Chầm Chậm Yêu

Chương 14: Leadership rule no.10




Chiếc điện thoại trên tay anh vẫn mở trên trang tài khoản Instagram của Pat, chữ Requested đã bị kẹt trên nút Follow từ vài ngày trước. Instagram có vẻ là một ứng dụng dễ sử dụng, nhưng lại khá khó hiểu bởi vì anh ấy đã nhấn Follow Pat vài lần và cho đến hôm nay anh vẫn không thể đến xem tài khoản của Pat.

Người thanh niên ngước mắt khỏi màn hình điện thoại nhìn chủ nhân tài khoản. Người đang múc kem từ ly sô cô la đá với cái tên được viết bằng bút bi là "Phart" ngồi trước mặt. Họ đang ngồi trong một quán cà phê dưới văn phòng Forge chờ đến giờ cuộc họp quan trọng trong ba mươi phút tới.

"Team Endless Destination có Weekly sync với event agency mỗi thứ Hai khun Aim đã gửi cho tôi một email để mời tôi rằng chúng ta cũng nên ngồi xuống và lắng nghe vì nếu chúng ta thực sự muốn tham gia, điều đó có nghĩa là chúng ta còn rất ít thời gian để làm việc. Hãy điều chỉnh Objectives và Key message rồi viết và hoàn thành nó chỉ trong hai ba trang cũng đủ rồi, sau đó tập trung vào việc bán hình ảnh và đừng nói quá nhiều thông tin."

Pat bỏ tay khỏi cốc sô cô la đá và dùng nĩa chọc vào miếng bánh sandwich chỉ còn lại nửa miếng bưng lên ăn tiếp. Có vẻ như rất đói vì Pat phải vội vã sửa slide từ lúc sáng và vừa được ăn trưa ở đây lúc một giờ chiều.

Người thanh niên bỏ điện thoại xuống nâng cốc trà bạc hà nóng trước khi nhấp một ngụm. Bật iPad để nhìn vào slide mà Pat vừa điều chỉnh. Có nhiều ghi chú trên một số trang muốn nói với người trình bày, nhưng khi nhìn lên thấy bên kia trông như đang thưởng thức bữa ăn ngon vì vậy hãy để đó trước đã. Anh cầm bút ghi lại từng chi tiết, đợi Pat đặt ly xuống, cầm khăn giấy rồi đặt chiếc Ipad xuống bàn, quay màn hình sang phía người đối diện.

"Đợi khi bán trang này. Tôi muốn Pat tập trung vào việc buộc destination của từng điểm trong phim. Đi liền với rất nhiều hoạt động trong sự kiện vì ở phiên bản này, Key mesage được điều chỉnh từ Feel fresh. Be fine. thành Finest Journey, Endless Destination. Tôi cho rằng destination sẽ bị nuốt chửng."

"Được ạ."

"Tôi sẽ giúp bạn nói thêm vào những ý tưởng đó là những ví dụ sau đó có thể ẩn ba trang này. Có lẽ không cần phải đi sâu vào chi tiết đó.... Cảm ơn nhiều."

Jeng nhìn lên và cảm ơn các nhân viên phục vụ đang đi vòng quanh với những chiếc khay tráng miêng và đưa nó cho họ. Món tráng miệng là một chiếc bánh hạnh nhân cỡ nhỏ được đặt trong một cốc giấy sáp nhỏ màu trắng anh thấy Pat nhặt một miếng và ăn một ít. Vì anh không ăn bất kỳ món tráng miệng nào, anh ấy đã đưa chúng cho Pat. Sau đó quay lại và tiếp tục nói về slide.

Trước khi bắt đầu cuộc họp mười phút, họ đổi thẻ nhân viên lên tầng hai mươi chín. Ngồi đợi không lâu trong phòng họp chính thì khun Aim và khun Pai cũng bước vào và ngồi xuống cùng. Có tổng cộng mười ba người tham gia bao gồm cả Pat và khun Jeng. Sự phân chia nhóm có thể thấy rõ từ trang phục. Nhóm agency đến với nhau trong trang phục bình thường. Forge có Khun Aim và Khun Pai, người mà Pat đã gặp, Khun Ple và Khun Ek từ PR, trong khi nhóm Branding có Khun Ong và Khun Nut, và có một nhóm event với đại diện là khun Prae.

"Hôm nay, trước khi cập nhật thiết kế của KV đã sửa đổi, tôi muốn bắt đầu nói về bảng giá trước. Bắt đầu từ đây, uh, khu vực chụp ảnh chính." Khun Prae bắt đầu cuộc họp bằng cách chiếu file báo giá lên màn hình lớn. "Tôi muốn kiểm soát ngân sách. Hơn bốn ngàn decoration vào thiết kế mới. Sẽ chỉ có một bảng điều khiển và một chút trang trí. Nhưng yêu cầu thiết kế mới lạ, thú vị chứ không phải panel bình thường, riêng về Projection Mapping Tôi hiểu giá thuê máy thiết lập hệ thống nhưng tôi không chắc tại sao chi phí thiết kế đồ họa lại đắt như vậy, hàng trăm nghìn. Nếu muốn lọc lại Instagram, chúng ta phải collab với các nghệ sĩ thực sự không? Trên thực tế tôi nghĩ có thể để nhà thiết kế đồ họa tại văn phòng thực hiện. "

Nhận xét của khách hàng là nhận xét của khách hàng. và khách hàng là khách hàng.

Pat không liên quan gì đến nhóm agency cả nhưng lắng nghe ý kiến ngay từ đầu đến giờ cũng đã cảm thấy rất đau lòng. Lặng lẽ nhìn về phía agency, có vẻ khá khó chịu trước khi họ cố gắng giải thích rất rõ ràng về các khoản chi phí là gì, thậm chí khi agency yêu cầu mở slide để xem reference đến hình ảnh mà khách hàng đã gõ, hình ảnh động thật tuyệt và đẹp. Pat xin nói rằng hơn 200.000 bath mà agency đã đưa ra đó là một mức giá rất rẻ so với chất lượng. Muốn chụp ảnh ở đâu nữa? Nếu cắt giảm một nửa kinh phí như vậy cuối cùng chỉ còn một vài đạo cụ và không có mánh lới quảng cáo nào thú vị cả.

Trong suốt thời gian bình luận của phía event Pat đã chuẩn sẵn sàng để nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra với chính Pat nếu khun Prae, khun Ple và khun Ong như thế này, niềm tin có thể bán công việc bị pha loãng ra từng giây. Bởi vì Forge tìm cách cắt giảm rất nhiều ngân sách ngay cả đối với chính tác phẩm chính....Vì vậy những gì sẽ được để lại trực tuyến?

Nghi ngờ vào giờ gặp agency và khi agency ra về. Sau khi trình bày ý tưởng năm trang trong vòng mười hai phút Pat đã nhận được phản hổi cho công việc của mình.

"Có vẻ như tiêu rất nhiều tiền. P'Ple nói rằng chúng ta sẽ có đủ để thuê những influence đó là tất cả. Thế thôi, lương vừa đến, tiền vừa hết, không chụp được gì nữa."

Rồi khun Prae cười nói vui vẻ. Pat đã cố gắng để khuôn mặt có thể tự nhiên như bình thường. Mỉm cười một lần, cố gắng do dự trả lời, nhưng cuối cùng chỉ biết cười khan trước khi nhìn sang khun Jeng. Khi đối phương nhìn lại, Pat gửi những câu hỏi và lời cầu xin qua ánh mắt. Sự tự tin mà Pat đã mang theo giờ đã biến mất.

Tiếp tục làm thế nào thì tốt đây khun?

Trong công việc này, Pat mới bắt đầu làm trong thời gian không lâu. Chấp nhận rằng thông tin không vững chắc F49, và không biết cách đáp lại những lời nói và tiếng cười mỉa mai như vậy, điều mà Jeng dường như có thể hiểu và cảm thấy đầy thương cảm. Người thanh niên sau đó quay lại và nởmột nụ cười nhẹ với nhóm đối tác.

"Vâng, có thể tốn khá nhiều tiền. Nhưng chúng ta hãy cố gắng nói về nó một cách chi tiết và xem xét trước đã ". Chỉ với câu đầu tiên, chỉ với một câu thôi đã khiến mọi cặp mắt đổ dồn về phía mình. "Như đã nói không cần phải làm tất cả mọi thứ. Nhưng giao tiếp trong thời gian pre- event ở phía Online là rất quan trọng. Tôi nghĩ sự kiện Endless Destination thực sự thú vị. Tôi không muốn đánh mất cơ hội xây dựng nhận thức ngay từ đầu. Tôim uốn đưa nhiều người hơn đến sự kiện này." Khun Jeng quay sang Pat nói với giọng hạ thấp chỉ để anh ấy nghe thấy. "Pat, vui lòng quay lại slide trang Strategy cho tôi một chút."

Pat làm theo như lời khun Jeng nói. Nhưng trước khi tiếp tục giải thích nhiều hơn nữa khun Jeng đã nói thêm một câu.

"Nếu có bất cứ điều gì muốn nói thêm, luôn có thể nói cho tôi biết nhé."

Slide của trang bán hàng chiến lược xuất hiện trở lại trên màn hình và khun Jeng bắt đầu giải thích. Bằng cách theo đuổi từng phần, nơi khách hàng thích hoặc không thích. Đây có phải là thông điệp chính không, có ổn không? Và nếu ổn thì có thể chia nó thành các nhiệm vụ quy mô nhỏ hơn không. Thứ hai, không chỉ cố gắng bán hàng một cách hấp dẫn. Trên thực tế Pat đã có thể làm điều đó khi nói chuyện với team nhưng khi nói chuyện với những người lạ lại cảm thấy phát hoảng. Nó càng bị đẩy lùi khi bị đáp trả một cách mỉa mai như thể không muốn nói chuyện cùng. Nói thẳng ra thích hay không thích điều gì mặc dù nghe có vẻ khắc nghiệt nhưng vẫn tốt hơn.

"Phi Prae, nhưng trên thực tế người có ảnh hưởng chính của sự kiện này chúng tôi có thỏa thuận với Nong June." Sau cuộc thảo luận về những influence khun Mint đã lên tiếng và quay sang họ. "Nong June là ca sĩ của Box Record và cũng là một YouTuber. Cô ấy hiện là đại sứ thương hiệu cho chiến dịch này và sẽ đến và hát tại sự kiện nữa. Nếu chúng ta sẽ tìm ai đó có thể đến và đảm nhận vai trò này thì nong June có lẽ được nhé."

