Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 28




Tiếp tục nằm ở bệnh viện chẳng thay đổi được gì, cũng không thấy thoải mái chút nào, ba ngày sau Dương Mẫn kiên quyết đòi xuất viện. Nhưng khi về tới nhà nhìn vào hiện trường xảy ra sự việc không muốn nhớ lại, tâm can càng cồn cào khó chịu. Cuối cùng cô lựa chọn tới một quán bar nào đó giải tỏa nỗi lòng.

Thật vừa hay cho bộ dạng thảm hại thê lương hiện tại, thậm chí tới một nhân vật rất rất phụ cũng không có hứng thú làm phiền tới cô, Dương Mẫn thỏa sức một mình một nỗi, ôm bao đau thương cùng rượu tiến thẳng vào dạ dày.

Hình ảnh tiều tụy chán đời của Dương Mẫn tuy đối với kẻ khác không có sức hấp dẫn, nhưng đối với một người dù chỉ là cử động rất nhỏ của cô thôi cũng đủ làm anh phải phân tâm, không tài nào tập trung được mục đích có mặt ở đây của mình là gì, thứ nước mình vừa mới uống có vị gì. Sao anh lại gặp cô mà còn là gặp trong trường hợp này. Trần Hạ không chịu được trong lòng nguyền rủa số phận vài ba câu.

Suốt từ khi nhìn thấy cô xuất hiện với tình trạng khó coi đến đau lòng kia, Trần Hạ chỉ biết thầm lặng quan sát từ xa, một chút cũng không có ý định sẽ tiếp cận cô. Dẫu rất muốn quan tâm hỏi han cô, nếu được sẵn sàng chia sẻ với cô, nhưng anh biết bản thân đã không còn tư cách có thể làm những điều đó nữa. Đành lòng cứ thế cho tới lúc cô uống rất nhiều, hết gục xuống lại ngửa lên uống tiếp, sau cùng lảo đảo rời khỏi quán bar. Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô đang có thai sao lại uống vô tội vạ như vậy.

Cuối cùng lí chí vẫn không chiến thắng được trái tim, huống chi bước chân vốn dĩ đã nổi loạn đuổi theo Dương Mẫn từ lâu rồi.

-Mẫn, em...

Đáng đời nhà anh dám làm trái cả lí chí, giờ thì ăn đủ rồi. Cái thứ kinh dị bám dính trên người Trần Hạ làm anh cũng suýt chút nữa cho ra luôn "mặt hàng" tương tự. Mẫn đáng ghét, đây là cách em chào người yêu cũ đó sao?

Trần Hạ cũng không nhận thức được tại sao mình lại làm thế này nữa. Vớ vẩn, đã đưa người ta về nhà rồi còn dám bảo không nhận thức được việc mình làm? Tự nhủ với lòng rằng do tình thế cấp bách, giữa lúc cô không có khả năng tự vệ như thế lỡ gặp bất trắc nào chẳng phải anh sẽ phải hối hận cả đời bởi thấy hoạn nạn mà vô tâm sao, còn chưa nói tới việc anh nợ cô một món nợ rất rất lớn vẫn chưa thể trả?

Về phần Dương Mẫn sau vài trận nôn thốc nôn tháo từ lúc ngoài đường cho tới khi về nhà Trần Hạ cuối cùng cũng dần có ý thức trở lại, nhận ra đang ở một nơi rất quen thuộc nhưng vì đã mất một khoảng thời gian xa cách bỗng trở nên không ít lạ lẫm. Bàng hoàng cố nhớ lại những gì vừa mới xảy ra chỉ khiến đầu đau buốt. Nghe tiếng vọng ra từ phòng tắm, cô vội vàng tìm cách tháo thân. Tuy thế tác dụng của một loạt các loại rượu không cho phép cô dễ dàng thực hiện kế hoạch, đứng dậy mà giời đất xung quanh cứ quay quay cuồng cuồng. Không ổn, không ổn tẹo nào.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng tắm mở, hình ảnh cô không muốn nhìn thấy cũng đồng thời hiện ra. Giọng anh dịu dàng nhỏ nhẹ vẫn đầy quan tâm.

-Em đã thấy đỡ hơn chưa?

-...

-Em uống nhiều vậy mà đòi cứ thế bỏ về nghĩ có thể sao?

-...

