Chầm Chậm Yêu

Chương 9: Bí mật của khun jeng




Rr --- Rr ---

"Ôi..." Một giọng khàn khàn phát ra cùng với cơn đau nhói ở cổ họng khi nuốt nước bọt.

Pat bị đau dữ dội ở một bên đầu. Bao gồm cả đau cơ thể kiệt sức đến mức gần như không thể di chuyển.

Rr --- Rr---

Theo thói quen vươn tay về phía bên trái tủ đầu giường, muốn lần mò tìm điện thoại đang rung, nhưng tìm không thấy...

Thậm chí không tìm thấy kết cấu của chiếc bàn gỗ bảy trăm chín mươi baht đã được mua giảm giá từ ikea.

"Rr--- Rr---

Pat cau mày và từ từ mở mắt, nhưng rồi lại phải nhắm lại. khi gặp ánh sáng chiếu vào. Và bởi vì hình ảnh nhìn thấy là những hình ảnh nhòe làm cho cơn đau đầu tồi tệ hơn.

Tiếng điện thoại đã dừng lại. Trong khi thế giới của Pat đang lắc lư qua lại.

Điều tiếp theo mà dần dần thâm nhập vào nhận thức là mùi rượu và thuốc lá. Kí ức đêm qua bắt đầu vụt hiện thành những hình ảnh rời rạc. Pat nhớ rằng là Pat say, cơ thể mệt mỏi tích tụ do nghỉ ngơi không đủ vì chơi với Prik cả ngày.

Hai tay đưa lên quét ngang người sờ thấy da vải áo nhưng không thấy muối từ sự kiện ở quán bar... sự kiện rõ ràng nhất trước khi mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ.

Khuôn mặt của Pat méo xệch khi lại nuốt nước bọt và cổ họng vẫn còn đau. Có thể cảm nhận được vị chát trong miệng. Đêm qua, chắc chắn Pat đã nôn mửa bởi vì hình ảnh lóe lên trong suy nghĩ. Đi kèm với cảm giác nước mắt mằn mặn chảy vào miệng, và mũi bị tắc nặng. Pat nhận ra rằng đã khóc khi say cho đến khi nôn mửa, khóc vì không thích, bởi vì nó bốc mùi. Và Pat tự hứa với bản thân mỗi lần uống là sẽ không say lần nữa vì nó thật tệ. Nhưng cuối cùng, Pat vẫn sẽ đi uống rồi lại say đúng là một vòng luẩn quẩn.

Rr --- Rr ---

Điện thoại lại rung lên và Pat quyết tâm đứng dậy, anh lật người và vùi mình vào gối trước khi lấy lại sức và bật ra khỏi giường. Bật dậy và ngồi nhìn chằm chằm vào bức tường màu kem trước mặt... với một câu hỏi.

Poster phim Chunking Express đã biến đâu mất rồi?

Rr --- Rr ---

Và tại sao vừa rồi... mùi vỏ gối không phải là mùi sương mai xanh mà Pat đã sử dụng thường xuyên?

Rr --- Rr ---

Đầu anh quay về phía âm thanh của chiếc điện thoại đặt ở phía bên phải của chiếc bàn cạnh giường ngủ. Khi gặp tên Prik trên màn hình. Một ký ức khác lại ùa về.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên lần nữa và quét mắt xung quanh mình, sự hoảng sợ của anh tăng lên.

'Mấy đứa tối nay về bằng cách nào?

'Prik và Pat sẽ đi chung một chiếc taxi. Xuống nhà thằng Pat trước rồi Prik tiếp tục đến Vibhavadi'

["Pat, mày vừa thức dậy à? Huh, tao xin lỗi"]

"..."

["Mày, tao thực sự xin lỗi. Lúc đó đang vội quá. Tao rời đi mà không biết là mày không thấy tin nhắn của tao. Chết tiệt, tối qua điện thoại của tao cũng hết pin. Trong chung cư không có sạc Android." ]

Giọng Prik tiếp tục nói về một vấn đề gì đó mà Pat không thể kết nối được, trong đó có nhắc đến tên Munching, bạn gái cũ của nó, khiến Pat thắc mắc nhưng vẫn chưa có tâm trạng để hỏi thì đột nhiên âm thanh của một cuộc gọi đến xen vào. Pat nhấc điện thoại lên và thấy đó là cuộc gọi từ Khim, nhưng anh để nó kết thúc trước khi đưa điện thoại lên tai trong khi nhìn vào phòng ngủ trống rỗng vốn chẳng biết của nhà bà con nào nữa.

Đồ nội thất bằng gỗ, sàn lát gỗ, rèm Louise màu vàng mù tạt hơi hé ra, cho phép mặt trời chiếu vào. Đưa chân khỏi giường khi gửi câu hỏi đến đầu dây bên kia với âm thanh run run.

"Mày....tao đang ở đâu... tao không biết....... tao..."

["Ôi, mày không về nhà hả?"]

"Ơ...tao...chờ chút tao bối rối quá." Pat đau đầu. Anh đi thẳng đến cửa sổ. Tay cầm của bức màn định kéo ra, nhưng thanh trượt phía trên không di chuyển, vì vậy thay vào đó Pat đã tự nhét mình vào trong bức màn. Trán áp vào cửa kính, mắt nhìn thẳng ra không gian rộng lớn với đài phun nước có những chú ngựa trong tư thế nhào lộn thẳng tắp ở giữa sân.

Nhà...ai.....

Và đó....ai....đang bước ra ngoài? Tại sao anh ta trông quen quen?...Tại sao...Pat cố gắng tập trung. Trước khi chiếc điện thoại suýt tuột khỏi tay khi bộ não xử lý hình ảnh hoàn chỉnh.

["Ay Pat, rồi mày đang ở đâu?"]

Khun Jeng!

Pat! Ở! Nhà! Khun! Jeng!?

Làm thế nào lại xảy ra chuyện này!!?

- --/---

Cánh cửa tủ quần áo bằng gỗ bị kéo ra. Một bàn tay đưa ra để nhặt chiếc áo sơ mi trên trên thanh treo và xem xét bằng cách so sánh kích thước giữa màu xanh nhạt và màu kem. Trước khi kéo cả hai chạm vào chóp mũi để ngửi. Vì những chiếc áo sơ mi nhỏ này đã được lưu trữ không sử dụng trong một thời gian dài. Có thể gây ra mùi mốc ngay cả khi đã được giặt sạch sẽ.

Cốc cốc

"Jeng, con trai, Ba và Má sắp rời đi rồi" một giọng nói vang lên sau cánh cửa gỗ sau tiếng gõ cửa khiến anh đảo mắt nhìn xung quanh. Người đàn ông bỏ tay chọn chiếc áo sơ mi rồi đi thẳng ra mở cửa phòng. Gặp Má tươi cười mặc váy lụa hồng và đội mũ rộng vành. Mang theo valy và sẵn sàng rời khỏi nhà.

"Tắm và thay đồ xong thì xuống ăn cơm nhé má cho dì làm cơm cà ri tôm đấy. Tối nay Jeng về chung cư hả con? Đừng quên cho Chan gói trứng ngũ vị, cà ri và trái cây nữa. Rồi mang cả trái cây nữa nhé. Má đã đặt lê, quả mâm xôi và quả việt quất. Mang về và ăn với em nhé con."

"Vâng Má, con cảm ơn."

"Vậy nhé con, Má đi trước đây. Hãy đi đến nhà thờ với nhau vào tuần tới. Không thể bận rộn chuyện gì ngày quan trọng nhé."

"Được thưa Má, có một chuyến đi an toàn ạ."

"Vâng, Chúa phù hộ cho con." Jeng cúi xuống và ôm lấy Ma Ma, thay phiên nhau hôn lên má nhau trước khi Ma Ma bước xuống cầu thang. Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy Ba vừa ra khỏi phòng, giơ tay tỏ ý kính trọng thì Ba bước tới vỗ vai một cái, trước khi tiễn cả hai xuống nhà chuẩn bị đi nhà thờ. Jeng quay lại tiếp tục chọn quần áo.

Anh quyết định chọn một chiếc áo màu xanh nhạt với quần vải lanh màu kem kích thước vòng eo có thể điều chỉnh bằng dây rút. Và sau đó mang xuống nhà cùng với iPad.

Khi bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng. Người đàn ông gặp người quản gia vừa đi tới. Anh chỉ ngón tay về phía cửa phòng ngủ dành cho khách ở tầng dưới và hỏi.

" Vẫn chưa tỉnh dậy phải không ạ?"

"Vẫn chưa, Jeng ăn sáng luôn nhé, để dì múc cho." Anh gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống ăn chén cháo tôm nóng hổi. Trước khi để bộ quần áo đó cho quản gia và đi ra ngoài xỏ dép và đi thẳng về phía Cà phê.

