Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 36




34. Tám năm trước – Tại sao lại không tới bên cô để giờ phải hối hận?

"Tao hại chết người rồi..."

Nếu như biết câu nói đó là căn nguyên của tất cả những đau khổ về sau, Ngô Khanh nhất định sẽ không hờ hững như thế này.

-Làm sao?

"Tao uống hơi quá rồi lái xe đâm vô người ta, chết rồi, họ chết cả rồi, tao phải làm sao đây mày ơi..."

Nhận thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, Trần Hạ vốn là người điềm tĩnh chưa bao giờ thấy hoảng loạn nói năng lộn xộn rối rít như vậy, Ngô Khanh cũng bắt đầu thấy lo lo, lao thẳng ra đường bắt taxi tới bệnh viện, không quên dặn dò một số điều quan trọng.

-Giờ tạm thời mày hãy uống thật nhiều nước lạnh đi, nồng độ cồn sẽ giảm. Rồi gọi cho hai bác tới giải quyết với bên công an ngay, cả người nhà nạn nhân nữa, cứ phang tiền ra là họ sẽ không nghĩ tới kiện cáo. Nếu lo không xong mày sẽ đi tù mọt gông con ạ, đừng có ngại cái việc phải quỳ gối xin hai bác, hiểu không?

"Tao không muốn đi tù..."

-Dĩ nhiên cái loại mày làm sao có thể chịu ngồi tù chứ.

Lúc tới bệnh viện nhìn bộ dạng Trần Hạ mà Ngô Khanh suýt không nhận ra, hoàn toàn có thể gói gọn trong bốn từ "sợ hãi hoảng loạn". Hắn như thế cũng coi như vẫn còn chút lương tâm, chứ phải Ngô Khanh anh chắc chắn sẽ vẫn bình thản như không. Dĩ nhiên không hẳn vì anh coi mạng người như cỏ rác, chỉ đơn giản là người thì cũng đã chết, rối rít lên thì có thể sống lại được sao, chi bằng bình tĩnh chấp nhận sự thật rồi nghĩ cách bồi thường cho người nhà nạn nhân hẳn hoi.

Nhưng có lẽ hiếm ai nghĩ nổi được như Ngô Khanh, Trần Hạ thấy anh đến liền xông tới, lại mất bình tĩnh định giãi bày thêm gì đó anh đã lập tức hỏi luôn.

-Người nhà của họ tới chưa?

-Chưa thấy. Ba mẹ tao nói nhất định phải chờ họ tới rồi trực tiếp xin họ không làm lớn chuyện, nhưng tao sợ lắm. Tao không dám gặp họ đâu, tao không mặt dày được như mày không chịu nổi đả kích của họ mất...

Ngô Khanh đứng hình như thể bị tạt thẳng gáo nước lạnh vô mặt. Có phải tên hèn nhát này là bạn chí cốt của anh không đây, anh đang hết lòng giúp hắn mà hắn coi đó như hiển nhiên vậy, còn chẳng ngại ngần nói móc anh kiểu vô ý nữa. Mày hại chết người nhà của họ, họ đả kích mày là đúng, chửi rủa mày là quá hợp lí, không chịu được cũng là điều tất yếu. Nhưng nể cái bản mặt như đã bị cắt hết máu của hắn, anh không nỡ nói mấy lời vô tình ấy, đành nhẫn nhịn.

-Giờ hãy về nhà mà xám hối đi, ở đây để tao lo được rồi. Thế còn ba mẹ mày sao rồi?

-Họ nói đang lo liệu với bên công an, lát sẽ tới đây nói chuyện với người nhà nạn nhân.

-Thằng hèn hạ, biến mau đi!

-Cảm ơn mày...

-Đéo phải lúc cho mấy lời cảm kích ấy, tao cũng sắp phát điên rồi đây, đừng nói người nhà họ tới nhìn thấy mày sẽ để yên.

Tâm tư của kẻ làm việc xấu bao giờ cũng dễ bị kích động hơn bình thường, bị Ngô Khanh dọa cho mấy câu thôi mà Trần Hạ đã bày hết sợ sệt ra ngoài mặt, không dám nán lại bệnh viện thêm nữa, chẳng mấy chốc đã biến mất không dấu vết. Ngô Khanh ngán ngẩm lắc đầu rồi nhìn đồng hồ, cũng đã qua sinh nhật hắn rồi.

-Người nhà của nạn nhân Dương Văn Minh và Nguyễn Ánh Tuyết đã tới chưa vậy?

Có tiếng y tá, Ngô Khanh còn chưa kịp phản xạ đã nghe thấy giọng một đứa con gái nức nở.

-Ôi, đúng là hai bác rồi huhu...

Là hai vợ chồng cùng một người con trai và một đứa con gái. Người chồng có vẻ như vẫn đang cố gắng kiềm chế, nhưng khi nói chuyện với y tá lại không bình tĩnh nổi nữa.