-Có muốn anh nấu canh giải rượu cho rồi mới về nhà không?

-...

-Em đã nôn hết cả vào người anh đấy có biết không hả?

-Tôi xin lỗi.

Cuối cùng thì cô cũng chịu lên tiếng. Giờ anh hiểu tại sao cô cứ kiên quyết im lặng thế, bởi có nói ra thì cũng chỉ tạo cho cả hai một cảm giác xa lạ tới nhói lòng.

Dương Mẫn biết mình không nên ở đây thêm nữa, nhưng tình trạng hiện tại hoàn toàn nói không với ý định của cô. Chứ không lẽ giờ qua đêm ở đây sao? Cô không sợ Trần Hạ sẽ làm gì mình, mà cô sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà làm gì tới anh, nhất là khi hương thơm từ cơ thể anh thoang thoảng choán lên không gian giữa hai người, kích thích cô co người lại.

Trần Hạ không phải là không có ham muốn khi hai người đang ở riêng với nhau trong một căn phòng, hơn cả trong cái hoàn cảnh dường như vợ chồng Dương Mẫn có vẻ không được hòa thuận, nhưng nhìn sự dè chừng làm khách tại chính nơi từng chứa đựng những giây phút yêu thương hạnh phúc của cả hai làm anh chua xót nhận ra hiện thực anh và cô đã thật sự chấm hết rồi.

-Anh có thể hỏi chuyện gì với em được không? Chỉ là sự quan tâm giữa những người bạn thôi...

Cô đứng phắt dậy thể hiện thái độ. Bạn ư? Ai cần làm bạn với anh chứ? Nực cười, nãy giờ cô nghĩ cái quái gì trong đầu vậy.

-Tôi thấy ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã giúp, tôi phải về.

Mạnh mẽ lên Dương Mẫn, cố gắng thật tỉnh táo mà bước ra khỏi nơi này đi. Nhưng tại sao phải làm thế chứ? Giờ cô đang thực sự rất đau khổ, chẳng lẽ cứ phải chịu đựng một mình như vậy? Nếu như đã có người muốn được chia sẻ cùng cô cớ sao vẫn cứ phải che giấu làm như không hề có gì xảy ra, cô cũng là người thôi, hơn cả còn là một người mẹ mới mất con, đâu phải là sắt là đá mà có thể mạnh mẽ mãi thế. Cô lúc này đây cũng muốn được xoa dịu mà. Nhưng với Trần Hạ thì không thể, đúng thế...

-Vậy với tư cách là người yêu cũ, là chồng chưa cưới, anh có thể quan tâm tới em không?

Nước mắt cô lặng lẽ rơi. Đó là những giọt nước mắt vì đứa con đáng thương vô tội của cô, cũng là những giọt nước mắt vì tình yêu dang dở của cô dành cho anh ngày xưa. Giờ chỉ cần anh lại gần và ôm lấy cô thôi, cô sẽ không ngần ngại gục vào lòng anh nức nở như một đứa trẻ để anh dỗ dành.

Nhưng cô không hề biết anh vẫn sợ sẽ lại làm tổn thương cô lần nữa, dù lời đã nói ra bước chân cũng không thể nào tiến tiếp. Đau đớn nhìn bước chân cô mỗi lúc một xa cách hơn. Không được, dù chỉ một lần duy nhất này thôi, anh cũng muốn cô hiểu được trái tim thực sự của anh. Không phải bây giờ thì có lẽ sẽ là mãi mãi không bao giờ, linh tính mách bảo anh điều đáng sợ hơn cả nỗi sợ sẽ làm tổn thương cô ấy.

-Mẫn, anh yêu em, thực sự vẫn luôn yêu em...

D.K: Ô thế còn nữ vương thụ thì sao?

Trần Hạ: Tên khốn, giờ là lúc nhắc tới nhân vật nhạy cảm ấy à, đừng gọi hồn không cậu ta đánh hơi thấy là rắc rối to đấy. >"<

D.K: Hờn...

Không thấy cô cử động gì, anh lấy hết dũng khí tiến lại gần, chạm vào cô mà cảm giác như chạm vào thủy tinh, bất cẩn chút thôi là sẽ tan vỡ mất, bàn tay run run nhận ra toàn thân cô cũng đang run lên. Cô ấy đang khóc?