Bịch bánh màu cam to tướng được lấy ra khỏi tủ, xé toạc và đổ vào chiếc cốc nhỏ đặt trên bàn. Cân được khoảng một trăm gram, Jeng đưa tay lấy chiếc cốc ra đặt lên quầy bar. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đẩu. Trước khi mở trang tài liệu trong Ipad đã đọc kể từ khi thức dậy.... trên thực tế đã bắt đầu đọc từ thứ Sáu.

Một đôi đũa gỗ màu đen, trang trí hoa văn cánh phượng ba chiều, làm bằng bạc nguyên chất. Chậm rãi gắp từ mép đĩa điều khiển để nó có thể gắp miếng snack giòn màu cam cho vào miệng.

Tiếng nhai giòn vang bên tai. Lưỡi cảm nhận vị mặn. Ăn với cảm giác có lỗi với cơ thể, mong rằng nó sẽ đền đáp bằng việc cải thiện trạng thái tinh thần của bản thân.

Trong khi mắt anh dán chặt vào nguồn gốc của mọi sự căng thẳng trên tệp tài liệu đó.

Peer review | Total Score

Kỹ năng lãnh đạo: 3.2/5

Kỹ năng tư duy phản biện: 4.6/5

Kỹ năng kỹ thuật: 4.7/5

Kỹ năng giao tiếp: 2.5/5

Kỹ năng quản lý dự án: 4.0/5

Không nghĩ rằng là mỗi ô đều được trọn vẹn 5 điểm bởi vì điều đó là không thể.

Nhưng.....3.2 và 2.5, những con số này thấp hơn một chút so với dự kiến.

Những con số này là điểm trung bình được tính từ đánh giá của mọi người. Nhưng trong phần trả lời bằng văn bản. Anh ta có thể đọc riêng theo tên cụ thể như Person A, B, C cho đến số người trong toàn bộ phận.

Và mặc dù không có cách nào để biết tên của bất cứ ai. Nhưng Jeng không khó để đoán rằng điều gì đã gây ra lực cản đối với điểm số trung bình của anh ấy. Có khả năng rất cao đây là xếp hạng từ Person F.

Chàng trai trẻ suy nghĩ. Vừa quét mắt, vừa đọc lại Câu hỏi số 3 trên trang giá của Manager Review.

3) Hành động của người quản lý của tôi cho thấy rằng anh ấy/cô ấy đánh giá cao quan điểm mà tôi mang lại cho nhóm, ngay cả khi nó khác với quan điểm của anh ấy/cô ấy.

Hành động của người quản lý cho thấy ý kiến ​​của nhóm có giá trị, ngay cả khi chúng khác với suy nghĩ của chính người quản lý đó.

Người F: Người quản lý của tôi không bao giờ đánh giá cao ý tưởng của tôi. Bên cạnh đó, anh ấy có xu hướng hoàn toàn tin tưởng vào chính mình. Suy nghĩ, tìm ra bước từ 0 đến 100 và hoàn thành công việc trong đầu một mình.

Tôi xin nêu ra một ví dụ chỉ để làm sáng tỏ nhận xét của mình. Có một lần tôi được giao chuẩn bị một bài thuyết trình. Nhưng cuối cùng anh ấy lại sử dụng các slide của chính mình và tự mình chịu trách nhiệm trình bày nó. Hành động đó không chỉ thể hiện sự coi thường công việc của tôi mà còn rất thô lỗ.

Ngoài việc đọc nó, cảm thấy như mình bị đâm một nhát vào tim. Và thấy như ý định tốt muốn công việc được hoàn thành tốt đẹp được diễn giải theo nhiều cách khác nhau... Anh ấy dường như biết Person F này là ai.

Jeng biết rằng mục đích ẩn danh của Peer review, nó có mục đính riêng của nó. Và anh ấy không nên cố gắng đoán bừa. Tuy nhiên những nhận xét của Pat không được trôi chảy chút nào. Tất cả các ví dụ và trích dẫn được viết bằng tiếng Anh. Và nó được viết ra theo cách có thể phát ra âm thanh, mà anh cũng không thể giải thích tại sao. Nhưng khi đọc xong những tin nhắn này, Jeng có cảm giác như nghe thấy giọng nói của Pat, nét mặt hiện ra trước mặt với đôi mắt giận dữ, miệng nhăn nhó.

Cũng vì bảng tổng hợp đánh giá của anh ấy, chỉ có hai bình luận bằng tiếng Anh. Người còn lại là Person D, anh ấy đoán chắc chắn là Nan. Bởi vì Nan có lẽ không phải là Person F sẽ viết trong hộp bình luận về chủ đề Start - Stop - Continue rằng

Start / Những việc nhân viên này nên bắt đầu làm:

Person F: Học làm người. một với một trái tim và sự đồng cảm.

Person F: Giao tiếp đồng cảm. Nói chuyện tử tế. Hãy ân cần. Chỉ một chút thôi sẽ rất tuyệt. Tôi thậm chí sẽ mua cho bạn một ly trà sữa trân châu.

Giao tiếp với người khác một cách đồng cảm, nói chuyện tử tế và quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Chỉ một chút thôi là tuyệt rồi....

Và nếu được, sẽ mua một ly trà sữa trân châu...?

Stop / Những việc nhân viên này nên ngừng làm:

Person F:

1) Ngừng sử dụng những từ ngữ khó nghe và gây tổn thương. Tôi là một người trưởng thành có học thức, có khả năng hiểu biết tốt. Những bình luận tiêu cực được nói một cách tốt đẹp vẫn có hiệu quả.

2) Ngừng quá tự ái.

Ngắn gọn, một câu thôi, nhưng lại khiến anh tê tái mặt mày như phần trước, mặc dù anh không đồng ý điểm này chút nào.

Trên thực tế, những nhận xét của Person F dễ dàng lọt vào mắt anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khi mở kết quả đánh giá vào tối thứ Sáu. Vì hầu hết mọi người đều chọn gạch ngang vào ô phản hồi. Những người như thế này là những người có xu hướng tránh bày tỏ ý kiến ​​​​của mình và thay vào đó nói chuyện sau lưng nhau.

Và mặc dù anh ấy thích văn hóa chỉ trích trực tiếp nhiều hơn... nhưng những chỉ trích bất ngờ của Person F dù nó giống như kỳ vọng. Đọc xong cũng cảm thấy đau lòng, tê tái cả mặt, hơi có một chút khó chịu. Bởi vì Jeng biết rằng với tư cách là trưởng nhóm, có nhiều việc mà anh ấy cần phải làm, mà trong thâm tâm anh biết điều đó là không tốt và anh ấy cũng sẵn sàng bị ghét.

Nhưng với một số chuyện, anh ấy không mong đợi kết quả tiêu cực. Điều quan trọng là anh ấy ra đời đã hơn ba mươi năm... vẫn chưa bao giờ bị một đứa trẻ nào mắng nhiều như thế này. Làm thế nào có thể ngăn chặn những cảm xúc tiêu cực.

Jeng cố gắng hiểu rằng đây là một nhận xét về khía cạnh công việc, nếu nó thuần túy là công việc thì anh ấy sẽ ổn thôi. Nhưng vì phong cách làm việc của người quản lý không giống với bất kì công việc nào khác mà anh ấy từng làm. Bởi vì công việc phản ánh một phần con người của Jeng. Do đó, anh ấy không giỏi trong việc phân biệt các phản ứng cảm xúc. Đau lòng khi bị nói rằng rằng anh ấy không quan tâm đến người khác. Giống như anh ấy là một người xấu. Không có lòng trắc ẩn với người khác, mặc dù những sự khắt khe đó hoàn toàn là công việc.

Tay vuốt trên màn hình. Thỉnh thoảng dừng lại và cho Cheetos vào miệng khi phải đọc lại những bình luận này. Hai luồng suy nghĩ xung đột nặng nề, một bên là phản kháng. Bởi vì về mặt lý thuyết anh ấy có một số tranh luận về hành động của chính mình. Ví dụ, trong trong câu mà Pat nói rằng anh ấy là Micromanager.

'Người quản lý của tôi đã quản lý vi mô tôi, điều này gây ra sự khó chịu. Anh ấy luôn muốn hướng mọi thứ theo cách riêng của mình. Cảm giác như thể anh ấy không bao giờ tin tưởng tôi, và điều đó thực sự làm tôi mất tinh thần'.

Rất nhiều lần đã làm điều đó. Không có mục đích nào khác ngoài mong muốn làm cho công việc hoàn thành tốt đẹp như mong đợi. Và chỉ muốn giúp điều chỉnh từng chi tiết để hoàn hảo nhất có thể. Bởi vì anh ấy tự tin rằng mình có thể làm tốt.

Anh ấy tự tin vào kỹ năng làm việc của mình khác với kỹ năng lãnh đạo.

