Chạm Đuôi

Chương 54: Lựa chọn




Việc quay chụp   cuối cùng cũng đã bước vào giai đoạn kết thúc.

Trong khi tất cả các suy đoán chỉ ra rằng nghi phạm là con trai, thì tất cả các bằng chứng đã xác thực lại hướng nghi phạm vào người vợ của nạn nhân.

Đây là một hiện trường phạm tội được ngụy trang, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

La Tử Minh nhìn chằm chằm một xấp tư liệu nửa ngày, vùi đầu nằm sấp trên bàn, rầu rĩ nói: "Làm sao bây giờ..."

Triệu Khả nghiên từ hồ sơ vụ án trung ngẩng đầu: "Hửm?"

"Có loại cảm giác vô lực, mặc kệ ngày đó chúng ta tranh luận thế nào, chỉ cần cô ấy thừa nhận là mình cố ý làm máy thở mất điện, vậy còn có cái gì để biện bạch nữa..."

Triệu Khả Nghiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ bình nước lấy nước: "Vậy mà cậu còn có thể ngồi yên ở đây sao, hiếm có thật đấy, không phải cậu nói sau này không muốn làm luật sư sao?"

La Tử Minh ngồi thẳng người dậy, một tay chống cằm: "Tôi không muốn thật..."

Triệu Khả Nghiên cầm cốc nước, đứng thẳng người uống một ngụm: "Vậy thì sao cậu lại nghiêm túc như vậy?"

La Tử Minh nghiêm túc nhìn cô: "Bởi vì cô đó."

Triệu Khả Nghiên giật mình: "Hả?"

"Bởi vì vụ án này đối với cô mà nói rất quan trọng, cho nên," Một tia nắng ấm áp chiếu lên người La Tử Minh, đem mái tóc màu xám bạc của cậu chiếu lên màu vàng óng mềm mại, vẻ mặt cậu đặc biệt nghiêm túc, nhìn Triệu Khả Nghiên nói, "nó đối với tôi cũng rất quan trọng."

Đạo diễn đứng dậy từ phía sau màn hình, nói to: "Đặc biệt tốt, qua! Hôm nay tất cả mọi người ăn tối sớm đi, buổi tối có một cảnh nữa, nhớ quay lại trở sớm!"

Đạo diễn vừa dứt lời, Ngụy Lâm Lâm đứng ở một bên liền đưa tay lên vỗ vỗ ngực, cười nói: "Dương Kiêu, vừa rồi cậu diễn cũng quá tuyệt đó, tôi vậy mà có chút cảm giác động tâm."

Lý Dương Kiêu cười cười: "Thật sao, đó xem như vinh hạnh của tôi rồi."

"Đóng phim đến mức tôi cũng muốn yêu rồi." Ngụy Lâm Lâm dựa vào bàn thở dài, lại quay đầu nói đùa với Lý Dương Kiêu, "may mà ngoài đời không có sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan như Quý Song Trì và La Tử Minh, nếu không thật đúng là có chút rối rắm."

"Cho nên, quyết định sau cùng là muốn chọn người nào đây?"

"Không biết nữa, quá khó để lựa chọn..... Đột nhiên cảm thấy phóng viên về sau khả năng sẽ hỏi đến vấn đề này ha ha ha, tôi trước tiên phải nghĩ ra đáp án tốt mới được."

Lý Dương Kiêu cũng cười theo, sau đó từ chỗ ngồi đứng dậy, chuẩn bị đi lấy bữa tối.

Diễn xong cảnh vừa rồi, cậu càng cảm thấy La Tử Minh và Trì Minh Nghiêu thật sự có chút giống nhau. Nhất là việc La Tử Minh đột nhiên nghiêm túc, không hề báo trước mà thổ lộ tâm tư.

Chỉ là......La Tử Minh là thật sự thích Triệu Khả Nghiên, cho nên mới vì cô ấy làm đủ loại chuyện từ đáng tin cậy cho đến không đáng tin cậy.....Còn Trì Minh Nghiêu thì sao?