-Mẫn, rút cuộc là có chuyện gì xảy ra với em rồi? Thằng đó đã làm gì em?

Ôm chầm lấy anh, cô gào khóc không chút kìm nén. Tiếng khóc ai oán cho anh biết nỗi đau cô đang phải chịu, cũng cho anh cảm nhận luôn nỗi đau ấy. Dương Mẫn của anh sao lại phải chịu cái nỗi đau giày vò này, tại vì sao chứ?

-Tại sao... – Cô nức nở trong dòng nước mắt, cũng ấm ức hỏi. – Tại sao giờ anh mới nói ra điều đó, tại sao chứ?

Bất giác nước mắt anh cũng tuôn trào. Cô hỏi như thế là bởi cô cũng vẫn yêu anh có phải không? Nhưng sao anh có thể nói cho cô biết lí do thực sự được, làm sao có thể nói rằng anh không cách nào khác ngoài việc làm cô tổn thương và rời khỏi anh? Nén tất cả lại, chỉ có thể nói ra ba từ:

-Anh xin lỗi.

Bàn tay cô không chịu, khua loạn xạ vào người anh, có phải là đang đánh anh, sao chẳng thấy chút sức lực nào như vậy.

-Đồ tồi, đồ hèn, sao anh không nói là yêu em, sao lúc đó không nói là anh yêu em, tại sao, tại sao???

-Không phải vì em có thai với Ngô Khanh rồi sao? Không phải vì em đã yêu nó rồi sao?

Nghe tới đây, toàn thân Dương Mẫn mất hết trọng lượng, khụy xuống. Trần Hạ đỡ lấy cô, cay đắng trong nước mắt.

-Anh sao có thể giữ được người đã không còn yêu anh nữa...

-Em sảy thai rồi, đứa trẻ đã mất rồi.

Và cô lại càng nức nở hơn, bám chặt lấy anh như chỗ dựa duy nhất. Nhìn cô đau đớn vì đứa con của kẻ khác thế kia trái tim anh thắt lại. Thì ra cô thực sự yêu Ngô Khanh sao? Nếu thế thì giờ anh cố gắng để làm gì, có nói ra cũng để làm gì. Trần Hạ tuyệt vọng đẩy Dương Mẫn ra. Nếu là việc cô sảy thai, anh thực sự không đủ cao thượng để xoa dịu cho cô.

-Anh thế là có ý gì?

-Người em cần lúc này phải là nó chứ.

-Anh nói anh yêu em cơ mà.

-Anh xin lỗi.

Cô đã không còn là của anh nữa. Vấn đề giờ không còn là ở đứa trẻ, chính là ở trái tim cô, trái tim cô đã trao cho người khác mất rồi. Không còn hi vọng gì nữa rồi.

Nhìn Trần Hạ lạnh lùng quay lưng lại với mình, Dương Mẫn không giấu nổi phẫn nộ mà quát lớn.

-Trần Hạ, anh có biết thằng bạn thân của anh đã làm gì tôi rồi đối xử với tôi như thế nào không hả? Anh có biết tôi đã phải chịu đựng những gì không? Tất cả những đau đớn, sỉ nhục tôi phải gánh không phải toàn bộ đều là do anh tạo ra sao? Giờ anh phủi tay coi như người bị hại còn dám mở mồm nói yêu tôi, đồ khốn, tôi hận anh, hận Ngô Khanh bao nhiêu càng hận anh hơn bấy nhiêu. Tôi hận anh, vô cùng hận anh...

Rồi vẫn là tiếng khóc ai oán của cô khắp không gian. Trần Hạ như gục ngã. Những gì cô nói và những gì anh luôn tưởng tượng ra đâu có điểm nào giống nhau. Là sao chứ, rút cuộc chuyện này là sao chứ?

-Mẫn, anh không hiểu ý em. Chẳng phải em và Ngô Khanh là yêu nhau sao, hôm ăn tân gia, rồi hôm ở bệnh viện...

-Hắn cưỡng bức tôi vào cái đêm sinh nhật ấy rồi ép tôi phải cưới. Khi biết mình có thai và cũng biết được bản chất thật của anh tôi chỉ một lòng muốn báo thù, cả hắn, cả anh. Tôi muốn dùng hắn để chọc tức anh, cũng muốn hắn phải trả giá cho tất cả những khốn nạn hắn đã đối xử với tôi. Anh nghĩ phải sống với kẻ cầm thú đã cưỡng bức mình rồi ngày ngày hành hạ mình hạnh phúc lắm sao???