"Vâng, Mint nói đúng. Trên thực tế, tôi nghĩ ý tưởng của khun Pat có lý." Khun Ong người đã im lặng một lúc, quay sang Pat. "Từ những gì tôi đã nói với bạn, tôi nghĩ rằng nó có thể được thực hiện. Điều này thực sự liên quan đến mọi câu chuyện của Forge. Và có vẻ không gay gắt, nhưng điều đáng lo ngại hiện nay là kinh phí. Bởi vì nếu thực sự phải quay như một chuyến Road trip thì đây chắc chắn là giá sản xuất trên trời."

"Vậy Prae nói nếu chúng ta chỉ làm một phần, đại loại như thế này, liệu có đủ không?"

"Nhưng... Pat cho rằng nếu nó chỉ có một phần, một EP, nó sẽ không được đảm bảo nội dung của công việc sẽ tập trung vào cả cộng đồng và hành trình của cả nước, Pat sợ nó sẽ hài hước."

Pat nói từ đó một cách buồn cười với chính mình và sau đó tự đóng bang vì không chắc tại sao mình lại dung từ đó. Nhưng sau khi nghĩ lại thì đó chính xác là những gì có thể nói được Chỉ cần tưởng tượng chính mình là người tiêu dùng giả sử có một sự kiện mà nội dung liên quan đến cả đất nước Thái Lan, nhưng trong phim mời mọi người đi sự kiện lại chỉ có khu vực như thế này nó sẽ rất buồn cười. Bối rối.

Toàn bộ nhóm đối tác đã im lặng trong lúc. Và mọi người dường như hiểu câu nói đùa của Pat, gật đầu với nhau. Khun Ong thậm chí còn cười phá lên rồi quay người lại với Pat.

Bầu không khí có vẻ tốt hơn khi bắt đầu nói về các điểm du lịch ở các tỉnh khác nhau. Mở đầu bằng các địa điểm của tỉnh Chiang Mai. Khun Ong phàn nàn rằng anh ấy thèm ăn xôi trám đậu mang đến tiếng cười không ngừng. Nhưng điều đó vẫn không khiến bản thân thấy yên tâm lắm vì ngay cả sau khi cuộc họp kết thúc, đã nhận được câu trả lời rằng sẽ đi nói chuyện với team trước. Pat không thấy nhẹ nhõm chút nào, cảm thấy như có một linh cảm sâu thẳm trong trái tim mình, phát sinh từ các biểu hiên cắt giảm ngân sách.... rằng công việc này có thể không xảy ra.

- --/---

"Tôi không nghĩ rằng nó sẽ được thông qua."

Và khun Jeng đã xác nhận suy đoán của Pat ngay khi họ bước vào thang máy cùng nhau và cửa thang máy đóng lại.

Pat quay sang thấy ông chủ trẻ nở nụ cười ngượng nghịu như thể anh không hề ngạc nhiên khi sự việc lại thành ra thế này. Pat còn chưa kịp nói gì đã để ý thấy thang máy đang đi xuống bãi gửi xe tầng 8. Tay cũng muốn đưa tay ấn nút thang máy ở tầng sảnh nhưng rồi khi xem giờ trên màn hình điện thoại... Bâygiờ là ba giờ bốn mươi phút.

Từ đây quay lại tòa nhà mất khoảng nửa tiếng. Có nghĩa là chỉ còn một chút thời gian trước khi nghỉ làm. Ngoài ra khun Jeng vừa bấm thang máy xuống bãi giữ xe....Pat cần phải đến BTS để quay về nhà. Khun Jeng có vẻ như sẽ đưa Pat quay lại tiếp tục làm việc tiếp.

Thế là anh không nói gì thêm, theo ông chủ trẻ vào trong xe. Sau đó phát hiện ra rằng một số dự đoán của mình đã sai.

"Pat sẽ đi xuống ở đâu? Để tôi dừng ở đó?"

Crak, dây an toàn đã được khóa vào vị trí. Pat quay sang người vừanói: "Khun Jeng không quay lại văn phòng hay sao ạ?"

"Cũng sắp hết giờ làm việc rồi. Quay về về luôn cũng được ngày mai hãy nói chuyện sau, hay là Pat có đang bận việc gì đó ở văn phòng hay không?"

"Ồ, không, không đâu, Pat không bận bất cứ thứ gì. Về nhà bây giờ cũng được ạ." Trả lời một cách lười biếng cho đến khi thầm cảm thấy xấu hổ vì đã bày tỏ rõ ràng mong muốn được quay trở về nhà. Âm thanh ở cuối câu nhỏ dần trước khi Pat có thể nói ra điểm đến của mình, đó là trạm BTS trên con đường phía trước tòa nhà. "Đợi đã khun Jeng..."

"Nhà nằm ở đường nào vậy?"

?

"Ôi, nhà của Pat ở Ari ạ" Pat trả lời. "Nó gần. Khun Jeng chỉ cần dừng xe tại trạm BTS phía trước tòa nhà là được ạ"

"Không sao đâu. Sẽ không mất nhiều thời gian để đi trên đường cao tốc đâu." Nhưng lời từ chối trở lại với một lý do theo sau là điện thoại di động được đưa ra " Vui lòng ghim vị trí trên bản đồ cho tôi chút."

Pat cau mày khi đưa tay ra nhận. Nhập tên của nhà hàng đối diện với ngã tư Soi Ban là điểm thường xuyên lui tới và trả lại điện thoại.

Toàn bộ cabin rơi vào im lặng trong giây lát sau khi khun Jeng nhận lại điện thoại di chuyển và gõ gì đó một lúc trong khi Pat chỉ nhìn qua khóe mắt. Một lúc sau, giọng nói từ ứng dụng kết nối với xe vang lên. Khun Jeng đặt điện thoại lên cổng sạc và sau đó di chuyển xe rời khỏi chỗ đậu.

Trong xe chỉ có tiếng máy lạnh và tiếng chỉ đường to hơn. Và cho đến khi đến đường cao tốc, vẫn không có radio hay nói bất kỳ tiếng nói chuyện nào cả.

Nhưng rồi khi não của Pat đang rối tung lên để nghĩ xem tối nay ăn gì, thì khun Jeng lại mở đầu cuộc trò chuyện.

"Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thực hiện công việc này dưới hình thức excution theo danh sách, nhưng chúng ta có thể apadt idea mới để bán." Ông chủ trẻ nói. "Có vẻ như họ đang mua key message và objectives. Tôi nghĩ chúng ta chỉ cần kéo nó ra khỏi phần pre-event communicaton trở lại là công việc của F49 và điều chỉnh nó để nó có những phần đáp ứng được mục tiêu của team khun Plae. Bời vì theo tôi biết thì PR và Branding vẫn chưa có kế hoạch trả lời gì cả cho câu chuyện truyền thông thương hiệu trực tuyến thực sự? Có thể có một phép thử rõ ràng và họ vẫn còn những khoản ngân sách khác ngoài sự kiện này phải được sử dụng "

Một loạt thông tin đến bất ngờ. Do đó việc lắng nghe trong giai đoạn đầu về công việc đã ngấm ngầm xen lẫn với vấn đề về cơm cà ri hay mì gà ngon hơn. Trước khi Pat dần tập trung và bắt đầu suy nghĩ thấu đáo hơn.... nhưng vẫn chưa có bất kỳ ý tưởng gì để nói và trả lời thế nào cho tốt cả.

Bởi vì đôi khi Pat vẫn không thể bắt kịp suy nghĩ của khun Jeng. Và đây là một lần nữa cậu cảm thấy mệt mỏi và không thể nói nên lời.

- --/---

Khoảng lặng sau câu nói của anh kéo dài hơn dự kiến, Jeng chưa có cơ hội quay lại quan sát cử động của người bên cạnh, chỉ biết lắng nghe khi chiếc xe tiếp tục di chuyển. Nhưng trước đó anh đã mong đợi Pat đáp lại bằng một thái độ có vẻ như nhiệt tình hơn. Vì chính anh cũng đang cảm thấy như vậy. Bởi vì mặc dù công việc này đã phải thu nhỏ lại và kéo ra khỏi nội dung sự kiện. Nhưng nó vẫn còn cơ hội để thực hiện với nhiều cách khác. Có cơ hội trở thành thành tích xuất sắc của team.

Anh vẫn im lặng không nói gì cố gắng đọc sự im lặng trong một thời gian dài để điều chỉnh sự hiểu biết của mình để phù hợp với Pat. Cho đến khi xe chạy chậm lại vì đã đến lối ra phía trước. Nhân cơ hội đó, suy nghĩ của Jeng đã bình tĩnh lại và khiến anh có thể quay sang nhìn người bên cạnh.

Pat có vẻ không tập trung. Nhưng cũng không thể đoán được đang nghĩ gì. Anh dường như đã tìm ra cách để tiếp tục cuộc trò chuyện. Hiểu rằng cần nhấn mạnh vào điều gì để Pat nhìn rõ hơn bức tranh toàn cảnh về công việc này. Jeng sắp xếp lại các từ trong đầu một lúc trước khi tiếp tục nói.

"Tôi không chắc có bao nhiêu Orientation về mối quan hệ partnerhip của chúng ta với Forge đã được biết" tân binh Phát." Nó nghe có vẻ khác với công việc đang thảo luận. Không ngạc nhiên khi Pat có một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt điều mà anh bắt gặp khi phải quay lại và nhìn về phía trước "Vai trò của Tập đoàn Jian với mọi thương hiệu liên kết là nhà nhập khẩu để phân phối sản phẩm và tiếp thị localized nhưng với Forge trong năm năm qua, chúng ta đã chuyển từ một nhà điều hành cửa hàng tiện lợi sang trở thành Food & Beverage Partner và có kế hoạch mở rộng hơn nữa trong tương lai, mà F49 là bước khởi đầu cho sự tăng trưởng này."

"Vâng, Pat cũng đã biết về điều này từ buổi orientation."

