Chai Thời Gian

Chương 16




Bác Amorn là một người đàn ông cao to với đôi mắt bé đến kỳ lạ. Mặc dù không hẳn là đẹp trai nhưng nụ cười luôn thường trực khiến ông ta có vẻ thu hút riêng. “Cháu khỏe không, Nat? Về từ lúc nào đấy?” Ông ta chào tôi như thể chúng tôi đã quen biết nhau hàng năm nay vậy.

“Lại đây ngồi đi…” Nhận ra tôi chần chừ khi thấy một người khác ngồi ở đầu bàn, mẹ đẩy chiếc ghế bên phải bà về phía tôi. “Mẹ rất thích có một chàng trai trẻ ngồi bên.”

“Mẹ cháu nói với bác là cháu thi xong rồi, phải không Nat?” bác Amorn thân mật hỏi trong lúc mẹ xới cơm cho tôi. “Bao giờ Ning thi xong, mình đi Chiangmai một tuần nhé. Cháu thấy thế nào?”

“Hay đấy,” mẹ tán thưởng ngay. “Chắc phải đến mười năm rồi mẹ chưa tới đó. Lần trước mẹ đi, Ning bé tẹo tèo teo, mẹ phải đưa mày và Ning đến gửi nhà bà ngoại để bà trông nom. Khi mẹ về thì mày đã đánh vỡ mấy cái bát của bà rồi.”

“Thế hả?” Bác Amorn cười ha hả. Đôi mắt bé lại càng bé hơn. “Cháu từng hư thế cơ đấy, nhỉ?”

“Ôi nghịch lắm!” Mẹ cười theo. “Anh không biết đâu. Lúc nhỏ, hai đứa nó lúc nào cũng gây chuyện. Không có phút nào em rời mắt khỏi chúng một cái mà không thấy choang! rồi bốp! – lúc nào cũng như lúc nào.”

Tôi ngồi cúi gằm mặt xuống đĩa thức ăn không nói một lời trong khi mẹ và bác Amorn hết chuyện tôi và Ning lại chuyển sang chuyện của những người mà tôi không biết. Hai người cười hỉ hả với nhau về những chuyện mà tôi chẳng hề thấy buồn cười. Thỉnh thoảng, họ đồng tình về những chủ đề mà thậm chí tôi không hiểu.

Tôi dồn cơm thừa trong đĩa sang một bên rồi đặt thìa dĩa xuống. Tiếng cười nói dừng lại ngay tức khắc. Lúc đó tôi nhận ra chúng tôi chỉ là người lạ với nhau mà thôi, lúc nào cũng dè chừng xem đối phương chuẩn bị làm gì.

“Cháu no rồi hả Nat?” bác Amorn phá tan sự yên lặng. “Có muốn đi ăn tráng miệng ở đâu không?”

“Sao lại không nhỉ?” mẹ đồng tình và khe khẽ thở dài. “Đi ăn há cảo đi. Lâu rồi mình chưa ra ngoài ăn.”

“Mẹ đi đi ạ, con no rồi,” tôi nói đoạn đẩy ghế ra sau. “Con xin phép đi gặp bạn ạ.”

“Được thôi.” Mẹ nhìn bác Amorn rồi xì xầm gật đầu. “Đừng có về muộn quá, thế thôi.”

Bác Amorn im lặng nhìn tôi trong khi mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên tay ông ta an ủi.

Đêm đó bác Amorn ở lại nhà chúng tôi. Tôi nằm nghe những mẩu chuyện họ nói với nhau mà cơn gió đem tới và nhìn đăm đăm vào dải ánh sáng lọt qua khe chân cửa phòng Ning nơi tôi đang ở nhờ cho tới khi dải sáng kia vụt tắt, bỏ lại căn phòng chìm trong bóng tối đen đặc.

Tôi cứ nằm đó tỉnh như sáo. Từng đợt gió từ xa xôi nhè nhẹ thổi vào nghe như tiếng thở của mẹ, và có gì đó trong lòng tôi đang chết dần. Bóng những nhành cây bên ngoài đu đưa như những vật sống đang chuyển động, trong khi tôi nằm im, hai cánh tay buông nặng trĩu, thậm chí không có cả sức đưa tay lên bịt mắt che tai.

Một tối, Ning về nhà lặng lẽ. Bộ dạng nó khiến tôi nghĩ tới một con chim nhỏ vừa qua bão tố loạng choạng trở về tổ với cái đuôi rũ xuống cùng đôi cánh tan nát.

Tôi ngồi bên cửa sổ và qua ô kính mờ sương nhìn em gái chậm chạp, ngần ngừ bước vào nhà. Nó đi vài bước, dừng lại và đứng đó lảo đảo, cơ hồ chực quay đi rồi lại bước thêm mấy bước và lại dừng lại. Ngực thắt lại, tôi nhận ra ngôi nhà này không còn là nơi ấm êm cho con bé nữa.

Nhận ra có người đang nhìn mình, nó chậm chạp ngẩng đầu lên. Thấy tôi, tâm trạng con bé thay đổi hoàn toàn. Nó nhảy lên sung sướng, đẩy tung cửa lao lên tầng hai.

“Nat,” nó kêu lên và nhào vào lòng tôi ngay lúc tôi mở cửa. “Anh về lúc nào thế? Anh sẽ ở lại đây hẳn chứ? Làm ơn nói với em là anh sẽ không về nhà bố nữa đi.”

“Từ từ đã nào.” Tôi đẩy nó ra. “Còn nhiều thời gian cho mình nói chuyện. Nhưng trước tiên cho anh biết dạo vừa rồi em ở đâu đã. Sao em không gọi điện hay đến trường gặp anh?”

