Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 107: Đại sư huynh, ta hiểu!




Dịch: Tiểu Băng

Thanh Châu cảnh nội.

Một chỗ núi non không người.

Trần Nguyên rất khó chịu, từ nhỏ gã đã thích tiền, có lợi là chiếm, có cơ hội là trộm, kết quả là bị lừa vào Ma Thần Giáo.

Vào thì cũng vào đi, ít nhất cũng có tiền xài và tu tiên, thật không ngờ là, tư chất của gã quá kém, chỉ có thể làm tiểu tốt.

Làm tiểu tốt thì làm tiểu tốt, khó khăn lắm mới gặp được một lần nhiệm vụ cỡ lớn, vốn tưởng tới đây có thể mò mẫm, quơ quào, kiếm được chút công huân trở về.

Kết quả không ngờ vô duyên vô cớ lại mất mạng trong tay Diệp Bình.

Trần Nguyên thật là khổ sở, mình chỉ là một con chốt thí chẳng đáng kể, vậy mà lại tự nhiên bị Diệp Bình giết chết.

Chết rồi thì cũng thôi đi, ai dè còn bị Diệp Bình đuổi theo đòi độ hóa, làm người đã không sống tốt, làm quỷ cũng bị tra tấn, gã rất thống khổ.

Bây giờ nghe thấy Diệp Bình nói, Trần Nguyên càng thêm khó chịu.

Gã không biết rốt cuộc đối phương có ý gì.

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nghĩ tới đây, Trần Nguyên ngẩng đầu lên khóc lóc.

"Thượng tiên, chỉ có cao nhân đắc đạo mới có được kim quang độ hóa, tà tu chúng ta đụng vào là phải chết, cái ngài mới vừa thi triển là Tứ Lôi kiếm thế đúng không? Theo chúng ta biết, uy lực của kim quang độ hóa còn khủng bố gấp cả trăm lần Tứ Lôi kiếm thế."

Trần Nguyên giải thích cặn kẽ, không dám nói dối.

"Còn khủng bố hơn cả Tứ Lôi kiếm thế?"

"Ngươi nói rõ một chút cho ta nghe."

Diệp Bình kinh ngạc, hắn biết kim quang độ hóa của mình rất mạnh, có thể siêu độ oan hồn, nhưng không ngờ lại mạnh tới như vậy!

Trần Nguyên nghe hắn hỏi vậy thì sửng sốt.

Gã không biết Diệp Bình là ngu thật hay là giả ngu.

Ngươi ngưng tụ ra được cả kim quang độ hóa, mà ngươi không biết nó mạnh tới cỡ nào?

"Thượng tiên, ngài đây là nghiêm túc?"

Trần Nguyên không thể không mếu.

"Đừng nói nhảm, nói nhanh một chút."

Đúng là Diệp Bình không biết kim quang độ hóa của mình mạnh tới chừng nào, thậm chí hắn còn không biết thực lực của mình mạnh tới cỡ nào nữa cơ.

Nếu không phải vừa rồi chỉ xuất một chiêu đã giết sạch tất cả trong nháy mắt, thì Diệp Bình vẫn còn nghĩ tu vi của mình chỉ là bình thường.

Nhưng đây không phải là do Diệp Bình ngốc, mà là vì hắn không biết.

Cũng giống như nếu chỉ nhìn Đại sư huynh, có ai nghĩ Đại sư huynh là bình thường không?

Chính vì vậy, Diệp Bình vô cùng mơ hồ với cái gọi là phân chia cảnh giới thực lực, hắn cảm thấy ai ai cũng đều là cường giả.

Nên Diệp Bình mới mơ hồ về thực lực của mình, không biết rốt cuộc mình có mạnh hay không.

Thấy bộ dạng đó của Diệp Bình, Trần Nguyên không dám hỏi nữa, vội vàng trả lời.

"Thượng tiên, kim quang độ hóa là thần thông vô thượng để siêu độ, chuyên để đối phó Yêu Tộc Ma Đạo và tà tu, quả thực là đại sát khí đối phó vật âm tà."