"Vâng, một điều nữa là nhóm kỹ thuật số của chúng tôi được thành lập vì tôi muốn chúng ta hãy làm online với từng sản phẩm một cách rõ ràng và thực sự hiểu sâu sắc về thương hiệu. Vì vậy, việc take intiative của chúng ta là rất quan trọng. Chúng ta nắm rõ các con số về ngân sách. Chúng ta phải lên kế hoạch sử dụng ngân sách đó sao cho hiệu quả nhất có thể. Tôi không biết liệu Pat có quen với vai trò của một công ty chỉ tiếp nhận bản tóm tắt công việc và sau đó đáp ứng nhu cầu của khách hàng hay không. Nhưng là một nhóm kỹ thuật số trong vai trò của một đối tác thương hiệu chúng ta phải tìm kiếm mọi possibility và chủ động".

Trong mô tả dài của khun Jeng. Có những câu Pat nghe xong hơi nhíu mày bởi vì Pat đã biết sự khác biệt giữa vai trò là đại lý và đối tác thương hiệu. Ngoài ra, bởi vì khun Jeng giải thích bằng giọng điệu ra lệnh nghiêm túc mà thầm khiến Pat nhớ lại chút quá khứ không mấy tốt đẹp.

Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ về nó Pat dần dần hiểu ra tất cả các lý do và trong khi Pat đang cố gắng xây dựng nhiều ý tưởng khác nhau từ những gì đã được lắng nghe một lần nữa. Như thể anh ấy sẽ nhìn thấy một bức tranh rõ ràng hơn và thấy rằng nhiều lúc Pat vẫn không thể theo kịp khun Jeng. Ngoài việc ít kinh nghiệm hơn, nó còn là vì Pat đã quen làm việc trong vai trò đại lý, làm việc như đã thông báo. Hay chỉ là một người điều phối không có bất kỳ ý tưởng nào trước.

"Vâng," Pat trả lời rồi ngồi yên lặng để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Suy nghĩ lại để soạn lại nội dung tác phẩm. Từ thời cơm cà ri hay mì gà do dự một lát, trong lòng đáp án chính là mì thịt bò nướng. Trước khi ý thức bắt đầu tỉnh táo và trở lại chế độ nghiêm túc và một số ý tưởng đã từ từ hình thành.

Dòng xe trên đường cao tốc bắt đầu đông dần. Giao thông thậm chí còn chậm lại, Pat rút điện thoại ra và tìm kiếm một đoạn clip bổ sung cho ý tưởng của mình.

"Khun Jeng nếu được dựng thành phim ngắn với nội dung dễ hiểu, chẳng hạn như love stories hay đại loại thế này, identity của sản phẩm làm chủ đạo. nhưng cũng động đến thương hiệu Story Forge. Khun Jeng có nghĩ rằng nó sẽ hoạt động tốt hơn không?" Anh liếc nhìn người lái xe một lúc. Không biết cách nào làm giảm sự phấn khích khi bán ý tưởng cho bất kỳ ai trên thế giới "Có nhiều thương hiệu làm điều đó, Pat nghĩ điều này có nhiều cơ hội go viral vì hầu hết mọi người đều thích xem nó. Nó tương tự như ý tưởng của Pat về một vlog. Sau đó Pat nghĩ ra phim ngắn như thế này.... nghĩ rằng về mặt sản xuất nó có vẻ thân thiện với kinh phí hơn khi không phải khám phá khắp đất nước nhưng vẫn có thể nắm bắt được câu chuyện thương hiệu với địa điểm."

"Phim ngắn?" ông chủ trẻ hỏi ngược lại. "Nếu đó là một bộ phim ngắn, tôi nghĩ chúng ta sẽ quay lại và bán Fashion Film gốc. Nếu nó có thể chạm vào câu chuyện thương hiệu về vị trí."

"Cũng... đúng vậy. Nhưng nếu so sánh nếu miêu tả địa điểm dưới dạng một bộ phim có cốt truyện rõ ràng Pat nghĩ là sẽ tìm ra nhiều chiêu trò và hưởng ứng PR, Branding hơn, khi là Fashion film thì phần địa điểm chỉ có vẻ bề ngoài hời hợt, chỉ chụp aesthetis."

"Nhưng tính aesthetic nó cũng đáp ứng nhu cầu tiếp cận young audiences và cả về lifestyle nữa."

"Vâng, nó cũng đúng." Pat nghĩ, một lần nữa sự tự tin của anh bắt đầu suy yếu không thể tranh luận thêm, "Nhưng, nhưng Pat... Pat chỉ cảm thấy rằng..."

....rằng gì cũng không biết.

Không thể tìm câu trả lời sau khi bị hỏi dồn dập. Pat chỉ biết nhíu mày, há hốc miệng và vắt óc suy nghĩ.

"Không sao đâu." trước khi những lời tiếp theo của khun Jeng giúp Pat bình tĩnh lại một chút. Giọng điệu của anh ấy thay đổi như thể đó là một người khác với người đã phản ứng lại từng câu nói của Pat vừa rồi "Từ từ suy nghĩ trước đã. Chúng ta sẽ nói chuyện lại lần nữa vào ngày mai cũng được.".

Pat gật đầu nhận lời trước khi cau mày khi nhớ ra điều gì đó.

"Nhưng ngày mốt, Forge đã gọi điện đến công ty để xin bản tóm tắt, liệu chúng ta có kịp thực hiện ý tưởng và bán nó kịp thời không?"

"Có lẽ không liên quan đến nhau. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chia dự án này thành các phần F49, nhưng mục tiêu khác với ads chính và nghiêng nhiều về Branding thương hiệu. Bản tóm tắt vào thứ tư của chúng ta là bản mà khun Chot và Pat vừa gửi về sáng nay."

"Vâng"

Pat chỉ nói như vậy và khun Jeng không trả lời gì nữa. Người thanh niên im lặng một lúc mới tiếp tục mở miệng nói tiếp. Pat thấy rằng trong khoảng thời gian im lặng vừa rồi ông chủ trẻ đã suy nghĩ rất nhiều.

"Tôi nghĩ theo dòng thời gian, sự kiện này phải được phát hành sau khi F49 ra mắt một chút, và bây giờ nó cũng sẽ phù hợp với sự kiện trước của Endless Destination. Chúng ta sẽ không sử dụng bộ phim này như một key của event. Nó chỉ là một bổ sung cho bức tranh tổng thể. Chỉ cần tập trung vào việc có một hình ảnh đáng nhớ trong Discovery Phase của Consumer Journey là được."

"Vâng"

Anh gật đầu đồng ý. Lúc từ đường cao tốc đi xuống thì vướng kẹt xe, Pat nghĩ đến việc thử đưa điện thoại cho Khun Jeng xem qua đoạn phim ngắn còn đang chiếu, xe cộ không đông lắm. Chiếc xe tiếp tục di chuyển nên không đủ thời gian để người bên kia quay lại xem bất kỳ thứ gì.

"Vì vậy nếu chúng ta nói chuyện vào ngày mai. Pat sẽ gửi cho đoạn phim ngắn như đã nói cho khun Jeng xem thử trước nhé."

"Vâng được, cảm ơn nhé."

Khoảng mười phút sau cũng đến con đường trước mặt ngã tư Soi Ban nhà Pat. Xe chạy chậm lại ở mép lối đi bộ trước cây xăng vì đến ngã tư đèn đỏ và Pat chợ tnhận ra còn một nhiệm vụ quan trọng nữa trước khi vào nhà nên xin đột ngột thay đổi điểm đến.

"Khun Jeng, anh có thể đỗ xe ở đây không? Ngay lối lên cầu thang BTS."

"Ồ không đi vào ngõ sao? Gần đến rồi."

"Không sao đâu ạ. Pat cần phải ghé 7-11 trước Pat muốn mua đồ ăn vặt."

Đôi mắt sắc bén vẫn nhìn thẳng vào con đường trong khi khun Jeng cau mày... và đột nhiên không biết khun Jeng cười vì điều gì nhưng cũng không chịu dừng xe.

Pat sau đó nhăn mày. Nhưng anh chưa kịp nói gì thì ông chủ trẻ đã lên tiếng trước.

"7-11 ở bên kia đường. Vậy để tôi quay xe lại trước."

"Không sao đâu ạ Pat có thể đi bộ qua trạm BTS."

"Không sao đâu dù sao thì tôi cũng phải đi con đường đó."

Cuối cùng, Pat vẫn có thể tiếp tục ngồi xe. Và có được tiếp đất khi ô tô đã đỗ dưới 7-11. Anh giơ tay chào Khun Jeng một lần trước khi mở cửa xe rời khỏi. Ghé vào để gọi món mì thịt bò nướng tại một nhà hàng, sau đó đi đến siêu thị để mua một túi đồ ăn nhẹ lớn khác để mang về nhà.

- --/---

Ding!

Âm thanh thông báo từ cuộc trò chuyện nhóm vang lên trong khi xe bị kẹt trước ngã tư Phayathai. Anh nhấc điện thoại lên và đọc tin nhắn mà Por và Tim vừa trả lời lại. Trong nhóm bạn, họ đã ký hợp đồng với cửa hàng để tổ chức Baby shower, đó là lý do tại sao khiến tất cả họ tập trung tại cửa hàng...ngoại trừ Tae đã bay về.

Pearl & Oliver (5):

Tae:

You all are gona be there tonight?

Por:

Yeppp except you lol

P Jeng, where are you rn? @Kittipong A.

Kittipong A:

I'll be there around 6 p.m na

A bit late, sorry

Urgent matter.

Por:

No worries bro

Tim:

Sent a photo

See ya! @Kittipong A.

Kittipong A:

See you, guys.

Jeng trả lời tin nhắn cuối cùng và đặt điện thoại trở lại chỗ cũ trước khi di chuyển xe khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

- --/---

Cửa phòng họp A007 được đẩy ra cùng với ba người quản lý bộ phận bước ra theo sau là hai người thư ký. Kittipong cúi đầu chào tạm biệt khun Boy, bộ phận tổ chức sự kiện và thư ký trước khi bước ra ngoài với khun Man và khun Aoi đi thang máy trở lại tầng 47.

Các cuộc họp với các trưởng bộ phận hai tuần một lần đã kết thúc với những hy vọng đi kèm sự đồng thuận nửa vời vời với những gì anh vừa đề xuất. chàng trai trẻ mở cửa thang máy cho Man và Khun Aoi đi vào trước khi theo anh ra ngoài.

"Khun Aoi, tôi có thể làm phiền bạn tóm tắt lại cuộc họp này trước hai giờ chiều được hay không?."

"Được ạ, khun Jeng."