Và một cảm giác khác xung đột với sự kháng cự đó. Đó là điều anh cảm thấy hàng ngày là sự thiếu niềm tin vào sự quản lý team... kể từ khi anh trở lành một nhà lãnh đạo.

Tất cả thời gian qua Jeng cảm thấy khó chịu như không không thể thở được khi làm việc ở vị trí manager. Và mặc dù biết vẫn chưa làm tốt, nhung cũng không biết lý do cho điều đó là gì. Vì vậy, anh ấy đã không thể giải quyết vấn đề của chính mình vào lúc đó đó mặc dù nghĩ rằng sẽ không mất nhiều thời gian để điều chỉnh. Nhưng cuối cùng, đã ba tháng rồi... Đọc và thấy mình bị nhận xét như thế này. Jeng bắt đầu nghĩ rằng mình có lẽ thật sự không thành công trong việc lãnh đạo team.

"Vì bạn đã đề nghị có bộ phận này ngay từ đầu. Và không ai đến quản lý team đúng ý của bạn theo ngân sách mà hội đồng quản trị sẽ cung cấp. Bạn nên quay lại và tự làm điều đó."

Đó là lý do anh đã nhận lời khun Somsak vào ngày hôm đó vài tháng trước. Do đó anh ấy đã phải trở lại để đảm nhận vị trí công việc quản lý mà anh ấy từng làm trong một tháng khi bộ phận này mới được thành lập. Lý do rút lui lúc đó là vì anh biết mình không phù hợp với công việc quản lý con người.

Lần này, anh định cố gắng hỗ trợ hết sức mình. Và ít nhất nếu anh đến vị trí này, anh có cơ hội tự mình làm nhiều việc cho đến khi thành công. Bao gồm khả năng nhìn thấy vấn đề của môi trường làm việc công sở nhàn hạ. Đã được hình thành trong nhiều năm truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Kết quả là, anh ấy thực sự nhìn thấy. Nhưng phải cần đến trí tuệ mới có thể giải quyết được.

Bởi vì tất cả các công việc anh đã làm trong quá khứ. Không bao giờ phải liên quan đến team về khía cạnh quản lý con người. Kittipong là một Specialist, anh ấy chịu trách nhiệm suy nghĩ, lập kế hoạch và trình bày công việc với mục đích duy nhất là giành chiến thắng, không bao giờ phải thỏa hiệp. Khi trở thành một nhà quản lý anh ấy dường như phải chia bộ não của mình thành hai phần. Một phần của Jeng có thể dễ dàng đánh giá chất lượng công việc, nhưng phần còn lại...về mặt giao tiếp với team......phần này khiến một ngày của anh ấy tràn đầy với sự hỗn loạn, bóng tối bủa vây, anh chỉ có thể tìm cuốn sách về lãnh đạo. Đọc như một cậu học sinh học một cái gì đó mới. Nhưng rồi việc đưa lý thuyết vào việc thực hiện không hề dễ dàng như những việc khác mà anh đã từng trải qua.

Và nó còn khó hơn trước bởi trong khi hàng ngày phải đi làm với tâm thế bấp bênh nhưng anh chỉ có thể thể hiện sự vững vàng, ổn định, một hình ảnh chỉn chu, nghiêm túc. Xây dựng uy tín và chứng minh các tiêu chuẩn làm việc rõ ràng là một người quản lý nên có.

Những bí mật mà team không biết là trong thực tế rằng đã nhiều lần anh ấy không biết làm thế nào để đối phó hoặc giải quyết vấn đề trước mặt như thế nào chỉ có thể giải quyết với một khuôn mặt nghiêm khắc. Khiến cho đội viên phải khiếp sợ. Đầu óc trống rỗng giống như có một biểu tượng tải xuống thông tin trôi nổi xung quanh. Nghĩ mà thấy thương cho thân phận của mình.

Sau khi để suy nghĩ lang thang trong một thời gian dài. Chàng trai đưa tay chạm, tắt màn hình, nhấc đồng hồ lên xem giờ... đã mười giờ hơn rồi.

Đã thức dậy hay chưa?

Anh nghĩ đến người đã tình cờ đến trở thành khách của ngôi nhà một cách vô cùng tình cờ.

- --/---

'Pat? He's my cousin. Why?' Jeng đã nhận được câu trả lời đó từ Te sau khi gặp Pat trên ban công của khu vực hút thuốc. Anh ấy chỉ trả lời rằng Pat đang làm việc tập đoàn Jian. Và chàng trai trẻ đã không nghĩ rằng anh ta sẽ có bất cứ điều gì để làm với Pat vào đêm đó.

Chẳng bao lâu sau, không khí trong quán bắt đầu nhốn nháo và anh đứng xem các đơn gọi món trong tiếng ồn ào trong khi Pat chộp lấy chiếc cốc trên quầy bar và tự rót nước cho mình. Pat hành động như thể anh ấy sắp ngã. Khim thì nhỏ con hơn nhiều nên không thể giúp hỗ trợ đỡ. Anh nhìn thấy hình ảnh ấy và cảm thấy chán nản đến nỗi anh phải kéo Pat ngủ trên ghế sofa. Nhưng mà Pat trông vẫn vui vẻ, nằm mỉm cười, giơ tay vẫy theo bài hát trước khi lấy tay tát vào mặt anh một cái....không hề nhẹ.

Anh để Pat nghỉ ngơi ở đó trước khi đứng dậy và quay lại tiếp tục dọn dẹp. Không thể không dọn dẹp đống bừa bộn với thói quen khó chịu của mình. Thậm chí là một mảnh khăn giấy nhỏ trên sàn cũng không thể chịu được mà phải nhặt nó lên và ném nó đi.

Nhưng trong một khoảng cách ngắn trên đường đi đổ rác sau bếp rồi trở về quán, anh bắt gặp người say xỉn mà anh kéo lê nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa ở góc quán. Anh nhíu mày khi thấy Pat... đang kéo áo lên gãi bụng. Anh dừng lại suy nghĩ khoảng ba giây. Trước khi quay trở lại phòng làm việc của cửa hàng trên tầng ba. Nhặt chăn đắp lên người Pat che đậy cử chỉ và tư thế không phù hợp ở nơi công cộng.

Nhưng có lẽ bởi vì tấm chăn đã che khuất Pat nên Pat lại được phát hiện vào lúc 2 giờ sáng khi họ đang dọn dẹp cửa hàng sau khi mọi người đã về hết.

Thực sự đã về hết....Bao gồm cả Te, người đã thông báo ngay từ đầu rằng anh ấy sẽ xin phép đi về trước vì có chuyến bay đi Chiang Mai vào sáng sớm hôm sau.

Trong số những người còn lại, ngoài em ruột, nhân viên của anh và anh, còn có ba người bạn thân là đối tác chung. Ai là người có nhiều khả năng đưa Pat về nhà mà không phải Jeng. Người thanh niên đưa điện thoại lên tai. Đang chờ hỏi Te địa chỉ của Pat nhưng không ai trả lời. Vì lo cho người bạn phải dậy sớm nên anh không gọi nữa.

Jeng lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại của Pat cố gọi cho ai đó ở nhà Pat. Nhưng kế hoạch đã bị dừng lại ở bước đầu tiên vì không thành công mở khóa.

Mệt mỏi, uể oải, và không biết phải làm gì. Cuối cùng, khi tài xế lái xe đến đón tại cửa hàng, anh phải mang cậu bé này về với mình. Trong khi xe chạy vô tình quay lại nhìn mặt nhớ dòng chữ đau lòng trên phiếu đánh giá anh đã đọc trước đó, Pat còn khiến anh đau đớn hơn với vụ lộn xộn xảy ra trước cửa nhà khi chưa kịp lôi Pat vào phòng ngủ cho khách. Lấy khăn ẩm lau mặt, lau mắt cho đến khi sạch. Anh cũng cảm thấy kiệt sức đến nỗi hai mắt gần như sụp xuống.

Jeng xử lý hết tất cả bánh Cheetos. Đặt bát đĩa và đũa vào bồn rửa trước bước ra khỏi Cà phê đi thẳng vào nhà. Và anh đã gặp được người mà anh đang tìm kiếm. Khi cánh cửa phòng cho khách được mở ra, bước ra ngoài trong một hình dạng xa lạ.

Vì mái tóc sẫm màu thường được để theo kiểu rẽ ngôi lệch. Lúc này, đã xõa tung ra khắp đầu. Trở thành tóc mái dài luôn khiến cánh mày râu mê mẩn. Và áo sơ mi của anh, nó thì to hơn thân mình nhỏ con, chắc phải lớn hơn Pat một hai cỡ. Nhưng vấn đề là tại sao... Pat hành động một cách hoảng sợ kỳ lạ như thế. Bước ra một cách thận trọng, cộng với việc khi quay người lại và bắt gặp anh Pat giật mình như nhìn thấy ma.