Thôi rồi, nói hết ra rồi, kế hoạch của cô toàn bộ đều đổ bể cả rồi. Trần Hạ – Ngô Khanh bạn thân bấy lâu bản chất cũng giống nhau nhất định sẽ hùa vào một phe bức chết cô thôi. Dương Mẫn à Dương Mẫn, mày bị ngu rồi, mất đứa con cũng mất luôn cả não rồi, ăn hại, con ăn hại nhà mày chết luôn đi thì hơn!

Nhưng có lẽ ông giời thấy cô quá đáng thương không nỡ hành cô thêm nữa, Trần Hạ ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hối lỗi.

-Mẫn, anh xin lỗi, anh hoàn toàn không biết những điều đó, anh không ngờ thằng đó dám đối xử với em như thế, đã hại em phải khổ sở bấy lâu như thế, anh thực sự có tội với em, phải làm sao đây, phải làm gì bù đắp cho em đây. Mẫn, anh, anh sẽ giết nó...

-Giá như lúc em tới chia tay anh anh nói yêu em, anh thậm chí không thể chấp nhận việc em bị người ta cưỡng bức.

-Anh xin lỗi, là anh nhỏ nhen ích kỉ. Nhưng anh thật lòng yêu em, thật lòng muốn cưới em làm vợ, thực sự đã thay đổi không giống như trước kia. Anh sai rồi, anh đáng chết...

-Đừng có chết, em yêu anh nên đừng có chết. Em dẫu khổ sở cũng chưa từng có ý định sẽ chết, bởi em trong lòng vẫn còn hi vọng một ngày nào đó như ngày hôm nay. Em cố gắng không vô ích rồi, cảm ơn anh.

-Anh yêu em, cũng thực sự xin lỗi em...

Nước mắt cô chảy tràn trước ngực anh, nước mắt anh cũng rơi xuống thấm lạnh da đầu cô. Cứ thế, mọi khúc mắc hoàn toàn được tháo gỡ. Sau đó bình tĩnh hơn mới dần nhận ra bản thân đã ham muốn nhau nhiều tới mức nào, nhanh chóng dùng hành động khỏa lấp khoảng thời gian đã mất mát trước kia.

Đôi môi cô ngập tràn hương vị rượu nhưng sao lại ngọt ngào tới thế, cảm giác như có ngấu nghiến nó bao nhiêu cũng là không đủ. Về phần Dương Mẫn, thương yêu sâu thẳm trong lòng cuối cùng cũng được đường hoàng thể hiện, không chút ngần ngại tấn công anh mạnh mẽ quyết liệt còn hơn cả anh nữa. Trước sự chuyên nghiệp đáng ghét ấy của cô, Trần Hạ bực bội đẩy cô ra, mặt mũi cau có hết đỗi. Đó, lại còn cái biểu cảm không đành lòng kia của cô là sao đây? >"<

Dương Mẫn thì hoàn toàn không hiểu.

-Anh sao vậy?

-Em phải hôn nó bao nhiêu lần thì mới có thể chuyên nghiệp tới mức này hả? ="=

-A, Hạ Hạ đang ghen kìa, đáng yêu chết được hiha.

-Đừng tưởng em thế thì anh sẽ cho qua.

Có vẻ như người ta nổi giận thật rồi. Dương Mẫn biết mình hiện tại nói ra ba tiếng "mỹ nhân kế" là rất đáng tội sỉ nhục cổ nhân nhưng mà kệ, cái kiểu ôm lấy eo người ta nũng nịu thế kia không gọi là mỹ nhân kế thì còn có thể gọi là gì được.

-Em thề những lúc hắn làm thế hoàn toàn là em bị cưỡng ép. Anh nghĩ coi làm sao em có thể có cảm giác với một kẻ cặn bã đã hại đời em chứ, có đúng không?

Đột nhiên để cô phải lấy lòng anh thế này Trần Hạ thấy mình thật quá đáng, cúi xuống hôn cô, mỉm cười dịu dàng.

-Anh không có tư cách trách cứ em, em đã phải chịu quá nhiều khổ sở rồi.

-Đột nhiên em nóng quá.