"Cảm ơn"

Sau khi sắp xếp vài công việc cần phải làm. Khi quay lại bộ phận, anh quét mắt tìm kiếm đồng đội của dự án mới sắp diễn ra thì phát hiện ra Pat đang ngồi ở làm việc cùng với Chot. Cả hai người đều có biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt. Pat đang sử dụng máy tính và Chot đánh dấu thông tin trên một trong nhiều tài liệu được đặt vương vãi trên bàn. Khi anh đi vào và hỏi anh đã nhận được câu trả lời lời.

"Khun Aim vừa gửi phản hồi của cô ấy để điều chỉnh bản tóm tắt của ngày mai. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn thêm thông tin về audiences của mình. Tất cả bao gồm thị trường thực phẩm và đồ uống tốt cho sức khỏe in general mà chúng ta vừa mới có tất cả thông tin. Tiềnđã đến đầy đủ ngay bây giờ. Tôi đã xem các chi tiết trong khi nong Pat đang chỉnh sửa các trang slide."

Và Pat có vẻ khá nghiêm túc, nhíu mày, nghiêng đầu, vừa nhìn văn kiện vừa nhìn màn hình vẽ biểu đồ, không nói lời nào. Vì vậy anh quyết định để Pat chỉnh sửa lại bản tóm tắt trước và quay trở lại phòng để chờ đợi.

Người thanh niên mở ipad vào phần chat của Pat để click xem phim ngắn người kia gửi ngày hôm qua trong khi cân nhắc những lời nói của khun Somsak và bắt đầu vẽ bức tranh sơ bộ về kế hoạch trong đầu.

"Nó có lẽ là có thể, tôi nghĩ nếu không làm thì vẫn còn dư kinh phí. Nhưng từ giờ đến cuối năm vẫn chưa biết có gì sẽ xảy ra hay không, công việc khun nói có vẻ phục vụ các mục địch khác nhau. Nhưng vấn đề là thời gian, nếu thực sự muốn làm khun cần phải suy nghĩ kỹ xem chúng ta còn thời gian làm việc chỉ với ba bốn tháng hay không, phải sẵn sàng để hoàn thành. Hãy suy nghĩ và nói chuyện với team trước."

Các khả năng là khá rõ ràng. Trong khi lo lắng về thời gian khối lượng công việc thấp bị đe dọa hầu như không có tác dụng. Bởi vì anh ấy làm việc với nhóm người lớn này đã đủ hiểu rằng càng có ít thời gian, họ càng đưa ra quyết định nhanh hơn, càng hoàn thành công việc tốt hơn Bởi vì cuối cùng, ngay cả khi họ có nhiều thời gian họ vẫn sẽ tìm ra cách trì hoãn hoàn thành cho đến khi không còn thời gian để làm và sau đó mới hoàn thành nó.

Nhưng mối quan tâm chính về mặt phân công lao động trong team đáng lo hơn.

Vị trí Coordinator của Pat không được chỉ định chi tiết phải là chủ sở hữu của bất kỳ dự án nào, Pat chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ nhóm. Và giúp điều phối những việc cần thiết, chẳng hạn như trong ads của F49, Chot sẽ thế chỗ với Pat là trợ lý chính. Trong thời gian thỉnh thoảng Pat cũng sẽ được gọi đưa ra thêm ý tưởng cho các cuộc họp của các team khác.

Nhưng trong sự kiện này, Pat là người khởi xướng ý tưởng đầu tiên và anh muốn tìm một cách để Pat thực sự sở hữu dự án. Nhưng theo chính sách anh vẫn chưa có quyền đẩy Pat lên vị trí Marketing Executive cho đến khi kết quả thẩm định hàng năm được công bố, và mặc dù về mặt kỹ thuật, anh ấy sẽ có thể giao dự án này cho Pat bởi vì anh ấy là trưởng phòng. Nhưng trong lòng lại sợ Pat nghĩ mình cố tình giao quá nhiều việc, đối phương có thể vô tình nổi cáu đến mức mở Job description ra là nói thẳng vào mặt anh.

Jeng giảm âm thanh từ video clip. Để nó tiếp tục phát trong khi nhấc máy liên lạc và quay số đến bàn thư ký. Aoi trả lời cuộc gọi gần như ngay lập tức.

["Vâng, khun Jeng"]

"Khun Aoi, bạn vui lòng kiểm tra lịch trình chiều nay cho tôi được không? Có slot trống nào để Chot và Pat gặp tôi được không?"

["Vâng xin chờ một chút."] Anh ấy lắng nghe một lúc tiếng click chuột và tiếng gõ bàn phím. [Vào lúc ba giờ chiều ạ.Nhưng chỉ nửa giờ bởi vì khun Jeng sẽ có cuộc họp của BOH tiếp theo."]

"Vâng, vậy book giúp tôi với tên đánh dấu sự kiện F49. Phiền Khun Aoi foward email tóm tắt cuộc họp với Khun Somsak cho tôi trước."

["Vâng"]

Ngay sau khi gác máy. Thông báo về việc thêm một cuộc họp đã xuất hiện trên ứng dụng trên ipad. Người thanh niên mở nó ra để xem trong ứng dụng và thấy rằng Chot đã nhanh chóng phản hồi. Thử refresh hai lần vẫn không thấy Pat trả lời, khi nhìn qua rèm từ xa và thấy rằng Pat vẫn đang làm việc ở chỗ cũ.

- --/---

"Koite, xin chào ạ."

"Xin chào, tôi muốn 2 ly trà sữa Oolong trân châu size M ngọt 25 và Ovantine size M ngọt 50, trà đen macchiato size S, chanh dây nha đam ngọt bình thường, trà sữa mật ong ngọt 50 ít đá,ít mật ong nhé."

Tay mở trang nhóm trong line nhìn vào mỗi dòng order sau đó chuyển sang nhìn mặt cô nhân viên trẻ. Pat kiểm tra lại tất cả các order của cậu, phi Chot,nong Toh, phi Nan, phi Aoi và phi Manao. Sau khi nhân viên xem xét giao dịch xong, anh thanh toán hóa đơn và bước ra ngoài chờ đợi ở phía trước.

Tại chi nhánh trà sữa Central Embassy vào buổi chiều như thế này, hàng đợi bắt đầu đông dần khi dân công sở đi làm trở lại. Nhưng bây giờ Pat mới có thể đến được vì phải ngồi sửa slide, chỉnh brief F49 gửi sửa lúc mười giờ sáng khiến cho đầu óc đến bây giờ vẫn quay cuồng. Và vì phi Chot phải chạy đi họp gấp nên Pat tình nguyện đi mua cơm cho anh. Cộng với thèm trà sữa nên cũng nhận order dùm mọi người.

Số hiện tại xếp hàng lấy đồ uống là sáu mươi hai. chỉ còn ba đơn nữa sẽ tới thứ tự order của Pat. Anh đang đứng chơi điện thoại trong khi chờ đợi. Trước khi cau mày khi cảm thấy rằng... người bên cạnh, người vừa bước vào và đợi trà sữa. Có phải anh ta đứng quá gần với Pat hay không? Không quá gần nhưng cũng là gần so với những người lạ. Pat nhìn thấy một đôi giày da màu đen và lùi lại nửa bước trước khi mở to mắt vì cảm thấy hình dáng của đôi giày đen quen thuộc, hình dáng cũng giống như đôi đã bị va phải thạch sương sáo đen.... và ngửi thấy mùi nước hoa!

Phát giật nảy mình nhìn người bên cạnh rồi giơ tay chào.

"Xin chào Khun Jeng," anh chào bằng một giọng đều đều trước khi ra một hơi.

Oke, khun Jeng đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Nhưng có một câu hỏi đặt ra là khi nào khun sẽ ngừng ám ảnh Pat vậy.

Và nó thực sự ám ảnh, vì khi nhìn thấy khuôn mặt của khun Jeng, Pat đã nghĩ đến thông báo cuộc hẹn bật lên khi anh ấy đang sửa slide... Mà Pat đã biết trước cuộc họp khẩn cấp đó. Bao gồm cả việc nhấn để trả lời lời mời đó rằng tham gia Pat đã trả lời rồi.....

...trong tim.

Bởi vì khi nhìn thấy Pat đã nhấn tắt nó đi và sau đó quay lại để sửa chữa công việc cho đến khi hoàn thành. Pat ngay lập tức lao ra ngoài mua cơm cho khỏi đói đến ngất đi, và cho đến tận bây giờ... câu trả lời cho cuộc hẹn vẫn còn bỏ ngỏ.

"Họp lúc ba giờ chiều---" / "Đến mua trà phải không ạ?"

Câu nói buột miệng trúng ngay một câu hỏi chẳng liên quan gì đến công việc, Pat cau mày, đưa tay gãi gãi đầu rồi mới trả lời.

"Vâng." Pat đang định lịch sự hỏi khun Jeng đến để làm gì, nhưng khi nhìn thấy chiếc túi giấy màu nâu của Paul trên tay Pat không biết nói gì tiếp theo...Khun đến đây để mua bánh mì.

Nhưng không có gì để hỏi đó là một vấn đề nan giải hơn. Nguyên nhân vì khun Jeng vẫn còn đứng đây. Ngẩng đầu nhìn lên mặt tiền cửa hàng như thể đang tập trung đọc thực đơn.

Trước khi quay sang phía Pat cùng với câu hỏi khó hiểu nhất.

"Có của tôi hay không?"

"Vâng?"

Anh nghiêng đầu thắc mắc không thể nói gì chỉ cau mày, đôi lông mày nhíu chặt hơn khi đối phương không trả lời mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Pat. Rồi dần dần nở nụ cười... nụ cười ngày càng rộng hơn... như thể đang cảm thấy rất buồn cười....là...thế nào?

Hoặc là khun Jeng đang cố gắng pha trò và bây giờ khun Jeng cũng đang...

Đang nói đùa với chính mình ư?

Nhưng Pat Không cảm thấy vậy, không hiểu một chút nào. Và Pat nên làm thì tốt? Có nên cười đáp lại không điều đó giúp duy trì lòng tốt. Trong khi tâm trí của Pat đang làm việc chăm chỉ cho những vấn đề này thì khun Jeng vẫn mỉm cười như trước. Tay nắm nhẹ đưa lên che miệng, quay mặt đi hướng khác và cười nhẹ.

This is so, như thế này, Pat thực sự không biết phải làm sao.