"Ta lấy một thí dụ ngài nghe là hiểu ngay. Ngài bây giờ chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng một, nhưng dù có là tà tu Trúc Cơ Đại viên mãn mà gặp phải ngài, thì cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh, và chỉ cần ngài muốn, thì chỉ cần một đạo kim quang là có thể độ hóa luôn đối phương."

"Dù có gặp phải tà tu Kim Đan cảnh thì hắn cũng không làm gì được ngài."

"Thượng tiên, ngài hiểu chưa?"

Trần Nguyên kiên nhẫn giải thích.

"Cường giả Kim Đan cũng không làm gì được ta? Vậy chẳng phải là, tà tu dưới Kim Đan gặp phải ta là chết chắc sao?"

Diệp Bình hơi kinh ngạc.

"Thượng tiên, nếu nói không sai, ắt là phải chết."

Ánh mắt Trần Nguyên đầy khẳng định.

Hí!

Lúc này, Diệp Bình thật sự kinh ngạc.

Hắn thật không ngờ, kim quang độ hóa của mình lại mạnh như vậy.

"Nếu sớm biết vậy, mình cần gì phải chạy?"

Diệp Bình lầm bầm.

Trần Nguyên nghe mà khó chịu.

Đúng vậy, nếu ngươi sớm nói ngươi có kim quang độ hóa, ai còn dám đuổi theo ngươi? Ngại mình sống lâu chắc?

"Vậy còn thực lực của ta thì sao? Ngươi không được nói dối, quỷ mà nói dối, là phải nuốt một nghìn cây kim."

Diệp Bình tiếp tục hỏi tới.

Bao lâu nay hắn vẫn luôn không biết.

Không biết rốt cuộc mình có mạnh hay không.

Về mặt lý thuyết, hắn bái nhập tiên môn còn chưa được ba tháng, phàm chỉ cần là người hơi có đầu óc, là biết dù có là thiên tài, thì ba tháng cũng không thể nào trở nên quá mạnh được!

Huống chi hắn còn là một kẻ xuyên việt, đã đọc thuộc lòng vô số tiểu thuyết mạng, càng hiểu cái đạo lý gọi là thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Vì vậy, hắn vẫn luôn nghĩ rằng thực lực của mình chỉ là bình thường.

Hôm nay bắt được một kẻ hiểu biết, đương nhiên Diệp Bình muốn hỏi cho thật kỹ, dù sao tông môn cũng chưa từng nói về chuyện này cho hắn nghe.

Trần Nguyên nghe hắn hỏi mà khó chịu.

Gã rất ngạc nhiên, sao người như Diệp Bình mà lại đi hỏi một vấn đề thế này.

Một người chỉ dùng một kiếm giết chết mấy trăm tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ trong nháy mắt, mà còn đi hỏi người ta mình có mạnh hay không?

Vậy còn chưa mạnh? Thì ai mới mạnh?

Hơn nữa đây không phải là chỉ mạnh một cách bình thường, mà là mạnh tới không hợp thói thường, chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng một, mà vừa đưa tay ra là Tứ Lôi kiếm thế, đã thế uy lực còn hung tàn hơn cả tu sĩ Trúc Cơ ra tay.

Trần Nguyên thật sự không muốn trả lời vấn đề này.

Nhưng vì cái mạng chó của mình, đành phải thành thành thật thật trả lời.

"Thượng tiên, mạnh chứ, mạnh tới không hợp thói thường, ngài siêu mạnh luôn ấy."

Nhưng câu trả lời của Trần Nguyên lại làm Diệp Bình không hài lòng lắm.

"Nghiêm túc đi."

Diệp Bình nhíu mày, hắn cảm thấy đối phương đang nói dối mình.

"Thượng tiên, ta thật không dám gạt ngài đâu. Dù ta chỉ là một phế vật, nhưng dù gì cũng là một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy đó."