-Nóng sao? Anh thấy bình thường mà. – Trần Hạ cũng đột nhiên ngây ngô lạ thường. – Để anh giảm điều hòa xuống nhé!

-Anh chẳng hiểu gì cả.

Dương Mẫn tay không ngừng phẩy phẩy cổ áo, làm góc khuất nào đó lập lờ ẩn hiện. Cô đang quyến rũ anh sao? Chết tiệt, thằng chó kia đã biến Mẫn của anh thành loại phụ nữ gì thế này? Trần Hạ điềm tĩnh nắm lấy tay cô, cẩn trọng nhấn mạnh từng lời.

-Mẫn, em đừng làm thế, không giống em một chút nào.

-Thế phải như nào mới giống là em???

-Mẫn!!!

-Phải làm điều đó với cả kẻ mà mình căm ghét, vậy thì sao không thể làm với người mình yêu chứ. – Nước mắt cô lại bắt đầu chảy. – Giờ anh thấy em dễ dãi rẻ mạt lắm có đúng không? Tại vì sao em lại thành ra thế này, anh thực sự không hiểu?

-Anh xin lỗi mà, em đừng như vậy, anh đau lòng lắm, xin em...

Vừa xin lỗi anh vừa dịu dàng hôn vào môi cô, cứ một câu là một lần hôn, nói nhiều tới nỗi cô phát cáu.

-Ai mới là đang ko giống mình hả? ="=

-Bản chất anh vẫn là thế, chỉ là giờ mới dám thể hiện ra trước mặt em thôi aha.

Rồi chẳng để cô phàn nàn thêm, anh ngọt ngào bịt miệng cô lại, bàn tay theo đúng ý nguyện cô nhanh lẹ tháo bỏ lớp ngoài. Quả là cô muốn như thế thật, không phản kháng gì còn thành thạo định cởi quần anh. Không hiểu sao anh cứ thấy không yên trong lòng, sao cô có thể làm thế mà chẳng chút nào ngượng ngùng như vậy??? +__+ Nhưng anh cản cô lại không phải vì ý ích kỉ nhỏ nhen ấy mà bởi cô vừa mới sảy thai, thật sự không nên làm chuyện này. Nhưng thân là phụ nữ phải am hiểu rõ hơn thì cô lại làm ra vẻ không chấp nhận nổi.

-Em... em muốn có con với anh... á...

Anh thẳng tay búng vào trán cô một cái đau điếng, mặt cô nhăn hết lại, oan ức.

-Rút cuộc em có phải phụ nữ và từng làm mẹ không hả? Mấy kiến thức căn bản cũng không biết.

-Sao chứ?

-Em có biết sảy thai sau bao lâu mới được làm chuyện đó không hả? Anh muốn đánh cho em tỉnh ra quá. =_=

-Thì anh vừa mới đánh rồi đó thôi. >.<

Mà giờ mới để ý sao anh lại hiểu biết mấy chuyện tế nhị đó như vậy nhỉ? Tại sao chứ??? Nhận thấy cô người yêu đang bất mãn, Trần Hạ cười thâm thúy.

-Vì anh định làm em sảy thai rồi biến em thành người của anh, giành lại em từ tay thằng chó kia, thế nên dĩ nhiên phải tìm hiểu mấy chuyện đó rồi. ^-^

-Thật sao?

Dương Mẫn như bắt được cả ngàn hi vọng, quên hết những thứ buồn phiền, thích thú ôm lấy cổ Trần Hạ, thản nhiên quyến rũ.

-Tội nghiệp Hạ Hạ của em, chắc cũng phải chịu đựng nhiều dữ lắm trong khoảng thời gian qua ha. Thương chết đi được, yêu chết đi được.

Làm sao có thể nói cho cô biết không có cô anh đã biến chất thậm chí thân mật với một thằng nhóc gay như thế nào, hơn cả còn là em họ của cô, tuyệt đối không thể. Mà thôi kệ, tình yêu mà, phải có lúc này lúc kia, giống như cô và anh tưởng như đã chấm hết cuối cùng vẫn có thể ở đây giãy bày hết nỗi lòng với nhau vậy. Ngô Khanh, Dương Nhật Nam, bạn thân, nữ vương thụ, chẳng có nghĩa lí gì trong giây phút này hết. Trần Hạ anh yêu Dương Mẫn và Dương Mẫn cô cũng yêu anh, vậy là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.