Khun Jeng quay lại nhìn Pat. Lần này có vẻ hoàn toàn lạ bởi vì anh ấy cười tít cả mắt lại, trông vừa đẹp trai vừa dễ thương đến mức khiến người khác ghen tị. Bí mật có vết chân chim lẻ tẻ nhưng vẫn có thể đẹp trai một cách bất công. Thêm vào đó, khi anh ấy cười như vậy, càng nhìn khuôn mặt càng cảm thấy bối rối, điều này trái ngược hoàn toàn với cách cư xử của người già, pha trò và cười một mình như thế này đến cùng.

Trước khi khun Jeng kịp lắc đầu. Bỏ lại những lời chẳng giúp làm sáng tỏ điều gì và bước đi với một nụ cười thật tươi như thế.

"Hẹn gặp lại ở văn phòng nhé."

Pat há hốc miệng khi quay sang nhìn anh. Giơ tay gãi má trước khi bị gọi xếp hàng lấy trà sữa.

Nhưng trong khi nhân viên đang lặp lại thứ tự order khi nghe từ trà sữa trân châu lặp đi lặp lại thêm vài lần nữa, đột nhiên Pat dường như hiểu...điều mà khun Jeng nhắc đến.

Anh thoát ra khỏi tâm trí mình trong giây lát. Rồi nhấc điện thoại bấm gọi cho nong Toh.

["Xin chào, phi Pat"]

"Nong Toh, khun Jeng uống trà sữa trân châu loại nào vậy?"

["Huh? Trà sữa trân châu hả? Toh không chắc nữa. Nhưng bình thường khun Jeng không ăn đồ ngọt, P'Pat có muốn Toh gọi và hỏi --]

"Hới, không sao đâu nong Toh, không cần đâu, cám ơn nhé."

["Vâng, Phi Pat"]

Sau khi gác máy từ nong. Pat đi bộ đến chỗ xếp hàng chờ mua lần nữa.

Trong suốt tháng qua...với nhiều sự kiện gặp phải tại nơi làm việc của Pat thường gợi nhớ đến những nhận xét mà người khác viết trên phiếu đánh giá dành cho Pat rất thường xuyên. Vừa để nhắc nhở, vừa để an ủi bản thân.... đến nỗi Pat có thể quên...

....Quên đi những bình luận mà bản thân viết cho người khác.

Người F: Giao tiếp đồng cảm. Nói chuyện tử tế. Hãy ân cần. Chỉ một chút nữa thôi sẽ rất tuyệt. Tôi thậm chí sẽ mua cho bạn một ly trà sữa trân châu.

Giao tiếp với người khác một cách đồng cảm, nói chuyện tử tế và quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Một chút thôi cũng tuyệt...

Và nếu bạn có thể, tôi sẽ mua cho bạn một tách trà trân châu...?

Sau đó Pat lén lút đảo mắt một lần nữa. Nhưng cũng muốn cười khi nghĩ đến tình trạng vừa rồi của ông chủ trẻ khiến Pat phải cố gắng nhịn cười. Khun Jeng đây nè đến lấy trà trân châu từ Pat. hoàn toàn tự tin rằng có thể giao tiếp một cách đồng cảm với người khác và ăn nói tử tế. Ừ thì đã tốt hơn rồi, nhưng dù sao cũng không khỏi thầm nghĩ vẩn vơ trong lòng và nhận thấy rằng khun Jeng từng đãi cơm, sô cô la đá, chiêu đãi bánh sandwich cho Pat. Đủ để mua một ly trà trân châu để giữ tỉnh táo.

Ý tưởng xem xét menu để lựa chọn và gọi món cho cậu chủ trẻ. Vấn đề là không ngọt nhưng có nhiều quá loại chè và topping mà Pat cũng không chắc rằng anh ấy sẽ thích loại nào. Hàng đợi càng ngày càng ngắn lại. Dần dần, các lựa chọn trong đầu bị loại bỏ từ năm xuống còn ba. từ ba xuống hai.

"Koite, xin chào ạ."

và khi đến lượt menu mà Pat nghĩ là phù hợp với độ tuổi và tính cách của khun Jeng cuối cùng đã được chọn.... Hy vọng rằng anh ấy sẽ thích nó.

- --/---

Cốc cốc

"Xin phép ạ"

"Sao vậy Toh." Kittipong chào mà không rời mắt khỏi đống giấy tờ. Anh ấy đang xem qua hợp đồng từ agency của team Prem trước khi chuyển nó cho nhóm pháp lý.

Người thanh niên từ từ ngẩng đầu lên khi nhìn thấy trợ lý của mình đang bước tới bàn làm việc. Đột nhiên, mắt anh bị thu hút bởi một ly đồ uống nằm với một ống hút được bọc trong nhựa bên trên.

"Phi Pat gửi đến ạ."

Anh sững người một lúc trước khi trả lời. "Cảm ơn nhé."

Toh cúi đầu rối bước ra ngoài. Sau đó, vẻ mặt của chủ căn phòng đã thay đổi. Một bàn tay đưa ra để lấy tách trà từ cửa hàng mà anh ấy vừa tình cờ gặp Pat.

Sự tình cờ nhỏ khiến cho anh cơ hội để giải tỏa những nghi ngờ... rằng Pat đã tha thứ cho một ông chủ xấu tính như anh về mặt giao tiếp chưa? Và thật vui vì vì câu trả lời anh nhận được chính là món trà hoa nhài trân châu này. Nụ cười lan rộng trên toàn bộ khuôn mặt.

Thỉnh thoảng Jeng uống trà ở quán này nhưng gọi loại không đường. Anh khá ấn tượng rằng lẽ ra Pat nên hỏi thông tin từ những người khác cho đến khi có thể chọn mua loại không ngọt. Anh nhìn ra bên ngoài qua tấm rèm thì thấy chủ quán trà chiều đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm nghị và căng thẳng. Anh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như vậy trong khi rút ống hút từ phong bì nhựa chọc thủng ly uống nước.

Trước khi quay lại đọc tài liệu, anh cầm điện thoại lên gõ một tin nhắn cảm ơn, vừa lúc thông báo còn mười lăm phút đến cuộc họp xuất hiện, anh đổi ý xóa tin nhắn đã nhập trước đó.

Cuộc họp F49 bắt đầu bằng việc xem xét qua các slide đã được chỉnh sửa theo nhận xét của Forge, không có gì phải lo lắng. Càng đáng khâm phục hơn bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn, Pat có thể hoàn thành slide một cách đẹp mắt. Có một sự phát triển rõ ràng từ sự phát triển ban đầu vốn đã rất tốt rồi. Anh có thể phân tích rằng nó có thể là do Pat là một đứa trẻ nhanh trí và có khiếu thẩm mỹ khá tốt. Khi so sánh anh khi bằng tuổi với Pat. Phải mất gần gấp đôi thời gian thực hành để có khả năng làm slide đẹp theo tiêu chuẩn của sếp. Tuy nhiên sự chú ý và chú ý đến từng chi tiết cũng được thêm vào. Nếu không nó có thể sẽ không gọn gàng như thế này.

Sau khi xem xong tác phẩm. Anh ấy đã giao cuộc họp với agency cho Chot và Pat, hai người sẽ đến văn phòng Forge vào ngày mai. Sau đó, anh bắt đầu nói chuyện với Chot trước về những gì đã được bổ sung từ cuộc trò chuyện cuối cùng với event của Forge, và sau đó là một bản cập nhật sự kiện khác mà đã được thảo luận vào sáng nay.

"Khun Somsak đồng ý với ý tưởng Short film của Pat rồi nhé. Chúng ta có thể trực tiếp bán cho team Digital và Branding của Forge thay mặt cho team của Jian Group mà không cần phải thông qua agency."

Jeng gửi một tin tức tốt. Cảm thấy thật tốt khi Pat tỏ ra ngạc nhiênvới đôi mắt lấp lánh trước khi người kia từ từ nở một nụ cười lấp đầy má và gật đầu chấp nhận.

"Vâng," Pat trả lời trước khi hỏi ngược lại, "Rồi vậy Timeline sẽ như thế nào ạ?"

"Timeline như đã thảo luận với Pat ngày hôm qua. Công việc phải sẵn sàng để pháthành vào tháng 9. Bây giờ chúng ta có tháng 5,tháng 6, tháng 7 và tháng 8 để làm." Anh kéo tờ lịch để bàn lại gần lật tới trang tháng năm. "Nếu Pat có thời gian prep proposal hai tuần đầu. Sau đó tôi hẹn thuyết trình với khun Somsak trong buổi hẹn ngày 5 đến 7 của tháng tới như vậy có ổn không? Phải chừa thời gian để bán cho ba điều hành bên đó nữa."

"Proposal đầu tiên mà cần phải làm để bán là gì ạ?"

"Ý tưởng chung bao gồm objectives, strategy, story của bộ phim trong nháy mắt. Bởi vì nếu khun Somsak approve, thì chúng ta có thể hẹn gặp để tiếp tục bán được. Tôi sẽ bắt đầu với khun Nick và Khun Ong Team Branding trước."

"Ồ, vâng, được ạ." Pat gật đầu, "Nếu như vậy Pat và phi Chot phải phân chia công việc như thế nào ạ?"

Câu hỏi về vấn đề đáng lo ngại lúc này được gửi đến anh, và chàng trai trẻ trả lời với những kết luận mà anh vừa thu thập được vài phút trước khi bắt đầu cuộc họp.

"Tôi đang nghĩ đến việc giao cho Pat tự mình làm lead công việc này." Vẻ mặt ngạc nhiên của Pat như mong đợi. "Tôi sẽ để khun Chot làm cố vấn cùng với tôi và để Pang giúp hỗ trợ nghiên cứu. Mà Pat vẫn có khun Nan có thể giúp đỡ xem xét và tư vấn như trước, còn đối với ads F49 thì nhiệm vụ chính của Pat là hỗ trợ cho khun Chot như trước. Như vậy có ổn không?"

Việc cho phép Pat tự mình lãnh đạo dự án này. Nó vẫn là một đề xuất vượt quá giới hạn của chức danh công việc như anh vẫn còn quan tâm. Nhưng anh chọn nói ra bởi vì nó thực sự là một cơ hội tốt cho Pat.

Jeng vẫn sợ rằng nó sẽ quá nặng. Nhưng nếu loại bỏ các công việc khác như F49. Không thể để Pat chỉ làm dự án này bởi vì nó sẽ làm cho Pat có thể rèn luyện kỹ năng quản lý và phân bổ thời gian, điều này không trả lời được câu hỏi đánh giá và phát triển bản thân toàn diện.

