Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 247: Tô Trường Ngự rời đi, truyền tống trận




Đại Hạ vương triều.

Thiên Cơ Đài.

Hạ Càn im lặng nhìn tinh đồ trước mặt.

Hắn không nói một lời.

"Điện hạ, đế tinh lệch vị trí, không phải là chuyện xấu."

Người của Thiên Cơ Đài nói, sợ tâm tình Hạ Càn khó chịu.

"Không phải chuyện xấu? Ý là sao?"

Hạ Càn bình tĩnh hỏi.

"Là thế này. Điện hạ, đế tinh lệch vị trí, Tử Vi xuất thế, chưa hẳn đã là chuyện xấu, theo như kết quả từ quẻ tượng, thì có một loại khả năng."

"Đó chính là, thiên hạ này chung chủ, nghĩa là từ năm đại vương triều chọn lựa ra một người."

Người kia đáp.

Trong phút chốc, Hạ Càn biến sắc.

"Thật sự?"

Hạ Càn kinh ngạc, hắn hiểu ý nghĩa của việc Tử Vi đế tinh xuất hiện.

Chỉ là không ngờ, còn có cách hiểu như thế này.

"Đúng vậy, điện hạ, Tử Vi đế tinh đột nhiên xuất hiện, rất có nghĩa trong năm đại vương triều sẽ có một người thừa kế ngôi vị, sau đó quét sạch bốn đại vương triều còn lại, trở thành chung chủ của thiên hạ."

Người của Thiên Cơ Đài giải thích.

Hạ Càn nghe hiểu, sau đó tiếp tục trầm tư.

Một lát sau, Hạ Càn không nhịn được hỏi.

"Ta hỏi ngươi một chuyện, chuyện này ngươi không được nói ra ngoài, nếu không, ..."

Hạ Càn nói.

"Mời điện hạ cứ nói, thần bảo đảm sẽ không nói lung tung."

Người kia gật đầu.

"Nếu, Bổn cung nói là nếu."

"Nếu người đứng đầu thiên hạ này là nhị hoàng tử của Đại Trạch vương triều, nhưng Thái tử của Đại Trạch vương triều khiến nhị hoàng tử... thì có thể nào, cướp được khí vận đó hay không?"

"Cướp lấy?"

Hạ Càn hỏi, hắn nói là hoàng tử của Đại Trạch vương triều.

Nhưng người của Thiên Cơ Đài vẫn hiểu ý của hắn.

Nhưng y không nói gì, chỉ cúi đầu đáp.

"Nếu đã chắc chắn được Tử Vi đế tinh là ai, thì quả thực là xử lý hắn có thể cướp được."

"Nhưng điện hạ, từ xưa tới nay, thiên mệnh là không thể trái."

Y cúi đầu, nhắc nhở Hạ Càn.

Thật lòng, y rất tò mò, Tử Vi đế tinh xuất hiện, nhưng đâu ai biết đó là ai.

Thiên Cơ Đài của năm đại vương triều đều cho rằng, hẳn là một hoàng tử của năm đại vương triều sẽ là người quân lâm thiên hạ, hoàn thành đại thống nhất.

Nhưng mà, người có khả năng nhất của Đại Hạ vương triều, không phải là Hạ Càn sao?

Sao hắn lại còn hỏi như vậy?

Y tò mò lắm, không đoán ra được ý của Hạ Càn.

"Thiên mệnh không thể trái? Nhưng nếu Bổn cung biết, ai là Tử Vi đế tinh, thì phải làm gì mới lấy được khí vận của hắn?"

Hạ Càn bình tĩnh hỏi.

"Biết là ai?"

Người kia suy nghĩ một chốc.

"Áp chế hắn, áp chế hắn trên mọi mặt, làm như vậy hoài, có lẽ thiên vị sẽ đổi."

Y đáp.

"Áp chế thế nào? Làm sao áp chế? Ai là người phán định điều này?"

Hạ Càn hỏi liền ba câu, người của Thiên Cơ Đài im lặng, không biết cách trả lời.

"Nói tóm lại, nếu đế tinh chết, tất cả khí vận, sẽ chuyển sang người giết hắn đúng không?"

Hạ Càn hỏi thẳng, không có bất kỳ che giấu nào.

"Có lẽ là vậy."

"Nhưng mà đế tinh đứng đầu, là được trời giúp, dù điện hạ có biết người đó là ai, nhưng nếu vi phạm thiên đạo, e là sẽ chỉ rước họa vào thân!"

Người kia khuyên can.

Hy vọng Hạ Càn đừng làm bậy, dù y vẫn không tin Hạ Càn biết ai là Tử Vi đế chủ.

Vì chuyện như vậy, cả Thiên Cơ Đài còn tính không ra, làm sao Hạ Càn tính ra được!

"Vi phạm thiên đạo? Tu sĩ chúng ta, vốn đã nghịch thiên mà đi, được rồi, quên hết những điều hôm nay ta nói với ngươi đi, không được nhắc lại với bất kì ai hết, nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đó."