"Dương Kiêu ca đi ăn cơm sao?" Tiểu cô nương của tổ đạo cụ đang chạy vào bên trong, nhìn thấy Lý Dương Kiêu, liền chào hỏi cậu.

"Ừm." Lý Dương Kiêu phục hồi tinh thần, hướng phía cô nhóc nở nụ cười một chút, sau đó vừa đi vừa suy nghĩ, vì sao lại nghĩ đến Trì Minh Nghiêu rồi, sao lúc nào cũng nghĩ đến anh ta thế.

Khi đi đến bậc cầu thang cuối cùng, điện thoại chợt đổ chuông. Lý Dương Kiêu cầm lấy lên nhìn, hơi giật mình một chút, là Tống Sưởng.

Cậu nhìn chằm chằm di động hai giây, mới bắt máy, thả lỏng giọng điệu nói: "Chuyện gì vậy Tống Sưởng?"

"Dương Kiêu, tôi đến đoàn làm phim của cậu này, ngay tại cổng chính, cậu ngẩng đầu lên đi."

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn, Tống Sưởng quả nhiên đứng ở bên cửa lớn, đứng ngược ánh sáng, ngăn cản nửa mặt trời đang lặn ở phía tây.

Cước bộ dừng lại một chút, Lý Dương Kiêu rất nhanh chạy tới, cách Tống Sưởng hai ba mét, cậu mới thả chậm bước chân, đi tới: "Tới khi nào thế, sao không gọi điện trước cho tôi?"

"Tới đây cũng không bao lâu." Tống Sưởng thần sắc như thường, nhìn không ra cái gì khác thường, "mấy giờ tối phải trở về quay phim? Còn kịp ra ngoài ăn cơm không?"

"Khoảng một tiếng rưỡi nữa, đi thôi, đi gần một chút." Lý Dương Kiêu nói xong, trước Tống Sưởng nửa bước đi ra ngoài, hơi nghiêng đầu hỏi, "Làm sao tìm được nơi này?"

"Tìm được trên mạng." Tống Sưởng nói.

Lý Dương Kiêu biết hắn cố ý tránh điện thoại với mình, cũng không hỏi nhiều nữa.

Cậu hút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, cúi đầu châm lửa cho mình.

"Gần đây hút thuốc sao lại nhiều như vậy?" Tống Sưởng nhíu mày, "trước kia cậu rất ít khi hút."

"Nhiều sao?" Lý Dương Kiêu thở ra một ngụm khói, "Kỳ thật cũng không nhiều lắm, một ngày một hai điếu, luôn là ở đoàn phim đóng phim, lúc thì quá ồn ào lúc lại quá buồn, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp tỉnh táo đi."

"Cậu nghĩ như vậy chứng tỏ bắt đầu sinh ra sự ỷ lại rồi, hay là sớm bỏ thuốc đi."

"Aizz——" Lý Dương Kiêu cao giọng một chút, vốn định nói đùa "còn chưa làm cha đã bắt đầu quản người khắp nơi", nói đến bên miệng không hiểu sao cảm thấy không ổn, tạm thời ở trên đầu lưỡi rẽ một cái nói: "Cũng không đến mức nghiện ngập, chưa nói đến cái gì mà bỏ hay không bỏ."

Nhà hàng không xa, chỉ cách địa điểm chụp vài trăm mét. Hai người đều đùi thon chân dài, bước chân cũng nhanh, vài phút sau liền đối diện mà ngồi xuống bàn cơm.

Biết trọng điểm của bữa cơm này không phải ăn, Lý Dương Kiêu tùy ý gọi mấy món, liền khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ. Dù sao Tống Sưởng thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, cậu cũng rất rõ ràng.

Cậu bất động thanh sắc quan sát Tống Sưởng vài lần —— so với lúc mới tốt nghiệp, cậu ấy mập hơn một chút, đại khái bởi vì tăng mấy cân này cũng không tính là quá bắt mắt, làm cho cậu ấy càng lúc càng khác biệt bộ dáng thiếu niên hăng hái chạy về phía cậu lúc còn trung học, biến thành một người bình đạm lại còn có chút đẹp mắt hơn.