Jeng nhìn lại và chỉ cau mày.

Đây thực sự là người đã mắng anh trong bài đánh giá phải không?

Không đứng bối rối nhìn nhau lâu. Chỉ cách hai bước chân. Anh bước tới phía căn phòng dành cho khách, và hỏi theo phép lịch sự. "Bạn ngủ có thoải mái không?"

Pat vẫn không ngừng có những biểu hiện kỳ ​​quặc. Đôi lông mày khẽ nhíu lại gật đầu lên và xuống "C.. cũng tốt ạ."

"..."

"..."

Họ nhìn nhau trong im lặng một lúc.

Chàng trai trẻ không biết rằng người nhân viên người mà tạm thời đổi thành khách trong nhà đang nghĩ gì dưới vẻ mặt bối rối của mình? Nhưng anh ấy biết và hiểu chắc không phải là cảm xúc tốt về bản thân anh ấy.

Bởi vì khi nhìn thấy khuôn mặt của Pat bây giờ. Chỉ có nội dung đánh giá chiếm lĩnh mọi lĩnh vực của tư tưởng.

"Uhm, khun Jeng..."

"Vâng?"

"Đêm qua..." Lông mày của Pat vẫn đang nhíu lại khi mắt bắt đầu di chuyển và nhìn xuống đất. Pat đưa tay lên gãi đầu trước khi ngước lên nhìn vào mắt anh lần nữa. Đưa tay lên và cuối đầu. "Cảm ơn ạ."

"..."

"Là... là Pat không nghĩ là mọi người sẽ quên Pat đâu."

"Không có vấn đề gì đâu"

"Pat xin lỗi.... Đêm qua.... Phát đã không uh——" Người thanh niên bắt đầu nhìn anh với vẻ mặt chán nản, lông mày nhíu lại và miệng trở nên căng thẳng khiến anh bắt đầu lo lắng. Bởi vì nhớ đến lúc Pat ngồi khóc trong văn phòng biểu hiện của Pat cũng như thế này. Và anh đã không biết phải làm gì cho đúng." Pat, Pat không làm gì kỳ lạ có phải không ạ?"

Bạn tát tôi một lần Jeng gần như buột miệng nói ra. Nhưng rồi lại nhớ đến một chuyện khác... nó chắc lạ hơn.

Không biết nên kể thì có tốt hay không.... nhưng kể một chút cũng tốt. Nghĩ thế là tay anh siết chặt chiếc ipad giữ nó gần bên cạnh trước khi gật đầu bước về phía cửa. Có ý bảo Pat đi theo.

Bàn tay kéo cánh cửa gỗ mở ra trước khi đưa iPad lên và giữ nó ở tư thế sẵn sàng sử dụng, cầm bút lên, mở chương trình ghi chú.

"Tối qua, tôi nhờ lái xe đến đón. Rồi khi về đến nhà thì xe dừng ở đây." Tay cầm bút đi đến trước cổng rào lối chạy xe vào trước nhà, quay lại nhìn phát phát hiện đôi mắt ấy đang dõi theo tay mình. Cho đến khi anh đặt đầu bút lên màn hình iPad.

"..."

"Và khi cánh cửa được mở ra bạn đã nhảy ra khỏi chiếc xe này."

Anh ấy không giỏi nghệ thuật lắm. Nhưng đủ để vẽ một bức tranh theo cách có thể giao tiếp. Tiếp theo là hình Pat.... một nửa người còn trong xe một nửa người thì ngoài xe.

"Và nôn ra khắp sân nhà."

Kết thúc công việc bằng cách xoáy đầu bút trong một mớ lộn xộn trên sân nhà. Giây tiếp theo, anh nhấn vào màn hình khóa. Đặt chiếc bút xuống bên cạnh chiếc máy và khi anh ấy quay sang nhìn người bên cạnh, thay vì nhìn thấy Pat..... thì anh ấy lại thấy một bức tranh Tiếng thét của Edward Munch.

Bởi vì cả hai tay của Pat đang đặt lên khuôn mặt sâu thẳm của chính mình, nhìn chằm chằm vào vị trí mà anh chỉ bằng chiếc bút vừa đặt lên iPad. Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng Pat quay lại nhìn vào mắt người đứng cạnh.

"P...Pat xin lỗi."

- --/---

Ngôi nhà của khun Jeng rất lớn. Lớn đến nỗi Pat suýt lạc đường khi phải bước ra khỏi nhà trước để đến nhà của người giúp việc ở phía sau bằng cách di chuyển ra khỏi cửa nhà bếp.

Pat nhớ đêm qua Pat bị nôn. Nhưng không nghĩ là tình hình sẽ tệ đến như vậy. Sau khi xin lỗi khun Jeng. Pat đã xin phép gặp những người giúp việc của gia đình để xin lỗi vì những rắc rối mà Pat đã gây ra tối qua khiến mọi người phải dọn dẹp. Pat muốn xin lỗi ngắn gọn tới tất cả những người phải liên quan đến vụ việc đó.

Khi bước vào một khu vườn nho nhỏ. Trước ngôi nhà một tầng cỡ vừa cạnh hàng rào phía sau. Pat gặp một chú đang lấy vòi tưới cây, hai mẹ con đang đứng phơi quần áo. Người mà Pat đã gặp khi dì mang quần áo đến cho Pat.

Pat nói xin chào giới thiệu ngắn gọn về bản thân trước khi đề nghị làm quen mọi người và xin lỗi dì Wan, P'Chan và chú lái xe với cảm giác tội lỗi.

"Không sao đâu khun Pat. Các dì không làm gì cả vì lúc đó mọi người ngủ hết rồi, nhưng Khun có đói không? Khun Jeng nhờ dì giữ cơm để dì hâm nóng cho được không?"

"Không sao đâu dì Pat không đói." Pat vội vàng phủ nhận, chỉ là hành động anh dũng tối qua thôi, cũng đã khiến Pat cảm thấy tệ lắm rồi. Không muốn tiếp tục lang thang quanh đây nữa. "Pat cần phải trở về bây giờ. Cảm ơn rất nhiều và cũng thực sự xin lỗi một lần nữa ạ."

Pat giơ tay chào quanh các hướng. Nhặt chiếc túi giấy mà P'Chan đưa cho cậu ấy để đựng quần áo trước khi quay lại bước vào nhà một cách thất thểu. Nhấc máy trả lời đoạn chat mà Prik gửi đến làm hòa vì chuyện đêm qua nó giở trò quỷ quyệt bỏ trốn đi gặp trực tiếp người yêu cũ ở quán rượu Thonglor và để lại tin nhắn là "Quay về trước nhá mày" trước khi Pat bị mọi người bỏ quên cho đến khi Khun Jeng giữ lại ở đây vì thương hại.

Anh gõ xong tin nhắn gửi lại cho Prik rồi bấm vào ứng dụng đặt xe. Sẵn sàng rời khỏi nơi này và đi xa khỏi cuộc đời khun Jeng. Nhưng ngay lúc đó, cả hai tay dừng lại trên bàn phím Pat giật mình vì tiếng gọi.

"Khun Pat"

...Tiếng gọi nó đến từ đâu vậy.

"Khun Pat" Ok, khi tiếng gọi cất lên một lần nữa Pat nhận thấy nó phát ra từ phía bên phải. Anh nhìn qua cửa kính của phòng khách và thấy khun Jeng. Xem xét kỹ thì thấy khun Jeng đang mặc đồ ở nhà, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần năm phân màu xám đang ngồi bên sofa bấm điện thoại. Nhưng trước khi anh có thể tạm biệt, bên kia đã đứng dậy và ra đón anh trước. "Không ăn cơm sao?"

"Pat không đói a. Chút sẽ gọi xe quay về." Pat sẽ vội quay lại để hoàn thành công việc cho khun Jeng, công việc phải được giao vào lúc 7 giờ tối hôm nay. Anh giơ tay và chào tạm biệt một lần nữa, trước khi bị ngắt lời.

"Không cần phải gọi xe đâu. Ngồi xe tôi rời đi cũng được. Chút tôi cũng sẽ đi làm việc lặt vặt."

Không đợi Pat nhắc lại, khun Jeng cũng quay người rồi bước đi. Sau đó Pat vội vã bỏ chạy quay trở lại phòng ngủ cho khách để thu thập quần áo vào trong một cái túi. Trong khi bàn tay chọn điểm đến trong ứng dụng gọi xe.

Pat bước ra đi giày và bước một bước dài ra khỏi nhà, định từ chối việc ngồi xe cùng Khun Jeng. Nhưng sau đó nhìn xuống giá của chiếc xe vừa được tính từ hệ thống... Pat cũng phải đổi ý.

