng lẽ nhảy sang ngày mới.

...

Phải mất cả một tuần sau Dương Mẫn mới có dịp gặp mặt Giai Mỹ. Ngô cầm thú rõ ràng cố ý gây trở ngại không cho cô hội ngộ bạn cũ, hết việc công ty lại việc ở nhà, khiến cô không rảnh rỗi được lúc nào, bất quá cuối tuần phải lấy lí do tới bệnh viện tái khám, vừa hay cô vẫn còn đang trong thời gian bồi dưỡng lại sức khỏe và tinh thần sau lần tự tử cộng sảy thai trước. Tuy nhiên cũng đoán được Ngô Khanh nhất định sẽ không hài lòng.

-Không phải lại tới khám thai đó chứ?

Một lần cũng lí do tới viện khám xong về nhà, kết quả anh suýt phải hốt xác cô thê thảm trong bồn tắm, rồi còn được đài thọ thêm thông tin cô sảy thai bốn tuần tuổi trong khi đứa con anh biết đã được gần bốn tháng. Ai mà biết được liệu thêm lần nữa sự việc có thay đổi.

Thái độ khinh bỉ của Ngô Khanh khiến Dương Mẫn cảm giác xúc phạm mạnh nhưng hoàn toàn không thể phản kháng bởi sự thật là lần này cũng vẫn lại nói dối nữa. Tuy nhiên không giấu nổi mà ôm bực tức tới gặp Giai Mỹ, cô vốn không hề muốn phải hội ngộ nhau như thế này một chút nào. Quả nhiên Giai Mỹ ngoài cách xưng hô quá sức thân mật ra đã thực sự khác với trước kia, đã có thể chú ý tới biểu hiện bên ngoài của người khác mà thể hiện sự quan tâm của mình với họ.

-Có chuyện gì vậy? Tới gặp Giai Mỹ sao Mẫn lại không thoải mái như thế.

Dương Mẫn lập tức kiếm cớ đổ lỗi.

-Không có gì cả đâu, tại mấy bữa nay nóng quá mà.

-Ừ, công nhận đấy.

Nhìn cách ăn mặc mát mẻ đầy vô tư của Giai Mỹ là biết mà. Đó chính là sự thay đổi lớn nhất. Dương Mẫn nhìn thế mà cũng ngại thay cho Giai Mỹ, cười không nổi.

-Cậu sao lại thay đổi nhiều như vậy? – Bị ảnh hưởng của môi trường phương Tây thật à?

-Cũng là điều cần thiết thôi, Giai Mỹ cảm thấy như thế này thoải mái hơn rất nhiều. Thực sự phải cảm ơn một người.

Nhưng không để Dương Mẫn có cơ hội tò mò, Giai Mỹ đã hỏi luôn quá khứ của cô ngay sau khi cô ấy chuyển tới Mỹ sinh sống đã diễn ra như thế nào, có những chuyển biến gì đáng nhớ nhất, vô tư đến nỗi Dương Mẫn không nỡ làm cổ phải khó xử nếu biết được sự thật cuộc đời cô đã rơi vào hố đen đau khổ ra sao. Nhưng bạn bè đã thề thốt với nhau nhất định không được giấu giếm điều gì, Dương Mẫn đành đem hết tất cả sự cố của ba mẹ mình kể cho Giai Mỹ nghe, về khó khăn cô đã phải trải qua trong suốt tám năm qua rồi gặp được Trần Hạ và đã bị anh lừa dối, chỉ trừ có việc của Ngô Khanh là ngần ngại chưa dám nói. Nghe xong Giai Mỹ liền sang ngồi bên cạnh ôm lấy cô, xúc động nghẹn ngào.

-Mẫn à, Giai Mỹ không hề biết Mẫn đã phải khổ sở như vậy, lại ung dung sang Mỹ hưởng thụ vui thú. Lúc Mẫn khó khăn nhất không có ai ở bên cạnh giúp đỡ chắc chắn rất rất cô đơn, Giai Mỹ là bạn thân của Mẫn, lại nợ Mẫn rất nhiều, phải làm sao chuộc lỗi với Mẫn được đây...

Kể từ sau khi ba mẹ mất, đây là lần đầu tiên Dương Mẫn được thoải mái đem hết nỗi lòng mình kể hết với người khác. Cô chợt nhận ra bản thân không biết đã làm cách nào có thể chịu đựng được suốt thời gian dài như vậy, bản thân vừa rất đáng thương lại vừa rất đáng ngưỡng mộ.

Để xoa dịu niềm đau trong tim người bạn thân, Giai Mỹ đành mang tâm sự bấy lâu nay chưa có dịp kể với Dương Mẫn ra làm chủ đề chuyển tiếp, giúp cô ấy có thể tạm thời phân tâm. Bởi chuyện này có liên quan tới Ngô Khanh nên cô đã định không nói nhưng ngẫm kĩ ra thì cũng không hẳn có ảnh hưởng tới hắn nhiều nên chắc sẽ không sao. Dù gì trước nay Giai Mỹ ngoài nể Dương Mẫn ra thì cũng chỉ sợ có một mình Ngô Khanh, tuần trước hắn lại bóp cổ dọa dẫm cô như thế, quả thực cô không dám làm trái ý hắn.

-Mẫn muốn biết lí do Giai Mỹ lại thay đổi thế này chứ?

Dương Mẫn liền gật đầu, bởi cô rất muốn biết.