Hạ Càn không nói nữa, hắn đã quyết định.

Hắn sẽ thực hiện kế hoạch trước thời hạn.

Hắn không muốn ngồi chờ chết, thà là dứt khoát ra tay, nấu gạo thành cơm, còn hơn cứ ngồi đó từ từ chờ chết, như thế cũng không ai trách được hắn.

Cứ như thế.

Trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày này, vì Tử Vi đế tinh xuất hiện, tất cả vương triều và thánh địa, đều bàn luận chuyện này.

Trong Đại Càn Tàng Kinh Các.

Bảy ngày này.

Tô Trường Ngự đã đọc mục lục của tất cả sách trong Tàng Kinh Các.

Hắn không thích đa phần sách ở đây.

Hắn chỉ thấy hứng thú với trận pháp, nên đã xem không ít sách về trận pháp.

Bảy ngày sau.

Tô Trường Ngự không muốn ở lại đây nữa.

Hắn muốn trở về Đại Hạ vương triều, chấm dứt chuyện của mình.

Nên, Tô Trường Ngự bảo người hầu đi tìm Thiên tử Đại Càn.

Không lâu sau, Thiên tử Đại Càn đã tới.

"Trường Ngự, ngươi định đi à?"

Thiên tử Đại Càn hỏi.

Ông nhìn Tô Trường Ngự, trong lòng vẫn không nhịn được khẽ run lên.

Vẻ ngoài của Tô Trường Ngự nói không ngoa, cứ như trích tiên, hắn đứng trong Tàng Kinh Các cứ như một vị tiên đang ẩn ở đây vậy.

"Vâng, cô phụ, điệt tử phải đi."

Tô Trường Ngự bình thản đáp.

Hắn đã xem xong sách của Tàng Kinh Các, hiểu cả rồi, không cần phải ở lại đây nữa.

"Không xem sách nữa?"

Thiên tử Đại Càn hỏi.

"Đã xem hết rồi."

Tô Trường Ngự trả lời.

Ui.

Thiên tử Đại Càn kinh ngạc, chỉ mới có bảy ngày ngắn ngủi, mà Tô Trường Ngự đã xem hết nhiều sách như vậy? Quả thật là không phải người thường.

Sách trong Tàng Kinh Các, đều rất trân quý, nếu muốn đọc mà hiểu hết, hẳn là phải đọc mỗi quyển rất lâu.

Nó có liên quan tới tư chất.

Chứ không liên quan tới tốc độ đọc của ngươi có nhanh hay không.

Nên Tô Trường Ngự nói xem xong hết rồi, đương nhiên làm Thiên tử Đại Càn chấn động.

"Ngoại chất ta có tư chất tiên nhân."

Thiên tử Đại Càn thầm cảm khái.

Ông không rề rà, lập tức cho người dẫn Tô Trường Ngự tới trận pháp truyền tống.

Một khắc sau.

Trong điện trận pháp của Đại Càn.

Thiên tử Đại Càn chỉ vào trận pháp trước mặt.

"Trường Ngự, trận pháp này nối thẳng tới quốc đô của Đại Hạ vương triều, chừng nửa khắc là tới."

"Ngươi cầm cổ lệnh này, nếu gặp phải nguy hiểm, thì bóp vỡ nó, nó sẽ cứu ngươi một mạng, có hiểu không?"

Thiên tử Đại Càn đưa một tấm cổ lệnh cho Tô Trường Ngự.

"Trường Ngự, nếu đi Đại Hạ, mà phụ thân ngươi đối với ngươi không tốt, thì ngươi liền về đây, nói với cô cô cô, ta sẽ giúp ngươi."

"Ngươi phải nhớ, thiên tử và hoàng hậu Đại Càn đều là chỗ dựa vững chắc của ngươi, có hiểu không?"

Hoàng hậu Đại Càn luyến tiếc, dặn dò Tô Trường Ngự đủ điều, sợ hắn bị thiệt thòi.

"Mong cô cô và cô phụ yên tâm."

Tô Trường Ngự gật đầu, rất hờ hững.

Hắn bước vào truyền tống trận, chia tay mọi người.

Lần này đi Đại Hạ vương triều, là để chấm dứt tất cả.

"Trường Ngự, nếu ở ngoài bị thiệt thòi, thì nhất định phải trở về đây."

Hoàng hậu Đại Càn nói với theo, nhưng thanh âm đã dần dần không nghe được nữa.

Trận pháp được kích hoạt.

Bắn ra ánh sáng đủ màu.

Trong trận pháp.

Tô Trường Ngự nhìn vào trận bàn.

Hắn biết trận bàn này là gì.

Là vật chủ yếu để điều chỉnh trận pháp.

Hắn khẽ chỉnh chỉnh trận bàn.

Muốn nghiên cứu nó.

Nhưng mà.

Tô Trường Ngự mới vừa xán tới, trận pháp đột ngột chấn động một phen.

Tô Trường Ngự: "? ? ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.