Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 57: Chúng ta ly hôn hoà bình




Nói xong, Lăng Nhiễm đứng dậy, anh nhặt viên thuốc mà Mật Mật ném trên chăn lên, ngón tay vân vê viên thuốc nhỏ, bình tĩnh nói:

“Hay là, hiện tại anh liền gọi điện thoại cho mẹ, nói cho bà ấy biết tất cả mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta, nói cả thân phận của anh cho bà ấy, em nói xem bà ấy có chịu được được hay không.”

“Em uống!!!”

Mật Mật đột nhiên ngồi dậy, duỗi tay đoạt lấy thuốc tiêu viêm trên ngón tay Lăng Nhiễm, nhét vào trong miệng nuốt xuống.

Sau đó, cô tức giận nhìn Lăng Nhiễm, nước mắt lại chảy ra lần nữa, nức nở nói:

“Anh cũng chỉ biết lấy mẹ tới uy hiếp em, Lăng Nhiễm, anh cũng chỉ biết như vậy.”

“Đó là bởi vì em dầu muối không ăn, không phân biệt tốt xấu, anh có thể làm sao bây giờ?”

Lăng Nhiễm vô cùng bất đắc dĩ nói, anh hơi nghiêng người, duỗi tay ôm lấy Mật Mật, nhưng lại bị cô xoay người ngăn tay anh lại.

Nhưng cũng không sao, anh dùng sức bắt được cánh tay Mật Mật, kéo cô vào lòng anh, ôm trọn lấy cả người cô.

Lăng Nhiễm ôm chặt em gái, người phụ nữ của anh, anh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói:

“Anh là thực sự suy nghĩ cho em, em xem, anh sợ em chịu không nổi, từ lúc bắt đầu cũng không có ý định lấy thân phận anh trai để gặp lại em, lúc em không biết anh là anh trai em, em yêu anh đến như vậy, em nhìn anh với ánh mắt của một người phụ nữ nhìn một người đàn ông, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất giữa chúng ta, điều này em có thừa nhận không?”

Mật Mật không nói lời nào, cô yên lặng chảy nước mắt, quả thật đúng như lời anh nói, lúc cô không biết anh là anh trai, cô thật sự yêu anh.

Yêu theo cái cách mà một người phụ nữ yêu một người đàn ông.

“Nhưng mà sau này em lại biết, anh trai biết em phát hiện, đây không phải ý định ban đầu của anh trai, nếu dựa theo chủ ý của anh trai, anh hy vọng cả đời này em cũng đừng phát hiện, đúng, anh trai biến thái, anh trai là kẻ điên, nhưng mà trước nay anh trai đều nghĩ là, chỉ một mình anh trai không bình thường, chỉ một mình anh trai điên thôi, trước nay anh trai đều chưa từng nghĩ tới, muốn cho em cùng biến thái chung với anh trai.”

Anh ôm chặt Mật Mật, nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn thật sâu lên đỉnh đầu Mật Mật,

“Sau khi biết em phát hiện ra chân tướng, trong lòng anh trai rất hoảng loạn, vậy nên em không nói, anh trai cũng tiếp tục làm bộ như chuyện này không tồn tại, như vậy ít nhất anh, em và mẹ, giữa ba người chúng ta, có hai người thoạt nhìn rất vui vẻ, nếu em cũng không nói, chúng ta ba người thoạt nhìn đều rất vui vẻ.”

“Nhưng mà sự thật vẫn tồn tại như cũ, đây là sự thật khách quan.”

Mật Mật rốt cuộc mở miệng, nước mắt cô làm ướt một mảng áo sơ mi trước ngực Lăng Nhiễm.

Cô phát hiện Lăng Nhiễm có chút tâm lý trốn tránh, đương nhiên, cô cũng có tâm lý trốn tránh, lúc xác định đối phương không biết chân tướng, ngày lại ngày yên tĩnh trôi qua, cô cũng nghĩ tới sẽ trốn tránh cả đời.

Nhưng mà sau khi cô biết anh biết, anh biết cô biết, mọi thứ liền nổ tung, cô không chịu nổi, hoàn toàn không có cách nào chấp nhận chuyện loạn luân như vậy.

Mật Mật vội ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt đều là vẻ suy sụp, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Nhiễm, khóc lóc cầu xin nói:

“Chúng ta hiện tại dừng lại cũng không muộn, nếu anh đã biết hết tất cả, em cũng biết hết tất cả, chúng ta, chúng ta hãy coi như không có chuyện gì xảy ra trong quá khứ, được không? Chúng ta ly hôn hoà bình, buông tha cho nhau, sau đó, sau đó nếu như ly hôn hoà bình thì ai cũng sẽ không biết, mẹ cũng không biết, có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.