Lời cậu ấy nói cũng ngày càng trở nên bình dân, cậu ấy có con, có nhà cửa, xe hơi.....Mà những lời về mặt trăng và sáu đồng xu, không biết cậu ấy có còn nhớ hay không.

Lý Dương Kiêu cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy cậu và Tống Sưởng lại cách xa như hiện tại, giống như là phân biệt ở hai thế giới có rào cản rõ ràng. Cậu có loại cảm giác bất lực, rõ ràng có thể hỏi cậu ấy còn nhớ hay không, nhưng chính là hỏi không ra miệng được.

Khoảng cách trước mắt rất gần, khói trắng thở ra không tránh khỏi việc bay tới trước mặt Tống Sương, Lý Dương Kiêu liền dập tắt nửa đoạn thuốc lá còn sót lại, hỏi Tống Sưởng: "Thái San gần đây có khỏe không? "

Tống Sưởng rót nước đặt trước mặt hai người, nói: "Hôm qua vừa đi kiểm tra thai kỳ, rất tốt."

Lý Dương Kiêu gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy tính toán khi nào làm hôn lễ, sớm thôi nhỉ?"

"Kỳ nghỉ tháng 11," Tống Sưởng nói, "khi đó bộ phim này của cậu đã phát sóng chưa? Liệu có phải là sẽ không có thời gian tới dự không?"

Lý Dương Kiêu cười cười nói: "Sao ngay cả cậu cũng nghĩ tôi như vậy? Tôi không phải đại minh tinh gì, một hoặc hai ngày rảnh luôn luôn có."

"Dương Kiêu, cậu..." Tống Sưởng dừng một chút nói, "Cậu có suy nghĩ làm cái khác không?"

"Làm cái khác?" Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn Tống Sưởng, "ý cậu là nói không đóng phim nữa? Kỳ thật tôi cũng nghĩ tới rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết còn có thể làm cái gì. Ca sĩ quán bar cũng làm một thời gian rồi, nhưng cũng không thể luôn là làm cái này."

Tống Sưởng hơi hơi nhăn mi, tựa hồ cũng suy nghĩ xem Lý Dương Kiêu trừ bỏ làm diễn viên còn có thể làm cái gì khác nữa.

"Thật ra trước đây đúng là có người, bảo tôi đến công ty của anh ấy, sẽ sắp xếp công việc cho tôi, chẳng qua lúc ấy tôi một mực từ chối, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là có chút tò mò anh ấy sẽ sắp xếp công việc gì cho tôi." Lý Dương Kiêu nói xong, mới ý thức được lời này là Trì Minh Nghiêu đã từng nói với mình. Cậu thế mà lại nhớ tới Trì Minh Nghiêu, vẫn là trong trường hợp này.

Không hiểu sao cậu lại hơi chột dạ, nhanh chóng chuyển đề tài, nói: "Hôm nay cậu cố ý tới tìm tôi, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói đi?"

"Vốn là chuẩn bị một bụng lời muốn nói, " Tống Sưởng cúi đầu nở nụ cười một chút, "Nhưng vừa rồi đứng ở bên cạnh cửa lớn, xem cậu diễn xong một hồi, lại không biết có nên nói hay không. Cậu biết tôi nghĩ gì lúc tôi đứng đó xem cậu diễn không?"

Lý Dương Kiêu nhìn Tống Sưởng, chờ hắn nói tiếp.

"Tôi nghĩ, thành thực mà nói, tôi có chút hâm mộ cậu. Không phải là hâm mộ vì cậu làm minh tinh, sẽ có rất nhiều tiền, cũng sẽ có rất nhiều người thích, chính là hâm mộ việc," Tống Sưởng dừng một chút nói, "câu nói của cậu lúc còn học trung học, vậy mà cậu thật sự muốn thực hiện nó."

Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, Lý Dương Kiêu đưa tay đón, cậu cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó để phân tán lực chú ý của mình lúc này. Tống Sưởng vừa nói đến chuyện này, cảm xúc của cậu liền nhịn không được có chút tràn lan ra.