“Em ở nhà bạn, xa lắm mà lại khác hướng với trường anh. Mà em cũng không muốn gọi đến nhà bố. Em không muốn bố hỏi về mẹ. Cũng không muốn nghe giọng cô kia.”

“Sao em phải đi ở nhà người khác?” tôi hỏi, ghé sát mặt nhìn nó. “Có chuyện gì không? Mà sao mẹ lại cho em đi?”

“Em chán nhà mình quá rồi, chán mọi thứ ở trong cái nhà này,” Ning gắt lên. “Dạo này mẹ không ngó ngàng gì đến chúng mình nữa đâu. Thứ duy nhất mẹ bận tâm là bác Amorn của mẹ. Mẹ không thèm để ý xem chuyện gì xảy ra với anh và em. Mẹ muốn mình tránh ra cho khuất mắt. Mẹ đẩy anh đi ở với bố cũng chỉ để rước lão ấy về đây. Em ghét mẹ. Ghét ông Amorn. Ghét bố. Ghét tất cả.”

“Bình tĩnh nào, Ning, bình tĩnh.” Tôi ôm nó. “Anh ở đây rồi. Anh đã về đây bên em, chăm sóc mẹ và em.”

“Anh nói thật chứ?” Ning thút thít. “Hãy hứa là anh không bao giờ đi nữa nhé.”

“Anh hứa.” Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên trán nó y như mỗi lần bố dỗ bọn tôi. “Anh không bao giờ đi đâu cả, không đi đâu nữa.”

“Ôi, em yêu anh!” Nó ôm chặt tôi. “Anh em mình chỉ còn có nhau mà thôi.”

Tôi thở dài nặng nhọc, nghĩ đến bố lúc nào cũng bảo tôi yêu thương và quan tâm đến nó. Đến tận bây giờ, tôi không hiểu sao ông lại đẩy gánh nặng này lên vai tôi, sao ông không tự gánh vác mà lại cứ rút lui, rũ bỏ mọi trách nhiệm như ông vẫn làm trong suốt cuộc đời mình.

Kế hoạch đi Chiangmai dần thành hình. Mấy ngày sau khi Ning thi xong, bác Amorn mượn bạn một cái xe du lịch lớn. Còn mẹ tất bật lo hết mọi thứ cần thiết cho chuyến đi. Mẹ không bao giờ tin thức ăn bán ven đường. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đi một chuyến dài tới Hua Hin, mẹ luộc trứng và mua chuối cho tôi ăn dọc đường, nhưng vừa lên xe là tôi ngủ quên mất và lũ bạn xơi cả chuối lẫn trứng, thế là tôi phải ôm cái bụng rỗng đến tận tối mịt.

“Anh có chắc là cái xe này sẽ chở chúng ta đến nơi đến chốn không?” Mẹ nhấn lên nắp ca pô để thử độ bền của chiếc xe.

“Chắc chứ.” Bác Amorn ném mấy cái túi vào trong xe. “Hồi trước anh từng đi đến tận Lam Pang và Hart Yai đấy.”

“Ý anh là bằng cái thứ này á?” Trông mẹ có vẻ không tin vào mắt mình.

“Dĩ nhiên là không.” Bác Amorn lắc đầu. “Bằng tàu.”

“Ôi, anh đúng là quá lắm mà!” Mẹ cau mặt nhìn. “Sao anh không nói là anh đùa?”

“Nat, Ning, còn gì không?” bác Amorn quay sang hỏi chúng tôi. “Nếu không bác đóng cốp xe nhé.”

Tôi nhìn Ning rồi lắc đầu.

“Sao không trả lời khi người lớn hỏi?” mẹ rít lên. “Hai đứa mất hết lưỡi rồi hả?”

“Không sao,” bác Amorn xoa dịu mẹ. “Hãy giữ giọng để cùng hát trên đường nhé: như thế anh sẽ tỉnh táo hơn khi lái xe.”

“Mình đi thôi, tranh thủ chưa nắng quá,” mẹ ngắt lời. “Nat, kiểm tra xem cửa giả đóng hết chưa. Con cất ti vi vào phòng mẹ như mẹ dặn chưa? Đừng quên giật cầu dao. Cứ để đèn ngoài hiên sáng, nó không cùng một đường điện. Ning, ra sân sau kiểm tra lại xem. Nếu còn quần áo phơi thì cất vào, nhớ khóa cửa và cổng nhé.”

“Trời đất,” bác Amorn thở dài, “nghe em nói cứ như là chúng ta chuẩn bị đi hàng năm vậy.”

“Vấn đề là ở đó,” mẹ nói. “Chúng ta phải chắc chắn mọi thứ đều ổn trước khi đi.”

“Vậy chúng ta chở theo cả căn nhà đi chứ nhỉ?” Bác Amorn mở cửa xe ngồi vào ghế tài xế. “Hay chuyển Chiangmai lại gần đây cũng được.”

“Nhanh lên, Nat, Ning.” Mẹ vẫy gọi bọn tôi rồi lại hét tướng: “Lấy gỗ bịt kín cái lỗ ở hàng rào, không là chó vào bới hết mấy bụi hồng của mẹ lên đấy.”

Khi chúng tôi khởi hành thì đã khoảng mười giờ sáng. Nắng ấm tràn vào trong xe gợi tôi nhớ tới hơi ấm mà tôi cảm thấy khi bố, mẹ và hai chúng tôi vẫn còn là một gia đình. Tôi quay lại nhìn căn nhà thì nhận ra rằng chúng tôi đã để những ngày đó trôi quá xa, tới mức khuất khỏi tầm nhìn và không còn hy vọng nào mang chúng quay lại nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.