Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 35: Hai đứa con lưu manh




Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 35 : Hai đứa con lưu manh

        Đứa nhỏ vóc dáng khoảng chừng năm tuổi đứng trước ghế sofa khoanh hai tay trước ngực , mím chặt môi tức giận . Tức giận đối nỗi hai gò má ửng hồng lên trông rất đáng yêu , nước mắt dâng ở khóe mi chỉ còn đợi tuôn trào xả lũ ra thôi . Nước mắt sắp trào ra , cậu bé lại đưa tay quệt nước mắt . Vẻ mặt kiên cường không khuất phục khiến ai nấy nhìn thấy đều vạn phần đau lòng mà lại yêu mến .

         Chưa nói đến vẻ đẹp mỹ nam của thằng bé thì chỉ cần những điệu bộ của nó thôi cũng đủ đốn tim từ già đến trẻ từ lớn đến nhỏ , đến cả động vật cũng không tha ..

         Du Du tay xách giỏ thức ăn bước vào nhà , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền nhào tới giơ hai tay ôm lấy đứa bé nhỏ . Xoa đầu an ủi rồi quay sang nhìn người ngồi trên sofa , trách mắng :

-“ Thằng bé gây ra lỗi gì mà cậu lại phạt nó ”

          Lâm Nhược Di tay xoa xoa hai thái dương , thở dài . Mắt trừng trừng đứa nhỏ nói :

-“ Cô giáo vừa mới gọi đến , bảo là giờ ra chơi hôm qua đã đánh nhau với bạn học ”

 -“ Chỉ vậy thôi ?? ”

           Nhược Nhược ngồi trên ghế xù lông lên quát :

-“ Cái gì mà chỉ vậy thôi ?? Thằng nhóc kia bị đánh sưng cả mặt đấy ”

-“ Cậu thật là .. Đánh nhau là nâng cao tình thần võ nghệ mà . Việc bé xíu thế mà lại đi phạt nó , thật là .. Có trách thì trách thằng nhóc kia không đánh lại , đúng không Hiên Hiên bảo bối ?? ”

         Du Du xoa đầu đứa nhỏ , mặc cho cô thao thao bất tuyệt nhưng nét mặt thằng bé vẫn không hòa hoãn đi một tí nào . Vẻ cường quật vẫn hiện hữu trên khuôn mặt tuấn tú , non nớt ấy .

         Nhược Di hầm hực gằn giọng nói :

-“ Tiểu tử thối con còn không mau nói lý do ra ?? Nếu không nói , mẹ lập tức đuổi con ra khỏi nhà . Bây giờ mẹ đếm tới ba , nếu không nói thì đừng trách ”

         Môi mím chặt .

-“ Một .. ”

         Môi vẫn mím chặt .

-“ Hai .. ”

         Chiếc miệng nhỏ bé vẫn chưa chịu hé ra , đứa nhỏ nhắm mắt chặt lại . Hai hàng lông mi dài khẽ run run , đưa tay lên quệt nước đang tràn trề trên khuôn mặt .

         Nhược Di nhìn thái độ bướng bỉnh của con , trong lòng lập tức dâng lên lửa giận . Du Du đang chắn giữa hai mẹ con cũng sợ hãi liền lập tức lui về phía sau . Âm thầm đổ mồ hôi .

-“ B-.. ”

-“ Mẹ ”

-“ Ngư Ngư .. ”

-“ Là bạn đó bảo anh em con không có cha . Con tức giận liền mắng lại , rồi đột nhiên bạn ấy đẩy con ngã xuống đất . Lúc đó Hiên Hiên .. ”

          Nước mắt nước mũi tràn trề trên khuôn mặt , không thấy mẹ nói gì lại tiếp tục ra sức giải thích , minh oan cho anh :

-“ Anh dặn con không được nói mẹ nghe , nếu không mẹ nghe thấy chắc chắn sẽ nhớ đến cha rồi đau lòng mà khóc . Nên .. Mẹ , anh không có sai . Mẹ , xin mẹ đừng đuổi anh đi mà ”

          Nhược Di hai mắt hoe hoe đỏ , cả chóp mũi cũng đỏ lên . Cô đưa tay ôm hai bảo bối vào lòng . Du Du từ từ nhỏm người dậy , xách đống thức ăn đi vào bếp . Nhường lại không khí tình cảm cho ba mẹ con họ .

           Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt thanh tú , Duyệt Hiên nhìn mẹ khóc trong lòng đau đớn . Nước mắt cũng chảy theo . Cả nhà ôm nhau cùng khóc .

           Khóc đến mệt , mà thiếp đi trên sofa . Lâm Duyệt Hiên hé mắt nhìn mẹ cùng em gái đang chìm sâu trong giấc ngủ , khóe môi bất giác cong cong . Thập phần nụ cười muốn làm tan chảy cả mùa đông băng giá .