"Những thứ khác không nói, chỉ nói một kiếm vừa rồi kia của ngài, nó còn mạnh hơn cả tu sĩ Trúc Cơ nữa đấy, thậm chí còn ngang ngửa với một nửa Kim Đan."

"Thượng tiên, ta có một chuyện thật sự không rõ, ngài thoạt nhìn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng một, mà sao ngài lại có thể mạnh tới như vậy?"

Nói tới đây, Trần Nguyên càng nghĩ càng thấy không đúng, móa nó quá không hợp thói thường.

Luyện Khí tầng một, một kiếm nháy mắt giết mấy trăm tu sĩ Luyện Khí cao tầng, thậm chí còn có cả mấy tu sĩ Trúc Cơ.

Có còn vương pháp không? Có còn thiên lý không?

"Một nửa Kim Đan?"

Diệp Bình kinh ngạc, hắn biết cảnh giới thật sự của mình không phải là Luyện Khí tầng một, chỉ là không ngờ mình lại bằng với một nửa Kim Đan.

"Chỉ một kiếm thế ban nãy cũng đã bằng một nửa Kim Đan, tuyệt không nói quá."

"Thượng tiên, ta nói câu này không dễ nghe, ngài đừng nóng giận. Với thực lực này của ngài, vừa rồi ở trong Thanh Châu Cổ Thành, hoàn toàn có thể đại sát tứ phương mà. Giáo đồ lần này tập kích Thanh Châu Cổ Thành, ngoài Ngụy Lâm đại nhân là Kim Đan cảnh, thì người mạnh nhất cũng chỉ là Trúc Cơ thôi, nên vì sao ngài phải chạy? "

"Dù là câu cá, ngài cũng đâu cần chạy tới hơn ngàn dặm như thế?"

"Huống hồ ngài lại còn có kim quang độ hóa, dù có là Ngụy Lâm đại nhân, thì cũng đâu dám tìm ngài gây phiền toái."

Trần Nguyên muốn khóc.

Gã càng nói, trong lòng càng không chịu nổi.

Thực lực mạnh như vậy, thì đừng có chơi trò câu cá, mà lỡ câu cá thì câu cá đi, sao lại chạy cả một nghìn dặm, không thấy mệt hả? Chán quá nên kiếm trò chơi à?

Giọng nói của Trần Nguyên lộ rõ sự khó chịu.

Nghe tới đó.

Diệp Bình chìm vào trầm tư.

Nãy giờ, hắn vẫn luôn trong cảm giác ngạc nhiên về thực lực của mình.

Chắc vì Đại sư huynh chưa bao giờ nhắc tới.

Người ngoài cũng không nói tới.

Khó khăn lắm mới có một cái đại hội kiếm đạo để kiểm tra thử thực lực của mình.

Thật không ngờ, mình lại gặp may, gặp được hai tên còn củi mục hơn mình.

Nếu không phải vừa rồi chỉ một kiếm giết hết nguyên một đám, thì Diệp Bình vẫn còn cảm thấy tu vi của mình là bình thường.

Bây giờ nghe Trần Nguyên nói xong, tự nhiên Diệp Bình có một ảo giác khó hiểu là mình rất mạnh.

"Nếu đúng như lời ngươi nói, thì thực lực của ta hoàn toàn không cần phải sợ giáo đồ Ma Thần giáo, vậy tại sao sư huynh của ta lại bảo ta chạy?"

Diệp Bình cau mày hỏi.

Trần Nguyên sửng sốt.

Làm sao ta biết vì sao sư huynh của ngươi bảo ngươi chạy?

Ta đâu phải con giun trong bụng hắn.

Trần Nguyên còn chưa kịp lắc đầu, Diệp Bình đã lên tiếng uy hiếp.

"Nếu ngươi dám đưa ra một lý do không hợp lý, ta sẽ hiểu là ngươi gạt ta. Mà nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi tây phương cực lạc."

Đối với người, Diệp Bình sợ hãi rụt rè.

Đối với quỷ, Diệp Bình vô cùng dữ dằn.