Ít nhất nếu bạn có thể lên xe và lên tàu, bạn sẽ chỉ mất bốn mươi baht chứ không phải ba trăm hai mươi tám. Được coi là có thể tiết kiệm rất nhiều... đúng. Pat cần phải tiết kiệm. Vì Pat chỉ là người làm công ăn lương nhỏ. Không phải là người có sáu chiếc xe hơi đắt tiền đậu xếp hàng trong nhà như khun Jeng. Đôi dép đắt nhất mà Pat có là Birkenstocks có giá ba ngàn, không phải đôi xăng đan Hermès có giá hàng nghìn bath như của khun Jeng.

Pat bước lên chiếc xe từng có ký ức tồi tệ, ngửi thấy mùi nước hoa trong xe và không khí mát mẻ thổi qua mặt. Khun Jeng hỏi trong khi Pat đang thắt dây an toàn.

"Khun sẽ xuống ở đâu?"

"Đi đến trạm tàu MRT cũng được ạ. Chỗ nào mà khun Jeng sẽ đi qua".

"Tôi nghĩ tôi sẽ đến thăm Paragon. Bạn có thể xuống chỗ đó được không? Hay bạn muốn đi đâu?"

Pat suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp. "Siam được ạ."

Được rồi, oke, Pat chấp nhận ngồi không thoải mái vì chủ nhật không kẹt xe. Đến Siam cũng tốt có thể tiết kiệm rất nhiều tiền xe. Ngoài ra, sẽ có thể dừng lại để ăn tonkatsu tại nơi đã muốn đến trong nhiều ngày qua. Bởi nếu hôm nay được ăn xong, Pat sẽ cảm thấy nhẹ nhõm trước khi phải quay lại ngồi quay cuồng công việc cho khun Jeng cùng với sự đau khổ.

Khi cuộc trò chuyện ngắn kết thúc. Rồi xe bắt đầu lăn bánh trong yên tĩnh... thực sự yên tĩnh giống như lần trước. Vì khun Jeng không bật đài, không bật nhạc, không có bất kỳ trò giải trí nào trong cuộc sống cả.

Pat nhìn ra ngoài cửa sổ. Để những suy nghĩ trôi trong câu chuyện soạn thảo bài phát biểu từ chức.

Trước khi mọi thứ vấp ngã bởi vì một câu hỏi không bao giờ được mong đợi từ khun Kittipong Attjiranon.

"Bạn có khỏe không?"

Pat sửng sốt đến trợn tròn mắt và đủ để thấy khuôn mặt kỳ lạ của anh ấy chính nó qua một cái bóng mờ nhạt trên cửa kính.

"Vâng?" anh há hốc miệng vì tò mò, thậm chí không hiểu lắm có phải chỉ là một câu đơn giản...bởi vì nó có thể được hiểu theo nhiều cách.

Bạn có khỏe không? Ở khía cạnh nào, Bạn có khỏe không? Say rượu, quậy phá, không biết chuyện đêm qua, hay là chuyện đã nôn ói trước cửa nhà...là...Pat nên nghĩ gì đây?

"Đã làm việc được ba tháng. Bạn thế nào rồi?" Khun Jeng cung cấp thông tin. Câu hỏi trở nên rõ ràng hơn. Nhưng chỉ cần nghe từ làm việc Pat ngay lập tức cảm thấy như có một công tắc đã tự động bật... bởi vì than hồng của sự oán giận từ cuộc đánh giá vẫn còn rất nóng.

Giận.. cho đến khi phải xin phép tách riêng chuyện này và chuyện tối qua ra. Vì dù sao Pat cũng cảm thấy có lỗi và biết ơn lòng tốt của người kia đã làm khiến cho Pat bối rối lần thứ một triệu về việc khun Jeng là người như thế nào. Nhưng về mặt công việc thì vẫn còn chỉ có sự tức giận và tức giận.

"Thật căng thẳng," Pat thành thật trả lời. nhưng cố gắng tránh nói cụ thể quá nhiều chi tiết. Dù trước đó anh ấy có nói với P'Aey rằng Pat không quan tâm nếu khun Jeng sẽ biết rằng Pat là người đã viết những bình luận đó. Nhưng phải ngồi cạnh trong một chiếc ô tô như thế này và nói về một chủ đề ngẫu nhiên có nguy cơ động chạm đến chủ đề đó, cảm giác thật đáng sợ. Vì Pat không biết liệu khun Jeng có nhặt nhạnh gì để mắng mỏ hay không. Và nếu điều đó đột ngột xảy ra khi khun Jeng lái xe trên đường cao tốc. Pat không thể thoát khỏi xe.

Sự im lặng tiếp tục trong một lúc. Trước khi khun Jeng tiếp tục nói chuyện về một vấn đề mới khiến Pat bối rối hơn trước.

"Tôi không biết trước là bạn là anh em họ của Te."

"Vâng." Pat cũng không biết rằng hia Te có một người bạn là khun Jeng, nhưng anh ấy lười nói nhiều nên chỉ trả lời ngắn gọn.

Và bầu không khí trong xe im lặng một lúc. Trong khi chiếc xe di chuyển giữa dòng xe cộ không hề kẹt cứng... Trước sau khun Jeng vẫn lao vun vút không khí trong cabin này nặng nề hơn bao giờ hết.

"Công việc bạn làm trong thời gian thực tập rất khác với những gì bạn làm bây giờ phải không?"

Khó chịu quá không nổi nữa rồi. Khun Jeng. Dừng lại được không. Pat sợ rằng sẽ nôn mất thôi.

Pat suy nghĩ một lúc trước khi trả lời. "Nó khác ạ." Và tại thời điểm này, anh ấy cảm thấy càng yên tĩnh, càng khó thở hơn trước. Do đó quyết định giải thích thêm "Trước đây Pat thực hiện một số sự kiện khi còn ở trong một công ty kỹ thuật số, nhưng không giống như ở đây."

"Và bạn thích công việc nào hơn? Sự kiện hoặc kỹ thuật số"

Việc gì cũng được miễn không phải của Tập đoàn Jian.

"Cũng thích nhiều thứ ạ. Sự kiện cũng tốt Kỹ thuật số cũng không sao, chỉ là một hình thức tiếp thị khác. Bởi vì trên thực tế, Pat thích nhìn vào bức tranh toàn cảnh tiếp thị về mặt Hành trình của người tiêu dùng hơn là nhìn vào cách chúng ta giao tiếp với khách hàng, làm sao để đạt hiệu quả cao nhất. Cuối cùng, các sự kiện và kỹ thuật số chỉ là định dạng, tùy thuộc vào thời điểm và những gì chúng ta sử dụng. Vì mục đích gì đi nữa cũng chỉ để làm cho Hành trình của người tiêu dùng trở nên hoàn hảo?"

Với cá nhân của một con mọt sách, ngay cả khi quá lười để nói chuyện. Nhưng đủ để nói tất cả ra với một câu dài. Pat cân nhắc trong ba giây trước khi đưa ra quyết định thốt ra những suy nghĩ thoáng qua trong đầu một cách nhanh chóng.

"Thực ra, Pat chỉ thích bất kỳ công việc nào có tự do tư tưởng. Vì Pat thích nghĩ về công việc. Thích thời gian được trao đổi ý kiến ​​với team."

Được rồi, được rồi, tôi đã hét vào mặt sếp của mình một lần sau khi tôi vừa nôn xong trước nhà anh ấy và bây giờ tay tôi run đến mức tôi phải ngồi và nắm chặt tay lại.

Mà lần này..sự im lặng bao trùm khiến Pat càng khó thở hơn trước. Cảm giác của Pat mách cho Pat biết rằng có thể khun Jeng biết rằng Pat đang nói về điều gì.

Chiếc xe từ từ giảm tốc độ vì đèn đỏ. Mắt anh vẫn nhìn ra bên ngoài chiếc xe trong suốt cuộc trò chuyện.

"Còn trong thời gian thực tập, môi trường làm việc của bạn có tốt không, trưởng nhóm của bạn thế nào?" Khi khun Jeng đưa ra những câu hỏi như thế này, Pat rất tự tin vào những giả định của bản thân. Chắc chắn luôn. Khun Jeng có lẽ bị sốc với những nhận xét của Pat trong biểu mẫu đánh giá.

Và Pat chắc có thể không quay về được rồi. Anh tập hợp sức mạnh và lòng can đảm của mình sẽ trả lời tất cả mọi thứ trung thực. Dù nói bất cứ điều gì rồi cũng bị khun Jeng mắng vào mặt giống như đêm đó thôi, Pat không sợ.

Vì khun Jeng không đi trên đường cao tốc. Và giờ Pat đã quen với đường ra ngoài, nếu tình hình xấu đi thì Pat sẵn sàng xuống khỏi xe ngay cũng được.