-Anh trai và chị dâu tôi...

-Lúc được chuyển tới đây tình trạng đã rất nguy cấp, bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi, anh chị có thể làm thủ tục nhận lại thi thể.

-Không thể như thế được, anh, chị...

Tiếng cháu gái và người vợ nức nở càng lúc càng ai oán, người chồng dường như đã suy sụp được cậu con trai chạy vội lại đỡ, bề ngoài nhìn mong manh yếu ớt mà nội tâm mạnh mẽ ra phết. Chứng kiến cảnh này mà Ngô Khanh một chút động lòng thương tâm cũng không có. Chẳng phải không liên quan gì tới anh sao, hà cớ gì phải đau thương cùng người ta. Thấy ai chết cũng xót xa tội nghiệp, đó chẳng phải người mà là thánh sống luôn rồi.

Coi mãi cảnh khổ sở buồn đau của người ta Ngô Khanh cũng không thấy hay ho gì, lẳng lặng ra ngoài sảnh đợi ba mẹ của Trần Hạ tới thì kì lạ lại nghe thấy một giọng nói hết sức gợi mở.

-Cho em hỏi ba mẹ em đang ở đâu với ạ? Dương Văn Minh và Nguyễn Anh Tuyết...

-À, hình như người nhà của em cũng vừa mới tới đó, em đi thẳng rồi rẽ trái nha.

-Em cảm ơn.

Nếu không phải hình ảnh kia mồn một đập vào mắt Ngô Khanh thì ắt với giọng nói điềm tĩnh tới lạ lùng ấy trong hoàn cảnh này anh thật không dám tin. Dương Mẫn là con gái của Dương Văn Minh. Cái quái gì thế này???

Lần nữa lẳng lặng đứng nhìn nhưng giờ cảm giác sao lại thay đổi rồi. Dù cho người con gái ấy không khóc lóc thê lương, cũng không kêu gào oan ức, hoàn toàn chỉ đứng im nhìn hai tấm vải trắng, thậm chí không lật lên để coi rõ mặt người thân của mình. Từ đầu tới cuối không rơi lấy một giọt nước mắt. Là mạnh mẽ quá mức hay là đã đau đớn tới mức vô cảm mất rồi?

Còn Ngô Khanh thì sao, chỉ nhìn bấy nhiêu phản ứng ít ỏi ấy thôi sao có thể cảm thấy đau lòng như vậy được. Không lẽ tâm tư anh có vấn đề rồi. Mà chuyện này cũng đâu liên quan anh chứ. Cô ta là gì đối với anh, người nhà cô ta chết thì ảnh hưởng gì tới anh...?

Ngay sau đó thì vợ chồng Chủ tịch Trần cũng tới, hết lời xin lỗi em trai và em dâu của nạn nhân, thậm chí quỳ hẳn xuống xin họ không làm lớn chuyện, hứa sẽ đền bù bằng mọi giá. Khi nhìn thấy Dương Mẫn xuất hiện trong tư cách là con gái nạn nhân, lại chứng kiến thêm cảnh đó Ngô Khanh càng thấy thằng bạn mình tội lỗi tày trời. Đáng ra người phải quỳ gối cầu xin là hắn sao lại để vợ chồng Chủ tịch vì hắn mà hạ mình như vậy. Nhưng cái gì cũng có giá trị xứng đáng của nó, người nhà của Dương Mẫn cũng là người có tấm lòng bao dung, giữa lúc đau đớn vẫn đủ tỉnh táo nhận biết có làm quá lên cũng chỉ càng làm tăng thêm tổn thương, đành lòng nuốt uất hận vào trong, gật đầu đồng ý sẽ cho qua sự việc. Nếu là anh với bản tính ngang tàn chỉ nhất nhất mang tiền ra giải quyết vấn đề ắt sẽ không thể có được kết thúc êm thấm như kia.

Lát sau Ngô Khanh mới lại chú ý tới Dương Mẫn, vẫn đứng im như từ lúc đầu tới giờ. Là người chịu tổn thương nặng nề nhất cô ta lại chẳng may mảy chú ý tới lời tạ tội của những người đã hại ba mẹ mình, một người dám cả gan lao ra cứu bạn thoát chết mà lại có thể lãnh đạm trước sự ra đi đột ngột của người thân như vậy sao? Nội tâm bên trong của con người ấy rút cuộc đang nghĩ cái gì, Ngô Khanh thực sự rất tò mò.

Rồi cuối cùng Dương Mẫn cũng đã chịu cử động, nhưng không phải là quay ra hướng vợ chồng Chủ tịch Trần mà là tiến thẳng về phía cửa, lạnh lùng bỏ đi, không một lời, mặc cho sự ngỡ ngàng của tất thảy mọi người. Nghĩ rằng cô cần ở một mình trong lúc này nên không ai đi theo cả. Và thế là người chẳng liên quan nhất là Ngô Khanh không hiểu tại vì sao bước chân lại cứ không chịu dừng, lặng lẽ phía sau cô, chăm chú theo dõi.