Nghe nói như thế, Trần Nguyên thực muốn khóc.

Có trời mới biết tại sao sư huynh của Diệp Bình lại bảo hắn chạy.

Thôi rồi, thôi rồi, thôi rồi.

Muốn chết rồi, muốn chết rồi, muốn chết rồi.

Ngay khi Diệp Bình ngưng tụ ra kim quang độ hóa.

Trần Nguyên chợt nghĩ tới một chuyện.

"Xin hỏi thượng tiên, sư huynh của ngài là kiếm tu phải không?"

Trần Nguyên hỏi.

"Đương nhiên."

Diệp Bình nhẹ gật đầu.

Trần Nguyên lập tức lộ vẻ ‘ta hiểu rồi’.

Sau đó mở miệng nói.

"Thượng tiên, ta đã hiểu rốt cuộc sư huynh của ngài muốn làm gì rồi."

"Hắn là muốn ngươi lập nên kiếm ý."

Trần Nguyên kích động nói.

"Lập kiếm ý?"

Diệp Bình kinh ngạc, không hiểu Trần Nguyên là có ý gì.

"Thượng tiên, nhắc tới cũng trùng hợp, hồi còn sống ta cũng là một kiếm tu, tạo nghệ kiếm pháp của thượng tiên lại đạt tới cấp độ đỉnh cao."

"Nếu ta đoán không sai, có phải ngài sắp ngưng tụ ra kiếm ý đúng không?"

Trần Nguyên hỏi.

"Ừ."

Diệp Bình nhẹ gật đầu.

Trần Nguyên tức thì nói tiếp ngay.

"Vậy thì đúng rồi."

"Thượng tiên, sư huynh của ngài là đang kiểm tra ngài đó, cuộc đời kiếm tu, là phải hiểu được kiếm ý."

"Kiếm đạo nhất mạch, chính là phải luôn dũng cảm tiến tới, bất khuất không gãy, gặp phải nguy hiểm là phải luôn lấy tư thế vô địch đối mặt với nó."

"Nói cách khác, Đại sư huynh của ngài bảo ngài chạy, nhưng thật ra là đang kiểm tra ngài."

Trần Nguyên rất là kích động.

"Kiểm tra ta?"

Nghe thấy hai chữ kiểm tra, Diệp Bình kinh ngạc.

"Đúng vậy, là đang kiểm tra ngài."

"Thượng tiên, thật ra Đại sư huynh của ngài là đang kiểm tra ngài, xem xem lúc ngài gặp phải nguy hiểm, ngài sẽ lựa chọn ra sao."

"Thượng tiên, ta lại hỏi ngài, một kiếm tu thực thụ khi gặp nguy hiểm, có chọn lâm trận bỏ chạy hay không?"

"Một kiếm tiên tuyệt thế thật sự, khi gặp phải khó khăn có chọn lùi bước hay không?"

"Chỉ có kẻ yếu, mới chọn lùi bước."

"Cường giả chân chính, đều là bước ra từ trong sống chết."

"Thượng tiên, người hiểu chưa?"

Từng chữ từng câu của Trần Nguyên như phun châu nhả ngọc.

Nói tới mức Diệp Bình ngây cả người. =))

Đúng vậy, có tuyệt thế cường giả thật sự nào, mà không lần lượt tìm được đường sống từ trong cái chết trong lúc nguy nan? Đọc chương sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc S ách.

Kiếm tiên tuyệt thế thật sự, có chọn lùi bước không?

Không!

Diệp Bình chợt nhớ tới bao nhiêu tiểu thuyết mình đã xem, chả phải ai cũng đội trời đạp đất hay sao?

Diệp Bình ngây người.

Hắn đứng sững ở đó, rất lâu mà chưa hoàn hồn.

Nhưng mà, đúng vào lúc này.

Một hồi gió mát.

Bỗng nhiên thổi tới.

Rồi sau đó, một giọng nói chợt vang lên.

"Đại sư huynh, ta hiểu rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.