"Ăn cơm đi." Lý Dương Kiêu đưa đũa cho Tống Sưởng, "Chuyện trước kia tôi rất ít khi nghĩ lại."

Tống Sưởng nhận đũa, đưa mấy miếng cơm vào miệng, lại dừng động tác, nuốt xuống rồi nói: "Mấy ngày nay tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy mình quá ích kỷ. Tôi luôn muốn nhìn thấy cậu thực hiện ước mơ của cậu hơn bất cứ ai, thực ra là, bởi vì tôi đã đặt hy vọng thoát khỏi cuộc sống bình thường vào cậu, tôi không nói rằng tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này.....Tôi không biết liệu cậu có hiểu hay không, chính là.....Tôi biết tôi không thể thoát khỏi, cũng không có can đảm để thoát khỏi, vì vậy tôi đặc biệt hy vọng cậu có thể trở thành kỳ tích đó."

"Bỏ đi, nói không rõ," Tống Sưởng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, nói, "vốn dĩ muốn khuyên cậu từ bỏ cuộc sống như này, nói như thế nào khởi cái này. Dương Kiêu cậu.....Mà thôi quên đi, cậu cảm thấy đáng giá là được rồi, tôi là người ngoài cuộc, nói sao cũng đều là đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng."

"Tôi hiểu mà", Lý Dương Kiêu nói xong, sau một lúc lâu, lại không đầu không đuôi mà nói thêm một câu, "thật ra anh ấy không phải là kiểu người như cậu nghĩ đâu."

"Hửm?" Tống Sưởng ngẩng đầu nhìn cậu.

"Ý tôi muốn nói là.....anh ấy khác với những người trên bàn tiệc buổi tối ngày đó, kỳ thật anh ấy có hơi giống tôi, tôi cũng nói không rõ được là giống chỗ nào nữa." Lý Dương Kiêu không biết chính mình như thế nào đột nhiên cùng Tống sưởng nói về Trì Minh Nghiêu, sau khi ý thức được điểm này, cậu nói năng có chút lộn xộn.

"Aizz, không nói cái này nữa." Lý Dương Kiêu lắc đầu, kịp thời đình chỉ câu chuyện.

"Nhưng mà Dương Kiêu này, tôi vẫn là nhịn không được muốn khuyên cậu một câu, lựa chọn phải thật thận trọng, hiện tại không quá để ý việc gì, về sau cũng có khả năng sẽ hối hận." Tống Sưởng rõ ràng cũng không muốn đề cập lại việc đêm đó, chỉ khuyên Lý Dương Kiêu một câu.

"Tôi biết," Lý Dương Kiêu cầm chiếc đũa chọc cơm, rõ ràng vừa nãy lúc đóng phim còn thấy hơi đói, hiện tại lại không muốn ăn nữa, cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Tống Sưởng cậu biết không, sở dĩ gọi là lựa chọn, đại khái chính là bởi vì, cậu nhất thiết phải vứt bỏ một vài thứ, mới có thể có được thứ mà cậu muốn. Nếu không, tất cả lợi ích đều chỉ hướng về một bên, vậy còn cái gì tốt để chọn nữa đâu."

Tống Sưởng sửng sốt một chút, có lẽ là nhất thời cũng nghĩ không ra nên phản ứng thế nào, cúi đầu ăn vài miếng cơm, mới nói: "Xem ra cậu đã nghĩ rất rõ ràng, tôi cũng an tâm rồi."

Một bữa cơm ăn rất áp lực, đến lúc tính tiền hai người mới dần dần khôi phục không khí thoái mái lúc trước mà đùa vui mấy lời.

"Đóng phim cùng Ngụy Lâm Lâm có cảm giác gì nha? Cô ấy diễn tốt đúng chứ?"

"Còn có thể có cái gì cảm giác nưa. Đương nhiên là tương đối dễ dàng nhập vai diễn, cô ấy quả thực diễn rất tốt."

Quay lại giúp tôi xin mấy tấm ảnh có chữ ký với nhé, đúng rồi Dương Kiêu, ảnh ký tên của cậu cũng nhớ phần tôi mấy tấm đấy."