Hai giờ sáng, hai con người cứ lang thang ngoài đường như thế, không hề có ý định dừng lại, cũng chẳng biết đích đến nơi đâu. Ngô Khanh tự hỏi anh là đang bị gì lại hành động điên rồ như thế này, thậm chí muốn bước chân nhanh hơn, lại gần cô gái ấy nhưng không biết với mục đích gì, lấy lí do là gì. Vì thấy cô quá đáng thương ít nhiều cần có người an ủi? Hay vì cô đã làm anh ngã xe mấy bữa trước??? Nhưng thực tế lại chứng minh anh chẳng cần dằn vặt nghĩ ngợi quá nhiều, cứ tự nhiên mọi thứ sẽ xảy ra thôi. Dương Mẫn bị vấp rồi ngã, rồi vô thức cơ thể sẽ phản ứng theo ham muốn của bản thân, Ngô Khanh chạy lại ngay mà không kịp nghĩ, tới khi nhận thức được thì miệng cũng đã buột lên tiếng mất rồi.

-Bạn không sao chứ?

Chết tiệt, Ngô Khanh nguyền rủa đứa khốn nạn nào ép anh làm tất thảy những thứ đáng xấu hổ này.

D.K: Đậu phụ chấm muối chua. -___- Khỏi thắc mắc, tác giả không ăn được mắm.

Dương Mẫn lắc đầu, mặt vẫn cúi. Định đỡ cô dậy nhưng toàn thân cô cứng ngắc, không hề muốn đứng lên.

-Mình cõng bạn nhé!

Đừng hiểu lầm, anh nói thế chỉ để gây shock cho cô để mà cô chú ý tới sự có mặt của anh thôi. Nhưng cái giọng dịu dàng đó là sao chứ, buồn nôn chết được. Có lẽ chẳng cần đả kích thêm, nhìn cái mặt nhăn nhó hiện giờ của Ngô Khanh cũng đủ biết nội tâm đang gay gắt cỡ nào rồi. =)))

Vậy mà có người chẳng hiểu, vô tình gỡ tay mình ra khỏi tay anh, lạnh nhạt lên tiếng.

-Để tôi yên!

Đó là câu đầu tiên cô nói với anh, sao lại là những lời như vậy được chứ? Ngô Khanh ấy đã phải vì cô mà hành động như một thằng dở người, chính anh còn chẳng chấp nhận nổi sự kì quái ấy, sao cô có thể vì bản thân đang đau lòng lại phũ phàng trước sự quan tâm hiếm có của anh như vậy? Nhưng mà ngẫm lại coi, anh là ai, là gì của cô, hai người có quan hệ như thế nào, hay là anh yêu cô, phải lòng cô? Càng nói càng cảm giác khó chịu. Ngô Khanh quyết định đứng dậy, lấy lại khí thế ngạo mạn thường ngày, lạnh lùng quay lưng, một chút cũng không có ý quay đầu lại.

Mấy ngày hôm sau, Ngô Khanh vẫn vì sự phũ phàng của Dương Mẫn dành cho mình mà cố gắng loại bỏ hình ảnh cô ra khỏi đầu, sau cùng cũng đã nguôi ngoai hơn thì lại bị thằng bạn ăn hại khơi mào cảm xúc.

-Nhà đó có một đứa con gái, bỏ đi từ hôm xảy ra tai nạn tới giờ không thấy mặt, ba mẹ tao lại cứ đòi tao đi tìm cô ta về để trực tiếp xin lỗi, mày nghĩ coi liệu cô ta có làm gì tao không? Kiểu như bắt tao dùng thân trả nợ chẳng hạn.

Thằng chó này đã gây chuyện còn tỏ vẻ oan ức, thật đúng là bạn thân của anh, sao có thể giống anh tới như vậy. Nhìn thấy bản thân mình trong nó thật thấy khó chịu thế quái nào ấy. Lại là nhắc về đứa con gái đó, độ khó chịu như càng được tăng cấp, nhưng thấy chẳng đáng, anh chỉ đành hờ hững đáp vài câu.

-Nếu mày thực sự thấy có lỗi thì cứ dùng thân trả nợ, dẫu sao cô ta giờ cũng chỉ còn lại một mình, thật tội nghiệp quá mà.

-Còn phải coi cô ta như thế nào cái đã.