"Khi còn làm việc tại Facebook, trưởng nhóm Pat rất dữ dội."

"..."

"Rất quyết liệt khi làm việc bởi vì chị ấy muốn mọi thứ đều hoàn hảo và cũng rất giỏi nữa. Pat thường trình bày công việc trong mười phút. Chị ấy sẽ nhận xét một giờ sau khi thực hiện nó, mặc dù chỉ làm việc với tư cách là trợ lý trong đội nhưng cũng rất căng thẳng. Bởi vì tiêu chuẩn công việc thực sự cao."

"..."

"Nhưng mọi người trong đội động viên nhau rất tốt, tinh thần đồng đội tốt. Bởi vì vậy Pat cũng quyết tâm làm việc cùng mọi người. Và dù chị ấy rất dữ dội nhưng ngoài giờ làm việc chị ấy rất thoải mái. Chị ấy là một người dễ thương. Vì vậy những người trong team rất tôn trọng chị ấy đến mức họ muốn làm tốt công việc. Team của Pat Work hard, play hard (làm hết sức, chơi hết mình) thật sự. Cuối cùng thì dù căng thẳng nhưng cũng rất vui."

Pat rất ấn tượng với bản thân vì có thể sắp xếp từ ngữ thành một câu hay và hoàn thành từng từ mặc dù giọng nói của Pat đang rung lên một cách bí mật. Dù cho đôi tay đang lạnh giá.

Bởi vì trước khi nó có thể được tính là có giá trị thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu Pat bật ra đó là một bức tranh về những sự kiện có thật của ngày hôm đó. Sau khi cả đội vừa bị Kara nhận xét, công việc đến tê tái cả mặt, Pat vừa đau lòng vừa sốc văn hóa, nhưng rồi đột nhiên Kara nói khi cuộc họp kết thúc.

'Ra ngoài ăn tối đi các bạn. Thèm cơm gà quá. Boon Tong Kee hay Hua Kee? Các cậu chọn đi, được chứ? Tôi sẽ đi lấy đồ của mình.'

....Chà, sau khi chửi xong, Kara mời mọi người ăn cơm gà một cách rất thân thiện, và kết thúc là cả nhóm đi uống nước ở quán bar. Họ đưa ra ý tưởng cho nhau khi họ say, và rồi tiếp tục làm việc hăng say nhưng thật vui vẻ vào ngày hôm sau.

Suốt 6 tháng đó, Pat đã học hỏi được rất nhiều điều từ Kara, và con người Kara khi phân công công việc cũng không khác khun Jeng là mấy về kỹ năng, độ chính xác, chi tiết và thu nhặt từng hạt, từng đơn vị. Nhưng năng lượng nhận được mỗi ngày là một cuộn phim khác nhau. Khi còn ở Facebook, Pat dự định làm việc cho Kara vì có một nguồn cảm hứng tốt. Muốn xem kết quả công việc mà tất cả các team đã tham gia làm việc cùng nhau.

Trong khi công việc của Jian Group Pat chỉ có thể cảm thấy áp lực và nóng đầu. Nó giống như việc bạn phải làm thật tốt chỉ để ít bị khun Jeng chửi rủa nhất, nhưng đôi khi điều đó lại chẳng có giá trị gì. Lại cảm thấy tồi tệ, nói một cách đơn giản, chẳng có gì tốt cả.

Pat chỉ nghe thấy tiếng sang số là xe tiếp tục di chuyển. Khun Jeng không trả lời gì nên suy nghĩ của Pat vẫn lang thang trong việc so sánh các công việc của quá khứ và hiện tại cứ thế trôi đi. Trước khi Pat có thể cau mày và hơi giật mình. Tay thì đã đưa lên ngoáy tai...vì vừa nãy Pat như nghe thấy tiếng vo ve như muỗi bay qua...khi nó quay lại và bay qua phía trước một lần nữa trong sự chắc chắn là không lầm.

Chát!

Pat cố gắng giết nó một cách nhẹ nhàng nhất có thể khi nó bám vào chân anh. Nhưng con muỗi nhanh chóng trốn thoát. Bay đi và biến mất vào hư không. Mắt Pat chỉ biết nhìn chằm chằm dò xét các nơi cho đến khi anh vô tình quay sang nhìn khun Jeng cảm thấy ghen tị với góc cạnh của chiếc mũi nhọn một lần nữa. Trước khi tiếp tục tìm muỗi.

Hai tay giơ lên ​​và giữ, chuẩn bị đập, và nó, nói lại tới nữa bay qua mặt Pat một lần nữa chắc chắn lần này Pat sẽ đập được nó.

Chát!

Nhưng nó đã biến đi đâu một lần nữa!

Pat nhìn hai bàn tay trống trơn. Trước khi anh giật mình bởi âm thanh lạo xạo và hơi ấm của gió và mùi khói xe phả vào bên tay trái.

Nỗ lực đập một con muỗi đã khiến chủ xe bức xúc đến nỗi phải mở gương cứu hỏa

Pat ngồi yên lặng. Trong một bầu không khí khó chịu hơn trước và hoàn toàn bối rối không biết bao nhiêu người sẽ tìm thấy cơ hội dể trải nghiệm những sự kiện kỳ lạ với chính ông chủ của họ. Trong khi đôi mắt cố gắng tìm kiếm con muỗi, vẫy tay để đuổi nó đi. Nhưng rồi mọi chuyện còn kỳ quái hơn khi Pat quay sang phải thì thấy một tay của tài xế đã rời vô lăng và chụp con muỗi bay vù vù trước mặt khun Jeng ---

"..."

"..."

Nong muỗi, mày đã chọn cái chết rất đáng sợ.

"Tôi muốn lấy một chiếc khăn ướt. Nó ở ngăn giữa ghế ngồi", chủ nhân chiếc xe nói khi Pat tìm thấy nút đóng cửa sổ. Anh quay lại và thấy khun Jeng đang cố gắng chuyển làn bằng một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại đang... cầm một con muỗi.

Hộc đựng đồ trung tâm Anh nghĩ về nó trước khi mở nó ra. Cau mày khi chỉ thấy ba chiếc túi đựng đồ có thể gập lại xếp chồng lên nhau. Nhưng khi cố gắng mở nó ra đã tìm thấy túi khăn giấy nằm ở phía cuối chiếc hộp. Anh rút ra ​​một tờ đưa cho bàn tay vừa chụp xác muỗi để cầm lấy.

"Cảm ơn," nhưng vì tay khun Jeng cầm lấy tấm khăn lau cùng một bàn tay với tay bị bẩn khun Jeng cố lấy khăn giấy và xoa tay qua lại. Vì vậy, nó có vẻ hơi khó khăn. Đối phương chuyển ánh mắt qua lại giữa bàn tay và con đường thẳng tắp phía trước. Trước buột miệng nói. "Giúp tôi một chút với".

"Vâng?"

"Lau tay một chút."

Một bàn tay với xác muỗi đưa chiếc khăn ướt cho Pat. Và sự kiện này vươn lên vị trí số một trong danh sách "Câu chuyện kỳ ​​lạ giữa Pat và khun Jeng"

Pat không trả lời gì cả. Anh rút khăn giấy ướt trên tay khun Jeng, rồi khun Jeng xòe bàn tay ra. Pat dùng đầu ngón tay quấn khăn giấy và nhặt xác muỗi, trước khi sử dụng mặt còn lại chà sạch vết máu.

"Thùng rác nằm ở đây, thùng màu đen trên giá đỡ cốc." Mắt anh nhìn vị trí của hai giá đỡ cốc. Và Pat mới phát hiện ra rằng cái xô nhỏ màu đen trông giống như một cốc nước là một cái thùng rác. "Cảm ơn nhé."

"Vâng"

Pat trả lời trước khi quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ như trước.

Quãng đường tiếp theo khoảng mười lăm phút trước khi đến Paragon, không có cuộc trò chuyện nào nữa diễn ra. Khun Jeng bật đài để bản tin vang lên đầu giờ Tiếng Anh lấp đầy bầu không khí, giảm bớt sự khó xử.

Khi khun Jeng rẽ vào tòa nhà và dừng lại, nhấn đèn nhấp nháy ở lối vào cửa hàng bách hóa. Pat quay lại vẫy tay chào tạm biệt và nói sẽ giặt đồ rồi trả lại. Mắt Pat nhìn qua thùng rác ở nơi đặt cốc. Lại nghĩ về chiếc túi vải trong ngăn đựng đồ một lần nữa.

Nhìn thấy người kia ở góc độ như thế này. Hôm nay không bị mắng và không bị mắng vì chuyện nôn trước cửa nhà. Thậm chí trước đó Pat mắng anh ấy rất nhiều trong bảng đánh giá, Pat cảm thấy như khun Jeng nhìn....tốt bụng....?

