Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 20: Thăm mộ




Nhìn dáng vẻ này của cô, Lăng Nhiễm lại thở dài, anh duỗi tay, ôm cô vào trong lòng ngực, gió lạnh thổi tới, anh không nói tiếng nào.

Mật Mật vừa ủy khuất lại chua xót nghẹn ngào, thấp giọng nói:

“Lăng Nhiễm...”

Anh trai.

Trang Liễu ở sau lưng Lăng Nhiễm đã mua đồ xong rồi, bà ấy thỏa mãn xách theo một túi nhang đèn, giống như một tướng quân thắng trận trở về, ra khỏi cửa hàng nhang đèn, kêu một tiếng,

“A Nhiễm, Mật Nhi, đi được rồi, mở cửa ra đi, mẹ lấy chút trái cây cho ba mấy đứa, mẹ để trái cây trong cốp xe.”

Lúc này Lăng Nhiễm mới buông Mật Mật ra, anh cúi đầu nở một nụ cười sáng lạn với Mật Mật, vừa đẹp trai lại có chút dịu dàng, anh giơ ngón tay lên, véo nhẹ lên chóp mũi Mật Mật, nói:

“Anh đi mở cốp xe cho mẹ, em ở chỗ này chờ đi.”

“Đi đi.”

Hốc mắt Mật Mật đỏ lên, cô nhìn Lăng Nhiễm xoay người đi về phía Trang Liễu, thở dài một hơi, rồi xốc lại tinh thần, hai tay làm ra dáng vẻ cố lên.

Sắp đi thăm ba, cô phải thật vui vẻ, để cho ba cô ở dưới chín suối không phải lo lắng cho cô.

Sau đó, Mật Mật nghiêng đầu sang bên cạnh thì nhìn thấy một tiệm thuốc.

Cô đột nhiên rơi vào trầm tư, nhớ tới lúc sáng, trong nhà thảo luận về chuyện muốn có con hay không, Mật Mật lại nhìn lướt qua Lăng Nhiễm và Trang Liễu, cô lén lút như ăn trộm mà chạy thẳng đến tiệm thuốc…

Đến khi trở về, cô đã làm ra dáng vẻ dường như không có việc gì.

Lúc này, Trang Liễu và Lăng Nhiễm xách theo trái cây, nhang đèn, từ từ đi tới, Trang Liễu vừa thấy Mật Mật thì hỏi:

“Con làm gì vậy?”

“Không có gì, đi vòng quanh cây liễu một chút thôi, mẹ, con cầm cho mẹ.”

Mật Mật cất kỹ thuốc tránh thai tác dụng kéo dài trong túi quần jean ngắn, sau đó đưa tay lấy túi táo trong tay Trang Liễu qua.

Bởi vì tự cho là đã nghĩ tới một biện pháp giải quyết không tồi, tâm trạng Mật Mật cuối cùng cũng tốt lên không ít, dọc đường đi cũng tỏ ra nhẹ nhàng hơn, cô còn nói đùa với Trang Liễu một lúc, mãi cho đến khi đến trước mộ ba mình.

Nghĩa trang công cộng trong thành phố nhỏ, không có quy hoạch quá chỉnh tề, thoạt nhìn giống như ngôi mộ ở trong bãi tha ma, khắp nơi đều là cây, nào là bụi cỏ rậm rạp, nào là tùng bách cao lớn.

Bởi vì không phải là ngày nghỉ lễ gì, cho nên cả khu mộ có lẽ cũng chỉ có một nhà Mật Mật tới thăm mộ tổ tiên cho nên có chút hiu quạnh.

Trang Liễu bùi ngùi xúc động, ngồi xổm xuống trước bia mộ, bà đặt mấy quả táo trước mộ ba Mật Mật, vừa đốt nến thắp nhang, vừa nói:

“Oan gia, tôi tới thăm ông đây, có dẫn theo con gái ông, còn có con rể cũng tới nữa, con rể thì ông chưa gặp qua, vừa mới kết hôn với Mật Nhi, đừng lo lắng, tôi đã quan sát được một khoảng thời gian rồi, thằng bé đối xử rất tốt với con gái chúng ta, ông thương Mật Nhi nhất, tôi biết ông nhất định sẽ mắng tôi qua loa, haizz, nhưng mà biết làm sao đây, ông cứ bệnh quanh năm, nói buông tay liền buông tay rời đi, tôi có thể ở bên cạnh Mật Nhi mấy năm? Con bé gặp được người mình thích, tôi đương nhiên là có thể buông tay liền buông tay...”

Nói xong, Trang Liễu liền thương cảm mà khóc lên.

Trang Liễu vừa khóc thì Mật Mật đứng ở phía sau bà cũng không kìm được nước mắt.

Mật Mật ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Nhiễm ở bên cạnh, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện với Lăng Nhiễm, lại sững sờ, vẻ mặt của Lăng Nhiễm thực sự rất lạnh.

Đó là một cảm giác lạnh khiến cho Mật Mật rất khó hình dung, cô không rõ là do vẻ mặt của Lăng Nhiễm vẫn luôn là như vậy, hay là do xuất hiện ở nơi mà khắp nơi đều là mồ mả cho nên mới có thể trông lạnh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.