Vì vậy anh chỉ có thể tìm người giúp đỡ hỗ trợ hết mức có thể. Điều mà nếu Pat thực hiện thành công công việc này. Nó sẽ là công cụ hữu ích rất nhiều cho Pat để đánh giá cuối năm.

Pat khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Anh nở một nụ cười trước khi quay sang khun Chot.

"Khun Chot nghĩ như như thế nào?" Jeng nghĩ rằng người kia chắc sẽ oke vì trong trường hợp của Chot, nó vẫn đáp ứng các điều kiện của vị trí Senior.

Chot xem xét việc F49, cùng với tất cả các công việc nhỏ của Forge, vì bên Non-oil đặc biệt là F&B, sử dụng nhiều nền tảng để giao tiếp rất nhiều. Bao gồm cả việc tạo nội dung khá thường xuyên. Mà trước khi Chot vào anh luôn phụ trách trông coi trong thời gian đầu. Công việc ở đây khá bận rộn.

Nhưng bây giờ mọi thứ bên phía Chot và Forge đang bắt đầu đi vào quỹ đạo. điều đó giúp anh yên tâm hơn. Bởi vì Jeng sẽ có thời gian để xem xét kỹ càng Pat trong công việc này.

"Cũng oke..Kha..Khrap" âm cuối câu bị át đi bởi tiếng ho và khụ che đi những chữ cuối câu đã tuột ra quen tai. (Trong câu này Chot dung từ kha là đại từ nhân xưng dành cho nữ)

Sau khi mở khóa câu chuyện với nong Phat và Nan. Cho đến khi gia nhập nhóm ăn trưa nong Pang và nong Toh cũng biết. Chot bắt đầu dùng nhiều từ kha trong cuộc sống hàng ngày tại văn phòng hơn khi các đồng nghiệp khác không thể nhìn thấy. Tuy nhiên phong thái xinh đẹp này phải xin phép chỉ dành cho nhóm Lunch Buddy. Với khun Jeng thì Chot vẫn là một ngoại lệ.

Nhưng khun Jeng dường như không bị sốc bởi những gì phát ra từ miệng của Chot. Ông chủ trẻ chỉ mỉm cười và gật đầu đồng ý. Trước khi kết thúc tất cả công việc đã được thảo luận và sau đó kết luận.

"Cảm ơn Chot và Pat rất nhiều." Pat giơ tay chào trước khi đứng dậy theo phi Chot ra ngoài. Tuy nhiên ánh mắt lại bị mắc kẹt lại trên bàn của khun Jeng.... khi anh ấy nhận được lời cảm ơn lần thứ hai. "Cảm ơn nhé."

Đồng thời với việc khun Jeng nâng ly trà sữa trân châu trên bàn lên.

Pat nhướng mày rồi mỉm cười đáp lại nụ cười mà đối phương dành cho mình như một phép lịch sự. không khí im lặng suốt khoảng thời gian đó mà không ai nói câu nào, nhưng cũng không ai rời mắt đi trước. Cho đến khi Pat đi ngang qua cúi đầu một chút chào khun Jeng và bước ra ngoài.

- --/---

Ly trà sữa trân châu chỉ còn lại một nửa được chủ nhân cầm lên và hút khi ngồi xuống ghế. Xoay nửa vòng rồi dừng lại ở vị trí đối diện với căn phòng có rèm che, bắt khun Jeng cũng đang làm điều tương tự.

Cầm ly trà trên tay, miệng nhai trân châu. Và ngay trong giây phút đó Pat đã họ cđược rằng những ly trà sữa trân châu và thói quen uống những thức uống có chất nhai như thế này rất nguy hiểm trong việc tạo nên một hình ảnh nghiêm túc. Trong tương lai, nếu Pat phải phát triển trở thành lãnh đạo mà Pat vẫn thích trà sữa trân châu...nó sẽ rất là khó khăn. Bởi vì Pat chắc chắn sẽ không thể vừa uống trà sữa vừa kiểm soát nhân phẩm của mình.

Bởi vì cỡ như khun Jeng vẫn chưa làm được cơ mà.

Ngay cả khun Jeng người có một hình tượng nghiêm túc. Ngay cả khi mặc một bộ suit và làm tóc theo phong cách nghiêm túc như vậy. Nhưng khun Jeng dường như trẻ hơn nhiều tuổi khi đang ở hình ảnh uống trà sữa như thế này.

Những suy nghĩ bắt đầu chạy lung tung. Pat thử tự tính lộ trình công việc của mình chơi chơi, và thấy rằng sẽ mất mười đến mười lăm năm nữa trong quá trình leo lên để trở thành một nhà lãnh đạo. Điều này có nghĩa là Pat nên bắt đầu cắt giảm lượng trà sữa trân châu từ hôm nay phải không? Nhưng nó rất ngon. Ly đang uống ngon đến nỗi Pat không thể ngừng uống ngay cả trong lòng cũng tự phàn nàn. Mà có lẽ nó là một món ngon thực sự phổ biến bất kể tuổi tác, bởi khun Jeng vẫn nhai không ngừng và cùng với một nụ cười.

Tự hỏi liệu trà hoa nhài mà papa Pat thích, có vẻ như nó cũng phù hợp với độ tuổi của khun Jeng.

- --/---

Việc họp với agency vào ngày hôm sau mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, mặc dù Pat vẫn cảm thấy hơi khó chịu với sự thật rằng tất cả chỉ là diễn xuất. Tuy nhiên anh vẫn tỉnh táo và tập trung hoàn toàn vào việc trở thành người nghe và quan sát trong khi phi Chot trình bày, được bổ sung bởi khun Nick và khun Aim. Trước khi bản thân Pat có thể tham gia nhiều hơn sau khi ghi biên bản cuộc họp và tham gia phiên hỏi đáp.

Cơ quan kỹ thuật số đã lấy bản tóm tắt trước khi Markom đến vào buổi chiều và cả bốn người họ đến với nhau. Cho đến khi Pat biết đâu là thật thì cũng là lúc khun Aim trả lời ngắn gọn rằng đó là Blue Grey, công ty đã cử một người phụ nữ tên là Ann là người đại diện duy nhất.

- --/---

"Bầu trời trên cao....thật xa vời...ánh mắt" Trên đường trở về văn phòng trên chiếc Mercedes-Benz SLK, chiếc xe thể thao hai chỗ bóng bẩy nhất của phi Chot. Nhạc nền hôm nay cho bầu không khí này là toàn bộ album của vở nhạc kịch sân khấu Throne Mek Pat biết rằng anh trai thực sự rất thích nó.

Pat ngồi trong xe xem chương trình và cười đến run rẩy cả người. Bí mật sợ hãi với một chút khi xe đang đi xuống cầu đúng lúc đến đoạn điệp khúc vì phi Chot đột nhiên cất giọng thả cả hai tay khỏi vô lăng.

"Giống như một giấc mơ mờ ảooooo!!! Lúng túng trôi đi!!!!"

"Phi Chot!!"

Tiếng cười kịch tính đáp lại khiến Pat cười nhiều hơn nhưng cũng thấy sợ hãi.

Trên suốt đường đi, toàn bộ danh sách các bài hát sân khấu mang đến nhiều cảm xúc khác nhau. Bởi vì phi Chot đóng vai người mẹ trong ca khúc Rama nói về hình bóng một chàng trai với giọng hát trầm ấm khi nhắc đến tên một người không quan trọng. Họ đến văn phòng cùng nhau lúc 13h mà không mua gì ăn vì Pang đã order dùm cho rồi. Pat vẫn đang cười khi phi Chot bước vào đi thẳng đến mở tủ lạnh phòng nghỉ. Mở tủ lạnh ra, lấy nước lạnh rồi uống cho đỡ khô cổ họng vì đã hát quá nhiều.

"Ah" tạo ra âm thanh thể hiện sự thanh lịch của người đẹp. Trước khi vội vã quay lại kiểm soát đứng một cách bình tĩnh khi đột nhiên phi Prem xuất hiện bên khung cửa với ly cà phê trên tay, và đó là lần đầu tiên Pat nhìn thấy sự tương tác giữa phi Chot và phi Prem.

Đây là lần đầu tiên Pat thấy phi Chot nhướn mày và gửi lời chào với giọng to hơn bình thường.

"Thế nào vậy mày?"

Pat đặt thịt cừu trong túi vào đĩa. Đôi mắt mở to tràn đầy sự kinh ngạc khi cuộc trò chuyện kỳ ​​lạ tiếp tục cùng với tiếng mở nước từ vòi trong khi phi Prem đang rửa ly.

"Cũng tốt, buổi sáng mày đi đâu vậy Chot?

"Tao đã đến Forge với nong Pat."

"Ồ." Tiếng nước chảy im bặt khi phi Prem đóng vòi. "Mày đừng quên cuộc hẹn thứ Bảy này. Thằng Arm kiếm cớ chuồn mất tiêu. Chỉ còn lại tao và mày thôi."

"Ồ, không quên đâu."

Một giây sau khi phi Prem rời đi. Pat rời mắt khỏi đám cải xoăn đãgiả vờ nhìn thật lâu. Ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt cau có của phi Chot.

"Pat, chế căng thẳng quá." Giọng nói quen thuộc quay trở lại bình thường. Đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi sau đó thả mình ngồi đối diện với Pat. "Là thằng Prem không biết rằng chế là gay. Thứ bảy này nó rủ chế đi ngắm các cô gái ở Lounge khách sạn Sathorn bị làm sao cũng không biết nữa vậy?"

Pat chỉ nghe đến đây thôi cũng chớp mắt gật đầu trả lời: "Pat hiểu lúc mới vào cũng từng như vậy á."

Nhưng lúc đó Pat rất khó khăn trong việc từ chối. Có thể là do Pat vẫn còn trẻ. Anh trẻ hơn cả hai người họ vài tuổi. Nghe đến đây Pat mới biết phi Prem vẫn như thế, thực sự không có gì thay đổi cả. Mà Pat vừa vui vừa lo lắng bởi thực tế là phi Arm đã từ bỏ những hành vi này. Nhưng nạn nhân của phi Prem, người không có bạn bè lại trở thành phi Chot.