Lý Dương Kiêu cười cười: "Tôi nào có ảnh ký tên gì?"

"Tôi nói nè, cậu phải chuẩn bị trước mấy trăm tấm đi, thế mới sáng suốt, nếu không sau này ký nhiều như vậy, chẳng phải sẽ mỏi rời tay ra hay sao? Cậu hiện tại cứ mỗi ngày cứ 10 tấm, sau này bận rộn, cứ tuỳ ý lấy ra dùng ra được."

Lý Dương Kiêu cười lắc đầu: "Tống Sưởng cậu đừng trêu tôi nữa."

Hai người đi thẳng đến bên cạnh xe, Tống Sưởng ngồi vào xe, hạ cửa sổ xe xuống, cũng không nói lời từ biệt gì, chỉ nói "trở về đi, liền lái xe đi.

Lý Dương Kiêu nhìn theo xe hắn rời khỏi bãi đỗ xe, chờ xe hoà nhập vào dòng xe cộ, nhận không ra chiếc nào với chiếc nào nữa, mới rũ mắt, hít sâu một hơi, tảng đá phảng phất đè nặng trong lòng, lúc này mới thật sự kiên định mà rơi xuống.

Tám năm làm bạn, cũng không thể nói bỏ liền bỏ. Tống Sưởng nói chính cậu ấy là người ngoài, nếu như ngay cả cậu ấy cũng là người ngoài, vậy mình chẳng phải là quá cô độc hay sao.

Lý Dương Kiêu tận lực không nghĩ đến chuyện khác, một đường đá viên đá mà trở về đoàn phim, vừa đá vừa nghĩ, sao mình lại ấu trĩ như vậy, bao nhiêu tuổi rồi còn đá viên đá như này, so với Trì Minh Nghiêu còn ấu trĩ hơn. Nghĩ như vậy, cậu móc di động ra, nhắn tin cho Trì Minh Nghiêu: "Anh đi đường có đá viên đá không?"

Sau đó cậu cầm di động, lại tìm một viên đá vừa đi vừa đá.

Di động rung một chút, Lý Dương Kiêu nhìn thoáng qua, trên đó viết 【 sẽ không.】

Cho nên cậu thế mà còn ấu trĩ hơn cả Trì Minh Nghiêu? Lý Dương Kiêu không quản viên đá dưới chân nữa, bắt đầu sải bước về phía trước.

Qua một hai phút, di động lại rung một chút.

Lý Dương Kiêu lấy ra xem thử:【 nhưng tôi khẳng định sẽ đá xa hơn cậu. 】

Lý Dương Kiêu: "......"

Ai muốn cùng anh so xem ai sút hòn đá xa hơn.....Ấu trĩ.

Lý Dương Kiêu cất điện thoại đi, trở về đoàn phim.

Mọi người ở đoàn phim đã ăn cơm xong, có nhân viên vệ sinh đang ở quét dọn cơm thừa canh cặn sót lại, trên bát sứ thuần trắng còn viết "đồ ăn tư phòng Mẫn Ký" —— mời cả đoàn làm phim ăn quán ăn tiếng tăm lừng lẫy như vậy, cũng thật có tiền.

Nghĩ như vậy, Tiểu Lãng liền chạy tới nói: "Tới trang điểm đi, vừa mới đi đâu vậy, thật là không có lộc ăn."

"Tôi mà biết hôm nay Từ Cảnh Diệp mời cơm...."

Tiểu Lãng ngắt lời cậu : "Ai nói là Từ Cảnh Diệp mời."

Lý Dương Kiêu sửng sốt một chút: "Vậy thì ai? Ngụy Lâm Lâm?"

"Không phải, là Diệp Thiêm đó, mấy ngày nữa sẽ tới diễn cảnh khách mời, hôm nay tới trước thăm ban trước, mời cả đoàn làm phim ăn, tôi cũng coi như mở mang tầm mắt." Tiểu Lãng hướng về phía trước bên trái hất cằm, "mà, còn chưa đi đâu, người đang nói chuyện với đạo diễn không phải là cậu ta còn gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.