           Thân hình nhỏ bé rón rén rời chui khỏi vòng tay mẹ rồi đi vào phòng . Duyệt Hiên dùng hết sức ôm chiếc chăn to trong lòng ngực , đưa tay giơ cao chiếc chăn . Vất vả đem đến bên sofa , nhẹ nhàng đắp lên cho Nhược Di và Ngư Ngư .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Thân ảnh nhỏ bé loay hoay trong căn phòng rộng lớn , lục hết chỗ này đến chỗ kia . Mở hết tủ này đến tủ nọ .

      ..

      Duyệt Hiên chống hai tay lên hông , mặt đỏ bừng , thổi phù phù . Nhìn xung quanh căn phòng , nhỏ giọng tự chất vấn :

-“ Rốt cuộc nó ở đâu ?? ”

-“ Cái gì ở đâu ?? Nói mẹ nghe , mẹ tìm giúp con .. ”

-“ Thì cái b-.. ”

        Đang nói nửa chừng đột nhiên giật mình , xoay người lại đằng sau thấy Nhược Di mẫu mẫu đang lườm . Làm Duyệt Hiên giật mình , ôm tim . Bình tĩnh , bình tĩnh .

-“ Mẹ .. ”

        Duyệt Hiên nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh , nở nụ cười đáng yêu nhất nhìn Nhược Di .

         Rất tiếc , người làm mẹ như cô đã sớm nhìn vẻ yêu nghiệt khiến chúng sinh điên đảo này đến phát ngán rồi . Đưa tay lại gần nhéo lỗ tai của Duyệt Hiên , tai có chút đỏ lên :

-“ Con muốn tìm cái gì ở phòng mẹ hả ?? Mau khai ra mau , tiểu tử thối ”

-“ Đau .. đau chết con . Con nói con nói ”

           Nhược Di đi lại bên bàn mở laptop bận rộn đánh lách cách . Không quên quay sang nhìn yêu nghiệt con , tránh hắn tẩu thoát .

           Duyệt Hiên cúi đầu , định mở miệng . Lại nghe thấy tiếng kêu bên ngoài , trong lòng bèn mừng thầm .

-“ Hiên Hiên , anh đang ở đâu ?? ”

           Duyệt Hiên trong lòng cười sảng khoái , ngẩng đầu nhìn mẹ . Nhược Di trợn mắt nhìn tiểu thối , bèn phẩy phẩy tay rồi quay sang chăm chú dán mắt vào laptop .

    ..

          Ngư Thuần đang còn ngái ngủ bỗng bị lay vai liền trở mình , hàng mi run run từ từ mở ra . Làn da sáng như châu , trơn mịn như ngọc . Duyệt Hiên đưa tay sờ hai má hồng hào của em . Thầm ăn đậu hũ .

           Ngư Ngư đưa tay dịu dịu mắt rồi trườn mình ngồi dậy , tay nắm lấy tai của thố thố bông ôm vào lòng . Giọng ngọt ngào như viên kẹo bọc đường , ngọt ngào đến mê muội . Ngư Ngư lười biếng đưa tay ôm lấy cổ Duyệt Hiên :

-“ Ưm .. ngủ ”

         Duyệt Hiên đặt bàn tay nhỏ bé lên vai Ngư Thuần , nhỏ giọng , thì thào trong bóng đêm :

-“ Ngư Ngư , chúng ta đi tìm cha đi ”

         Ngư Thuần căn bản chuẩn để tâm đến lời nói của anh , miệng cứ nhắc lại như cái máy . Ngư Ngư bò lên giường quấn mình vào chăn mềm , lặp đi lặp lại :

-“ Ừm , chúng ta đi tìm cha .. đi tìm cha .. tìm cha ”

           Hiên Hiên đứng cạnh giường , âm thầm đổ mồ hôi .

          Mãi đến năm phút sau , Ngư Ngư mới vùng chăn ngồi dậy . Tóc tai bù xù , trợn to hai mắt nhìn anh . Đôi mắt to sáng lấp lánh trong bóng tối . Ngư Ngư định hét lớn thì bị bàn tay Hiên Hiên bịt lấy , đưa ngón tay trỏ lên giữ cái miệng nhỏ chúm chím .

-“ Suỵt suỵt nhỏ thôi ”

           Đợi khi Tiểu Ngư gật đầu rồi mới buông tay . Ngư Ngư đưa mắt ra cửa rồi dáo dác nhìn xung quanh ra vẻ thần bí . Trong lòng hai đứa nhỏ đột nhiên có thứ gì đó cứ nôn nao .

            Tâm can nhộn nhịp vui vẻ .

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

         Nhược Di vừa mở mắt ra liền thấy hai đứa con thối đang nằm cạnh , ngẩng đầu mắt tròn xoe nhìn cô . Vươn tay xoa đầu Ngư Ngư đáng yêu , tiện thể quay sang nhéo đôi má hồng hồng của Hiên Hiên rồi mới đi vào phòng tắm .