Dường như là một người khác với người mà Pat đã biết trong ba tháng qua, và anh ta dường như chỉ là một người đàn ông rất giàu có... nhưng có lẽ anh ta đã tự trả tiền cho bữa ăn của mình và có lẽ không có nhiều bạn bè hay bất cứ ai đi xe. Đó là lý do tại sao đặt thùng rác ở đó, không cần phải dành chỗ để cốc cho bất cứ ai.

Pat nghĩ về điều đó trước khi lướt qua câu chuyện này và bắt đầu lên kế hoạch đi siêu thị. Sau khi ăn xong Pat sẽ ghé qua siêu thị. Mua sắm nhanh chóng để có thể về nhà trước 7:00 tối.

Nhưng rồi kế hoạch của anh ấy cho ngày hôm nay đã thay đổi. Pat có thể đi bộ cả ngày. Ngoài ra có thể ngồi xem một bộ phim vào buổi tối. Bởi vì một tin nhắn xuất hiện

Đing!

Kittipong A.:

Unsent a message.

Cập nhật slide với tôi vào 5h chiều mai nhé thay vì buổi sáng.

///////////

Trời chiều nay trong lành. Mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây lớn và rơi xuống. Với không gian xanh mướt của ngôi nhà trong một con ngõ yên tĩnh giữa lòng thành phố.

Một chiếc Porsche Cayenne màu xanh đậm lao qua hàng rào kim loại màu đen đi vào nhà chính. Ngôi nhà phong cách hiện đại trước cổng dần dần trượt mở bằng hệ thống tự động. Chiếc xe di chuyển đến một điểm dừng hoàn toàn. Tắt máy ở khu đất trống trước gara. Bởi khoảng trống dưới mái che đã bị 2 chiếc ô tô khác của gia chủ chiếm dụng.

Khi Jeng bước xuống, anh được chào đón bởi Mattie, một chú chó săn lông vàng to lớn đang chạy về phía anh, vẫy đuôi và nhảy xung quanh. Theo sau là một giọng nói nhỏ hét lên từ thành bể bơi trước cửa nhà.

"Cậu Jeng"

- --/---

Một con dao sắc bén cắt một miếng bơ lớn. Nó được cắt thành những lát dày khoảng 1 cm, trước khi cho vào chảo chứa khoảng một thìa dầu ô liu và đang nóng.

Một âm thanh xèo xèo khi bơ bắt đầu tan chảy và mùi thơm của nó tràn ngập căn nhà, tiếp theo là một nhánh tỏi nguyên củ được cắt làm đôi theo chiều ngang,tiếp theo là bít tết và nhánh hương thảo tươi.

"Cậu Jeng, Lily có thể giúp được." Anh rời mắ khỏi miếng thịt trong chảo và quay đi theo tiếng cô bé với hai bím tóc chạy về phía anh. Vẫn chưa quyết định điều gì Lily thật sự có thể giúp được thì going nói của Tum, bạn thân của anh cũng là chủ nhà vang lên cùng với bước chân tiến vào nhà bếp

"Lily, ra đây đi con. Hãy tiếp tục chơi Lego với Papa."

"Không sao đâu." Khi người bạn vào bếp, chàng trai trẻ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười trước khi quay sang nhìn Lily người đang giơ cao tay khi người giúp việc, dì Sri, mang một chiếc tạp dề màu hồng mềm mại đến đeo vào cổ Lily. Cô bé cũng nói với cha mình.

"Papa, tiếp tục chơi với Ma Ma đi. Ly sẽ nấu ăn như một đầu bếp như cậu Jeng."

Ba người lớn trong bếp đồng thanh cười, Tum lắc đầu trước khi bước ra cửa bếp hỏi anh điều gì đó.

"Pinot Noir hay Merlot?"

"Tùy anh và Prim." Jeng trả lời, rồi quay lại với trợ lý nhỏ của mình. Người nhỏ nhắn, cười rạng rỡ chuẩn bị. Lily đang đứng trên cầu thang nhỏ mà dì Sri vừa đặt nó bên cạnh. Anh cầm rổ rau đã nhặt sẵn nhưng chưa rửa đưa cho hai bàn tay nhỏ của cô bé được hỗ trợ bởi dì Sri.

"Lily có thể giúp cậu Jeng rửa rau không?"

"Được ạ, đi tắm cà chua thôi!"

Lily giúp làm một cách đầy quyết tâm, bàn tay nhỏ, bí mật chà xát một số loại rau cho đến khi nó bị thâm tím. Nhưng cuối cùng, nó đã hoàn thành tốt đẹp với sự giúp đỡ của dì Sri. Mười phút sau, món salad rau đã được sẵn sàng phục vụ với bít tết bò đơn giản, khoai tây nghiền truffle

Trên chiếc bàn gỗ dài bên dưới ba chiếc đèn treo trên trần nhà. Ba đĩa thức ăn dành cho người lớn đặt cạnh ly rượu vang đỏ. Một phần của cô bé được kết hợp với nước cam.

Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn. Trong một câu chuyện điển hình với chủ đề chính là Lily đến trường, những người bạn thân nhất, chàng trai trong lớp thầm thích Lily, chương trình truyền hình. Trước khi bữa ăn kết thúc một giờ sau đó. Lily đã ăn no và đã ngồi chơi được một lúc trước khi mí mắt trở nên nặng trĩu hơn. Dì Si và một bảo mẫu khác đưa cô bé đi tắm.

"Dạo này công việc của mày vẫn bận à?" Tum hỏi, anh chỉ gật đầu đáp lại người bạn tiếp tục nói: "Vừa than là cả nhà nhớ mày. Ba bốn tháng nay mày chưa ghé, chúng tao lúc nào cũng có đồ ăn miễn phí cho mày hết đúng không em yêu?". Quay sang Prim, người đã gật đầu đồng ý. Jeng cười theo trước khi nhấp một ngụm đồ uống có màu đỏ tươi còn lại, nhấm nháp cho đến khi hết. Giơ tay từ chối khi Tum nhặt lên một chai rượu từ thùng đá nhôm định rót vào thêm.

"I'm driving."

"Ồ, quên mất"

"Khu nghỉ dưỡng đã được cải tạo như thế nào? Tính đi nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm được ngày nào". Anh hỏi khi nhớ đến công việc kinh doanh gia đình mà bạn anh vừa đóng cửa để sửa sang lại. Khi đứa cháu nhỏ đã rời đi, chủ đề bàn tán bắt đầu trở lại thành công việc. Hai người chủ nhà cùng gật đầu với nụ cười.

"Tốt lắm, phi Jeng" Prim đáp "Đổi mới và đổi thương hiệu Prim đã nhận một team mới tại văn phòng và đưa vào dự án này ngay lập tức. Và cũng thật tốt khi có một nhóm trực tuyến tốt. Rất nhiều người liên hệ Songkran sắp tới đã kín chỗ nhưng mọi người vẫn cứ gọi điện hỏi thăm."

"Nếu định đưa bạn đến ở, liệu có phải xếp hàng không?"

"Chờ trước đi nhé, tụi tao nổi tiếng rồi. Nhưng mày đến vào mùa thấp điểm của tháng năm, sáu luôn có phòng nhé" Tum cười nói, nhưng bị Prim đánh nhẹ vào tay một cái "Thế công việc thế nào? Bận lắm hả việc ở quán hay ở nhà?"

"Ở nhà, quán thuê nhiều người giúp việc mà chẳng làm được bao nhiêu. Nhưng bây giờ việc bắt đầu soft launch sẽ diễn ra vào thứ Tư tuần này rồi" anh ấy trả lời và khi nói việc ở nhà, có nghĩa là công ty. Anh không khỏi suy nghĩ về phiếu đánh giá và nội dung cuộc trò chuyện trong xe vẫn còn đọng lại trong suy nghĩ.

"Để thứ sáu tuần sau tao dẫn mấy đứa em ở văn phòng đến coi quán mày thì tốt hơn."

"Madi," anh ấy nói, Tum và Prim mở một văn phòng nhỏ. Thiết kế và làm Branding được gần ba năm rồi. Đó là bằng chứng về hương vị tốt và phong cách của cặp đôi trong ngôi nhà. Dù là trong nội thất với rung cảm Scandinavia nhấn mạnh vào màu trắng sạch sẽ, màu gỗ tự nhiên, hay thậm chí là những đồ trang trí nhỏ như khăn trải bàn, thảm chùi chân hay lọ hoa khô đặt trên bàn ăn.

Tum là bạn từ khi học BBA tại Thammasat, trong khi Prim, vợ của Tum, trước đây là một nhà thiết kế đồ họa. Do đó, Tum là giám đốc điều hành trong khi Prim là giám đốc sáng tạo.