-Có còn nhớ ngày đó có một người con trai mà Giai Mỹ rất thích, anh ta không hề để ý tới Giai Mỹ như những tên con trai khác?

Dương Mẫn tiếp tục gật đầu, bởi cô cũng rất ấn tượng với người con trai khác biệt đó.

-Giai Mỹ có gặp lại anh ta và anh ta đã nói với Giai Mỹ một câu mà tới giờ Giai Mỹ vẫn còn nhớ từng lời từng chữ, và có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được.

-...

-"Người như cô nhan sắc tiền quyền cái gì cũng có lại để cho bọn đàn ông con trai chơi chán rồi bỏ, còn không biết xấu hổ đòi chết vì mấy kẻ như thế? Sao không phải là ngược lại?"

Lúc này Dương Mẫn mới à lên một tiếng, ngạc nhiên không chỉ bởi sự ngang tàn của người mà Giai Mỹ nhắc tới mà còn bởi cô ấy đã có thể hoàn toàn lột xác chỉ sau lời nói có vẻ như cũng không cố tình đó, chứng tỏ Giai Mỹ phải rất coi trọng anh ta, đến mức cả đời cũng không thể quên thì nhất định vẫn còn rất nhiều tình cảm. Nhưng đến khi Giai Mỹ không báo trước một lời nói thẳng người đó chính là Ngô Khanh khiến Dương Mẫn hoàn toàn rơi vào bất động.

Đúng, một người khí chất mạnh mẽ lạnh lùng như thế rất chuẩn với cái kẻ có tên Ngô Khanh, nếu không muốn nói Dương Mẫn quá thiếu tinh tế ngay từ đầu đã không thể nhận ra đột nhiên Giai Mỹ lại muốn nhắc tới vấn đề đó. Nhưng mà Giai Mỹ yêu Ngô Khanh, cô không chấp nhận nổi sự thật này. Cậu có biết bản chất của hắn đốn mạt đê tiện như thế nào không hả Giai Mỹ, còn tới tận sinh nhật của hắn không phải muốn có gì đó với hắn đấy chứ. Để bảo vệ bạn, Dương Mẫn không cách nào đành phải giả vờ trêu chọc.

-Cậu như vậy không phải vẫn chưa muốn từ bỏ anh nhà tớ đấy chứ? – Lát nhất định phải về đánh răng kĩ càng.

-Thôi cho xin đi, ngay từ đầu Giai Mỹ này đã chẳng có cơ hội chen vào giữa hai người rồi.

Đùa mà như thật, hay chính là sự thật dưới dạng lời nói đùa. Những lời này của Giai Mỹ với những lời hôm sinh nhật Ngô Khanh nói với cô dường như cùng chung một ý. Dương Mẫn thực sự rất tò mò không nhịn nổi nữa, có cơ hội nên chẳng ngần ngại hỏi luôn.

-Kì thực tớ không hiểu mấy lời của cậu lắm...

-Ây Mẫn này, còn giỡn thế nữa, muốn khoe khoang tình yêu anh ta dành cho cậu to lớn vĩ đại như thế nào để chọc tức đứa yêu đơn phương là Giai Mỹ này hả, chết tiệt nhá.

Hơ hơ, càng nói càng không hiểu gì. Vẻ mặt Dương Mẫn sau khi nghe tới mấy từ gì mà tình yêu to lớn vĩ đại dành cho mình đầu óc cứ như mụ mẫm hết cả. Căn bản là vừa không tin vừa chỉ thấy khôi hài. Lúc Mạc Hân nói với cô về việc Ngô Khanh hắn cưỡng đoạt cô để giúp cô tránh tổn thương từ Trần Hạ cũng chẳng nói đến hai từ "tình yêu" vô lí nữa.

So với Dương Mẫn thì Giai Mỹ càng khó hiểu hơn.

-Biểu hiện của Mẫn như thế là sao chứ? Giỡn quá chớn là Giai Mỹ không thích đâu nha.

-Vẫn là không giỡn nổi với cậu mà, thay đổi gì mà vẫn vô vị chết được.

Dương Mẫn xém thì quên mất, phải tỏ ra cô với Ngô Khanh quan hệ rất tốt, có như thế Giai Mỹ mới từ bỏ ý định với hắn mà tránh được tai họa. Trước mắt cô cứ tiếp tục chịu đựng một mình, sẽ không khiến Giai Mỹ phải lo cho cô mà hành động ngốc nghếch khinh xuất như với bản tính trẻ con của cổ. Rồi sau đó trả thù Ngô Khanh xong rõ ràng mọi chuyện với Giai Mỹ là được, chắc cổ sẽ hiểu cho cô thôi.

Chỉ có điều dạo gần đây có quá nhiều thứ liên quan tới Ngô Khanh khiến Dương Mẫn phải để tâm. Những lời Giai Mỹ nói nhất định có hàm ý gì đó mà cô không hề biết. Rồi nhớ tới cái đêm sinh nhật hôm đó, hắn làm như thế rồi nói như thế rút cuộc là vì sao? Ngô Khanh yêu cô nhưng lại không phải vì do cô nỗ lực quyến rũ mà được, lại vì một điều gì đó hết sức bí ẩn???

Nếu hắn yêu cô chẳng phảikế hoạch của cô một nửa đã thành công rồi, cớ gì trong lòng lại không thấy thoảimái như vậy...?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.