         Nhược Di gỡ chiếc khăn lau mặt xuống thấy hai đứa nhỏ đang tươi cười . Đột nhiên Hiên Hiên và Ngư Ngư có chút cảm thấy quá lố liền chột dạ . Là buổi sáng nên không khí có chút se lạnh . Hai đứa nhỏ vì lạnh mà gò má đỏ ửng trông rất đáng yêu , Nhược Di tham lam hôn lên má mỗi đứa một cái rồi ôm chúng vào lòng .

         Hiên Hiên nhìn sang Ngư Ngư nháy mắt . Ngư Ngư nhìn thấy anh ra hiệu liền gật đầu , vẻ mặt trịnh trọng . Thiếu chút làm Duyệt Hiên cười sặc sụa . Đè nén , cố gắng . Chuyện đại sự không thể hỏng .

          Ngư Ngư đứng dậy ôm lấy cổ mẹ , vẻ mặt buồn tỉu nghiu , dịu đầu vào tóc mẹ . Nước mắt bỗng rơi lã chã , thút thít khóc . Nhược Di thấy lạ bèn quay đầu nhìn Ngư Ngư , thấy khuôn mặt Tiểu Ngư toàn nước mắt vội hoảng hốt . Tay sờ lên trán Ngư Ngư , nhìn thấy bảo bối nhỏ khóc . Trong lòng có chút xót , liền mở miệng hỏi han lo lắng , tay chân cuống cuồng lên :

-“ Tiểu Ngư , con làm sao thế ?? Đau ở chỗ nào sao ?? ”

           Cô càng nói , Ngư Ngư càng khóc lớn hơn . Bắt chước Duyệt Hiên , Ngư Thuần mím chặt môi . Nhược Di thấy con gái một lời cũng chẳng thốt , liền quay sang nhướn mắt nhìn Hiên Hiên . Hiên Hiên cũng đưa mắt nhìn Nhược Di , nhún vai . Con không biết , đừng nhìn con như thế chứ .

-“ Ngư Ngư .. ”     

Ô ô .. Tiếng khóc càng ngày càng dữ dội hơn .

-“ Ngư Ngư ngoan . Mau nói mẹ biết con làm sao lại khóc ?? Nín nín , đừng khóc nữa .. Con xem mắt con sưng rồi đây này ”

            Nhược Di đứng dậy , bế Ngư Ngư . Tay nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về . Ngư Ngư nhìn Duyệt Hiên đang gãi đầu , vội nín khóc . Ngẩng đầu nhìn Nhược Di , cất giọng nói ngọt ngào đến tận sâu tim mẹ , không ngừng thút thít nói :

-“ Mẹ .. ”

            Tim Nhược Di vang lên thổn thức .

-“ Ngư Ngư , mẹ đây ”

-“ Con muốn .. ”

-“ Con muốn gì ?? Nói mẹ nghe ”

-“ Con muốn sang thăm ông bà .. được không mẹ ?? ”

          Nhược Di nhìn khóe mắt Ngư Ngư nước lại sắp tuôn ra . Vội gật đầu như thóc mổ . Hoàn toàn không để tâm xem Ngư Ngư vừa nói gì .

-“ Được được , sang thăm ông bà . Sang thăm ông bà .. CÁI GÌ ?? ”

              Nói mê man mới vô tình nhận thức được lời nói . Nhược Di hoảng hốt quát lớn làm Ngư Ngư trên tay sợ hoảng rống to hơn . Nước mắt lăn dài trên đôi má ửng đỏ vì cái lạnh giá mùa đông ở nước Mỹ . 

        Ngư Ngư trườn trên tay mẹ xuống , nhảy lên chiếc giường to . Ôm lấy anh trai , nước mắt tràn trề . Đến cả Hiên Hiên cũng bắt đầu khóc . Hai anh em cứ thế mà ôm lấy nhau rống to một trận long trời lở đất .

        Nhược Di vội nhanh chóng cắt ngang đoạn tình cảm thắm thiết , rồi tỏ thái độ kiên quyết :

-“ Chuyện này để mẹ suy nghĩ , hai con mau về phòng thay đồ đi . Sắp trễ học rồi đó , mau lên , tan học rồi chúng ta nói chuyện này sau ”

           Hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng ngoan ngoãn thu nước mắt ngắn nước mắt dài lại . Rồi lặng lẽ mím chặt môi dắt tay nhau đi về phòng .

           Nhược Di ngồi trước laptop ngẩn ngơ một hồi mới có cảm giác .. vừa rồi giống như bản thân bị lừa gạt .

            Không không , chỉ là hai đứa nhóc . Căn bản không có gan dám lừa gạt cô .

            Căn bản không có gan lừa gạt cô .

           Ngư Ngư và Hiên Hiên vừa mới ra khỏi phòng liền ngẩng đầu lên nháy mắt . Điệu bộ y hệt nhau . Hai cánh tay nhỏ nhắn giơ lên đập vào nhau rồi cười khanh khách .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~       

       Lập Lập : hứa hẹn với mọi người là chap sau , chap sau nữa .. sẽ rất hấp dẫn nga ~~~

 Còn đợi gì nữa , mau vote cho ta đi !!

      

      

       

         

          

       


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.