Phi Chot chép miệng, đưa tay nắm lấy góc túi ni lông, đổ mì giòn ra đĩa trước khi gỡ dây thun bịch nước sốt đổ lên trên trong khi thì thầm: "Chế không muốn đi đâu Pat chỉ nghĩ thôi là đã nổi da gà rồi."

"Vậy từ chối anh ấy đi."

"Nhưng chả biết phải nói như thế nào nữa. Ừm đến nha sĩ, đưa mẹ đi ăn, cần đi mua máy hút bụi, mang xe vào trung tâm, thay trần nhà, chế đã đem hết mọi cái cớ ra sử dụng rồi Pat. Nhưng thằng Prem nó quá là dai dẳng." Phi Chot thở dài nặng nề. "Vì vậy chế nghĩ rằng sẽ đi một lần rồi thôi. Muốn nói với nó rằng chế là gay, nhưng không biết làm cách nào cho khỏi mất tự nhiên khi nói ra He gives off that strong toxic masculinity vibe có được không nữa."

Pat suýt mắc nghẹn vì mì. Anh mỉm cười và gật đầu chấp nhận, và càng nghe nhiều câu nói tiếp theo của phi Chot, anh càng muốn tiếp sức cho sự kiên nhẫn của mình để ép mình đi cùng phi Prem trước....bởi vì nếu điều đó thực sự xảy ra nó có vẻ rất vui.

"Tuần tới đi hát karaoke rồi sẽ phát hiện ra rằng chế là gay, tất cả sẽ kết thúc việc rủ đi cùng."

Họ vội vàng ăn mì khi nhận ra rằng cần phải cập nhật tình hình cuộc họp hôm nay agency nào đã được chọn cho khun Jeng. Pat ăn xong trước rồi đứng dậy rửa bát chờ đợi, sau đó đi mở tủ đồ ăn vặt tìm thứ gì đó ngọt ngọt ăn bổ sung năng lượng. Ngay lập tức mắt tình cờ nhìn thấy một tấm bảng mỏng, nó trông giống như một vật thể lạ trên tường của phòng nghỉ. Tuy nhiên Pat cảm thấy khá quen thuộc với đặc điểm của tấm bảng ngang này.

Bởi vì nếu không nhầm. Đây là tác phẩm nghệ thuật của nong Toh hay còn có têm gọi là "Công việc của khun Jeng, là bí mật của cả khoa."

Và nó có tên gọi là Appreciation Board.

Tên bảng được in bằng phông chữ khá khó hiểu, được cắt theo hình dạng đẹp dán trên cạnh trên của bảng. Và trên bảng này có hình ảnh polaroid của phi Manao' đang mỉm cười cho đến mức nhắm tịt mắt lại, bên cạnh bức ảnh là một tờ giấy nhắn màu hồng được ghim bằng ghim cùng với một ghi chú có nội dung Wonder Woman of the week.

"Ỏ, cái bảng này trong nhóm á." Pat quay người nhìn về hướng phi Chot phát ra tiếng nói, một tay mân mê màn hình điện thoại như đang tìm kiếm gì đó, nên Pat quay lại cầm điện thoại trên bàn, mở nó vào nhóm chat văn phòng, nơi Pat tắt thông báo và có gần trăm tin nhắn mới chưa đọc.

Anh lướt đến những tin nhắn mới vào sáng hôm nay. Nhìn thấy một hình ảnh của bảng này được đăng lên nhóm bởi nong Toh cùng với một mô tả khá dài ở cuối.

Toh:

xin chào các anh chị. Hôm nay Toh có việc để trình bày ạ©

Appreciation Board từ ý tưởng của khun Jeng mà mọi người có thể động viên và tiếp thêm năng lượng tích cực cho nhau.

Toh sẽ treo tấm bảng này trong phòng nghỉ, cách sử dụng rất dễ, chỉ cần dán ảnh của người muốn động viên lên và để lại lời nhắn ký tên hoặc không cũng được.

Toh sẽ chụp ảnh Polaroid cho mọi người lưu giữ. Có thể bí mật đến lấy tại chỗ của Toh Bao gồm thiết bị viết khác nhau. Mỗi hình ảnh và văn bản sẽ được lưu giữ trên bảng trong vòng một tuần. Sau đó Toh sẽ rút nó ra và đặt nó trên bàn của các anh chị.

Mọi người ủng hộ nhé <3

Pat quay lại đọc tấm bảng đó và nhớ lại không khí của công việc sục sôi trong tuần qua. Và phi Manao trưởng nhóm project JakeIce Cream bây giờ vẫn đang sục sôi bởi vì dường như có rất nhiều vấn đề với agency và đội ngũ sản xuất. Có một bảng như thế này thực sự mang lại năng lượng tích cực Nó sẽ giúp những người mệt mỏi có thể thoát khỏi khá nhiều mệt mỏi.

Appreciation Board từ ý tưởng của khun Jeng mà mọi người có thể động viên và tiếp thêm năng lượng tích cực cho nhau.

Ý tưởng của khun Jeng....

Khun Jeng đã nghĩ ra một cái gì đó dễ thương giống như thế này luôn.

Sau đó Pat muốn có ảnh của phi Nan từ nong Toh để cạnh ảnh phi Manao, nhưng khi bước ra khỏi phòng nghỉ và bắt gặp Khun Jeng, người có thái độ nhanh nhẹn như mọi khi. Ông chủ trẻ liền gọi anh và phi Chot vào văn phòng nói chuyện, làm Pat dường như quên hẳn chuyện tấm bảng.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Đơn vị agency đã được quyết định ngày hôm nay." câu hỏi được gửi đi như mong đợi Pat và P Chot nhìn nhau và gật đầu.

"Cũng ổn ạ. Không có vấn đề gì. Nhưng có nhiều cuộc thảo luận vì họ cũng hỏi rất nhiều câu hỏi về khán giả của mình."

"Vâng, tốt rồi." Khun Jeng gật đầu. "Và có ai viết biên bản tóm tắt không? Xin lỗi, tôi quên nói mất. Khun Pang và khun Aoi không có ai đi cùng hôm nay."

Chết tiệt.

Một câu hỏi với giọng trầm ấm gửi kèm theo một nụ cười. Người nghe chỉ biết gửi lại một nụ cười khô khan trong khi trong lòng kêu rên thật lâu với trái tim rơi xuống đất.

Bởi vì trong cuộc họp tại Forge Chot đã rất chăm chú lắng nghe, đến nỗi hoàn toàn quên ghi chép. Nhớ lại nhiều cuộc thảo luận với các câu hỏi quay trở lại team của họ và vẫn còn nhiều chi tiết ở nhiều phần trình bày phải gửi lại cho agency vào ngày mai, Chot mỉm cười cứng ngắc, trả lời khun Jeng lại là, "Vâng, chúng tôi có ghi chép lại." Trong khi đang vắt óc suy nghĩ chuẩn bị đi ra để trút bỏ tâm trí trỗn lẫn cùng ký ức của nong Pat giúp làm giả biên bản cuộc họp ngoài kia.

"Pat có ghi chép lại." Đột nhiên mọi ý nghĩ xấu xa đều dừng lại, Chot thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói từ người ngồi bên cạnh. Anh bí mật bắt tay nong Pat ba lần, "Khun Jeng có muốn up lên bảng luôn không? Nhưng Pat phải biên dịch lại một chút trước kiểm tra coi có gõ đúng hay không."

"Vâng, tôi nhờ Pat thực hiện và tải nó lên bảng nhé."

"Vâng"

"Vậy chỉ như thế thôi, cảm ơn rất nhiều."

Sau khi rời khỏi phòng họp Pat nghĩ thời gian mình dành để chỉnh sửa lại biên bản cuôc họp đã được ghi lại sẽ không lâu. Nhưng khi ngồi trau chuốt lại câu chữ sắp xếp từ ngữ và tìm kiếm lỗi chính tả, một tiếng rưỡi đã trôi qua nhanh chóng.

"Phi Nan cười chút đi." Anh ngẩng đầu cười, theo giọng nói nhỏ nhẹ của một cậu bé Toh đóng vai thợ chụp ảnh. Cầm máy ảnh Polaroid đi loanh quanh chụp ảnh mọi người tại bàn, làm một bộ sưu tập ảnh và lưu giữ như đã viết trong nhóm.

"Phi Pat, cười một chút đi." Đã đến lượt Pat. Anh ấy nhìn lên từ màn hình máy tính và nở một nụ cười yếu ớt trước ống kính.

Nong Toh nhấn nút chụp, bức ảnh dần dần được in ra. Pat đưa hai tay ra vẫy qua lại hỏi xem, nong To cầm tấm ảnh vẫn còn trắng có vẻ như màu tối hơn đến trước khi giơ ngón trỏ chuẩn bị sẵn sàng chụp một bức nữa cho Pat với máy ảnh nâng lên trở lại tầm mắt một lần nữa.

"Cho em tấm khác đi. Lúc nãy phi Pat không cười luôn."

"Ôi" Pat cảm thán trước khi nở một nụ cười rộng hơn một chút.

"Cười thêm chút nào."

Cho đến khi người em cổ vũ một cách khiêu khích thì Pat cũng cười đáp lại cho đến khi đoán rằng mặt sẽ nhăn nheo nhiều lắm. Và khi bức ảnh từ từ hiện ra, cho đến khi rõ ràng thì Pat có thể xác nhận điều đó nó thực sự như những gì đã suy nghĩ. Nhưng chưa kịp cãi nhau để lấy lại bức ảnh thì nong Toh đã nhặt lên và chạy đi mất tiêu.

Trước khi Pat có thể nhìn thấy bức ảnh mình đang cười và nhăn mặt lần nữa vào lúc 11 giờ đêm. Chính xác...nó ở trên bảng trong phòng nghỉ.

Hôm nay, cậu ngồi viết ý tưởng cho bộ phim ngắn một cách vui vẻ đến nỗi quá thời gian làm việc đã hai tiếng. Bây giờ cả bộ phận chỉ còn lại Pat, phi Manao và phi Khaopod hai người họ vẫn đang ngồi thu dọn công việc. Pat gần như đã hoàn thành công việc ghé qua phòng nghỉ uống nước trước khi ra về. Và vì nhìn thấy hình của chính mình trên bảng nên cậu vừa đứng uống nước vừa đọc tin nhắn trên bảng... với nụ cười nở rộng.

Your attention to detail is appreciated. Keep up the good work.