"Có chuyện gì vậy phi Tum? Anh lại định mở tiệc à?" Vẫn chưa trả lời gì cả thì Prim cau mày hỏi lại. Rồi Tum quay sang nhìn bắt đầu năn nỉ với giọng nói mềm nhũn.

"Ồ, chúng ta đi vào thứ Sáu nhé, em yêu? Nó không ảnh hưởng đến ngày làm việc."

"Ồ, xin chăm sóc bọn trẻ một chút. Đi làm đi cả tuần hết sức mình rồi." Thấy bạn thân làm động tác năn nỉ vợ, anh cũng cười theo. Prim càng làm bộ mặt dữ tợn. Mặt Tum trông càng buồn cười.

"Không cần phải cầu xin. Phi Jeng đang nhìn đấy. Toàn làm theo ý mình không à, như thể Prim bóc lột tụi nhỏ không bằng."

Jeng mỉm cười một lúc và cảm thấy như mặt mình tê dại... không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày.

Nhân tiện, anh ấy thường nói về công việc với bạn bè của mình. Nhưng không bao giờ trao đổi suy nghĩ về việc lãnh đạo trước đây. Vì trước đây bản thân anh không có kinh nghiệm liên quan.

Tum và Prim tiếp tục tranh luận với nhau một lúc, khi anh trở lại với suy nghĩ của mình về những gì đã quay cuồng trong tâm trí anh kể từ tối thứ Sáu.

"Thật khó chiều lòng, nhưng trước đây trông quá hung dữ. Bây giờ thì quá tử tế"

"Cũng cần vừa phải một chút. Prim cảm thấy tội nghiệp cho những đứa em phải ra đi vì phi. Tụi nó chắc có lẽ vẫn còn ghét phi lắm ấy"

"Có thể là nghiệp chướng như chúng ta từng ghét dì Pom và khun Wit Pamung." Cuộc trò chuyện đã bị ném lại vào anh với tên của trưởng nhóm khi Tum và anh ấy làm việc cùng vào năm thứ ba hoặc mười lăm năm trước. Anh nhướng mày, nhìn bạn mình và khẽ mỉm cười. Trong khi Tum kể lại câu chuyện và đứng dậy rót đầy rượu. Rót cho mình một ly với vợ. Đưa cho anh một chai nước. Trước khi thảo luận về ông chủ trong quá khứ và tiếp tục với những vấn đề khác cũng trong quá khứ. Vì vậy cuộc trò chuyện kéo dài thêm một giờ nữa.

- --/---

"Ba chú vịt con đang ở đây."

"Cậu đã từng mua năm con mà. Còn hai con kia thì sao?"

"Anh Kaew đi tắm và phơi nắng cùng em trai đó cậu Jeng. Hôm qua, Lily bị nôn." Chàng trai mỉm cười trìu mến khi nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lily trong khi cô bé đang ngồi trên nệm phân loại búp bê, anh ngồi trên sàn cạnh giường.

Jeng chuẩn bị về nhà nên anh ấy ghé qua để nói lời tạm biệt với Lily. Và sau khi phủ đầy búp bê trên chiếc giường nhỏ thì chỉ còn một vị trí trên mép giường phía trên. Cùng với nhiều cuốn truyện đã được sắp xếp để lấy không gian ở phía xa bên phải của chiếc giường. Trong một nhóm với những con búp bê lớn khác mà Jeng đã từng mua trước đó.

"Nong Tai sống với P'Mhee. Làm bạn nhé, hải cẩu và mèo chúng sống với nhau vì chúng cũng là mèo."

"Ồ, nhưng mèo sống trên cạn hải cẩu sống trong nước. Vậy chúng có thể sống với nhau như thế này không?"

"Đừng nghiêm túc thế cậu Jeng. Hai người này có thể sống cùng nhau trong thế giới của Lily."

"Thế giới của Lily đã bị cậu Jeng nuông chiều từ khi sinh ra. Căn phòng đầy búp bê. Bố sẽ không để cậu Jeng mua nữa." Bố cô bé phàn nàn một lần nữa. Anh bật cười khi nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của cô bé trong bộ đồ ngủ, trước khi một bàn tay nhỏ vỗ nhẹ vào vai anh, ra hiệu cho Jeng lại gần. Thì thầm với anh tránh để truyền đến Papa, người đang đứng khoanh tay trước cửa nghe được.

"Cậu Jeng đừng tin Papa nhé. Con rất vui như thế này thật tốt."

- --/----

Gần 10 giờ tối, Jeng lái xe về căn hộ. Sau khi tắm rửa sảng khoái, suy nghĩ những công việc phải hoàn thành cuối cùng cũng đến lúc sửa sang lại những nét viết nguệch ngoạc trên các trang ghi chú trên iPad. Vừa vào máy tính, vừa bật podcast. Nghe tiếng nhạc vọng ra từ phòng Nong Jab, hệt như mọi đêm.

"Có ba triệu chứng của một người quản lý vi mô: Một là muốn biết cấp dưới của mình đã đi được bao xa. Nhưng bạn vào sửa trong khi anh ấy đang làm việc thì không ổn. Thứ hai là mất lòng tin. Bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh và tin rằng ai đó trong nhóm của bạn có thể giỏi hơn bạn ở một số mặt nào đó và rằng bạn không phải là người giỏi nhất ở mọi mặt."

Trên một trang giấy trắng nhấn vào các trục dọc và ngang của đồ thị lên rồi dùng bút màu xanh nhấn vào góc bên phải bên trong biểu đồ vẽ một đường xiên lên. Sau đó, xóa để vẽ một đường mới ở cùng một góc nhưng đường cong thấp hơn trước khi xóa. Và bắt đầu vẽ một dòng mới bắt đầu từ giữa vạch đen bên trái. Kéo nó ra và uốn cong nó lên trước khi dốc xuống cho đến khi gần chạm vào đường gạch ngang và sau đó kéo nó trở lại đường trung tâm một lần nữa.

Việc viết ra cho phép ý tưởng hoạt động một cách có hệ thống hơn. Anh ấy đã dành thêm một chút thời gian ở đây. Trước khi hoàn thành những tin nhắn khác. Trong một ghi chú mới, dưới tiêu đề Weekly Update vào sáng mai, cuộc họp tuần này sẽ là cuộc họp đầu tiên khác với mọi lần. Bởi vì không chỉ phân phối hoặc theo dõi như trước đây.

Weekly Update

1) Đánh giá trực tiếp

2) Thành viên mới

3) Công việc đang tiến hành

4) Team

Điều thứ 4, anh ấy thực sự đã sắp xếp rất nhiều cần nói trong đầu. Nhưng không biết đặt tên thế nào nên viết vậy thôi. Nhiệm vụ cuối cùng của tối nay là đọc lại phần tóm tắt đánh giá của mọi người, sẵn sàng đi vào chi tiết về chủ đề số một.

One – on -One Review

Đánh giá trực tiếp một với một.

Trước đây, anh ấy đã ghi chú những chủ đề mà anh ấy sẽ trình bày khi đọc đến Arm và Prem. Hôm nay, anh ấy đã thêm chi tiết vào phần được khoanh tròn màu đỏ. Bởi vì cả hai đều bị nhận xét về một số điều nghe có vẻ khá gay gắt dẫn đến việc anh ấy vô cùng bối rối rằng những điều đó nên được xử lý như thế nào.

Đây là một trong những thách thức khác của vị trí quản lý. Vị trí công việc không chỉ phải làm việc để đạt được mục tiêu. Nhưng cũng phải giải quyết vấn đề của mọi người.

Và hôm nay Jeng vừa phá bỏ bức tường trong trái tim anh ấy.

Bức tường của sự kiêu ngạo. Bức tường được hình thành bởi thói quen của anh ấy. Luôn đặt tiêu chuẩn rất cao cho mọi thứ. Bởi vì anh ấy từng nghĩ rằng thậm chí anh ấy không tự tin với công việc này chút nào. Nhưng sẽ không có vấn đề gì. Cuối cùng rồi anh ấy có thể làm tốt hơn trước đây.

Trước khi anh ấy phát hiện ra rằng điều đó không đúng chút nào. Bởi vì đã ba tháng trôi qua và mọi thứ dường như chỉ trở nên tồi tệ hơn.

Cho đến khi bức tường này bị sụp đổ do một số yếu tố. Lần đầu tiên anh bắt dầu chấp nhận rằng vẫn còn một số việc anh ấy làm chưa tốt. Anh ấy vẫn cần thời gian cho bản thân hơn nữa. Không nên tự tạo áp lực cho mình nữa, điều này khi nghĩ lại vẫn rất đau lòng cùng với cảm giác hơi thất vọng.

Và trong khi cố gắng tìm giải pháp cho vấn đề trước mặt. Bản thân anh cũng đang cố gắng quản lý cảm xúc được tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.