Ngô Khanh chẳng buồn phản ứng thêm nữa. Sau vụ kia giờ mọi thứ đã ổn thỏa hơn Trần Hạ mới có tâm trạng để ý tâm tính của thằng bạn dạo này dường như có chút bất ổn, rất hay tỏ thái độ một cách khó chịu, trước nay không phải hắn chỉ như thế với tụi con gái thôi sao. Không lẽ là việc anh làm khiến hắn thất vọng, có thể là ý đó sao?

-Mày bất mãn gì với tao à? Vì tao hại chết người sao?

-Liên quan mẹ gì tới tao?

Đúng, chính là chả liên quan gì tới anh cả, cô ta hay là người nhà của cô ta. Nghĩ thế đột nhiên tinh thần lên rất nhanh, Ngô Khanh dần trở lại như ban đầu, hất mặt nhìn đối phương.

-Đi đổi gió không?

-Tao bị cấm hẳn xe rồi, vả lại tao cũng chả còn hứng thú với nó nữa.

-Xe cộ mẹ gì, ngoài xe ra hết thứ để chơi rồi chắc.

Đối với những thiếu gia nhà giàu chỉ coi sự nghiệp ăn chơi đập phá là thú vui cuộc đời thử hỏi mất bao lâu sẽ có thể quên được một sự cố mang tính bồng bột hay là một sự dao động nhảm nhí không đáng nhớ? Câu trả lời chính là rất rất nhanh.

Ngô Khanh vẫn trở về cuộc sống chưa bao giờ là thiếu mỹ nhân của mình, vẫn có Mạc Hân ở bên cùng nhau trải qua hết tháng này năm khác, hoàn toàn không còn nhớ tới một người con gái đã từng cho anh những cảm giác kì lạ, cũng là người duy nhất dám thẳng thừng phũ phàng với anh cả lời nói lẫn hành động.

Trần Hạ vẫn cứ là hoàng tử đứng đắn đàng hoàng trong mắt những người không biết về bản chất của anh. Hàng tháng vẫn giới thiệu với bạn bè về một cô người yêu rồi sau đó đá bay không thương tiếc.

Chỉ có điều không ai ngờ đằng sau cái vẻ ngoài tưởng chừng như vẫn chẳng có gì đổi khác ấy, đã có những thứ dần dần nhen nhóm, nảy nở, mỗi lúc một phát triển mạnh mẽ hơn. Chứng kiến màn cầu hôn cũ rích của Trần Hạ với "vợ chưa cưới" thứ n, ai ai cũng thầm ca thán hắn càng ngày càng chơi ác hơn kẻ xấu xa có tiếng là Ngô Khanh, chỉ có anh là cảm giác khác hẳn mọi lần. Anh biết lần này chính là thật, chỉ là anh không tin, cố tình ép bản thân không muốn tin rằng người mà Trần Hạ thật lòng cầu hôn kia chính là người con gái khi xưa đã cướp mất của anh một phần lí chí.

Tại sao anh lại thấy trong lòng rạo rực khó chịu như vậy? Tại sao lại thấy tức tối Trần Hạ không giữ lời đã nói, quay ra qua lại với con gái của người mình đã hại chết như vậy? Và tại sao anh lại vẫn quan tâm tới những thứ liên quan tới Dương Mẫn như vậy? Vì cô đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều? Hay vì anh vẫn còn để bụng chuyện vết sẹo bên chân trái do cô xưa kia đồng thủ phạm đã gây ra cho anh???

Dù thế nào anh khó chịu vẫn là khó chịu, càng khó chịu hơn trước cái vẻ ngây ngốc của Dương Mẫn không hề biết gì lại cười nói hạnh phúc với kẻ đáng lẽ ra cô phải hận cả đời. Giây phút cô bình thản gục trên vai Trần Hạ với gương mặt vẫn như đang cười mãn nguyện, Ngô Khanh thực sự căm hận tất cả. Hận Trần Hạ đi đứng bất cẩn gây ra tai nạn mới có mối ràng buộc không thể tách ra với cô, hận Trần Hạ đã nghe theo lời anh thực sự dùng thân mình để trả nợ. Hận cả cô ngày đó dám vô tình với anh lại để bị kẻ thù quyến rũ lừa gạt mà yêu hắn, hạnh phúc vì hắn. Nhưng sau cùng anh hận bản thân mình hơn cả. Rõ ràng là gặp cô trước, để mắt tới cô trước, vậy mà lại dễ dàng từ bỏ, để mất cô vào tay người khác. Chính là anh không trân trọng mà bỏ lỡ cơ hội, lấy quyền gì bất mãn, bực bội.

Anh biết những việc anh sắp làm với cô sẽ khiến cô hai mắt nhìn anh chỉ chất đầy căm phẫn, nhưng anh còn có sự lựa chọn khác? Thời điểm đã thay đổi, anh đã không còn có thể dịu dàng mà bước lại gần cô được nữa rồi...

Còm men với vốt đâu hết cả rồi mấy mẻ của Ngô mỗ??? =""=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.