(Sự chú ý của bạn đến từng chi tiết được đánh giá cao. Hãy tiếp tục phát huy.)

Không có ký tên ở cuối... nhưng có vẻ như Pat có thể đoán được ai đã viết nó vì dạo này Paat chỉ làm việc với phi Chot và khun Jeng. Đó không thể là ai khác được.

Nhưng dù tác giả là ai thì đối với một tâm hồn đang héo mòn vì công việc dường như được tiếp thêm chất xúc tác để trở nên bồng bềnh hơn dần dần hồi phục chỉ với một lời khen nhỏ như thế này.

Có thể là do trước đây chưa ai đề cập đến việc khen ngợi Pat trong vấn đề này. Chi tiết và có thể làm việc trong mọi khía cạnh, cho dù trong các vấn đề, chú ý các chi tiết của công việc bầu không khí xung quanh hoặc con người, và Pat cảm thấy cảm ơn chủ nhân của tờ giấy ghi chú này vì đã xem xét thấy những chi tiết nhỏ trong quá trình làm việc của Pat ở đây. Bởi vì nó không phải là một chuyện gì đó nổi bật bao nhiêu.

Và sau khi suy nghĩ về nó Pat xin đoán người viết note này là phi Chot. Xét nội dung này có thể là cả lời cảm ơn về câu chuyện hôm nay về việc ghi biên bản cuộc họp với agency. Nhưng phần khác là do dựa chọn hình ảnh. Bởi vì khun Jeng có lẽ sẽ không chọn một bức ảnh của Pat với một nụ cười nhăn nhó và có ba ngôi sao nhỏ trên cạnh của bức ảnh này như thể là một giáo viên kiểm tra bài tập về nhà của học sinh tiểu học.

Anh cầm điện thoại lên và chụp một tấm ảnh với dòng tin nhắn trên bảng. Phải dừng cười lại thôi vì vừa đi vừa cười một mình nhiền có vẻ kỳ lạ. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể kìm nén được cảm xúc dâng lên trong lòng.

- --/---

Cửa phòng 2216 đẩy ra, chủ nhân căn phòng nhấn công tắc đèn cho đến khi ánh sáng tràn ngập không gian. Tối nay căn phòng đặc biệt yên tĩnh vì không có tiếng nhạc từ phòng của nong Jab, người đã đi du lịch Nhật Bản cùng ai đó tại văn phòng.

Anh cởi giày bước vào đặt chiếc túi đựng tài liệu và iPad lên chiếc bàn trước TV rồi cất hộp salad vừa mua vào tủ lạnh. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, bởi vì bây giờ đã là buổi tối và vẫn còn một việc phải làm. Người thanh niên bước vào phòng ngủ và mở cửa tủ quần áo, chọn một chiếc áo thun thể thao với quần đùi và tất trắng định dùng cho việc tập thể dục một tuần ít nhất ba lần, mà tuần này bận rộn đến mức tụt dốc thảm hại, đây là lần đầu tiên sau gần mười ngày.

Hai tay cầm áo vét đang định cởi ra nhưng rồi ánh mắt va vào hình ảnh của chính mình trong gương.... tình cờ thấy.... một mép tờ giấy trắng thò ra khỏi túi áo.

Trước khi có thể kịp thời nhận ra hoặc bắt kịp cảm xúc của chính mình, đôi môi anh nhếch lên thành một nụ cười khi đưa tay nắm lấy mảnh giấy nói trên và kéo nó ra để xem lại, đó là một bảng nhãn dán hình ngôi sao nhỏ. Lần cuối cùng anh ấy sử dụng nó là khoảng hai mươi năm trước, nhưng người quản lý của Appreciation Board có vẻ rất tự hào khi tặng nó cho anh khi anh gọi đến gặp. Trong hộp kho báu của Toh có ảnh giấy note và bút, vì vậy Jeng chọn nhãn dán này.

Anh lấy ba ngôi sao trên mép tờ giấy, cẩn thận bóc ra rồi dán lên viền trắng của ảnh polaroid nhưng quên trả lại tờ giấy dán này cho người chăm sóc. Thêm vào đó anh đã vô tình mang nó về nhà nữa. Jeng tự động viên mình trong khi gấp gọn lại cất vào các túi hồ sơ trên bàn sẽ được mang đến văn phòng vào ngày mai.

"Dạ, Mama, Jeng có áo rồi ạ.... Thứ sáu sẽ nghỉ cả ngày, sáng mai sẽ đi sớm để còn kịp bữa tối cùng với mama."

Cuộc trò chuyện qua điện thoại khiến anh chạy chậm lại rồi từ từ đi bộ trên máy chạy bộ và nói chuyện với Ma Ma về sự kiện thể thao gia đình năm nay sẽ được tổ chức tại khách sạn ở Hua Hin. Người tổ chức sự kiện năm nay là gia đình bác Peang, anhcả của dì Yao. Sự kiện thể thao truyền thống lần đầu tiên diễn ra cách đây tám năm. Với mục đích gặp gỡ và gắn kết gia đình, sau đó sự kiện này được tổ chức hàng năm các thành viên không phải lần nào cũng đầy đủ, nhưng luôn luôn cố gắng có mặt hết mức có thể. Đây được coi là kỳ nghỉ ba ngày hai đêm với nhiều hoạt động phong phú nhằm thắt chặt thêm mối quan hệ trong gia đình bốn thế hệ.

Vào tối thứ Sáu, ngày đầu tiên của sự kiện, có một bữa tối sẽ là một bài phát biểu. Nói về công việc của người lớn với những người thuộc thế hệ trẻ, MaMa gọi điện và bảo Jeng lái xe đến trước cho kịp vì đêm hôm sau là một bữa tiệc lớn với sân khấu được dựng bên hồ bơi. Thật đáng tiếc khi Jab không đi cùng gia đình năm nay. Gia đình anh vì thế thiếu đi những màn màu mè.

Sau khi kết thúc bài tập chạy vào đúng 8:30 tối. Anh trở về phòng để tắm và gội đầu trước khi ăn món salad quinoa và ức gà nướng mà anh đã mua trước khi về nhà ăn tối.

Jeng ngồi xuống chiếc ghế sofa trước tivi và bật bộ phim tài liệu âm thanh của bầu không khí khá mượt mà, thỉnh thoảng có sự phấn khích khi cảnh bay lượn của bầy con trùng được chiếu. Anh kiểm tra lịch trình trên màn hình iPad như bình thường. Trước khi nhấp vào ứng dụng Ghi chú kiểm tra chi tiết chủ đề của cuộc họp với khun Prem và khun Ying vào thứ Sáu mà anh ấy phải nghỉ phép. Và trước khi hoàn thành công việc tối nay, anh nhấn vào một ghi chú đã được ghim lên đầu từ lâu.

Leadership Rules (Quy tắc lãnh đạo)

Trong khoảng thời gian gần một tháng trôi qua, Jeng từng nghĩ điều đó có thể rất khó khăn. Nhưng hóa ra nó lại dễ dàng hơn mong đợi.

Bởi vì điều quan trọng nhất những gì anh phải làm là buông bỏ hình ảnh của một người lãnh đạo theo một cách khó chịu. Và chỉ cần thể hiện bản thân nhiều hơn, điều mà Jeng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ có thể hoạt động như một người đứng đầu tốt hơn nhiều so với tưởng tượng. Có thể vẫn còn nhiều khoảng thời gian anh vẫn hoạt động theo thói quen cũ khi cố gắng đẩy chất lượng công việc nên đặt nhiều câu hỏi cho team. Hay đển team trở lại suy nghĩ them về việc làm them bài tập về nhà. Còn về sự cầu kỳ trông các chi tiết nho nhỏ, tất cả đều có mục đính hoàn thành tốt công việc.

Trong khoảng thời gian gần một tháng, khi cố gắng đọc chi tiết của các ví dụ khác nhau trong danh sách này, anh cảm thấy như mình có thể làm được nhiều hơn, và thậm chí có nhiều điều đã bị gạch bỏ vì đó là hướng dẫn của người lãnh đạo team ở dạng cũ kỹ, mà sau khi anh nghiên cứu chi tiết hơn chỉ nhận thấy rằng nó không phù hợp với thời đại này. Ngoài ra còn có nhiều những câu đã được thêm vào. Khiến cho danh sách này kéo dài đến câu thứ mười tám.

Mắt anh dõi theo từng dòng. Đồng thời với việc chạm đầu bút di chuyển xuống dưới cho đến khi lướt qua một nửa và dừng lại ở số chín.

9. Don't give compliments too early. Đừng khen ngợi quá sớm

Và sau là số mười đó là một trong những câu đã có từ thời điểm đầu tiên. Đó là điều mà anh vô cùng lo sợ không thể làm theo. Bởi vì hôm nay Jeng đã có câu trả lời.

10. Try not to pick favourites Cố gắng không chọn yêu thích

rằng anh ấy không làm được.

Nó thậm chí còn được biết đến trên toàn thế giới rằng một trưởng nhóm tốt phải công bằng với tất cả các thành viên trong team. Không nên thiên vị bất kỳ thành viên nào trong nhóm một cách đặc biệt.

Nhưng anh ấy nên làm gì? Khi vào hôm nay anh cảm thấy những lời khen từng được trân trọng vì sợ dễ làm mất lòng người nghe đã được truyền đạt thường xuyên hơn mức cần thiết. Nên làm gì với biểu hiện có xu hướng đặc biệt nhạy cảm với ai đó mà không kịp nhắc nhở bản thân kịp thời. Tôi nên làm gì...khi cảm thấy như thể anh đã có một thành viên của team yêu thích trong trái tim mình. Mặc dù anh ấy chưa bao giờ cảm thấy muốn lựa chọn chút nào, dù cho anh đã luôn cố gắng trốn tránh.

Anh nên làm gì cho tốt, vẫn sẽ có thể sửa lỗi này giống như bất kỳ câu chuyện khác trong quá khứ được không? Jeng không thực sự chắc chắn và cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì dù đang thấy mình vô tình làm một việc không nên, nhưng Jeng vẫn không cảm thấy tội lỗi như đáng lẽ phải thế.

Bao câu hỏi quẩn quanh trong bóng đêm mà vẫn không ngủ được và trên hết là những hoài nghi. Có một câu hỏi nổi bật trong tâm trí anh khi căn phòng chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập với tốc độ nhanh hơn bình thường.

Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra với anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.